Chương 545: Mạch nước ngầm
Lý Tích mang theo đại đội nhân mã vào kinh, đồng đảng nòng cốt của Tề vương Lý Hữu tổng cộng hơn bốn mươi người đều được áp giải vào kinh thành, mà bản thân Tề vương Lý Hữu thì bị giam giữ ở cung Thái Cực trong ngoài cấm tiệt. Toàn bộ không hề gióng trống khua chiêng, toàn bộ quá trình đều hết sức đơn giản, dân gian gần như không cảm thấy được một chút dị động nào. Mỗi người đều rõ ràng, đây là bê bối hoàng gia, con trai tạo phản phụ thân, cần công khai hay sao? Hơn mười năm trước hai huynh đệ Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân cũng đã từng làm việc đó một lần, chẳng lẽ đây là truyền thống của vương triều Lý thị?
Dĩ nhiên là cần giảm thiểu toàn bộ, đè ép toàn bộ.
Nhưng dân gian nhiều người không biết việc này, không có nghĩa là trong triều đình dễ dàng bỏ qua. Tuy Tề Vương đã bị bắt, nhưng thế cuộc trong triều đình chưa từng bình ổn, mạch nước ngầm xao động liên tục, các mặt, các lực lượng phe phái đều chú ý tới đây việc này.
Họ muốn hiểu đến cuối cùng việc này phát triển như nào, muốn biết vụ án này có liên lụy đến người khác không, có lợi dụng việc này làm gì đó đả kích đối thủ không…
Giang sơn, là một giang hồ lớn, triều đình, chính là một giang hồ nhỏ.
Có câu, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Giang hồ ở đây, chính là nơi tranh lợi ích, chính là nơi mà lòng người và dục vọng đấu đá nhau.
Trong mọi người, khẩn trương nhất chính là Thái Tử, hắn lo lắng đề phòng, cơm nước không vào, đợi ngày nào đó hoàng đế đột nhiên phái người bắt hắn vào cung đối chất với Tề vương. Để thoát khỏi trách nhiệm như nào trong lòng Thái tử Lý Thừa Càn đã không biết tự diễn luyện bao nhiêu lần rồi.
Hoàng đế không có chứng cứ đấy, cũng không có vật chứng, nhân chứng thì chỉ có một: Hột Can Thừa Cơ.
Nhưng Tô Hữu Đạo sau khi tìm hiểu đã biết, trên đường đi trong quá trình tạm giữ Tề vương đã từng đụng phải đám cướp tù đồng đảng phản nghịch, Tề vương Lý Hữu không được cứu đi, nhưng một người vừa mới sẵn sàng góp sức cho Tề vương được thăng làm Thái Thành Thái sư họ Dương và quân sư Hà Thành Cơ đã được cứu đi.
Tô Hữu Đạo vừa nghe thế lập tức yên lòng, với trí tuệ của y, không dễ tin mấy tin tức này.
Nhưng vấn đề là khi y ở Bồ Châu từng bị Dương Thiên Diệp bắt, y biết thân phận thật của Dương Thiên Diệp, cũng biết Dương Thiên Diệp có được một lực lượng rất lớn, biết chắc La Bá Đạo và Hà Thành Cơ có quan hệ với Dương Thiên Diệp từ lâu rồi.
Bởi vì điều này, cho nên y mới tin. Y đã nhận định, vị quân sư Dương Bách Diệp kia chính là Công chúa tiền Tùy Dương Thiên Diệp, mà Hà Thành Cơ kia không hề nghi ngờ chính là Tống Trọng Cơ cùng La Bá Đạo đầu nhập dưới trướng Thái tử. Dương Thiên Diệp bị bắt, dư nghiệt tiền triều tất liều chết nghĩ cách cứu viện. Cho nên dựa theo suy đoán của Tô Hữu Đạo, đám cướp tù kia không phải nhiệm vụ thất bại, chỉ cứu đi Dương Thiên Diệp và Hà Thành Cơ, mà vốn chủ yếu đều vì Dương Thiên Diệp, cứu Hà Thành Cơ cũng chỉ tiện tay mà thôi. La Bá Đạo và Hà Thành Cơ đều đã lặng yên biến mất, chưa quay về Đông cung lục suất, đã chứng minh suy đoán của y: Họ là người của Dương Thiên Diệp.
