Chương 552: Đợt tuyết rơi đầu tiên.
Lý An Nghiễm vững vàng đứng trên thành lâu Huyền Vũ Môn, nhìn thoáng qua trong cung, cung điện xa xa trong bóng đêm gống như từng con cự phú, nằm sấp ở nơi đó.
Lý An Nghiễm thở dài, quay người lại, đỡ đao đi về phía thành lâu.
Gió thổi lên cảm thấy có chút man mát, so với lúc trước ngược lại có cảm giác ấm áp hơn.
Khi chuẩn bị đi vào thành lâu, Lý An Nghiễm bỗng nhiên dứng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Chuỗi đèn lồng trên cổng thành Huyền Vũ Môn chiếu ánh đèn đỏ quang xuống mặt đất, quang ảnh có thể nhìn thấy mơ hồ các đồ vật linh tinh, Lý An Nghiễm mở lòng bàn tay, đón được một hạt tuyết óng ánh rồi nhanh chóng hòa tan trong lòng bàn tay hắn, chỉ cảm thấy một tia ẩm ướt, còn chưa đủ để hóa thành giọt nước mưa.
- Đúng là tuyết rơi…
Lý An Nghiễm lẩm bẩm nói một câu, lại vào thành lâu với khí lực dưới chân hơi lớn.
Hắn cảm thấy trận tuyết đầu tiên này là một dấu hiệu tốt!
…
Đồng hồ nước chỉ tới giờ tý, bọn người Lý Đại Khí vội nhìn về phía Lý Ngư.
Đánh lén là không thể nào có được, mặc dù tất cả mọi người đều là cấm quân, chỉ là ta là Tả Đồn Vệ, ngươi là Hữu Đồn Vệ, nhưng cho dù cùng thuộc về Đồn Vệ nhưng đêm hôm khuya khoắt giơ đuốc cầm gậy chạy tới Huyền Vũ Môn… không cần nói tới đội mũ phục viên, cho dù là bàn tay trần cũng bị bắn chết không thương lượng.
Hoàng cung đại nội, nếu dễ dàng bị người khác tiếp cận như vậy, lại đến xuất kỳ bất ý, giết người đoạt cửa, chẳng lẽ không phải để cho thiên hạ chê cười à?
Tướng sĩ Tả Đồn Vệ chỉ có đao thương, không có bất kỳ vũ khí viễn trình nào, ngay cả lá chắn cũng không có, ngươi là thị vệ thủ cửa cung cần mấy thứ này hay sao? Cho nên kho vũ khí của bọn họ căn bản không có dự trữ vũ khí này.
Thủ vệ hoàng thành cũng không có, nhưng trong đại doanh thủ vệ hoàng thành lại có. Cấm quân hoàng cung tối này là bộ đội của Chử Long Tướng trực, đại bản doanh của Chử Long Tướng thiết lập tại Long Thủ Nguyên, mà vào lúc hoàng hôn, cửa cung, cửa thành, sắp sửa đóng cửa, có một đạo mật chỉ do một cấm quân đóng giả tiểu thái giám từ tiếng trống đóng cửa ra khỏi thành đưa tới Long thủ Nguyên.
Mà lúc này, Chử Long Tướng đã tự mình dẫn đại đội nhân mã vào kinh thành.
Cũng may Đại đường chấp hành lệnh cấm đi lại ban đêm, vào ban đêm trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không dân chúng không được đi lại trên đường, không gian hoạt động chỉ giới hạn trong các phường. Cho nên thanh âm đại quân điều động cũng không có nhiều người phát hiện.
Một chi đội ngũ binh mã tiến thẳng tới phía tây bắc Bắc thành đóng quân ở đó. Bọn họ cung cấp cho tướng sĩ Tả Đồn Vệ tấm chắn, tên nỏ, phi trảo …
Tấn công Huyền Vũ Môn, không cần thiên quân vạn mã, thiên quân vạn mã cũng không kiếm đâu ra, chỉ cần một chi quân đội Đồn Vệ là được rồi. Xuất phát từ an toàn mà suy xét, hoàng đế cũng không cho phép chi quân đội này và Đồn Vệ cùng nhau tấn công Huyền Vũ môn, cho dù bọn họ không có lòng phản loạn, cũng còn về vấn đề quân kỷ.
Trong chiến loạn, rất nhiều chuyện không có cách nào khống chế.
Đám người Lý Ngư thấy đã tới giờ hành động, đoàn xe vận chuyển vũ khí đã tới gần, bọn họ lập tức phân phát vũ khí, sau khi trang bị xong càng có vẻ đằng đằng sát khí. Lý Ngư khẽ vẫy tay, mọi người ẩn vào bầu trời đêm, dán thành cung thẳng tới Huyền Vũ Môn.
Mà chi quân đội áp tải vũ khí lại quay trở lại, nhanh chóng chạy tới phía trước quân doanh của Hữu Đồn Vệ, cách viên môn một mũi tên bắt đầu lẳng lặng bố trí phòng ngự.
