Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 554 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 554: Bụi bậm sơ định

Dưới sự yểm hộ của mũi tên lông vũ, Tả Đồn vệ có nhiều tướng sĩ thuận lợi bò lên tường thành.

Bọn họ vừa lên thành, cung tiễn lập tức ngừng lại, Hữu Đồn vệ vốn đang bị mưa tên áp chế bức lui dưới sự chỉ bảo của Lý An Nghiễm lập tức trở về, liều chết ngăn cản Tả Đồn vệ trên đầu thành, một bước không lùi, tạo cơ hội cho người ở hậu biên trèo lên tường thành.

- Sát! Giết loạn thần tặc tử này cho ta!

Lý Đại Khí ở trên tường thành, giơ đại đao, đại tuyết bay tán loạn trong đêm, đám người trên đầu thành Huyền Vũ Môn tận lực hỗn chiến, nhất thời không thấy binh cũng không thấy tướng, chỉ có đèn đuốc treo lơ lửng ở p hụ cận, mọi người đều chém giết trong mờ tối, lập tức rống to.

- Hô..

Một đạo nhân ảnh tới bên cạnh hắn.

Bên người Lý Đại Khí có hai gã thân binh hộ vệ, phía sau chính là tường thành, căn bản không cần lo lắng phía sau có kẻ thù tấn công, nhưng người này chạy trốn quá đột ngột, khiến cho y giật nảy mình.

Lý Đại Khí nhìn kỹ, mơ hồ nhận ra là Lý Ngư, xì một tiếng khinh miệt. Một mình ngươi chạy đi… A? Đi về phía thành lâu? Tuy bên kia không có mấy quan binh, dù sao tự mình cũng không giết tới đó vì địch nhân đang ở trước mặt, hắn chạy tới đó làm gì?

Là đứng ở thành lâu quan sát tình cảnh, hay là chạy đi đầu thai?

Lý Ngư không có thời gian giải thích nhiều, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, hắn còn chưa từng dung nhập với Tả Đồn vệ. Hắn cũng hiểu, nếu như hắn là quan binh Tả Đồn vệ, đối với vị quan chưa từng sát cánh cùng tâm tình cũng sinh ra mâu thuẫn.

Hiểu biết lẫn nhau cần phải có thời gian, nhưng không phải là lúc này. Phụ cận thành lâu không có mấy người trông coi bởi vì quân coi giữ đều điên cuồng lên thành đuổi Tả Đồn vệ xuống, cho nên chỉ có một người dũng khí cường tráng vọt tới.

Lý Ngư nhanh chóng chạy tới phía trước thành lâu Huyền Vũ Môn, đao giơ lên bổ về phía cột cờ kia. Trước cửa thành lâu có một cột đèn, có cột cờ, thêm đó có treo cờ của tướng lĩnh, Lý Ngư múa đao chặt một nhát nhanh chóng chém đứt dây thừng “soái kỳ” của Lý An Nghiễm, đại kỳ lập tức rơi xuống, một đao tiếp theo bổ về phía dây thừng treo đèn, một chuỗi đèn đỏ cũng rơi xuống….

- Tiểu tử kia, đang làm gì thế nhỉ?

Lý Đại Khí vung đao khổ chiến nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hành động của Lý Ngư, nhìn hành vi của hắn cảm thấy khó hiểu.

Đèn đỏ rơi xuống đất lập tức lửa bén vào chụp đèn, Lý Ngư cầm “soái kỳ” châm vào ánh lửa đang nhen nhóm, sau đó tay trái cầm cơ tay phải cầm đao đi về phái hai bên đang ác chiến, vừa kêu to:

- Lý An Nghiễm đã bị chém đầu, các ngươi hãy vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Hắn vừa chạy vừa hô to, cờ soái bị kéo lên cao, đại kỳ trong gió kêu phần phật, ngọn lửa tán loạn tứ phía.

Lý Ngư chỉ chạy ra vài bước nhưng đã đến cùng của dây thừng nên phải dừng lại. Nhưng người của hai bên giao chiến cách đó gần nhất cũng đã nghe thấy, đều nhìn về phía đại kỳ bị châm lửa, nhất thời Tả Đồn vệ mừng rỡ còn Hữu Đồn vệ thì kinh hãi.

Thái độ của những người này lại ảnh hưởng tới những người giao chiến ở xa, giống như gợn sóng càng lay động càng xa, toàn bộ người trên thành Huyền Vũ Môn đều nhanh chóng thấy được đại kỳ đang cháy.

