Chương 550: Rắc rối.
Ngụy Vương Lý Thái nhận được tin tức bẩm báo của Thiết Vô Hoàn, đầu tiên là khiếp sợ, không dám tin rồi hỏi lại, xác định không thể nghi ngờ mới vui mừng khôn xiết.
Vị đại ca kia thật sự là khéo hiểu lòng người! Trong lòng Lý Thái tràn đầy cảm kích, thậm chí âm thầm quyết định sau khi mình được lập Thái Tử, một ngày kia trở thành hoàng đế nếu như Thái Tử Lý Thừa Càn còn chưa chết thì … nhất định sẽ không giết hắn. Một vị huynh trưởng chắp tay dâng vị trí Thái Tử lên, phải hữu huynh hữu đệ mới được, đến lúc đó điều kiện giam cầm hậu đãi một chút, cách bảy ngày sẽ cho hắn có một chút thịt để ăn, ha ha…
Lý Thái nét mặt tỏa sáng, lập tức dặn dò:
- Thay quần áo! Bổn vương phải vào cung!
Thiết Vô Hoàn đứng ở trong sảnh, âm thầm thở dài. Loại tình cảnh huynh đệ trong nhà tranh giành nhau khiến Thiết Vô Hoàn không khỏi cảm khái. Khi gã còn ở trong tộc, chẳng phải đã từng xuất hiện tình cảnh như này đó sao. Thế nhưng trong lòng tự hỏi, có thể là sinh hoạt trong bộ tộc quá gian khổ, áp lực ngoại bộ quá lớn, người đầu lĩnh cầm đầu không cảm nhận được khoái cảm quyền lực mà chỉ cảm thấy trọng trách trên vai quá lớn.
Nếu bộ lạc Thiết Ly cũng có thế lực giống như Đại Đường…
Thiết Vô Hoàn lắc đầu, đó vẫn là cảnh giới gã muốn theo đuổi, nhưng nếu bởi vậy mà khiến cho gia tộc của gã lừa gạt lẫn nhau, đến tột cùng có đáng giá hay không?
Thiết Vô Hoàn suy nghĩ lung tung một lúc chợt lại nghĩ tới Lý Ngư.
Lý Ngư theo quân đi tới Tề Châu, Lý Tích đã dẫn đại quân trở về nhưng vẫn chưa có tin tức của đại ca. Triều đình nói đại ca bị Lý Tích đại tướng quân ở lại Tề Châu để giải quyết tốt hậu quả. Cũng tốt, đại ca không có ở Kinh Thành cũng có thể tránh được chuyến nước đục này. Việc hoàng gia, dính vào cũng không phải là chuyện tốt.
Thiết Vô Hoàn khẽ thở dài, bỗng nhiên cảm thấy thời gian Vương gia thay quân áo chuẩn bị xuất hành hôm nay dường như dài hơn một chút.
Thiết Vô Hoàn đang nghĩ ngợi thì thấy Lý Thái từ phía sau đi ra, vẫn mặc thường phục như cũ, hai tay ra sau lưng, từ trong sảnh bước ra, lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, Lý Thái mới ngẩng đầu, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Các ngươi tiếp tục theo dõi, càng phải cẩn thận hơn trước, thà rằng không nghe được tin tức cũng không được khiến cho bọn họ cảnh giác.
Thiết Vô Hoàn ngẩn ra, cung kính đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Lý Thái lại suy tư một lức lâu mới trầm giọng nói:
- Mau! Mau gọi Trưởng sử tới!
Trưởng Sử của Vương gia cũng có thể được xem như là trợ thủ của vương gia, chức trách chủ yếu của hắn là chịu tiếng xấu với người khác thay Vương gia. Cho nên thân là Trưởng sử Vương phủ, chỉ có hai con đường, một là cả ngày đối nghịch với Vương gia, thường bẩm báo lên triều đình mỗi khi Vương gia không chịu kiềm chế.
Khi quan hệ hai bên không thể vãn hồi thì có thể cút đi như nguyện.
Tuy nhiên, khi rời khỏi vị trí Trưởng sử Vương phủ thì cũng không có tiền đồ gì đáng nói nữa.
Hoàng đế phái hắn tới cạnh con của mình là để phụ tá đồng thời cũng có tác dụng giám thị. Nhưng ngươi lại không thể hòa hợp với con của Hoàng đế, phủi mông chạy lấy người, Hoàng đế đối với ngươi tuyệt đối sẽ không có sắc mặt tốt.