Những thân tín mà Lý An Nghiễm có thể điều động khẳng định đều đi theo hắn lên Huyền Vũ Môn, những tướng sĩ ở lại quân doanh có thể là Lý An Nghiêm cũng không xác định được là có đáng tin cậy hay không, có thể bọn họ không tham dự vào mưu phản, nhưng vào thời điểm này, cũng không dám sơ suất. Đoàn người Lý Ngư lặng lẽ tiến tới gần Huyền Vũ Môn. Đoạn đường đi này tâm tình kích động lại kiên định. Những lá chắn và cung tiễn phi trảo được đưa đến chứng tỏ Chử Long Tướng đã tăng cường đề phòng Hoàng Thành, cho dù đại quân Hầu Quân Tập vào thành, cũng nhất định phải qua cửa ải bọn họ trước, có thể nói, đại cục đã định một nửa.
Trong nội cung, đêm nay Hoàng đế tá túc ở chỗ Lạc tần, đây mà một nữ tử mười sáu tuổi, đã xuất cung hai năm, tính tình dịu dàng, dung nhan xinh đẹp, rất được Hoàng đế sủng ái. Đương nhiên, tối nay cũng là Cửu Cửu nhi ngự, ngoại trử phi tần nhị phẩm trở lên thì những người khác đều như thế.
Ánh trăng vào từ đầu tháng tới cuối tháng thì dần dần tròn hơn, từ giữa tháng tới cuối tháng thì nhỏ dần đi, trong cung phi tần được hoàng đế sủng hạnh cũng trình tự sắp hàng như vậy, vào giữa tháng, tất nhiên là phi tần chức cao, đầu tháng và cuối tháng là phi tần địa vị thấp.
Tuy nhiên, Lý Thế Dân đương nhiên sẽ không tiết chế như vậy, nói là cửu cửu nhi ngự nhưng tối này cũng chỉ sủng hạnh một người mà thôi, mấy người khác thì chỉ nhận ít mưa móc, ít nhất muốn mang thai thì khả năng không lớn, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.
Gần nửa đêm, chín nữ trử đã ngủ. Dù sao trong đó tuổi lớn nhất cũng chỉ mới mười tám, còn là tuổi ham ngủ. Nhưng không ngờ Lý THế Dân đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, không hề ủ rũ.
- Người tới! Thay quần áo!
Lý Thế Dân buông màn che, che cảnh xuân đầy giường, trần truồng đứng trên mặt thảm, thái giám và cung nữ hầu hạ gian ngoài vội vàng tiến vào.
- Thánh thượng…
Lạc tần tỉnh, ngồi dậy
Trong màn che, lộ ra một bóng hình xinh đẹp mê người.
- Nàng ngủ đi, trẫm chợt nhớ tới có một số việc phải xử lý!
Lý Thế Dân trở lại, dịu dàng trấn an một câu. Thái giám cung nữ đã mặc quần áo cho y, rồi ra chỗ ở của Lạc tần.
- Tuyết rơi rồi!
Lý Thế Dân vừa ra khỏi cung điện, nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả.
- Thánh Thượng!
Thái giám thân cận đã tới trước mặt, khom người, hắn cũng không biết hoàng đế đứng đó là muốn làm gì.
- Đi! Đi…
Lý Thế Dân từ từ chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một chỗ còn có ngọn đèn. Nhìn chăm chú thì biết được đó là Hoa Mộc Uyển.
Lý Thế Dân nói:
- Đi Hoa Mộc Uyển!
Đại thái giám âm thầm nghĩ, hôm nay cũng không phải là ngày sủng hạnh phi tần Hoa Mộc Uyển?
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy hắn cũng không dám nói ra, chỉ đáp vâng rồi nâng người đến, vừa định tuyên bố bãi giá đến Hoa Mộc Uyển thì Lý Thế Dân lại nói:
- Đi thôi!
Đại tuyết đã rơi mờ mịt, đại thái giám vội tiến lên, cầm đèn lồng đi phía trước đi tới Hoa Mộc Uyển.
Cung đình quá rộng, đi một vòng mà mất khá nhiều thời gian. Cho nên chỉ cần không biết Hoàng đế tối nay ở đâu, cho dù là xông vào hoàng cung, trong chốc lát đừng mong tìm thấy hắn.
Tuy Lý Thế Dân đã an bài vẹn toàn, nhưng để phòng ngừa vạn nhất nên đêm nay đã thay đổi chỗ nghỉ chân.
Tối nay Đông Cung cũng là một đêm không ngủ.
Lý Thừa Càn nội giáp mềm, áo khoác long bào, ở ngoài long bào lại có một áo khoác khác trùm lên, lo lắng đi lại trên đại diện, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài đại điện, về sau đứng ở bên ngoài không quay vào, bị bông tuyết thổi vào người tâm tình nôn nóng cũng vơi đi rất nhiều.
Đỗ Hà và Triệu Tiết cũng không ăn mặc như thường ngày, hai người mặc nhung trang, bên hông treo đao, gắt gao đứng bên cạnh Lý Thừa Can, bọn họ mặc như này là để cho Thái Tử một ấn tượng khắc sâu, khiến cho Thái Tử sau này nhớ rõ, hai người bọn họ cũng từng kề vai chiến đầu với Thái Tử.