Trong lúc đó, Lý Ngư buông lỏng tay để cho đại kỳ đang bị thiêu cháy bay xuống, kêu to:

- Lý An Nghiễm đã chết, mau mau vứt bó khí giới đầu hàng!

Một câu này làm bừng tỉnh tả Đồn vệ, tất cả đều cùng nhau kêu to, âm thanh như sấm rền”

- Lý An Nghiễm đã chết, mau mau vứt bỏ khí giới đầu hàng!

Lý Ngư tâm tư linh hoạt, luôn thích đánh khéo léo, mấy lần trước kia khi hắn giao thủ với người khác đều dựa vào thủ xảo để mưu lợi. Lần này lên tường thành hắn lập tức chạy về phía đại kỳ, cũng làm như vậy.

Trên chiến trường thời cổ đại, thường có một câu uy phong khí phách chính là “chém tướng, đoạt cờ”. Vì sao lại nói như vậy? Quân đội thời cổ đại, bản thân tướng lĩnh là có trình độ cao nhất, một khi tướng lĩnh bị trảm, cửu thành cửu quân đội cho dù đang chiếm thế thượng phong cũng sẽ lập tức sụp đổ. Khi đó từng binh sĩ chính là như vậy, bọn họ không biết vì sao mà chiến, làm lính chính là ăn lương mà thôi, ông chủ đã chết hết thì bán mạng cho ai? Ai tới phát lương, ai tới nuôi cơm? Liều chết liều sống, ai tới ngợi khen?

Mà cướp cờ và chém tướng có tác dụng ngang nhau. Bởi vì trên chiến trường, hướng đi của chủ soái toàn bộ nhờ vào đại kỳ. Người còn thì cờ ở, người vong thì cờ vong, nếu cờ đã ngã thì chứng minh cái gì? Cho dù chủ soái không chết, thì chủ soái cũng sẽ tràn đầy nguy cơ, mà ngay cả cờ của mình cũng không bảo hộ được thì bản thân chủ soái cũng khó bảo toàn, lão tử còn ở đây mà liều chết liều sống làm gì?

Chạy chậm cũng mất mạng cho nên kết quả là tám chín phần mười là tan tác.

Lý Ngư chợt nhớ tới câu chuyện Yến Vương Chu Lệ mấy lần giao chiến với đại quân của Kiến Văn Đế, chuyển nguy thành an. Kiến Văn Đế tước bỏ thuộc địa, liên tiếp giáng năm thúc phụ trở thành thứ dân, thế tường cao phải giam lỏng. Trong đó Tương Vương bi phẫn khó át, cả nhà tự sát, còn bị Kiến Văn nghiến răng nghiến lợi cho một thụy hiệu “Lệ”. Đến phiên người thứ sau Yến Vương thì đầu tiên hắn dâng ra ba con trai, sau đó là giả ngây giả dại mà không trốn tránh được, rõ ràng là phản.

Kiến Văn đế lại nghiến răng chỉ bảo đại tướng thống binh:

- Chớ để trẫm mang tiếng giết thúc!

Không nói thẳng là: “Chớ giết thúc trẫm” mà nói là “chớ khiến trẫm mang tiếng giết thúc”, tướng lĩnh cầm binh sẽ ngầm hiểu, trên chiến trường đao thương không có mắt, trực tiếp giết hắn đi chứ đừng bắt sống về rồi giết, khi đó chỉ có thể là hoàng đế hạ chỉ. Kết quả là, sáu mươi bảy mươi vạn đại quân, đằng đằng sát khí, kết quả Yến Vương nơi nơi tập kết cũng chỉ có ba năm vạn binh, không biết làm sao Kiến Văn bên này không chịu tranh đấu, tả hữu liên tục quyết chiến mấy trận, cũng bởi vì đại kỳ trung quân của đại soái minh quân Lý Cảnh Long bị "gió thổi gãy", làm cho mấy chục vạn đại quân cũng cũng lấy đại soái treo rồi, kết quả một câu hét mà tán loạn, bị dồn mà đại bại.