Cho nên đại bộ phận Trưởng Sử chọn đi con đường thứ hai là phụ tá Vương gia cố gắng duy trì quan hệ tốt, biến hắn thành người đáng tin cậy, cuộc sống như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Vương gia có tiếng xấu gì cũng không nỡ làm ảnh hưởng tới ngươi.
Năm tháng trôi qua, Vương gia ngày càng lớn tuổi hơn, không còn ngông cuồng như thời niên thiếu thì chính mình cũng được công đức viên mãn, tích cóp được chút kinh nghiệm lý lịch, triều đình tất có hồi báo. Giống như Vương gia dạo gần đây, Vương gia tạo phản thì biết làm sao bây giờ?
Hừ! Trên dưới năm nghìn năm nay, có rất nhiều Vương gia nhưng có mấy người tạo phản? Nhiều lắm là bão lớn mới tạp vào đầu của ngươi. Thật sự tạp vào đầu của ngươi thì chính là ý trời, chấp nhận đi!
Trưởng sử của Đông cung không thể nghi ngờ chính là người bị hạt mưa đạp trúng đầu, mà trưởng sử của Ngụy Vương Lý Thái thì có con đường làm quan rộng mở.
Vương gia mà hắn hầu hạ là đứa con mà Hoàng đế sủng ái nhất, hơn nữa Thái Tử có nguy cơ tràn đầy, Vương gia hắn hầu hạ có khả năng thượng vị nhất, như vậy một ngày kia hắn sẽ là ai? Không thể nghi ngờ chính là Tể tướng…!
Cho nên Trưởng sử Ngụy Vương phủ mấy ngày nay hăng hái tựa như đánh máu gà.
Ngụy Vương cho gọi, Trưởng Sử lập tức chạy tới.
Ngụy Vương Lý Thái dặn dò hắn tùy cơ hành động, Trưởng Sử gật đầu liên tục rồi nhanh chóng rời khỏi Vương phủ.
Ngày thứ ba, Hoàng cung nhận được một phần mật báo.
Mật báo được dùng sắc vàng quấn hai lần, ý tứ rằng đây là cực kỳ bí mật, chỉ có thể do Thiên Tử tự tay xem.
Kỳ thật chế độ mật tấu vẫn tồn tại. Thiên Tử cao cao tại thượng nhưng lại quá xa dân gian, sao có thể hoàn toàn tín nhiệm lời nói của người bên cạnh?
Tuy nói chế độ mật tấu ở hậu thế bị người lên án, kỳ thật nó là con đường hữu lực để bổ sung tin tức, là bình thường. Ở xã hội hiện đại, thân tín bên cạnh lãnh đạo khi về hưu, lãnh đạo cũng phải hỏi thăm kiến thức của hắn để tránh bị bịt mắt.
Nặc danh tố cáo, phía chính phủ cũng còn tồn tại con đường đó. Chẳng qua đặt ở nơi nào, nói chuyện với ai mà thôi. Nếu tố cáo quan ô tham nhũng chính là đấu sĩ trong mắt bách tính. Nếu như báo cáo không hợp ý mình thì chế độ mật báo không hiện đại, không hợp pháp chế.
Hơn nữa bốn giai đoạn Hán Vũ Đế, Võ Tắc Thiên, Minh triều và Thanh Triều, chế độ mật báo thực sự là hại rất nhiều người, nhất là người đọc sách, dưới bút nghiên thì không thể nghi ngờ là mật báo mang ý nghĩa xấu.
Thời kỳ Lý Thế Dân cũng có chế độ mật báo này, chỉ là không đạt tới mức độ tràn lan. Lúc này mật tấu đến trước mặt ngự tiền, Lý Thế Dân vừa thấy mật tấu, lập tức thả tấu chương đang phê xuống, tra xét xung quanh thấy chưa có người mở ra mới lấy ra ngân đao, tự tay mở ra. Xem qua mật tấu, trên mặt Lý Thế Dân không chút biểu cảm, đại thái giám đưa mật tấu tới liếc nhìn Hoàng đế, cũng không hiểu là ai mật báo, cáo cái gì, tuy cảm thấy tò mò nhưng cũng không dám hỏi một câu nào.