Tuy nhiên, lấy tình thế lúc này mà nói, chỉ cần hai người đó chưa rơi vào tay triều đình, Thái tử vẫn an toàn. Cho nên Tô Hữu Đạo chắc chắc nói với Thái Tử: Không cần kích động! Trong tay Tề vương không có vật chứng cũng không có nhân chứng, hắn chỉ là một kẻ mưu nghịch, không hề có bằng chứng liên quan vu cáo Thái tử, Hoàng đế tin mới là lạ.
Cho dù Hoàng đế có tin, thì cũng không thể dựa vào mấy câu của Tề vương là sẽ xử lý hắn, bởi vậy Thái Tử lúc này vẫn an toàn, mà chỉ cần qua một thời gian nữa, họ sẽ phát động vũ trang khi đó đã là đòn cuối, cũng không cần quan tâm Hoàng đế đã sáng tỏ chân tướng hay không.
Lúc này, Đông cung lo lắng đề phòng chờ đợi: Tề vương là thú nhận hắn hay là mong được Đông cung có thể nghĩ cách cứu viện mình, mà cắn chặt răng không nói. Người trên triều đình thì đang chờ đợi Hoàng đế ra tay trừng trị.
Nhưng mà, nửa tháng trôi qua, Tề vương vẫn bị giam ở Thái cực điện, hơn bốn mươi bè đảng của y vẫn bị giam ở trong Đại Lý Tự, bên Hoàng đế không hề có động tĩnh gì, tựa hồ đối với thân sinh cốt nhục của mình cũng có chút do dự, không biết nên xử lý như thế nào.
- Tề vương nói như thế nào, có cung khai gì không?
Trong ngự thư phòng, Lý Thế Dân rất bình thản hỏi Lý Tích. Lý Tích đứng gần một tiểu Hoàng Môn, mặt mày thanh tú, nếu không phải đã trúng một đao kia, chắc chắn sẽ khiến các cô nương rất thích.
Nếu là Tác Tác, Cát Tường đang ở nhà ngóng phu quân trở về mà nhìn thấy hắn, hẳn sẽ kinh sợ, bởi vì Tiểu Hoàng Môn này chính là Lý Ngư!
Tiểu Hoàng Ngư…À không phải, tiểu Hoàng Môn Lý Ngư đứng ở bên cạnh, vẻ mặt u oán, dáng vẻ hết sức bất mãn.
Cũng hết cách, ra ngoài lâu như thế, vất vả lắm mới quay về kinh thành, ba vợ bốn nàng hầu xinh đẹp của hắn, còn có bảo bối mập mạp trắng trẻo kia, còn chưa nhắc đến Đệ Ngũ nương tử đang mang thai nữa…. hắn nhớ mong gặp họ như đao cắt.
Nhưng, Hoàng đế hiện giờ vẫn chưa xử lý Thái Tử, cho dù nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ hết rồi, cũng không lập tức động thủ. Đứa con thứ năm mưu nghịch, phản phụ thân, chuyện xấu này đã đủ rồi. Nếu giờ lại tiếp tục tuôn ra Hoàng Thái Tử chủ mưu tạo phản, vị hoàng đế này còn có thể diện gì trên Kim Loan điện nữa.
Đường đường thiên tử, ngay cả nhà của mình cũng không trị được, con của mình cũng không quản được, vậy thống trị thiên hạ như thế nào, quản thúc vạn dân như thế nào.
Nhưng Đông cung ngay tại một góc hoàng cung cách nội cung Hoàng đế chỉ trên dưới một trăm bước trời biết khi nào sẽ phát hiện, một khi sơ suất, sẽ lật thuyền trong khe mương.
Ba viên đại tướng Lý Tích, Uất Trì Cung, Chử Long Tướng làm ở ba vị trí ngoài, trong, nội đã gia tăng đề phòng rồi. Nhưng đề phòng là đề phòng trong tối, không thể công khai khiến người ta vừa thấy chính là nhằm vào Đông cung, thế tất có điều trói buộc.