Lý Ngư đột nhiên nhớ tới việc này, quyết định noi theo một chút, cờ có thể có ảnh hưởng trọng đại tới mấy chục vạn đại quân Lý Cảnh Long thì đối với Hữu Đồn vệ quan binh cũng có hiệu quả tương tự. Tả Đồn vệ quan binh cũng hò hét, Lý An Nghiễm hổn hển rống lên vài tiếng, ngoại trừ những người ở gần thì không ai nghe thấy. Đang trong lúc giao chiến, nhiều quan binh hữu Đồn vệ thấy soáy kỳ bị cháy, không cần Tả Đồn vệ hò hét thì tâm cũng đã nguội lạnh một nửa. Nghe thấy tiếng hò hét rát nhiều người đã không còn ý chí chiến đấu, vứt bỏ khí giới đầu hàng.

Loại đại sự này, tuy nói mưu phản là tội lớn nhưng bọn họ chỉ là tiểu tốt, niên đại nghiêm ngặt về giai cấp luôn chỉ xem bọn họ là công cụ nghe lệnh làm việc, lại ngay vào lúc này lại chiếm ưu thế, ai sẽ kết tội một công cụ hoặc một cây đao trong tay kẻ xấu?

Ngày sau khi rõ ràng cùng lắm thì bọn họ chỉ làm thú binh ở địa phương hoàn cảnh ác liệt nào đó, cũng không có hậu quả nghiêm trọng. Như vậy cơ hội thăng chức nhanh cũng không có vì sao còn phải liều mạng?

Lý An Nghiễm nổi trận lôi đình, biết đại thế đã mất cũng không cách nào vãn hồi.

- Tiểu tử này…

Lý Đại Khí chống trường đao, thở hồng hộc nhìn cách đó không xa quan binh Hữu Đồn vệ chỉ huy binh lính bỏ vũ khí, cũng trói Lý An Nghiễm bị thương ở chân lại, y chỉ lẩm bẩm một câu, cũng không biết là tán thưởng hay là hâm mộ.

Lý Thế Dân khoanh tay đứng trong đình, gió tuyết rất lạnh nhưng y vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Y vẫn là tráng niên, đang vào thời điểm tinh khí của nam nhi đạt tới đỉnh cao, y muốn rút đao tự mình xông lên Huyền Vũ Môn.

Đáng tiếc, y không thể làm như vậy. Y chỉ bị một chút tổn thương cũng quan trọng hơn tính mạng của vô số người, làm một đế vương, không thể thể hiện không xứng chức như vậy.

- Tối nay, có người mưu phản!

Lý Thế Dân bỗng nhiên nói một câu.

Bốn vị tài nhân nửa đêm vội vàng đi tới tiểu đình trong gió tuyết, cũng không biết vì sao hoàng đế lại hưng trí trong đêm khuya chạy tới nơi này để “thưởng tuyết”, một đám cực kỳ khẩn trương vội vàng.

Trong đó có người mạnh dạn hỏi một câu, Lý Thế Dân trầm ngâm một lát và trả lời.

Lý Thế Dân nói xong, quay đầu nhìn tú nữ đứng ở ngoài đình, đèn ngoài đình chiếu vào khuôn mặt các nàng, dung nhan tú nữ đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt Lý Thế Dân chỉ đảo qua rồi dừng lại trên mặt của Hoa Cô.

Hoa Cô kia nhìn ngây thơ hơn ba tú nữ kia, nam tử gần bốn mươi ít có sức chống cự đối với dung nhan trẻ con còn chưa nở của thiếu nữ.

Mà quan trọng nhất là, khi ba tú nữ kia nghe những lời này trên mặt đều lộ ra kinh hãi, chỉ có Hoa Cô là lộ ra một ý cười nhàn nhạt.

Lý Thế Dân sáng mắt, nhìn nàng hỏi:

- Vì sao ngươi lại cười?

Hoa Cô không nghĩ tới ý cười trôi qua tức thì lại bị Hoàng đế nhìn thấy, vội vàng tiến lên một bước, hạ thấp người nói:

- Thánh thượng oai hùng cái thế, võ định tứ phương, phong giáo xa hiệp, thù phương dị vực, mộ hóa xưng thần, có vạn thế công lao với thiên hạ. Lại có người có ý đồ mưu phản thánh thượng, sao có thể không bại? Thiếp thân nghe vậy cho nên bật cười!

Lý Thế Dân nghe xong thần sắc cũng dịu hơn, lại thích nàng thêm vài phần, gật đầu cười nhẹ một cái.

- Ngươi là người ở đâu?

- Thiếp thân là hoa Cô, thứ nữ của Kinh Châu đô đốc Võ Sĩ Ước.