Lý Thế Dân trầm mặc một lúc lâu mới hỏa thiêu mật tấu, dường như không có việc gì tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Sau khi lâm triều vào ngày hôm sau, Hoàng đế thuận miệng nói một câu:
- Binh bộ, hộ bộ ở lại! Trẫm muốn nghe tình hình cấp quần áo mùa đông trong quân.
Lý Thế Dân là một hoàng đế luôn coi trọng quân đội, thuận miệng dặn dò một câu, ai cũng không nghĩ tới điều gì khác, ngay cả đại thái giám trình mật tấu hôm qua cũng không vì phạm vi nhỏ thảo luận quần áo mùa động mà liên tưởng tới mật tấu ngày hôm qua.
Chỉ có Ngụy Vương Lý Thái, sau khi gián tiếp nghe được tin tức này như mở cờ trong bụng. Gã lập tức đưa ra quyết định, rút về toàn bộ mật thám, tránh cho đánh rắn động cỏ, chữa lợn lành thành lợn què, chuyện tiếp theo nên để cho phụ thân gã tiếp nhận. Gã tin tưởng, phụ thân còn làm tốt hơn gã. Mặc kệ năng lực của phụ hoàng thế nào nhưng vẫn là phụ hoàng nắm giữ sức mạnh, Lý Thái tự hỏi, bản thân mình không bì kịp.
Gã ỷ lại là đứa con mà phụ hoàng sủng ái nhất.
- Từ hôm nay diễn luyện lễ nghi kết thúc. Sau này, sẽ có an trí cho các vị nương nương.
Nữ quan nho nhã lễ độ nói, nàng dạy nhóm đầu tiên, tất cả đều có chức vị phi tần, trong đó một nữ là tứ phẩm, còn có mấy người ngũ phẩm tới bát phẩm, tất cả đều đã được định trước là nữ nhân của hoàng đế, nàng cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến như các tổ huấn luận viên khác. Có trời mới biết có một ngày mình sẽ bị đẩy tới hầu hạ ai trong số họ.
Đúng lúc này “thái giám” ngự tiền Lý Ngư chạy tới.
Hắn phải tới nơi này tìm hiểu để bẩm báo Hoàng đế.
- YAAAA. AA…
Bên trong đám người, Hoa Cô liếc nhìn Lý NGư, không kìm được thở dài, vội vàng bịt miệng lại, mắt mở to, may mà tiếng nhỏ không ai nghe thấy.
Hoa Cô cố nén tức giận, theo sự sắp sếp của các ti, đi tới cung điện đã thu xếp cho các nàng - Hoa Mộc uyển. Nàng là tài nhân ngũ phẩm, vị trí hậu cung cực cao nhưng tuy Hoàng Cung Đại Đường cực lớn, cung điện tuy nhiều nhưng vẫn không có cung điện độc lập cho nàng, có thể tự xưng là bổn cung.
Nàng và ba tài nhân khác, được phân tới một tòa cung điện, mỗi người đều có nơi sinh hoạt riêng, không gian hoạt động đều tự mình mà không có thái giám cung nữ hầu hạ. Nếu như buồn tẻ quá có thể tìm các tài nhân khác đánh bài …
- Lý Ngư!
Mãi cho đến khi nàng tới chỗ cung điện được phân cho mình, phân phối thái giám và cung nữ phụng dưỡng gặp nàng, đưa nàng tới chỗ nữ quan cáo từ, Lý Ngư cũng phải đi theo rời đi, Hoa Cô mới không nhịn được gọi một tiếng, Lý Ngư vừa quay đầu lại, nàng biết là không nhận sai người, người này quả nhiên là Lý Ngư.
- Gia phụ từng ở Lợi Châu nhậm chức, Lý Trung quan vốn cũng là người Lợi Châu, nay lại gặp ở đây. Khi đó người ta còn là một tiểu nha đầu tám chín tuổi, không ngờ lại gặp lại cố nhân ở chỗ này!
Đây là Hoa Cô giải thích với nữ quan kia, giải thích rất tỉ mỉ. Chẳng những nói rõ ràng để Tần phi và thái giám hậu cung hiểu rõ nguyên do, hơn nữa còn nói ra tuổi của mình lúc đó, tránh cho có người nói lung tung.
Trong cung oanh oanh yến yến, đừng nhìn những người này ngày thường thân thiết nhưng không chừng ngáng chân của mình sau lưng. Thậm chí… không cần kết thù kết oán, không cần từng có quan hệ, nàng nhìn ngươi không vừa mắt, nàng ghen tị ngươi xuất thân tốt, dung nhan xinh đẹp, như vậy là đủ rồi.