Một khi Đông cung dự trữ nuôi dưỡng mấy người cao thủ, giống như Lý Ngư ở Tề châu bắt Tề vương đến "Trảm Thủ hành động", bên ngoài là trăm vạn đại quân thì có ích lợi gì?
Bởi vậy, Chử Long Tướng Chử Đại tướng quân linh cơ vừa động, đã hiến kế cho Hoàng đế.
Đúng vậy, nghĩ ra diệu kế này lại là Đại lão thô Chử Long Tướng. Chử Long Tướng đề nghị chọn lựa dũng sĩ dũng mãnh quả cảm đóng giả thái giám, phụng dưỡng trong cung. Như vậy, cho dù Đông cung đột nhiên phát động, dựa vào những người này cũng đủ bảo vệ bệ hạ thoát thân, chỉ cần có thể che chở bệ hạ chạy trốn tới Huyền Vũ môn, hoặc là đóng kín cung điện thủ hơn nửa canh giờ, cấm cấm quân đại đội sẽ kịp đến cứu giá.
Lý Thế Dân nghe thế vui vẻ nhận lời. Thời Đường phong khí khá cởi mở, y đúng là không ngại để binh lính đóng quân ở trong cung. Năm đó khi xử tử Thái Tử Lý Kiến Thành cùng con cháu nối dòng, Tề vương Lý Nguyên Cát cùng con cháu nối dòng, đã nạp hai phi tử dung mạo xinh đẹp vào trong cung, Lý Thế Dân cố nhiên có ý tưởng nhổ cỏ nhổ tận gốc, nhưng cũng biết thủ đoạn của mình quá tàn khốc, trong một khoảng thời gian dài luôn sống trong chột dạ, đêm đêm gặp ác mộng.
Khi đó y từng gọi Uất Trì Cung và Tần Quỳnh cùng một đám thân binh vào trong cung, lấy sát khí này trấn nhiếp những oan hồn trong tưởng tượng của mình. Cho nên, Lý Ngư liền biến hóa trở thành một thái giám cai quản cung nữ rồi.
Nữ quan Thượng cung cục là nữ quan chính ngũ phẩm, cấp bậc không hề thấp, quản lý các nam nữ nội quan thì sáu bảy tám phẩm đều có. Trong đó Ti ký, Ti ngôn, Ti bộ, Ti vi cấp cao nhất, lục phẩm; Điển kỳ, Điển ngôn, Điển bộ, Điển vi là thất phẩm; Chưởng ký, Chưởng ngôn, Chưởng bộ, Chưởng vi là bát phẩm.
Còn lại là quan cửu phẩm, như Điển tông, Ti lệnh…Lý Ngư hiện giờ chính là tư lệnh, Lý tư lệnh. Lý tư lệnh phụ trách tuyên tấu ngự tiền, chính là chân chạy cho Hoàng đế, như truyền lời, tìm người, đưa khẩu dụ…Nhân vật như vậy, đương nhiên lúc nào cũng phải đứng gần ngự tiền để hầu hạ vua. Mà tám mươi dũng sĩ do Hoàng đế bí mật đưa vào cung cũng giả làm thái giám các ti các cục, lại đem chức vị cận thân nhất này cho hắn, đủ thấy tin tưởng như nào.
Lý tư lệnh... rất oai nha.
Lý Tích đem khẩu cung mà Tề vương ký tên đồng ý cung khai hai tay trình lên, Lý Ngư đứng một bên không dám nhúc nhích.
Lý Thế Dân liếc hắn ho khan một tiếng.
Lý Ngư ngẩng đầu, tò mò nhìn Lý Thế Dân.
Ánh mắt của Lý Thế Dân chuyển lên người Lý Tích, nhướng nhướng mày, Lý Ngư mới chợt hiểu, vội vàng đi qua, đưa tay…
Một tay tiếp lấy có vẻ như không thích hợp lắm đúng không? Lý Ngư dùng một tay lấy khẩu cung, sau đó mới dùng tay kia nâng lên, làm cho người ta có cảm giác khẩu cung kia quá nặng, cầm một tay không được.
Nhưng Lý Thế Dân một tay nhận lấy, mở ra xem một lúc, cánh tay run lên nhè nhẹ, thật sự là không cầm được rồi.