Hoa Cô nói xong, trong lòng hơi chột dạ. Cái gì mà sớm liệu đình mưu phản không thể thành công, chỉ là nàng xuất thân từ Võ gia, phụ thân là người cầm binh, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trải qua nhiều chuyện mà thôi. Hôm nay Hoàng đế đột nhiên tới đây, hành động quỷ dị, mà tầm mắt luôn nhìn về phía Huyền Vũ Môn, mà Huyền Vũ Môn lại là đường tắt duy nhất ra vào hậu cung, Hoa Cô đã có thể đoán ra.

Hoàng đế vừa nói, nàng cũng không tiện nói rõ, lúc này mới linh động nói vài câu ca ngợi như vậy.

May mắn là Hoàng đế không phát hiện ý nghĩ trong lòng nàng, rất có ý khen ngợi.

Ba tú nữ còn lại đều nhìn Hoa Cô với ánh mắt hâm mộ, thế nhưng lọt vào mắt xanh của Hoàng đế cũng đủ khiến cho ba tú nữ sinh lòng ghen gét, chỉ là không dám biểu lộ mà thôi.

Đúng lúc này, có tiếng ồn ào từ xa, một lát sau có hai thị vệ ôm lấy một người đi tới, khi tới gần thì có một đại thái giám tinh mắt thấy trên người hắn có vết máu loang lổ nên lập tức cởi áo choàng của mình phủ thêm vào người kia tránh cho huyết khí bắn vào bệ hạ.

Người nọ eo đeo trường đao, bước đi mạnh mẽ, áo choàng trên vai cũng không hề dừng bước, chỉ kéo căng áo choàng tới ngoài đình thì dừng lại, hay tay ôm quyền, trầm giọng nói:

- Thần bẩm bệ hạ, Lý An Nghiễm đã bị trói, Huyền Vũ Môn đã vào tay rồi ạ.

Lý Thế Dân cười to:

- Ha ha ha… Trẫm có thể yên giấc rồi. Lý Ngư, ngươi làm tốt lắm!

Vì tránh né Hoa Cô nên Dương Thiên Diệp cố gắng tránh một bên, nàng nghe thấy thế âm thầm kêu khổ:

- Quả nhiên là hắn! Thật sự là hắn! Hóa ra…

Dương Thiên Diệp thông minh cỡ nào, nàng hiểu ngay được đạo lý trong đó. Hiển nhiên, Hoàng đế đã sớm biết có người mưu phản, cho nên đã điều một đám cận vệ vào cung giả mạo làm thái giám bảo hộ y. Hắn ở trong cung, Dương Thiên Diệp cũng không chắc chắn nhiệm vụ lần này của nàng có thể thành công hay không.

Lý Thế Dân nói:

- Đông Cung, Lục Suất, Thanh Hoa Sơn có tin tức gì không?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Còn chưa có tin tức truyền đến ạ.

Lý Thế Dân trầm ngâm một lát, dặn dò:

- Bên chỗ Lục Suất có Uất Trì Cung có thể trấn nhiếp! Về phần Đông Cung, để Chử Long Tướng công vào đi, bắt toàn bộ người mưu phản.

- Thần tuân chỉ!

- Ngươi tới xem Thanh Hoa Sơn đi, nếu Hầu Quân Tập không chịu đi vào khuôn khổ, nới với Lý Tích, máu nhuộm Thanh Hoa Sơn.

- Vâng!

Lý Ngư ôm quyền đi ra, lui lại mấy bước bỗng nhiên quay người lại, giật áo choàng xuống ném vào trong lòng tiểu thái giám, đỡ đao mà đi.

Hoa Cô suýt nữa nhảy dựng lên, oa! Lý Ngư ca ca thật sự quá giỏi!

Chỉ là trước mắt Hoàng đế nàng không dám lỗ mãng.

- Không ngờ hắn ở trong cung? Không được! Ta phải mau chóng động thủ! Sao chổi này thật sự là…

Dương Thiên Diệp nhìn bóng lưng của Lý Ngư, hơi sợ.

Hơi sợ không chỉ có một mình Dương Thiên Diệp, giờ khắc này Tô Hữu Đạo cũng rất căng thẳng. Y đã bố trí xong, tất cả phủ đệ của trọng thần, hoàng thân quốc thích đều bố trí người, nhưng…. Kinh Thành càng ngày càng không bình thường….

Bình Luận (0)
Comment