Hoa Cô tuy tuổi còn nhỏ nhưng việc này lại rất minh bạch.
- Thế thì thật khéo, Lý trung quan, khó có cơ hội gặp lại cố nhân, hãy trò chuyện thêm với nương nương, nhớ rõ sớm bẩm báo với ngự tiền.
Vị nữ quan kia biết thân phận của Lý Ngư, đây là có lòng tốt nhắc nhở một câu, nếu không hắn là một nam nhân “đầy đủ” mà lại ở hậu cung mãi không ra, còn tiếp xúc thân mật với nữ nhân của Hoàng đế, hậu quả khó đoán trước được.
Kỳ thật nữ quan kia ngày thường cũng rất chua ngoa, nhưng ai bảo Lý Ngư là một nam nhân bình thường, lại rất tuấn tú. Tuy nói không có khả năng phát sinh chuyện gì nhưng thiện cảm nay cũng là tự nhiên mà thôi.
Lý Ngư đa tạ nữ quan, ở trong viện cùng Hoa Cô, cũng tự nghĩ tới tình cảnh phía sau.
Chuyện thời thơ ấu, trong lòng Hoa Cô đã phai nhạt, khi đó nàng chỉ là một cô nhóc con, nhưng hiện tại đã trổ mã thành đại cô nương. Tuy nhiên, nàng vẫn nhớ rõ vì được Lý Ngư liều chết tương trợ mới có thể cứu nàng một mạng, đối với vị đại ca ca cứu nàng một mạng này, trong lòng có cảm kích.
- Thì ra là thế!
Hoa Cô nghe nói Lý Ngư không phải là thái giám, lại nghe lý do hắn đóng giả thành thái giám ở trong cung, lại càng thêm thân cận vài phần. Tuy nói nàng là nữ tử hậu cung, vả lại còn mới tiến cung, không sợ nàng và ngoại thần câu kết nhưng Lý Ngư ca ca có thể không e dè nói với nàng bí mật này, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
- Đáng tiếc ngươi ở bên ngoài, ta ở bên trong cung, xưa nay ít có thể gặp mặt.
Lý Ngư cười nói:
- Vậy cũng chưa chắc, ta hiện tại ngự tiền, đóng giả tới đây một chút, chỉ cần Hoàng đế tới hậu cung, ta cũng sẽ đi theo, nếu ngươi được Hoàng đế thích, thường tới chỗ ngươi, ta và ngươi chưa chắc không thể gặp lại.
Nói tới đây, Lý Ngư chợt hoảng hốt, rất lâu trước kia, khi ở bãi hoàng hoa, có một tiểu nha đầu từng nói khi trưởng thành muốn gả cho hắn. Không ngờ, hiện tại nàng đã trở thành một đại cô nương, mình thì dung nhập thời đại này cũng đã rất lâu rồi.
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, cùng hắn trải qua, cùng hắn trưởng thành, khi đó hắn còn là một tiểu tử nghèo không có một xu dính túi, hiện giờ cũng đã có thê có thiếp, còn có một tiểu tử mập mạp. A! Lăng Nhược cũng sắp sinh rồi…
Lý Ngư nhất thời suy nghĩ miên man bất định.
Hoa Cô nghe hắn nhắc tới hoàng đế, cũng có chút thẹn thùng nhưng lại không kìm được nói:
- Hoàng đế… là người như thế nào? Có râu không? Tính tình có khó tính không?
Lý Ngư cười nói:
- Hoàng đế mới hơn bốn mươi tuổi, làm sao có thể già như vậy. Thân thể người cao lớn, dung nhan đoan chính, ngươi nhìn thấy sẽ biết. Tính tình Hoàng đế cũng không tính là khó tính, ít nhất ta còn chưa từng thấy người giận giữ.
Hoa Cô nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nàng biết, hai mươi ba tháng này nàng phải thị tẩm cho Hoàng đế. Hôm nay đã là ngày thứ mười chín, ngẫm lại khiến tim đập thình thịch, khẩn trương không nói ra được. Hoàng đế… sẽ thích ta chứ?
Vừa nghĩ tới nàng là cửu cửu nhi ngự, còn cùng tám nữ tử khác cùng nhau phụng dưỡng Hoàng đế, Hoa Cô càng căng thẳng hơn. Chín cô nương cùng nhau hầu hạ Hoàng đế, nếu không được người thích, rất có thể không được người sủng hạnh. Khi đó, thái giám cung nữ bên người cũng ức hiếp ta.
