Chương 551: Đạo kia có cửa cho chuyện xưa.
- Hiện giờ chính là mùa đông, trong cung điện nguy nga cực kỳ lạnh. Bốn vị nương nương cần sớm được lĩnh than, dặn dò xuống dưới đừng để các vị nương nương hỏi tới.
Dương Thiên Diệp vừa vào cung đã nhậm nữ quan Lương thị. Lương thị quản chính trong Hoa Mộc cung này là Phùng Lương Thị. Phùng Lương Thị sáu mươi tuổi, cũng không còn không gian để tiến lên phía trước nữa, ở thời đại này sáu mươi tuổi cũng đã là đại thọ, cũng không biết còn có mấy ngày sống tốt nên không muốn tranh giành cái gì. Vì vậy Phùng Lương Thị đối với vị phó trợ thủ Lương thị “Quách Hân Điềm” này quan tâm rất nhiều, hôm nay kết một mối duyên thiện, ngày sau nếu có gì bất tiện đối phương cũng không thể làm ngơ. Không ngờ vị trợ thủ Quách Lương Thị này lại không hề lúng túng mà vừa đến đã sắp xếp, rất đúng phương pháp, Phùng Lương Thị rất hài lòng.
- Nương nương mỗi ngày tắm hai lần, sớm tắm muộn tắm đều là thời điểm cực kỳ lạnh, dục cung phải chú ý giữ không khí ấm, nếu nương nương bị phong hàn, ta và ngươi để khó tránh khỏi tội chăm sóc không chu toàn.
Dương Thiên Diệp lại dặn dò vài câu, sau khi vài cung nữ đi mới đi tới bên Phùng Lương Thị, nói:
- Phùng tỷ tỷ, muội muội làm như vậy có đúng không?
- Được! Rất tốt…!
Phùng Lương Thị cười tủm tỉm, vỗ tay Dương Thiên Diệp nói:
- Ngươi nha, vừa mới tiến cung đã được như vậy tương lai nhất định có thể thành châu báu. Lão tỷ tỷ vào cung hầu từ thời tiền Tùy, nhân vật xuất sắc giống như ngươi gặp rất ít. Đáng tiếc, ngươi tuổi tác hơi lớn…
Phùng Lương Thị được Dương Thiên Diệp đỡ, càu nhàu:
- Bằng không… lần này phong tần…. Đừng nhụt chí, dáng dấp tươi ngon mọng nước giống như ngươi, cũng không khó lọt vào mắt xanh của Thánh Thượng.
Dương Thiên Diệp mới chỉ hai mươi mốt tuổi lại một lần nữa bị người ta khinh bỉ vì nàng ‘cao tuổi”. Có điều Dương cô nương dễ tính, cũng không tức giận, chỉ là cười giả lả.
- Phùng tỷ tỷ đã hầu ở trong cung từ thời tiền Tùy ạ?
- Đúng vậy, lão tỷ tỷ ta vào cung vào những năm cuối Tùy Văn Đế, tính ra, hiện giỡ cũng phụng dưỡng ngũ đại quân vương rồi….
Hẳn là Tùy Văn Đế, Tùy Dương Đế, Lý Uyên và vị Hoàng đế hiện tại Lý Thế Dân, thế nhưng sau khi Tùy Dương Đế bị Vũ Văn Hóa Cập giết, Tùy thất từng lập một vị tiểu hoàng đế ở Trường An, chỉ là không bao lâu đã bị Lý Uyên binh tiến vào Trường An buộc nhường vị.
Cho nên vị tiểu hoàng đế này bình thường người ta không để ý đến, nhưng ở trong miệng cung nữ cũ vẫn tính hắn là một hoàng đế.
Dương Thiên Diệp nghe vào trong tai, trong lòng cảm động, nàng đỡ Phùng Lương Thị, dịu dàng nói:
- Tiền Tùy, nghe giống như đã là chuyện rất xa xôi rồi, Phùng tỷ tỷ có thể kể cho người ta nghe chuyện trước kia được không?
Phùng Lương Thị lớn tuổi có người nói chuyện nên cảm thấy rất vui vẻ. Dương Thiên Diêp lại nhu thuận đáng yêu, mặc dù Phùng Lương Thị chiếu theo quy củ trong cung, hai người xưng tỷ muội nhưng lại mơ hồ cảm giác như lão phụ với cháu gái của mình.
Phùng Lương Thị vỗ tay nàng, yêu quý nói:
- Được được, chúng ta tới bên kia ngồi phơi nắng, tỷ tỷ nói kể chuyện xưa cho ngươi nghe. Ngươi nha, nghe nhiều chuyện trong cung một chút cũng không phải là không tốt.
Hai người tới một chỗ có ánh mặt trời sung túc ở góc sân, từng người ngồi xuống ghế, Phùng Lương Thị bắt đầu kể từ lúc Tùy Văn Đế Dương Kiên.
