Chương 555: Nhân sinh như ánh đèn.
Lý Ngư trở về Huyền Vũ Môn nói tình hình với đám người Lý Đại Khí rồi dẫn mười thị vệ cưỡi khoái mã ra khỏi cung thành.
Lý Đại Khí ở trên đầu thành Huyền Vũ Môn tự mình trông giữ Lý An Nghiễm, y không thể mang binh áp chế Lý An Nghiễm tiến cung, Hoàng cung sẽ không cho phép. Lý Ngư vừa đi, cửa Huyền Vũ Môn lại một lần nữa đóng kín lại, ngồi chờ bình minh.
Ở bên trong Hoa Mộc Uyển, Lý Thế Dân nghe nói đại cục đã định, cực kỳ vui mừng, quay trở lại thấy mọi người vẫn còn đứng hầu trong tuyết, trên vai mỗi người đều rất nhiều bông tuyết mà không dám phủi nhẹ, cười nói:
- Các ngươi đều tự trở về đi.
Mọi người không dám cãi, nhất là bốn vị tài nhân, tối nay mới lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân mà mình sắp sửa phụng dưỡng, danh hiệu Hoàng đế này cũng đủ để bù lại tất cả chỗ thiếu hụt của nam nhân, đó là quyền lực tối thượng, quầng sáng do địa vị tối cao mang đến.
Huống chi Lý Thế Dân có dáng người thon dài, nhân phẩm oai hùng, người gần trung niên, tư thế oai hùng hừng bừng phấn chấn càng thêm uy nghi thuần thục, nghiễm nhiên trở thành một soái đại thúc khiến cho mấy tiểu cô nương mắt nóng tai nóng, trong lòng giống như con nai đi lạc. Tuy nhiên cũng càng sợ khiến cho Hoàng đế cảm thấy mình lỗ mãng.
Cho nên Hoàng đế chỉ nói một câu, chúng nữ không dám trái lời, lập tức ngoan ngoãn nghe lệnh, tự mình mang theo tùy tùng lui ra.
Lý Thế Dân lại đi lại trong đình, thẳng cho đến khi tâm tình bình ổn mới đi ra khỏi tiểu đình. Đi theo y còn có hai vị tùy tùng của Hoa Mộc Uyển.
Lý Thế Dân ngáp một cái, nói với mọi người:
- Ở lại Hoa Mộc Uyển đi, hết thảy đợi bình minh rồi nói sau.
Đại thái giám bên người đáp ứng lập tức cho Lương thị chuẩn bị phòng.
Lão Lương thị lớn tuổi đi đứng chậm chạp nên để cho Dương Thiên Diệp hầu hạ.
Đến lúc này Dương Thiên Diệp đã gãi trúng chỗ ngứa, vội vàng dọn dẹp một điện phòng, chỉ bảo người đưa tới đệm chăn mới, xếp lại vài chậu than, trong phòng ấm áp như mùa xuân rồi đi bẩm báo với Lý Thế Dân đang uống trà ở sảnh.
- Ừ! Trẫm đã biết!
Lý Thế Dân gật đầu nhìn Dương Thiên Diệp lui ra mới thu hồi ánh mắt tán thưởng, khí chất của nàng giống như châu ngọc đẹp vô hạn. Y nhấp một ngụm trà, lúc này mới thong thả bước vào phòng ngủ. Bốn gã thị vệ bên người cũng vào theo, đầu tiên là kiểm tra lại một lần rồi mới rời khỏi, hai người bảo vệ cửa.
Hai người đi ra ngoài canh giữ cửa sổ duy nhất bên ngoài. Dương Thiên Diếp nói tình hình an bài của Hoàng đế cho lão Lương thị biết, lão Lương thị mỉm cười nói:
- Mặc dù chúng ta ở trong cung nhưng được gặp mặt Hoàng đế cũng không dễ. Cơ hội này bao nhiêu người cầu còn không được, lão thân đã lớn tuổi, chỉ muốn an ổn qua một năm nữa, cơ hội này nhường cho quách Lương thị ngươi, hãy trân trọng nó.
Dương Thiên Diệp đương nhiên hiểu được ý tứ của lão Lương thị. Nàng cũng chỉ là tú nữ mới vào cung, dung mạo dáng người có thể nói là thượng phẩm, nếu có cơ hội gặp mặt ngự tiền vài lần, được hoàng đế để mắt thì sẽ có cơ hội được Hoàng đế sủng hạnh, do đó từ nữ quan có thể nhảy lên cấp Phi tần.