Hoa Cô nghĩ, âm thầm nắm chặt tay, nàng không thích bị người khác ức hiếp, nếu như đã vào cung, nàng phải đứng vững gót chân ở đây, nhất định phải gây ấn tượng với Hoàng đế, phải khiến người thích mình.
Lúc này Dương Thiên Diệp cũng tới Hoa Mộc Uyển. Nữ quan dẫn nàng tới sa sầm mặt nói:
- Trước đó ngươi biểu hiện nổi trội xuất sắc cho nên ta tiến cử ngươi là nữ quan Hoa Mộc Uyển, ngươi phải làm việc cho tốt, phối hợp với Thừa nghi Lương thị, hầu hạ vài vị nương nương.
- Đa tạ tỷ tỷ đề bạt, muội muội ghi nhớ trong lòng.
Dương Thiên Diệp phúc lễ tạ ơn, sắc mặt nữ quan kia hòa hoãn đi nhiều, gật đầu nói:
- Nơi đây Thừa Nghi Lương thị là chính quản, ngươi là phó quả, bà ta là lão nhân trong cung, tính khí cũng được, ta dẫn ngươi đi gặp bà ta.
Dương Thiên Diệp cười đồng ý, đi theo người nữ quan kia vào trong, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Lý Ngư đang nói chuyện với một vị nữ tài nhân. Dương Thiên Diệp hồi hộp, nghẹn họng.
Tuy nói nàng không thể tin vị thái giám giống Lý Ngư như đúc này chính là Lý Ngư, nhưng lúc này vừa thấy vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, theo bản năng nàng trốn bên cạnh nữ quan kia, cúi đầu, dịu dàng cất bước đi vào bên trong Hoa Mộc Uyển, không dám ngẩng đầu.
Vị nữ quan kia hơi quay đầu, nhìn thấy hành động của nàng, thản nhiên cười nói:
- Tuy nói bình thường nhìn ngươi rất có tư thế ung dung, nhưng vừa vào cung đã bắt đầu khẩn trương rồi hả.
- Chương 550: Rắc rối.
Hiện giờ chính là mùa đông, trong cung điện nguy nga cực kỳ lạnh. Bốn vị nương nương cần sớm được lĩnh than, dặn dò xuống dưới đừng để các vị nương nương hỏi tới.
Dương Thiên Diệp vừa vào cung đã nhậm nữ quan Lương thị. Lương thị quản chính trong Hoa Mộc cung này là Phùng Lương Thị. Phùng Lương Thị sáu mươi tuổi, cũng không còn không gian để tiến lên phía trước nữa, ở thời đại này sáu mươi tuổi cũng đã là đại thọ, cũng không biết còn có mấy ngày sống tốt nên không muốn tranh giành cái gì. Vì vậy Phùng Lương Thị đối với vị phó trợ thủ Lương thị “Quách Hân Điềm” này quan tâm rất nhiều, hôm nay kết một mối duyên thiện, ngày sau nếu có gì bất tiện đối phương cũng không thể làm ngơ. Không ngờ vị trợ thủ Quách Lương Thị này lại không hề lúng túng mà vừa đến đã sắp xếp, rất đúng phương pháp, Phùng Lương Thị rất hài lòng.
- Nương nương mỗi ngày tắm hai lần, sớm tắm muộn tắm đều là thời điểm cực kỳ lạnh, dục cung phải chú ý giữ không khí ấm, nếu nương nương bị phong hàn, ta và ngươi để khó tránh khỏi tội chăm sóc không chu toàn.
Dương Thiên Diệp lại dặn dò vài câu, sau khi vài cung nữ đi mới đi tới bên Phùng Lương Thị, nói:
- Phùng tỷ tỷ, muội muội làm như vậy có đúng không?
- Được! Rất tốt…!
Phùng Lương Thị cười tủm tỉm, vỗ tay Dương Thiên Diệp nói:
- Ngươi nha, vừa mới tiến cung đã được như vậy tương lai nhất định có thể thành châu báu. Lão tỷ tỷ vào cung hầu từ thời tiền Tùy, nhân vật xuất sắc giống như ngươi gặp rất ít. Đáng tiếc, ngươi tuổi tác hơi lớn…
Phùng Lương Thị được Dương Thiên Diệp đỡ, càu nhàu:
- Bằng không… lần này phong tần…. Đừng nhụt chí, dáng dấp tươi ngon mọng nước giống như ngươi, cũng không khó lọt vào mắt xanh của Thánh Thượng.