Trên thực tế Dương Thiên Diệp ít nghe nói về chuyện của ông nội và phụ thân của nàng. Mặc Bạch Diệm là tổng quản Tùy cung, làm sao có thể nói về sinh hoạt hàng ngày của Dương Kiên và Dương Quảng cho tiểu công chúa được, ông ta nói với Dương Thiên Diệp về hai vị đế vương này thì chỉ liên quan tới phương diện quốc gia đại sự. Mà Phùng Lương Thị lại là nữ tử thâm cung, góc độ nghe nhìn thấy đương nhiên cũng khác rất nhiều. Ở trong mắt Dương Thiên Diệp, phụ tổ nàng vẫn luôn chỉ là hình dáng nhân vật, theo sự giảng giải chậm rãi của lão cung nữ, một Dương Kiên sống động, một Dương Quảng sống động dần dần hình thành trong đầu Dương Thiên Diệp.
“Lác đác cổ hành cung, cung hoa cô quạnh đỏ.
Cung nữ đầu bạc ở đó, ngồi nói chuyện Huyền Tông”
Đây là cảnh trong thơ của Nguyên Chẩn, lúc trước, sau này, giống như một cảnh luân hồi…
Hoàng đế bên này đương nhiên không quan tâm tới chuyên tú nữ mới tuyển an trí như thế nào. Từ ngày triệu kiến Lý Tích, hỏi việc sắp xếp quần áo mùa đông trong quân, bí mật thương nghị làm ra một loạt các an bài thì không hề có động tác nào khác, bởi vì y biết sắp tới Thái Tử sẽ có hành động, lúc này nhất cử nhất động của y chỉ cần bị Thái Tử biết được tất nhiên sẽ hiểu được. Mà y cũng không xác định, bên Thái Tử có xếp tai mắt bên cạnh mình hay không.
Lúc này, y cũng cảm thấy may mắn vì trước đó đã bí mật triệu tập Lý Ngư và binh sĩ Đồn vệ vào cung, giả trang thân phận nội thị rồi. Bởi vậy toàn bộ ý chỉ cơ mật y chỉ có thể truyền đạt thông qua Lý Ngư, không cần lo lắng tiết lộ cơ mật.
Vào những lúc như thế này…
Lý Thế Dân cầm bút viết, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong ngự thư phòng ngoại trừ Lý Ngư ăn mặc như nội thị, không còn người nào khác, trên điện hoàn toàn yên tĩnh.
- Cạch…
Hoàng đế đóng dấu lên ý chỉ, đây là một đạo trung chỉ, không dùng màu vàng, cũng không cần thêm ấn trung thư môn hạ, là mật chỉ do hoàng đế trực tiếp truyền đạt.
Lý Thế Dân nhìn dấu đỏ sẫm, tựa như thế máu uốn lượn ở nơi nào đó.
Nét mực nhanh chóng khô lại, Lý Thế Dân cầm đạo trung chỉ nghiêm nghị nhìn về phía Lý Ngư.
- Đi đi, có kết quả lập tức hồi báo!
- Thần tuân chỉ!
Lý Ngư vội vàng dùng hai tay đón lấy, quét qua thánh chỉ một lần lập tức sóng gió nổi lên trong lồng ngực.
Đây cũng không phải là hắn vượt khuôn phép, hắn là người phụ trách truyền chỉ cũng giám sát người truyền chỉ, nhất định phải biết ý chỉ của Hoàng thượng là gì.
Nơi đóng quân của Đồn vệ nằm ở bên ngoài tường thành phía tây hoàng cung, trong đó có một đường hẻm. Nói là đường hẻm nhưng kỳ thược là một phường lớn.
Đây là bắc thành, vả lại lại là khu vực hoàng cung, cho nên nơi này không thể nào có dân chúng bình dân ra vào, bởi vậy toàn bộ đường hẻm này biến thành quân doanh của Đồn vệ. Đây cũng là nơi duy nhất quân doanh thiêt lập thành bộ đội trong thành.
Những bộ phận binh mã khác bao gồm là buổi tối phải chịu trách nhiệm tuần tra kinh thành, tuần tra quân đội hoàng cung, mỗi này đều thay phiên công việc, cũng là do quân doanh trong thành phái người đi làm, giao tiếp, vùng cung thành này không nhất thiết ở trong thành.
Trong Bắc nha lục cấm vệ cũng chỉ có Đồn vệ là có đặc quyền này, bọn họ là vũ lâm trong vũ lâm, cấm vệ trong cấm vệ.
Chạng vạng, viên môn còn chưa đóng cửa, binh lính ở viên môn cũng ít ra vào.
Lý Ngư đã nhân dịp một khắc đồng hộ thủ vệ Huyền Vũ Môn giao ban mà rời khỏi hoàng cung.
Một khắc đồng hồ nữa, chính là đội của Lý An Nghiễm phòng thủ Huyền Vũ Môn.
Huyền Vũ Môn là chỗ cửa cung mấu chốt để ra vào nội cung, chỉ cần vào cửa cung này, toàn bộ nội cung là một con đường bằng phẳng, không có nơi trấn thủ hiểm yếu.
