Chương 553: Chờ mong.
Thành Nam, Thanh Hoa Sơn.
Hầu Quân Tập mặc giáp trụ mà đen áo giáp vẩy cả, sừng sững đứng ở sườn núi, đã nữa canh giờ cũng không hề động đậy.
Tuyết vẫn đang rơi, gió thổi lên áo giáp màu đỏ tươi của ông ta phát ra tiếng phần phật.
Dưới chân núi, nhiều đội binh lính đã bày trận xong.
Tiếng kèn trống dần dần dừng lại, hơi thở của chiến mã vẫn dồn dập.
Tinh kỳ bay lên, cây đuốc lúc sáng lúc tối, nhìn từ xa ánh lửa kia giống như bầu trời đầy sao.
Hầu Quân Tập từ từ quét mắt nhìn hàng ngũ, bởi vì đại tuyết tràn ngập nước nên khi ánh sáng bắt đàu sáng lên, đứng trên sườn núi có thể nhìn thấy quân trận chỉnh tề, ánh đao thương lành lạnh, giáp trụ lành lạnh, đại kỳ phần phật, lừng lẫy hùng hồn bất động như núi.
Ở phía sau Hầu Quân Tập là hơn mười viên chiến tướng đứng thẳng cùng với nhau, cũng đã đứng nửa canh giờ nhưng không hề nhúc nhích.
Hầu Quân Tập cảm thấy thỏa nguyện, đây chính là do ông chỉ huy! Đây là binh mã của ông!
Tối nay những người tập trung tại đây tuyệt đối đều hiệu trung với ông.
Chẳng sợ giáp mặt Hoàng đế, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, những tướng sĩ này có thể xông lên không hề do dự.
Những người này đều đã đi theo ông nhiều năm, theo ông vào nam ra bắc, nhiều tướng sĩ đã lập nhiều chiến công hiển hách.
Đứng ở chỗ này, quân trận tập kết, giữa bọn họ giống như có một loại huyết mạch liên hệ với nhau, lưu động với nhau.
Tối nay, ta sẽ sửa lịch sử!
Ngày mai, ta sẽ ghi tên sử sách!
Hầu Quân Tập nghĩ tới khi ông diệt Cao Xương trở về, lại chuyện bị hạ ngục, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái vô cùng!
Lão tử cho ngươi thiên hạ Lý Đường, lập công huân bậc nào? Chỉ bởi vì ta lấy chút châu báu trong hoàng cung Cao Xương, ngủ với phi tử của Cao Xương, ngươi hạ ngục ta? Tuy nói chỉ giam một ngày, nhưng điều này cũng vô cùng nhục nhã…
Tay phải của Hầu Quân Tập từ từ giơ lên, mười viên chiến tướng đứng phía sau ông nhất thời ưỡn ngực, bọn họ biết, đây là thói quen của đại tướng quân, ông phải hạ lệnh!
- Khanh khanh khanh khanh…
Bỗng nhiên, từ dưới chân truyền tới cảm giác như động đất.
Kinh nghiệm chiến trận khiến Hầu Quân Tập chấn động, ông lập tức nghe ra, đây là thanh âm đại quân tiến lên.
Tuyết rơi trong đêm, mơ hồ giuống như có tiếng sấm ngang giữa trời, tiếng sấm truyền tới từ phía tây, trong trời đêm không biết chinh tước từ nơi nào vỗ cánh bay đi tạo ra một cảm giác sợ hãi và bất an giữa đất trời.
Tiếng vó ngựa chặt chẽ như mưa rào gõ xuống dất, từ xa tới gần vang như thiên lôi, giống như một trận mưa gió đang từ phía chân trời cuốn tới.
Đã xảy ra chuyện!
Trong lòng Hầu Quân Tập lập tức dâng lên ý nghĩ này.
Làm tướng nhiều năm, ông chỉ thay đổi sắc mặt nhưng chưa bị kích động, lập tức hạ lệnh:
- Đi thăm dò! Là Người nào vây quân doanh ta!
Trong khoảnh khắc, Hầu Quân Tập biết rằng tin tức đã bị bại lộ, đây là binh mã của triều đình, nhưng ông vẫn còn ôm một chút hi vọng. Tướng lĩnh được ông coi trọng không nhiều, giờ khắc này ông vẫn tự tin đánh cược một lần.
Đại quân của Lý Tích giống như giao long giương nanh múa vuốt, cuồn cuộn mà đến, nhanh chóng chạy tới nơi đại quân của Hầu Quân Tập dừng chân, cách nơi đó ba mũi tên Lý Tích hạ lệnh dừng lại, bày trận tại chỗ.