Dương Thiên Diệp mới chỉ hai mươi mốt tuổi lại một lần nữa bị người ta khinh bỉ vì nàng ‘cao tuổi”. Có điều Dương cô nương dễ tính, cũng không tức giận, chỉ là cười giả lả.
- Phùng tỷ tỷ đã hầu ở trong cung từ thời tiền Tùy ạ?
- Đúng vậy, lão tỷ tỷ ta vào cung vào những năm cuối Tùy Văn Đế, tính ra, hiện giỡ cũng phụng dưỡng ngũ đại quân vương rồi….
Hẳn là Tùy Văn Đế, Tùy Dương Đế, Lý Uyên và vị Hoàng đế hiện tại Lý Thế Dân, thế nhưng sau khi Tùy Dương Đế bị Vũ Văn Hóa Cập giết, Tùy thất từng lập một vị tiểu hoàng đế ở Trường An, chỉ là không bao lâu đã bị Lý Uyên binh tiến vào Trường An buộc nhường vị.
Cho nên vị tiểu hoàng đế này bình thường người ta không để ý đến, nhưng ở trong miệng cung nữ cũ vẫn tính hắn là một hoàng đế.
Dương Thiên Diệp nghe vào trong tai, trong lòng cảm động, nàng đỡ Phùng Lương Thị, dịu dàng nói:
- Tiền Tùy, nghe giống như đã là chuyện rất xa xôi rồi, Phùng tỷ tỷ có thể kể cho người ta nghe chuyện trước kia được không?
Phùng Lương Thị lớn tuổi có người nói chuyện nên cảm thấy rất vui vẻ. Dương Thiên Diêp lại nhu thuận đáng yêu, mặc dù Phùng Lương Thị chiếu theo quy củ trong cung, hai người xưng tỷ muội nhưng lại mơ hồ cảm giác như lão phụ với cháu gái của mình.
Phùng Lương Thị vỗ tay nàng, yêu quý nói:
- Được được, chúng ta tới bên kia ngồi phơi nắng, tỷ tỷ nói kể chuyện xưa cho ngươi nghe. Ngươi nha, nghe nhiều chuyện trong cung một chút cũng không phải là không tốt.
Hai người tới một chỗ có ánh mặt trời sung túc ở góc sân, từng người ngồi xuống ghế, Phùng Lương Thị bắt đầu kể từ lúc Tùy Văn Đế Dương Kiên.
Trên thực tế Dương Thiên Diệp ít nghe nói về chuyện của ông nội và phụ thân của nàng. Mặc Bạch Diệm là tổng quản Tùy cung, làm sao có thể nói về sinh hoạt hàng ngày của Dương Kiên và Dương Quảng cho tiểu công chúa được, ông ta nói với Dương Thiên Diệp về hai vị đế vương này thì chỉ liên quan tới phương diện quốc gia đại sự. Mà Phùng Lương Thị lại là nữ tử thâm cung, góc độ nghe nhìn thấy đương nhiên cũng khác rất nhiều. Ở trong mắt Dương Thiên Diệp, phụ tổ nàng vẫn luôn chỉ là hình dáng nhân vật, theo sự giảng giải chậm rãi của lão cung nữ, một Dương Kiên sống động, một Dương Quảng sống động dần dần hình thành trong đầu Dương Thiên Diệp.
“Lác đác cổ hành cung, cung hoa cô quạnh đỏ.
Cung nữ đầu bạc ở đó, ngồi nói chuyện Huyền Tông”
Đây là cảnh trong thơ của Nguyên Chẩn, lúc trước, sau này, giống như một cảnh luân hồi…
Hoàng đế bên này đương nhiên không quan tâm tới chuyên tú nữ mới tuyển an trí như thế nào. Từ ngày triệu kiến Lý Tích, hỏi việc sắp xếp quần áo mùa đông trong quân, bí mật thương nghị làm ra một loạt các an bài thì không hề có động tác nào khác, bởi vì y biết sắp tới Thái Tử sẽ có hành động, lúc này nhất cử nhất động của y chỉ cần bị Thái Tử biết được tất nhiên sẽ hiểu được. Mà y cũng không xác định, bên Thái Tử có xếp tai mắt bên cạnh mình hay không.
