Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 546 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 546: Tụ tập thanh toán

Ý chỉ của Hoàng đế rơi vào tay Đại Lý Tự, Đại Lý Tự lập tức bắt đầu chấp hành.

Đây là tội lớn mưu phản không cần chờ đến thu mới trảm mà tức khắc thi hành, hơn nữa bởi vì chủ mưu tạo phản là con trai của Hoàng đế, cũng là chuyện xấu trong nhà của Hoàng thất, cho nên xử trảm những tòng phạm này cũng không áp dụng phương thức công khai xử quyết.

Hơn bốn mươi người, bao gồm ba vị "Vương gia" còn khoẻ mạnh kia đều bị Đại Lý Tự nội giải quyết.

Lý Ngư lại quay về cung, đem ý chỉ xử trí Tề vương truyền đạt đến nội đình, một vị đại thái giám họ Lạc nội đình thở dài thở ngắn một phen nói với tiểu thái giám:

- Ôi, Quả Nhi, con dẫn Lý tướng quân đi cung Thái Cực, truyền đạt ý chỉ của bệ hạ với Tề vương đi.

Là đi cùng, nói cách khác, là người truyền chỉ chân chính, giám sát chấp hành chính là Lý Ngư rồi.

Mà Lý Ngư cũng không phải là thái giám, vị đại thái giám kia biết rõ thân phận của hắn, nhưng vẫn đưa ra quyết định này. Lý Ngư cũng biết, đây là bởi vì người bị thi hành hình phạt treo cổ là con trai của Hoàng đế, đại thái giám kia không muốn đụng chạm. Việc sai khiến này, thi hành cũng không phải việc có ban cho gì, mà con trai hoàng đế chết trên tay ngươi, cho dù là quả báo của y, lại do Hoàng đế ra lệnh. Nhưng Hoàng đế mỗi khi thấy ngươi trong lòng sẽ nghĩ đến chuyện kia.

Đại thái giám này có chức trong cung, ngày ngày đều qua lại trước mặt Hoàng đế, cũng không muốn trở thành cái gai trong mắt Hoàng đế.

Lý Ngư lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe hiểu sự kiêng kị này. Nhưng đại thái giám là người của ngự tiền, bởi vì người chết mà lo lắng bị người sống nhớ kỹ, nên lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Thái Cực điện hiện giờ thành "Nhà tù" giam lỏng Tề vương, bên ngoài có hơn mười thái giám cao to lực lưỡng trông coi. Từ sau khi Lý Thế Dân cho phép mấy chục cấm quân cao thủ đóng giả thành thái giám vào cung thì đã chọn bốn người trong đó gia nhập thủ vệ Thái Cực điện.

Lãnh đạo của bốn người là một gã Ngũ trưởng, tên là Vương Đông. Vương Ngũ trưởng cao to lực lưỡng giống các thái giám, vì tiến cung giả mạo thái giám, còn vừa mới cạo râu. Y vốn có râu quai nón, vừa cạo râu xong vẫn chưa nhẵn sạch, gương mặt kia làm người ta nhìn mà sợ hãi.

Lý Ngư tới truyền chỉ ý:

- Bệ hạ có chỉ, Tề vương mưu nghịch, cách chức làm thứ nhân, ban chết! Lạc công công phái hai chúng ta giám hình, lập tức chấp hành đi!

Nói xong, Lý Ngư liếc Quả Nhi kia một cái. Lạc công công muốn phủi sạch không liên can, Lý Ngư cũng giống như thế. Cái này kêu là đại lại tiểu lại, tiểu lại giương mắt nhìn. Tóm lại việc phái đi này không rơi trên tay mình là được, cho nên hai người liếc nhau, ngầm hiểu dời ánh mắt đi.

Thái giám tiếp chỉ kia cũng có tâm tư, nghe xong ý chỉ, liền nói với Vương Ngũ trưởng:

- Vương Tướng quân, chúng ta nhìn có vẻ khỏe mạnh nhưng thực ra rất yếu. Tề vương cao to lực lưỡng, nếu có giằng co… Vương Tướng quân có thể giúp ta một tay không?

Vương Đông chỉ là một Ngũ trưởng, được người ta xưng là tướng quân, nhất thời xương cốt nhẹ bẫng, xoa tay đồng ý. Y vung tay lên, lĩnh ba gã quân tướng đi theo Lý Ngư, Quả Nhi công công và thái giám tiếp chỉ đi vào đại điện.

Tề vương lúc này đang ngồi ở trên giường đến ngây người.

Nhà là nhà y, là nhà bình thường trong trong vương phủ, có rượu có mỹ nhân, có bạn bè hư hỏng, kỳ thật khoái hoạt vô cùng. Nhưng ở trong này lại không có cái gì, cung điện to như vậy lại chỉ có mình y, thật sự nhàm chán muốn chết.