Kỷ luật nghiêm minh, đại quân lập tức dừng lại, chỉnh đốn tại chỗ.
Thời gian sau một nén hương, chiến kỳ phấp phời cùng với đao thương lấp lóe hàn quang, cung thuẫn chất chứa sát khí được tướng sĩ nắm giữ trong người dừng lại tại chỗ, phảng phất giống như tường đồng vách sắt. Bên người Lý Tích có khoảng một ngàn hai trăm kỵ binh. Bọn họ một tay keo cương một tay cầm thương, mũi thương đứng thẳng lên trời, giống như một rừng rậm chỉnh thể. Bầu không khí nghiêm trang trong quân ngũ lúc đó giống như cô hồn dã quỷ, ranh ma quỷ quái đứng trước sát khi như vậy cũng sẽ chạy….
- Đi! Nói cho Hầu Quân Tập. Lý Tích muốn gặp mặt.
Lý Tích lên tiếng dặn dò, lập tức có một con vật cưỡi đi ra từ tường đồng vách sắt, đi về phía Thanh Hoa Sơn.
- Lý Tích? Là Lý Tích tới sao?
Hẩu Quân Tập bỗng nhiêm cảm giác chua xót trong cổ họng, ông trầm mặc một lát mới nói với kỵ sĩ quân Đường tới báo tin:
- Nói cho Lý tướng quân, một khắc đồng hồ sau gặp lại!
Kỵ sĩ kia cũng không nhiều lời lập tức thúc ngựa đi.
Một khắc đồng hồ sau, ở vùng ngoại ô giữa trận doanh và Thanh Hoa Sơn, hai người cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, dần dần đi về phía trung tâm.
Từng là đồng đội, cũng từng là người dưới trường, hai người có tự ăn ý tương đối, hơn nữa với kiêu ngạo của bọn họ cũng không cho phép bọn họ sử dụng thủ đoạn thấp hèn.
Hai ngựa dừng lại, chỉ cách nhau một thân ngựa.
Hai người đều không đeo binh khí dài và binh khí viễn trình, dưới xương sườn chỉ đeo một cây kiếm.
Chỉ cách nhau có một thân ngựa, ngay cả ngựa cũng không đủ không gian để đứng lên, hai người sẽ không có khả năng xuất hiện ý định giết người. Điểm nay hai người cũng có sự ăn ý.
- Ha ha, Hoàng đế đã biết?
Hầu Quân Tập vừa thấy Lý Tích, nhếch môi cười rộ lên.
Lý Tích nói:
- Âm mưu đã bị bại lọ, việc đã không thể làm nữa rồi! Hầu tướng quân, dừng tay đi!
Lý Tích không hỏi ông ta tại sao lại phản, hỏi ông ta vì nguyên nhân vì sao lại làm phản, cũng không quan trọng, nếu đã là bí mật, biết rồi trái lại không tốt. Vì vậy cứ nói thẳng.
Hầu Quân Tập cũng là võ tướng, Lý Tích là nho tướng ít gặp, Hầu Quân Tập tính tình càng thẳng thắn.
Nghe Lý Tích nói vậy, Hầu Quân Tập cười lạnh nói:
- Ta có đại quân trong tay, tại sao không thể đánh cược một lần!
Lý Tích lắc đầu:
- Ta không vây ngươi, cũng không chắn ngươi, ta chỉ nhìn chằm chăm ngươi! Có Lý Tích ta ở dây, ai dám không chuyên tâm, đi công mục tiêu khác?
Hầu Quân Tập cứng lại, nhưng ông biết, Lý Tích nói là đúng sự thật.
Lý Tích lại nói:
- Uất Trì Cung đã đi tới doanh địa Đông Cung Lục Suất, ngươi đã không có người phối hợp rồi.
Hầu Quân Tập sắc mặt tái đi.
Lý Tích nói:
- Chử Long Tướng dẫn quân vào thành! Ngươi như vậy làm sao uy hiếp ta, công phá thành trì?
Hầu Quân Tập trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói:
- Thái Tử vẫn còn một đòn sát thủ!
Lý Tích thản nhiên nói:
- Huyền Vũ Môn, Lý An Nghiễm?
Trong lòng Hầu Quân Tập trầm xuống.
Lý Tích nói:
- Tả Đồn vệ sẽ xuất động.