- Thái Tử, chớ sốt ruột. Xem thời gian, lúc này mới là thời điểm phát động!
Triệu Tiết nhìn trời, nhẹ giọng an ủi Thái Tử.
Lý Thừa Càn gật dầu, hỏi:
- Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Đỗ Hà nói:
- Thái Tử yên tâm, thị vệ trong cung, thái giám, thậm chí cung nữ đều đã võ trang, phân phát binh khí, tổng cộng có một ngàn hai trăm người, bất cứ lúc nào cũng chiến đấu vì Thái Tử!
Lý Thừa Càn thở dài nói:
- Lục suất kia thế nào?
Triệu Tiết nói:
- Gối giáo chờ sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động! Chỉ chờ Hầu tướng quân phát động lập tức đánh vào thành, cùng hỗ trợ!
Lý Thừa Càn gật đầu, khẽ thở dài:
- Đáng tiếc! Nếu có Bá Đạo và Thừa Cơ ở đây thì tốt quá, hai viên mãnh tướng này là thuốc an thần của Cô, không biết lúc này bọn họ bị vùi lấp ở nơi nào, ôi…
Trong lúc Lý Thừa Càn đứng ở hành lang thở dài thì hai viên hổ tướng đã phân bố quân tinh nhuệ ở thành nam thành đông…
Thành đông, nơi đóng quân của Đông Cung Lục Suất.
Tuyết trong đêm đặc biệt tĩnh mịch, trên người sĩ tốt trấn thủ viên môn đã tràn đầy một tầng tuyết trắng nhưng cũng không dám động đậy.
Tối này trong doanh hiển nhiên sẽ có chuyện phát sinh, khi chạng vạng không khí có chút cổ quái, giờ phút này càng như vậy. Trung quân lều lớn đèn đuốc sáng trưng, giống như bộ dáng phải đánh trận, toàn quân cao thấp ai dám không giữ vững tinh thần.
Lúc này, một binh lính chợt phát hiện đêm sắc nghìn nghịn một mảnh, giống như thủy triều lên.
Đây là cái gì?
Người binh lính kia kinh hãi, vài tên sĩ tốt khác đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thủy triều màu đen kia hóa thành đôi cánh đại bàng, chậm rãi mở ra, nhìn như muốn dùng đôi cánh bao trùm toàn bộ đại doanh.
- Người nào! Đứng lại
Ô ~~ ô ~~~
Tiếng kèn cảnh báo vang lên, vài tên sĩ tốt trấn thủ viên môn giương cung lên, quát hỏi.
Một lát sau, một người cưỡi ngựa, tuấn mã hùng tuấn, người cao lớn, người ngựa hợp nhất, nhìn trong bóng tối giống như kỵ sĩ tới từ địa ngục, mang theo thái độ đè ép từ trong cánh chim đi ra.
- Các ngươi nghe đây!
Người nọ trung khí mười phần, cộng thêm thuận chiều gió nên giọng nói càng truyền vào trong tai sĩ tốt một cách rõ ràng.
Vài tên sĩ tốt híp mắt chống đỡ lại gió tuyết, nhìn Hắc kỵ sĩ đáng sợ kia.
- Mỗ là Uất Trì Kính Đức, phùng mệnh Hoàng đế, tiếp quản lục suất! Các ngươi tối nay canh giữ trong quân doanh, không được vọng động. Người vi phạm, giết không tha!
Kỵ sĩ lập tức cầm một đạo tử kim bài giơ lên, giọng như sấm sét.
Không cần báo chức quan viên của hắn, chỉ bốn chữ Uất Trị Kính Đức là đủ.
Dũng quan tam quân Uất Trì Cung!
Lâm trận tồi không, địch vạn người!
Uất Trì đại tướng quân cùng kiêu tướng Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết, Trưởng Tôn thống lĩnh Huyền Giáp Thiết Kỵ!
Trong quân trướng, Lục Suất tướng lĩnh tay cầm roi gỗ, chỉ vào bản đồ kinh thành khí thế ngất trời.
Không cần người thông báo, thanh âm của Uất Trì Cung đã truyền vào lều lớn, tướng lĩnh tay cầm roi ngơ ngẩn ngã xuống, trong lúc nhất thời linh hồn bé nhỏ đã tiêu tan.
Người có tên, cây cỏ có bóng, những võ tướng này xưa này tuy mắt cao hơn trán, ai cũng chướng mắt, nhưng khi trên lập trường đối địch bọn họ mới phát hiện hóa ra người ta sớm là ngọn núi trong lòng mình, cao không thể với tới rồi!
Tuyết ngày một lớn hơn!
Đên nay nơi nơi đao quang kiếm ảnh, nơi thành Nam Thanh Hoa Sơn Hầu Quân Tập dừng chân sao có thể đếm xỉa đến?
Hầu Quân Tập là một đại tướng tiếng tăm lừng lẫy! Là mãnh tướng có công diệt quốc, ngay cả Uất Trì Cung trấn được Đông Cung Lục Suất cũng không trấn giữ được ông ta. Vì vậy, quân thần Lý Tích đích thân tới!