Ba phen mấy bận cầu kiến phụ thân, muốn lợi dụng thân tình để làm phụ thân động lòng, Tề vương cũng nghĩ rồi, tuy y khốn khiếp, nhưng chỉ cần ôm đùi phụ thân khóc lóc cầu xin, phụ thân chưa chắc nhẫn tâm đâu, vương vị có thể không giữ được, nhưng làm phú ông hẳn là vẫn có thể đấy.

Y đang ngây dại thì mấy người Lý Ngư đi vào.

Lý Ngư nhìn thoáng Quả Nhi công công, Quả Nhi công công nhìn sang thái giám truyền chỉ, thái giám truyền chỉ nhìn Vương Đông Vương Ngũ trưởng ho khan một tiếng, Vương Ngũ trưởng lập tức hoạt động hai cổ tay, bước lên, nói to:

- Bệ hạ có chỉ ý, Tề vương mưu phản, đại nghịch bất đạo, cách chức làm thứ nhân, ban chết!

Một thái giám cầm một dải lụa trắng tiến lên hai bước.

Tề vương đang ngây dại, khi mấy người đi tới căn bản không chú ý, đến khi Vương Ngũ trưởng nói đến một nửa, Tề vương mới bừng tỉnh.

- Cái gì cái gì? Phụ hoàng ban ta được chết ư? Không thể nào, không thể nào.

Tề vương mặt trắng bệch như tờ giấy, điên cuồng kêu to lên.

Y đứng lên, chân trần, chạy ra ngoài, thái giám tiếp chỉ vội vàng kêu to:

- Ngăn lại hắn! Ngăn lại hắn!

Đám thái giám nhất loạt tiến lên, giang hai tay ra cản Tề vương lại.

- Cút ra! Ta muốn đi cầu kiến phụ hoàng!

Tề vương ra sức đẩy, đám thái giám bị y đẩy ra, nhưng Tề vương vừa bước ra nửa bước, Vương Ngũ trưởng và ba đồng bọn kia xông lên, kẻ ôm tay, kẻ ôm chân, khóa y lại.

Tức thì năm người giãy dụa một chỗ, cùng nặng nề ngã xuống đất, vẫn giằng co. Lý Ngư và Quả Nhi công công, thái giám tiếp thấy năm người quyền đấm cước đá một hồi, Tề vương thừa dịp một viên quân tướng mắt bị đánh bầm đen đã rút đao dưới sườn hắn ra.

- Mau ngăn cản hắn!

Lý Ngư kinh hãi, lúc này bất kể như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn. Hắn xông lên đá giày quan ra, mũi giày nhọn trúng giữa mạch môn của Tề vương, đao bị đá bay ra ngoài.

Quả Nhi công công và thái giám truyền chỉ cũng luống cuống, nếu thật sự để Tề vương lao ra ngoài được, không cần nói có thể đi kiến giá được không, dù bị y giết vài thái giám cung nga, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm, lập tức cùng nhào tới, thái giám truyền chỉ cưỡi trên người của Tề vương, sống chết khóa đùi y lại.

Quả Nhi công công rút dải lụa trắng ra sức chụp lên cổ Tề vương đang bị đè chặt.

Tề vương khàn giọng rống to:

- Buông ra. Ta là Hoàng tử, các ngươi thật to gan! Ta muốn đi gặp phụ hoàng! Buông ra!

Y vừa rống to vừa giãy dụa, dải lụa trắng kia lại dài, bị y chặn một đoạn, quấn ngược lên cổ Quả Nhi công công. Quả Nhi công công bị thít cổ trợn mắt lên. Lý Ngư thấy không ổn, vội vàng kéo lấy lụa trắng đã quấn trên cổ gã xuống, chân phải giẫm ra sau cổ Tề vương, hai tay dùng sức kéo về sau.

Một đám người như bạch tuộc giằng co với nhau, cũng không biết bao lâu, gương mặt Tề vương sưng tím, hai mắt lồi ra, đầu lưỡi thè lè, xương cổ kêu ken két.

Vương Ngũ trưởng bị Tề vương đè ở trên người, tay phải không ngừng vỗ lấy, giống như quyền thủ trên lôi đài nhận thua:

- Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, Tề vương đã chết rồi. Tề vương chết rồi.

Lý Ngư nghe xong vội định thần nhìn lại, quả nhiên Tề vương như quỷ bị thắt cổ, hắn hoảng sợ vội nới lỏng dây lụa.

Vương Ngũ trưởng cũng lanh lẹ thông minh, trong hỗn loạn ra sức nắm lấy dải lụa trắng không buông. Người bên cạnh hoàng đế thời nay đều có kiêng kị, y thì không có, hơn nữa do kinh nghiệm chấp hành xử quyết mưu nghịch của y còn thiếu, ít nhất thiếu mười năm phấn đấu.

Mọi người đều bò lên, thấy Tề vương mặt xanh tím, thè lưỡi trừng mắt, đã chết rồi. Đáng sợ hơn chính là, mọi người vừa bò lên, đầu của Tề vương liền rủ xuống, hẳn là vì trong hỗn loạn Lý Ngư dùng sức quá lớn, đã cắt đứt cổ của Tề vương rồi.