Nếu Dương Thiên Diệp có cơ duyên này, tất cả đều là bà cho, Dương Thiên Diệp phát đạt đương nhiên cũng có đáp trả lại bà. Nếu như Dương Thiên Diệp thực sự được tuyển vào trong tú nữ, mặc kệ có được Hoàng đế ưu ái hay không cũng đều cảm động với lòng tốt của lão Lương thị. Chỉ là trong lòng Dương Thiên Diệp đã có người khác, lần này vào cung vốn là muốn lấy mạng của Hoàng đế, tuy trên mặt tỏ vẻ cảm động tới mức rơi nước mắt nhưng trong lòng lại thấy buồn cười. Nói vài câu khiến lão Lương thị mặt mày hớn hở, Dương Thiên Diệp ngáp một cái, Lão Lương thị nhìn thấy nói:
- Đi ngủ đi, để ý chút còn phải hầu hạ Hoàng đế vào triều sớm. Buổi lên triều sáng mai vạn không được để lỡ.
- Vâng! Tỷ tỷ cũng đi nghỉ sớm đi!
Dương Thiên Diệp ưng thuận đứng dậy cáo từ. Vừa về đến chỗ ở của mình, trong mắt lộ ra tia hàn quang đáng sợ.
Một lát sau, nữ quan Lương thị của Hoa Mộc Uyển Dương Thiên Diệp hóa thân trở thành một bộ trang phục màu đen, dùng khăn che mặt màu đen. Trong tay nàng nắm chặt một thanh kiếm, một thanh mộc kiếm được mài sắc bén.
Nàng không có cách nào mang binh khí vào cung, trong cung cũng không có cơ hội lấy binh khí, nhưng… kiếm gỗ cũng có thể giết người.
Dương Thiên Diệp lấy lại bình tĩnh, xuyên qua cửa sổ ra ngoài.
Lý Ngư dẫn đầu đội kỵ binh, trên đường đi gặp nhiều trạm gác của bộ hạ Chử Long Tướng, may mắn nhờ vào ngự chỉ của Hoàng đế mới có thể ra khỏi thành. Khi ra khỏi thành mới nhanh chóng đi tới Thanh Hoa Sơn.
Tô Hữu Đạo tự mình canh giữ ở trước phủ Ngụy Vương thế nhưng thấy nhiều đội quan binh trầm ổn đi qua khiến y có dự cảm xấu.
Nếu Hầu Quân Tập vào thành đúng giờ, lúc này quân coi giữ quả quyết không trầm ổn như vậy.
Nhân số tuần tra ban đêm đột nhiên tăng lên, tần suất cũng tăng, nhưng đi lại thong dong, đâu vào đấy, nay chỉ có thể chứng minh một điều: Triều đình đã có phòng bị, mà Hầu đại tướng quân vẫn chưa công thành!
Trong lòng Tô Hữu Đạo như chìm vào đáy cốc, trầm ngâm thật lâu rồi ra lệnh bộ hạ:
- Các ngươi cứ thủ ở chỗ này, ta tới Đông Cung xem thế nào!
Tuy lúc này trong thành giới nghiêm nhưng Tô Hữu Đạo sẽ có cách, dưới sự bảo vệ của bốn gã cận vệ, yên lặng tới Đông Cung.
Trước cửa Đông Cung, Chử Long Tướng dẫn đại đội nhân mã chạy tới.
Ông ta vừa với vào thành đã phái một đội nhân mã tới Đông Cung, nhưng chỉ bố trí phòng vệ ở bên ngoài cách nơi này hai mũi tên, đến khi nhận được tin tức Huyền Vũ Môn từ Lý Ngư, lúc này mới tự mình dẫn người chạy tới Đông Cung.
Chử Long Tướng ra lệnh một tiếng, binh mã vây kín bốn phía, trên đường đông nghịt người, thương kích như rừng, không thấy đuôi ở đâu, bước đều nhịp đi về phía Đông Cung, bao vây bốn phía Đông Cung, chật nư nêm cối.
Trong Đông Cung có người gác đêm, theo dõi động tĩnh bốn phía, vừa thấy trận chiến như vậy thì sợ tới mức vong hồn đều bay lên, vừa lăn vừa bò đi bẩm báo với Thái Tử.