Khẩu cung nhẹ nhàng được đặt xuống án, Lý Thế Dân tim đập mạnh mãi sau mới thở dài, nói:
- Trẫm đã biết!
Lý Tích có chút không đành lòng nhìn ánh mắt buồn bã của Hoàng đế, hơi hơi cúi đầu nói:
- Bệ hạ, Tề vương... cứ mãi cầu khẩn, hy vọng được gặp bệ hạ, giáp mặt thỉnh tội.
Lý Thế Dân nở nụ cười chua xót, nói:
- Giờ gặp tốt hơn là không gặp.
Trong lòng Lý Tích cũng thở dài, đã biết kết cục của Tề vương rồi.
Nếu như không có chuyện Thái Tử mưu phản, Hoàng đế rất có thể sẽ mở một mặt lưới, phán giam cả đời đứa con bất hiếu này. Nhưng hôm nay lại lòi ra thêm một án Thái Tử mưu phản, làm một quân vương, y tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.
- Truyền chỉ đi!
Hoàng đế bình thản chỉ bảo, thanh âm vô cùng sa sút.
Lý Ngư vẫn không hề giác ngộ như trước đứng thẳng tắp tại chỗ, tận đến khi phát hiện Lý Tích không hạ thấp người lĩnh mệnh mới bừng tỉnh là bảo mình, bèn vội vàng khom người, bắt chước thái giám trong phim truyền hình hất phất trần lên, kết quả hất đúng lên mặt mình.
Lý Thế Dân nói:
- Lý Hữu, cách chức làm thứ nhân, ban được chết!
Lý Ngư trong lòng run lên, nói:
- Vâng!
Lý Thế Dân yên lặng một lát, mới ngăn thanh âm run rẩy:
- Một đám mưu phản tòng phạm, tất cả đều xử tử!
Lý Thế Dân nhắm lại hai mắt:
- Người nhà không tham dự thì không liên can, những người còn lại sẽ chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Y là cha ruột của người mưu phản, sao có thể tính tội cả nhà chứ. Khoản này tính lên nhà mình sẽ tính không thể rõ ràng, hơn nữa trong lòng của y cũng biết rõ, đám binh lính đầu to này thật sự không có đường lựa chọn, cho nên tuy phạm tội lớn mưu phản, lần này phạm vi xử phạt lại xem như nhỏ nhất rồi. Chân chính xử trảm đấy, chỉ có hơn mười người thôi.
Lý Ngư khẽ thở phào, hạ thấp người nói:
- Vâng!
Lý Thế Dân khoát tay, Lý Ngư đến Trung thư môn hạ đi truyền chỉ. Khó khăn lắm mới được ra khỏi ngự thư phòng, mới đến trong viện, có một đại thái giám vội vàng đi tới, vừa thấy Lý Ngư, liền đứng lại.
Làm một đại thái giám, gã dĩ nhiên biết rõ thân phận của Lý Ngư, cho nên không dám làm sai bảo gì, đứng lại, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng chắp tay với Lý Ngư, nói:
- Làm phiền, bệ hạ hiện giờ còn đang xử lý tấu chương không ạ?
Đây là Quan thoại rồi, gã thực tế muốn hỏi chính là, Hoàng đế giờ tâm tình thế nào, có tốt không. Đây là thói quen của người trong cung, không biết trước, báo tin tức tốt thì có thể vuốt mông ngựa vỗ tới đùi ngựa, nhưng nói tin xấu thì…
Lý Ngư ở trong cung mấy ngày, nên hiểu rõ điều này, vội đứng lại đáp lễ, nói:
- Công công nếu không chuyện quan trọng, lúc này chớ đi vào, bệ hạ đang tâm tình không tốt, vô cùng không tốt.
Thái giám kia nghe thế kinh hãi, vội vàng nói tạ ơn:
- Đa tạ.
Lý Ngư gật gật đầu, tiếp tục đi truyền chỉ.
Đại thái giám đứng lặng một lát, khe khẽ thở dài:
- Bệ hạ lúc này tâm tình cực kém, tin tức các tú nữ vào cung tạm thời không đề cập nữa, không thì ngự tiền lại mất mặt.
Gã lắc đầu, cũng quay người rời khỏi.