Mà từ phía trước không đi qua được, ngự đạo, cung thành, tiền điện, trung điện, hậu điện, sau dó mới là hậu cung, trùng môn điệp hộ, khắp nơi đều có trọng binh canh gác. Nếu như tầng tầng lớp lớp đóng cửa cung lại, nếu như ngươi tấn công từ lúc trời tối, đợi đến trời sáng cũng không đánh vào được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần cung đình Đại Đường phát sinh chính biến, đều phải ra vào Huyền Vũ Môn, đều phải lôi kéo quân canh giữ Huyền Vũ Môn.
Lý Ngư ra khỏi Huyền Vũ Môn, dọc theo tường hậu cung vắng ngắt rẽ trái, đi thật xa lại rẽ phải, đó chính là “đường hẻm” nơi Đồn vệ đóng quân.
Lý Ngư cởi ngoại bào tiểu thái giám, lộ ra bộ quần áo ngắn.
Trong quân doanh, Trung lang Tướng Lý Đại Khí đang cùng vài tiểu tốt ăn thịt uống rượu.
Thật ra trong quân không được uống rượu, nhưng quân lệnh này vẫn không được chấp hành nghiêm khắc.
Mà Lý Đại Khí hôm nay lại không phải trực ban cho nên Lý Đại Khí làm chút rượu, bên người đều là tâm phúc, phân chút rượu cho mọi người, mỗi người chỉ hơi phê mà thôi nên cũng không có gì phải lo lắng.
Ăn thịt uống rượu, mấy người liền tán gẫu về vị Du Kỵ tướng quân chưa từng nhậm chức kia.
- Trung lang tướng, vị Du kỵ tướng quân kia thú vị vô cùng…! Sớm đã nói tới Đồn vệ chúng ta bổ nhiệm chức Du kỵ tướng quân, nhưng cũng lâu rồi không thấy bóng dáng đâu.
Lý Đại Khí nói:
- Nói tới hắn làm gì? Nghe nói hắn ở lại Tề Châu giải quyết nốt hậu quả rồi.
Một vị tướng lĩnh khác nói:
- Nếu nói như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ được đưa ra ngoài? Vậy hắn không đến Đồn vệ chúng ta nha.
Lý Đại Khí nói:
- Không đến mới tốt! Lão Trịnh theo ta nhiều năm, vốn là muốn tiến cử hắn đảm điệm chức Du kỵ tướng quân, kết quả không hiểu sao lại nhảy ra một tên như vậy, nếu hắn được đưa ra ngoài, ta vừa lúc tiến cử Lão Trịnh.
Lão Trịnh vội nâng bát rượu nói:
- Đa tạ Trung lang tướng! Lý Ngư kia… khụ khụ đừng bao giờ trở lại nữa. Dù sao hắn nhậm chức Đồn vệ rồi, còn chưa nhậm chức một ngày đấy.
Lý Đại Khí nói:
- Hắn trở về thì thế nào? Trở về cũng là bộ hạ của ta thôi! Hắc! Tới địa bàn của chúng ta, là rồng thì hắn đến cho ta cuộn lại! Là hổ, hắn đến cho ta nằm! Ta bảo hắn đứng, hắn không dám ngồi. Ta bảo hắn đi về bên trái, hắn không dám đi về bên phải!
- Đúng rồi! Lý đại ca chúng ta là ai chứ, Lão Trịnh, ngươi không cần lo lắng. Nếu tiểu tử kia tới đây, chúng ta cùng nhau rút tiền hắn, không được bao lâu hắn không thể ở đây nổi nữa. Đến lúc đó hắn khác tự yêu cầu rời đi.
- Ha ha ha, các huynh đệ trượng nghĩa! Nào nào, uống uống uống!
Một khắc đồng hồ sau, thịt nướng trên bếp cũng đã bốc lên nhưng không ai động đến, mấy chén lớn trên bàn, rượu chỉ còn lại một nửa.
Lý Đại Khí dẫn năm người bộ hạ, đứng trang nghiêm đối diện Lý Ngư.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Giờ tý canh ba, chúng ta bắt đầu hành động!
Lý Đại Khí:
- Vâng!
- Nhớ kỹ, binh đi thần tốc, lấy tốc độ nhanh nhất khống chế Huyền Vũ môn! Có thể dùng trí thì đừng dùng lực, tạo chấn động càng nhỏ càng tốt!
- Vâng!
- Lúc đó ta sẽ đích thân chỉ huy hành động.mau tụ tập toàn bộ nhân mã, tham gia hành động!
- Vâng!
- Lập tức đóng cửa viên môn, hiểu dụ toàn quân, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào ra vào. Chỗ nam bắc viên môn, an bài người thân tín nhất canh gác, nếu có người nào tự ý rời khỏi, không cần cảnh cáo, lập tức bắn chết!
- Vâng!
- Hành động!
Lý Đại Khí cùng thân tin ôm quyền với Lý Ngư, hùng hồn đi ra ngoài, vừa đi vừa mặc mũ giáp, đeo đai lưng, sửa sang lại yêu đao, đi rất vội vàng. Một lát sau trong quân doanh còn chưa gõ kẻng, cũng không kêu trạm canh gác, nhiều đội binh mã đã bắt đầu hành động. Trong lúc nhất thời, đao ra khỏi vỏ, tên trên dây cung, sát khí lẫm liệt.