Hầu Quân Tập mím môi:
- Lý An Nghiễm theo thành mà thủ, tướng sĩ Tả Đồn vệ chưa chắc hạ được hắn.
Lý Tích khẽ mỉm cười nói:
- Có thể!
Hầu Quân Tập nói:
- Cho dù ngươi chặn ta thì thế nào? Cho dù Uất Trì Cung chặn đông cung Lục Suất thì sao? Cho dù Chử Long Tướng không chế kinh thành thì thế nào? Chỉ cần Lý An Nghiễm bắt Hoàng đế, bảo vệ Thái Tử đăng cơ, các ngươi vẫn sụp đổ.
Lý Tích nói:
- Không sai! Cho nên… Hầu tướng quân đã không có đất dụng võ, sao không đứng xem cuộc chiến. Nếu Lý An Nghiễm thành công Lý mỗ sẽ giải giáp cho Hầu tướng quân trói tới Kinh Thành! Nếu Lý An Nghiễm thất bại…
Lý Tích nhẹ nhàng thở dài:
- Tướng quân cần gì phải để các tướng sĩ chịu chết không minh bạch?
Hầu Quân Tập trầm mặc thật lâu, theo bản năng nhìn về phía Kinh Thành.
Sắc trời đêm mờ mịt, bông tuyết bồng bềnh, thị lực của ông không thể nhìn tới nhưng cũng giống như đã thấy được đao thương kiếm ảnh của Huyền Vũ Môn.
Đầu thành Huyền Vũ Môn đang xảy ra ác chiến.
Lý An Nghiễm trấn thủ Huyền Vũ môn, vẫn đang đợi thời khắc phát động.
Nếu là vào lúc sáng sớm thì giờ phút này hắn đã phá cửa xông vào nội cung rồi, đáng tiếc lúc này hắn đã không còn có cơ hội này nữa. Vì sao hắn không động thủ sớm một khắc? Bên chỗ Hầu Quân Tập, Đông Cung Lục Suất, bên chỗ Đông Công chính là lực lượng quan trọng bí mật do Tô Hữu Đạo chuẩn bị để khống chế Kinh Thành, những lực lượng ấy đều là tương xứng. Mỗi thời gian địa điểm bọn họ hành động đều phải suy xét tới những bộ phận khác mới có thể hô ứng lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau.
Nếu trong đó có bất luận một tổ nào không theo như thời gian quy định, hành động trước hoặc sau thì đều có thể làm cho toàn hộ hành động lần này bị loạn cước. Cho nên, hắn chỉ có thể đợi đến thời gian quy định. Thế nhưng hắn lại bị Tả Đồn vệ tấn công mãnh liệt. Lý An Nghiễm có được Huyền Vũ Môn nhưng Tả Đồn vệ lại có được cung nỏ và phi trảo. Lần này Lý An Nghiễm chiếu ưu thế về địa lợi, hai bên càng đánh càng kịch liệt, dưới sự yểm trợ của cung nỏ, người của Tả Đồn vệ sắp sủa công lên tường thành, cho dù Lý An Nghiễm muốn bỏ tự thủ tiến công về phía Hoàng cung được ăn cả ngã về không cũng không thể nào.
Tối nay, Tô Hữu Đạo cũng rất bận rộn.
Cái kế hoạch này là do y bày ra, nhưng mấu chốt là một khắc cuối cùng y lại không tự mình đi chủ trì.
Bởi vì là không thể. Ở vào thời đại này thông tin không truyền đi nhanh chóng như vậy, tất cả đều đã an bài xong, mỗi một người chấp hành đều không phải là người bình thường, lúc này y chỉ có thể mong đợi những người này có thể phát huy ưu thế khi lâm trận. Nếu như y chỉ huy thì có thể làm gì đây? Cái gì cũng không làm được, cho nên y chỉ có thể ở đây chờ đợi tin tức.
Cho nên, Tô Hữu Đạo chỉ có thể làm việc nhặt của rơi bỏ vào chỗ còn thiếu. Y muốn khống chế toàn bộ danh sĩ đức cao vọng trọng ở Kinh Thành, quan quyền cao chức trọng, quyền bính nặng, hoàng thân quốc thích. Bọn họ nắm giữ sức mạnh to lớn, đừng tưởng bọn họ chỉ làm một ngu trung, nếu như Lý An Nghiễm khống chế Hoàng đế thành công, những người này cho rằng Tân Hoàng đế sẽ dần chôn vùi tiền đồ của họ, hoặc là không thể điều hòa mâu thuẫn với các trọng thần phái Thái Tử hoặc là Thái Tử, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không chạy ra khỏi Kinh Thành lập một vị Hoàng đế khác?