Lúc này, y cũng cảm thấy may mắn vì trước đó đã bí mật triệu tập Lý Ngư và binh sĩ Đồn vệ vào cung, giả trang thân phận nội thị rồi. Bởi vậy toàn bộ ý chỉ cơ mật y chỉ có thể truyền đạt thông qua Lý Ngư, không cần lo lắng tiết lộ cơ mật.
Vào những lúc như thế này…
Lý Thế Dân cầm bút viết, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong ngự thư phòng ngoại trừ Lý Ngư ăn mặc như nội thị, không còn người nào khác, trên điện hoàn toàn yên tĩnh.
- Cạch…
Hoàng đế đóng dấu lên ý chỉ, đây là một đạo trung chỉ, không dùng màu vàng, cũng không cần thêm ấn trung thư môn hạ, là mật chỉ do hoàng đế trực tiếp truyền đạt.
Lý Thế Dân nhìn dấu đỏ sẫm, tựa như thế máu uốn lượn ở nơi nào đó.
Nét mực nhanh chóng khô lại, Lý Thế Dân cầm đạo trung chỉ nghiêm nghị nhìn về phía Lý Ngư.
- Đi đi, có kết quả lập tức hồi báo!
- Thần tuân chỉ!
Lý Ngư vội vàng dùng hai tay đón lấy, quét qua thánh chỉ một lần lập tức sóng gió nổi lên trong lồng ngực.
Đây cũng không phải là hắn vượt khuôn phép, hắn là người phụ trách truyền chỉ cũng giám sát người truyền chỉ, nhất định phải biết ý chỉ của Hoàng thượng là gì.
Nơi đóng quân của Đồn vệ nằm ở bên ngoài tường thành phía tây hoàng cung, trong đó có một đường hẻm. Nói là đường hẻm nhưng kỳ thược là một phường lớn.
Đây là bắc thành, vả lại lại là khu vực hoàng cung, cho nên nơi này không thể nào có dân chúng bình dân ra vào, bởi vậy toàn bộ đường hẻm này biến thành quân doanh của Đồn vệ. Đây cũng là nơi duy nhất quân doanh thiêt lập thành bộ đội trong thành.
Những bộ phận binh mã khác bao gồm là buổi tối phải chịu trách nhiệm tuần tra kinh thành, tuần tra quân đội hoàng cung, mỗi này đều thay phiên công việc, cũng là do quân doanh trong thành phái người đi làm, giao tiếp, vùng cung thành này không nhất thiết ở trong thành.
Trong Bắc nha lục cấm vệ cũng chỉ có Đồn vệ là có đặc quyền này, bọn họ là vũ lâm trong vũ lâm, cấm vệ trong cấm vệ.
Chạng vạng, viên môn còn chưa đóng cửa, binh lính ở viên môn cũng ít ra vào.
Lý Ngư đã nhân dịp một khắc đồng hộ thủ vệ Huyền Vũ Môn giao ban mà rời khỏi hoàng cung.
Một khắc đồng hồ nữa, chính là đội của Lý An Nghiễm phòng thủ Huyền Vũ Môn.
Huyền Vũ Môn là chỗ cửa cung mấu chốt để ra vào nội cung, chỉ cần vào cửa cung này, toàn bộ nội cung là một con đường bằng phẳng, không có nơi trấn thủ hiểm yếu.
Mà từ phía trước không đi qua được, ngự đạo, cung thành, tiền điện, trung điện, hậu điện, sau dó mới là hậu cung, trùng môn điệp hộ, khắp nơi đều có trọng binh canh gác. Nếu như tầng tầng lớp lớp đóng cửa cung lại, nếu như ngươi tấn công từ lúc trời tối, đợi đến trời sáng cũng không đánh vào được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần cung đình Đại Đường phát sinh chính biến, đều phải ra vào Huyền Vũ Môn, đều phải lôi kéo quân canh giữ Huyền Vũ Môn.
Lý Ngư ra khỏi Huyền Vũ Môn, dọc theo tường hậu cung vắng ngắt rẽ trái, đi thật xa lại rẽ phải, đó chính là “đường hẻm” nơi Đồn vệ đóng quân.
Lý Ngư cởi ngoại bào tiểu thái giám, lộ ra bộ quần áo ngắn.