Chử Long Tướng tới trước cửa cung, xuống ngựa bước tới bậc thang đi gần tới cửa, lập tức có hai tên lính xông lên, cầm lấy vòng ra sức gõ.
- Cái… chuyện gì?
Hồi lâu, trong cửa có người trả lời, giọng nói khẽ run.
Thái Tử làm phản, người của Đông Cung ai ai cũng biết, dưới tình hình như vậy lại có đại quân vây quanh, bên ngoài truyền tới âm thanh gõ cửa, người ở bên trong sao có thể không sợ hãi.
Chử Long Tướng trầm giọng nói:
- Phụng ý chỉ của bệ hạ, quân coi giữ Huyền Vũ môn, Lục Suất trú quân, Thanh Hoa Sơn trú quân, chủ mưu tạo phản, bệ hạ đã phái binh tới trấn áp! Để đề phòng bất trắc, phái thần Chử Long Tướng đóng quân Đông Cung, bảo vệ Thái Tử chu toàn! Mở cửa!
Người bên trong nghe lời này sợ tới mức tè ra quần, nói nghe rất hay, cái gì hộ vệ Thái Tử chu toàn, đây là không muốn xé rách da mặt cho người ngoài thấy khó coi mà thôi. Nói đúng ra là: Người của ngươi đã bị bắt, thức thời mau mở cửa đầu hàng đi!
Người giữ cửa nơm nớp lo sợ đáp một câu:
- Tướng quân chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo Thái Tử.
Chử Long Tướng cười lạnh, khi nào tới lượt Thái Tử quyết định, nếu chẳng may hắn nghĩ không thông sợ tội treo cổ thì sao? Chử Long Tướng vẫy tay một cái, hai bên tường có vô số phi trảo giội vào đầu tường, vô số bóng người mạnh mẽ đồng thời về phía thành cung…
Khi Tô Hữu Đạo chạy tới gần Đông Cung, chỉ còn cách khoảng ba mũi tên thì không có cách nào đi tiếp nữa.
Phía trước đường phố có vô số binh lính đứng trang nghiêm như rừng, ánh hàn quang của thương kích dưới ánh bình minh khiến lòng người kinh hãi.
Đông Cung đã bị bao vây!
Tô Hữu Đạo nghĩ tới đáp án này khiến trong lòng nguội lạnh, y quay người bước đi.
Lúc này hi vọng duy nhất của y chỉ có thanh Hoa Sơn.
Đông cung bị bao vậy, chứng tỏ chỗ Huyền Vũ Môn đã thất bại, chỗ Đông Cung Lục Suất đương nhiên cũng đã bị khống chế. Đại quân Thanh Hoa Sơn vẫn chưa vào kinh, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, thế nhưng nếu so sánh với hai bên kia thì Hầu Quân Tập chiến công hiển hách vẫn tương đối cảm thấy yên tâm hơn.
Với kinh nghiệm chiến trận và quân đội hùng mạnh của Hầu Quân Tập, Tô Hữu Đạo không tin ông ta không chiến mà bại.
Cho nên đây là hi vọng cuối cùng của y, Tô Hữu Đạo không biết lúc này mới đi tìm Hầu Quân Tập có kịp thời để cứu Thái Tử không, thế nhưng… y không còn sự lựa chọn nào khác.
Tại Thanh Hoa Sơn, Lý Ngư đã chạy tới nơi.
Lý Ngư run lên vì tuyết, lập tức xuống ngựa, chạy về phía lều lớn trung quân.
Lý Tích nhận được tin tức do Lý Ngư đưa tới, trong lòng cũng đã có quyết định, lập tức phái người tới trong doanh của Hầu Quân Tập, muốn gặp mặt Hầu Quân Tập một lần nữa.
Hầu Quân Tập nghe nói Lý Tích muốn gặp mặt mình thì trong lòng trầm xuống.
Lý Tích sẽ không vô duyên vô cớ muốn gặp mặt lại, điều này chứng minh đã có tin tức từ trong thành truyền tới.
Tin tức này là hung hay là cát, còn phải nói sao?
Nhưng nếu không gặp, xem tình hình cụ thể ra sao, ông sẽ hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Hầu Quân Tập gật đầu.
Giữa hai quân, trong trận đại tuyết, hai viên danh tướng lại một lần nữa đơn mã gặp gỡ.
- Trước khi ta từ trong kinh ra, bệ hạ từng có một lời.
Vào lúc nửa đêm tuyết có dừng một chút, lúc này là lúc bình minh, lại bắt đầu rơi đầy hoa tuyết.