Cho nên hàng ngũ giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhất là, đặc biệt là phủ đệ của Ngụy Vương Lý Thái, ở bên ngoài phủ đệ của bọn họ Tô Hữu Đạo đều sắp xếp nhân thủ. Những quan lớn này có quyền mở cửa, không chịu ảnh hưởng của chế độ phố phường, đại quân vào thành bọn họ hẳn là sẽ phát hiện.
Trước mắt, Tô Hữu Đạo chỉ cần phái người theo dõi, phòng ngừa bọn họ rời khỏi phủ đệ. Thành Trường An to lớn như vậy cũng k hông dễ bị phát hiện. Mà một khi trong nội cung đại cục đã định thì có thể trực tiếp khống chế những người này lại.
Khi Chử Long Tướng điều binh vào thành, Tô Hữu Đạo đã biết không ổn, thế nhưng… tên cũng đã lên dây, không phát không được. Hiện tại Tô Hữu Đạo cũng chỉ có thể mong đợi cho Lý An Nghiễm có thể thành công.
Mọi người đều nhìn về phía Huyền Vũ Môn.
Đó là mấu chốt cuối cùng.
Lý Thế Dân cũng vậy, y ôm lấy áo choàng, đứng ở một dình trong viện, nơi này có địa thế cao hơn một chút, ngắm nhìn Huyền Vũ Môn, y đang chờ kết cục cuối cùng.
- Thánh Thượng, bốn vị tài nhân biết Thánh Thượng giá lâm đặc biệt tới gặp!
Dương Thiên Diệp duyên dáng phúc lễ, dịu dàng bẩm tấu. Khi nói chuyện, đôi mắt đẹp đảo qua, chú ý tới hai người đứng cạnh Hoàng đế, có một người đứng ở ngoài đình, lại ngoại vi là phương vị bát quái, lại có tám giáp sĩ đang đứng trang nghiêm. Thấy những thị vệ này có khuôn mặt bình thường nhưng kỳ thật đều là cao thủ nhất lưu, nếu lúc này bất ngờ đánh lén thì tuyệt đối khó thành công, nàng âm thầm thở dài, bỏ đi ý định giết người trong đầu.
- Ừ!
Lý Thế Dân hơi hơi xoay người, mắt nhìn vào vị Lương thị này, hai mắt tỏa sáng. Dưới ánh đèn nếu là một tiểu mỹ nhân thì có thể tăng thêm ba phần nhan sắc, huống chi Dương Thiên Diệp dáng người phát triển, dung mạo thanh lệ tuyệt tục. Lý Thế Dân nhìn thấy giống như thấy một chút xanh mới bên trong tuyết, nhất thời hai mắt sáng lên:
- Ồ! Nữ tử thanh lệ thoát tục rất được, tiến cung khi nào mà trẫm chưa từng nhìn thấy?
Nhưng giờ khắc này y đâu còn tâm tư để nghĩ tới ý niệm khác trong đầu, ánh mắt chỉ hơi liếc qua rồi thản nhiên nói:
- Các nàng có lòng như vậy thì gọi các nàng tới đây đi.
Lý Thế Dân lại xoay người, nhìn về phía Huyền Vũ Môn nói:
- Vấn an ngoài đình là được rồi!
- Nô tì tuân chỉ!
Dương Thiên Diệp thi lễ, xoay người lui ra.
Ánh mắt sáng ngời của Hoàng đế vừa rồi nàng đã chú ý tới. Nếu vị biểu ca này dám có ý đồ với ta… Dương Thiên Diệp cười lạnh: thì đó là ý trời muốn vong ngươi, ngươi muốn không chết cũng khó.
Đi ra vài bước, Dương Thiên Diệp hơi quay đầu, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía Huyền Vũ Môn. Hoàng đế không cáo mà đến, vả lại giống như là có trận chiến, rõ ràng cho thấy đã xảy ra chuyện. Huyền Vũ Môn đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại… có người phản loạn?
Nghĩa sĩ!
Chỉ cần muốn giết Lý Thế Dân, theo Dương Thiên Diệp đều là nghĩa sĩ của Đại Tùy.
Dương Thiên Diệp rất muốn nhìn thấy, có một vị dũng sĩ mang theo trường đao dầy máu, mặc áo giáp trụ, đạp tuyết từ Huyền Vũ Môn mà đến… Rất đáng chờ mong nha!