Trong quân doanh, Trung lang Tướng Lý Đại Khí đang cùng vài tiểu tốt ăn thịt uống rượu.
Thật ra trong quân không được uống rượu, nhưng quân lệnh này vẫn không được chấp hành nghiêm khắc.
Mà Lý Đại Khí hôm nay lại không phải trực ban cho nên Lý Đại Khí làm chút rượu, bên người đều là tâm phúc, phân chút rượu cho mọi người, mỗi người chỉ hơi phê mà thôi nên cũng không có gì phải lo lắng.
Ăn thịt uống rượu, mấy người liền tán gẫu về vị Du Kỵ tướng quân chưa từng nhậm chức kia.
- Trung lang tướng, vị Du kỵ tướng quân kia thú vị vô cùng…! Sớm đã nói tới Đồn vệ chúng ta bổ nhiệm chức Du kỵ tướng quân, nhưng cũng lâu rồi không thấy bóng dáng đâu.
Lý Đại Khí nói:
- Nói tới hắn làm gì? Nghe nói hắn ở lại Tề Châu giải quyết nốt hậu quả rồi.
Một vị tướng lĩnh khác nói:
- Nếu nói như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ được đưa ra ngoài? Vậy hắn không đến Đồn vệ chúng ta nha.
Lý Đại Khí nói:
- Không đến mới tốt! Lão Trịnh theo ta nhiều năm, vốn là muốn tiến cử hắn đảm điệm chức Du kỵ tướng quân, kết quả không hiểu sao lại nhảy ra một tên như vậy, nếu hắn được đưa ra ngoài, ta vừa lúc tiến cử Lão Trịnh.
Lão Trịnh vội nâng bát rượu nói:
- Đa tạ Trung lang tướng! Lý Ngư kia… khụ khụ đừng bao giờ trở lại nữa. Dù sao hắn nhậm chức Đồn vệ rồi, còn chưa nhậm chức một ngày đấy.
Lý Đại Khí nói:
- Hắn trở về thì thế nào? Trở về cũng là bộ hạ của ta thôi! Hắc! Tới địa bàn của chúng ta, là rồng thì hắn đến cho ta cuộn lại! Là hổ, hắn đến cho ta nằm! Ta bảo hắn đứng, hắn không dám ngồi. Ta bảo hắn đi về bên trái, hắn không dám đi về bên phải!
- Đúng rồi! Lý đại ca chúng ta là ai chứ, Lão Trịnh, ngươi không cần lo lắng. Nếu tiểu tử kia tới đây, chúng ta cùng nhau rút tiền hắn, không được bao lâu hắn không thể ở đây nổi nữa. Đến lúc đó hắn khác tự yêu cầu rời đi.
- Ha ha ha, các huynh đệ trượng nghĩa! Nào nào, uống uống uống!
Một khắc đồng hồ sau, thịt nướng trên bếp cũng đã bốc lên nhưng không ai động đến, mấy chén lớn trên bàn, rượu chỉ còn lại một nửa.
Lý Đại Khí dẫn năm người bộ hạ, đứng trang nghiêm đối diện Lý Ngư.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Giờ tý canh ba, chúng ta bắt đầu hành động!
Lý Đại Khí:
- Vâng!
- Nhớ kỹ, binh đi thần tốc, lấy tốc độ nhanh nhất khống chế Huyền Vũ môn! Có thể dùng trí thì đừng dùng lực, tạo chấn động càng nhỏ càng tốt!
- Vâng!
- Lúc đó ta sẽ đích thân chỉ huy hành động.mau tụ tập toàn bộ nhân mã, tham gia hành động!
- Vâng!
- Lập tức đóng cửa viên môn, hiểu dụ toàn quân, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào ra vào. Chỗ nam bắc viên môn, an bài người thân tín nhất canh gác, nếu có người nào tự ý rời khỏi, không cần cảnh cáo, lập tức bắn chết!
- Vâng!
- Hành động!
Lý Đại Khí cùng thân tin ôm quyền với Lý Ngư, hùng hồn đi ra ngoài, vừa đi vừa mặc mũ giáp, đeo đai lưng, sửa sang lại yêu đao, đi rất vội vàng. Một lát sau trong quân doanh còn chưa gõ kẻng, cũng không kêu trạm canh gác, nhiều đội binh mã đã bắt đầu hành động. Trong lúc nhất thời, đao ra khỏi vỏ, tên trên dây cung, sát khí lẫm liệt.