Bên trong bông tuyết bay toán loạn, Lý Tích nói một câu.
Hầu Quân Tập ghìm cương ngựa im lặng lắng nghe.
Lý Tích nói:
- Bệ hạ nói, Hầu Quân Tập và quốc cữu công! Tuy mưu phản là tội lớn nhưng chưa tới mức tam tộc.
Hầu Quân Tập nghe tới đó, trong lòng tuyệt vọng.
Lý Tích đang nói tới khắc phục hậu quả, nói cách khác, trong kinh thành đã không còn hi vọng nữa.
Hầu Quân Tập mím môi thật chặt, sau đso khàn khàn nói:
- Phụ mẫu ta, thê nhi ta thì sao?
Lý Tích nói:
- Hoàng đế nhân từ, cũng không nỡ giết. Kết cục có thể là lưu đầy.
Hầu Quân Tập gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn trời, bông tuyết rơi trên mặt rồi nhanh chóng hòa tan, chờ đến khi ông cúi xuống gống như là vẻ mặt đầy nước mắt.
- Ta phải đi về nói với các tướng sĩ vài lời!
Lý Tích gật đầu nói:
- Nửa canh giờ! Sau nửa canh giờ, nếu Hầu tướng quân không hàng, Lý Mỗ sẽ phát động tiến công!
Lý Tích nói xong, thúc ngựa đi.
Hầu Quân Tập trầm mặc một lát rồi cũng thúc ngựa bước đi.
Trong gió tuyết, hai người cùng đi về phía xa, nhưng trời cũng đã dần dần sáng.
- Ngươi trở về bẩm báo bệ hạ, nơi này đã định.
Bên trong đại doanh trung quân, Lý Tích cười nói với Lý Ngư.
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Hầu Quân Tập đồng ý hàng à?
Lý Tích nói:
- Hắn không có sự lựa chọn nào khác. Sở dĩ còn kéo dài là vì…
Ông sắc mặt buồn bã, thở dài nói:
- Nhiều huynh đệ tướng sĩ quyết định cũng hắn quyết tử như vậy. Hiện giờ, sao có thể không quay về trấn an?
Lý Ngư nói:
- Nếu thuộc cấp vẫn kiên trì, sẽ không phản chứ?
Lý Tích cười nói:
- Một thống soái đại quân, tâm chí kiên định biết bao. Nếu đã có quyết đoán, sao có thể dễ dàng thay đổi? Trừ phi là Thái Tử chạy từ kinh tới tiến vào trong quân hắn, bằng không, sẽ không phản.
Lý Ngư thở dài nhẹ nhõm, nói:
- Nếu như vậy, ta đây …
Lý Ngư định nói sẽ về kinh bẩm báo, đột nhiên có người cưỡi khoái mã chạy như bay về phía đại doanh, phía sau có lá cờ phần phật trong gió thế nhưng không có người nào ngăn cản hắn, bởi vì đây là hóa trang, vừa nhìn thì biết là thám mã trinh sát, có quân tình khẩn cấp bẩm báo. Vào lúc này, người người nhìn gà hóa quốc, Lý Tích và Lý Ngư cũng không biết là xảy ra chuyện gì, trong lòng cực kỳ lo lắng nhìn về phía trinh sát kia, chỉ thấy hắn tới gần xuống ngựa ngay trong tuyết, quỳ một chân trên đất thở hổn hển ôm quyền nói:
- Đại tướng quân, có ba người cưỡi khoái mã chạy từ phía Kinh Thành đến, đi về phía đại quân Thanh Hoa Sơn. Xin đại tướng quân quyết đoán.
Đại quân của Lý Tích đóng quân ở sát Thanh Hoa Sơn.
Lý Tích cũng không sắp xếp bố phòng ngay, đóng quân ở đây uy hiếp cực lớn, Hầu Quân Tập sẽ không dám bỏ qua cánh đao nhọn này, không hề cố kỵ mà đánh về Kinh Thành.
Cho nên đường đi thông tới Thanh Hoa Sơn vẫn để trống, Lý Tích chỉ phái du kỵ thám mã đi giám sát bốn phía, đại quân không dám điều động để tránh tới quân Thanh Hoa Sơn hiểu lầm, hai bên trực tiếp khai chiến.
Lúc này lại truyền đến tin tức có ba người cưỡi khoái mã đi về Thanh Hoa Sơn? Là ai?