Lúc này mọi người mới phát hiện dưới thân mình của Tề vương có bãi nước tiểu tràn ra, Quả Nhi công công bịt mũi, lui ra phía sau vài bước, nói:

- May mắn có các vị đồng lòng dùng sức, chứ nếu để Tề vương chạy ra ngoài được thì mọi người đều gặp xui đấy.

Y thở hổn hển chửi thề hai câu rồi nói với thái giám tiếp chỉ:

- Bọn ngươi thu dọn nơi này sạch sẽ, tiếp sau Hoàng đế tất còn có ý chỉ nữa đấy.

Nói xong liền quay sang Lý Ngư, cười híp mắt nói:

- Lý tướng quân, chúng ta đi phục chỉ đi!

- Tề vương gào khóc, khi treo cổ tự tử thần sắc rất hối hận ạ.

Lúc Lý Ngư quay lại, bẩm báo Hoàng đế chính là một câu bình thản như thế. Về việc Tề vương vùng vẫy giãy chết như thế nào, mọi người luống cuống giết chết y ra sao, thì không nói tới một chữ.

Lý Thế Dân nghe được câu “gào khóc” thì thở dài, đến khi nghe câu “hối hận” thì xoay người đi, nhưng Lý Ngư vẫn nhìn thấy được ánh lệ thoáng qua.

Lý Thế Dân quay lưng về phía Lý Ngư, lặng im một lúc lâu mới nói:

- Truyền chỉ, Hữu nhi…lấy lễ quốc công để an táng đi!

Lý Ngư hạ thấp người nói:

- Vâng!

Lý Thế Dân nói tiếp:

- Tề vương không con, trừ kỳ phong quốc! Đỗ Hành Mẫn có công bình định, bổ nhiệm làm Thứ sử Ba Châu, phong tước Nam Dương quận công. Thái Luân…

Đỗ Hành Mẫn vốn là một binh tào Tề Châu, nay bất ngờ thăng lên làm Thứ sử, hơn nữa còn có tước vị, Lý Thế Dân ngự hạ, quả nhiên đã ban thưởng. Khi nói đến "Trừ kỳ phong quốc", Lý Thế Dân đã bình tĩnh tâm tính, quay người lại, phong thưởng cho đám thần tử có công, cuối cùng nhìn Lý Ngư, ôn hòa nói:

- Công lao của ngươi, so với Đỗ Hành Mẫn chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng nay chuyện Đông cung vẫn chưa giải quyết xong, công của ngươi để ban thưởng sau.

Lý Ngư vội hạ thấp người nói:

- Vâng!

Lý Thế Dân lại thở dài, thất thần sau một lúc lâu, khóe môi nhếch lên mỉa mai:

- Tề vương được ban chết, Đông cung nên biết điều rồi.

Những lời này giống như hỏi người ta, hoặc như tự hỏi, có điều Lý Ngư tuyệt đối không dám xen vào, chuyện giữa cha con người ta, chỉ nghe thôi. Tuy nhiên ngẫm nghĩ đến tâm tình của Lý Thế Dân ở giờ khắc này, Lý Ngư cũng thầm thở dài: Ôi, con của mình, tương lai cũng nhất định phải cẩn thận chú ý, không được để giống như nhà Hoàng thất.

Trong Đông Cung, nghe được tin Tề vương được ban chết, Thái Tử ngồi phệt xuống giường, thở dài thườn thượt. Tề vương đã được ban chết, mà phụ hoàng vẫn chưa tỏ ý xử lý y, xem ra Tề vương đến khi chết vẫn chưa khai y ra. Tề vương bảo vệ y? Lý Thừa Càn lắc đầu, y còn lâu mới tin. Tuy nhiên, nếu như Tề vương biết rõ mình phải chết, cố ý dấu diếm tin tức mình muốn làm phản, mượn tay hắn đối phó phụ hoàng, do đó báo thù mới là điều nên làm chứ.

Nhưng Thái Tử lập tức lại nghĩ tới phỏng đoán phân tích khác của Tô Hữu Đạo: Chắc là Tề vương đã cung khai, nhưng Hoàng đế không có bất kỳ bằng chứng nào, không thể dựa vào vài câu mà xử lý Đông cung, nói vậy…

Thái Tử lại khẩn trương, lo lắng suy nghĩ một lúc lâu mới cắn răng, cười lạnh:

- Thì sao nào? Dù sao ta đã quyết tâm động thủ rồi, giờ chỉ xem là ông động thủ trước hay là tôi thôi. Có điều…

- Có điều nếu Tề vương khai ra ta, cho dù phụ hoàng không thể dựa vào vài câu mà xử lý ta, nhưng tất đã có đề phòng, muốn ra tay với phụ thân khó càng thêm khó rồi.

Lý Thừa Càn nhíu mày trầm ngâm, chợt ngẩng đầu lên nói:

- Nhanh, nhanh đi mời Tô tiên sinh!

Bình Luận (0)
Comment