Chương 56: Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già
Thu vai lại, ngậm hài, giấu cánh tay, phô lưng, cong đầu gối, xoay eo, cô bé Hoa Cô vừa hát vừa múa không ngờ cũng ra dáng ra phết, mà dáng người cô bé còn chưa nẩy nở, không thướt tha như tỷ tỷ của mình, nhưng khi cô bé xoay eo nghiêng đùi, không ngờ cũng phô ra được thân thể “ba đạo cong” tuyệt đẹp, mơ hồ lộ ra vẻ quyến rũ của thiếu nữ.
Múa xoay tròn, ca uyển chuyển du dương véo von như oanh như yến, Võ Thuận dĩ nhiên không chịu thua kém, vì thế đột nhiên thay đổi chỉ chú tâm đến giọng hát, lúc thì mềm mại mượt mà, lúc như bão tố, lúc thì du dương véo von, lúc lại vút cao, tư thế múa vô cùng thanh lệ làm người ta vui vẻ thoải mái.
Võ Thuận đã là thiếu nữ thướt tha, thân hình nảy nở dĩ nhiên chiếm ưu thế hơn Hoa Cô bé nhỏ. Hoa Cô không chịu phục, vừa múa thanh thoát, cũng cao giọng cất lên: "Chàng như mây trên trời cao, thiếp tựa chim trong mây, gắn bó theo chàng, tựa gió theo mây. Chàng như nước trong hồ, thiếp như hoa trong nước, thân mật thắm thiết, tựa bóng trong trăng...
Giọng hát thánh thót trong trẻo và hoa lệ vang lên của cô bé lập tức khiến cho bầu không khí trở nên sôi nổi, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô bé. Lý Ngư nghĩ đây chính là Võ Mị Nương danh vang thiên hạ rồi, không khỏi khẽ gật đầu: "Cô bé tuổi còn nhỏ, ngây thơ đáng yêu nhưng lại bộc lộ ra được tư thái đẹp đẽ yêu kiều quyến rũ như thế, không hổ là báu vật tuyệt thế đúng như trong truyền kỳ."
Chẳng biết tự lúc nào Dương Thiên Diệp đã thong thả bước đến ngồi bên cạnh hắn, chẳng những chứng kiến ánh mắt hắn tập trung lên người Hoa Cô mà còn nghe được câu nói của hắn. Lý Ngư khen Hoa Cô là báu vật tuyệt thế, thật ra chính là nghĩ tới thân phận tương lai của cô bé, cũng không biết Dương Thiên Diệp nghĩ gì mà khi nghe được lời bình như thế ánh mắt đặt lên người Hoa Cô ánh lên tia kỳ lạ.
Dương Thiên Diệp liếc sang Lý Ngư, khinh miệt nói:
- Cầm người gặp cầm, thú người gặp thú!
Lý Ngư nghe vậy quay sang nhìn Dương Thiên Diệp, bắt gặp thần sắc khó chịu của cô ta thì nghĩ đến hành động “hái đào” lúc chiều muộn, à không, mà là “bắt cá”, nghĩ hẳn bởi vì sự việc xấu hổ đó nên mới khiến thần sắc của Dương Thiên Diệp cau có như vậy, hắn đành cười gượng, vuốt vuốt sống mũi chuyển đề tài:
- Ta chỉ khen cô bé uyển chuyển khéo léo thôi chứ không có ý gì khác. Hà hà, Diệp Cô nương tới Lợi Châu lúc nào vậy?
Dương Thiên Diệp hơi hơi nghếch cằm, nhìn hai tỷ muội đang thi ca múa ở giữa sân khấu, thản nhiên đáp:
- Ta đến Lợi Châu chưa tới năm ngày, sao Lý tiểu lang quân lại hỏi vậy?
Ánh mắt Lý Ngư hơi lóe lên, hỏi tiếp:
- Đây là lần đầu cô nương đến Lợi Châu à?
- Đúng thế!
Dương Thiên Diệp quay sang nhìn Lý Ngư, trong mắt có tia cảnh giác:
- Sao vậy?
Lý Ngư hơi hơi nheo mắt lại, cụp mi xuống, ánh mắt chỉ chăm chú đặt dưới chiếc cằm nõn nà mượt mà của nàng ta, chiếc cằm đó rất giống với cô gái có dung nhan thanh lệ trên chiếc xe bò lúc trước. Hắn cười cười nói:
- Không có gì, chỉ tiện hỏi thôi.
Dương Thiên Diệp lườm hắn một cái nói:
- Vô nghĩa.
Đúng lúc khúc trường ca kết thúc, Hoa Cô như con linh tước nhỏ bé sôi nổi chạy đến bên Lý Ngư, kéo tay hắn, thở hổn hển hỏi:
- Lý Ngư ca ca, ta nhảy có đẹp không?
Lý Ngư cúi người khen:
- Đẹp, rất đẹp!
Dương Thiên Diệp hếch cằm lên, giống như con khổng tước kiêu ngạo rời khỏi.
Lý Ngư nhìn thấy tiểu cô nương hai má đỏ bừng bị ánh lửa chiếu vào vô cùng đáng yêu, bèn đưa tay ra thân mật véo hai má nhỏ bé của cô bé.
Hành động này của Lý Ngư đặt ở đời sau chỉ là hành động yêu quý giữa người anh với em gái, nhưng đặt ở thời đại này thì ý nghĩa lại khác hẳn. Hoa Cô chưa từng nghĩ Lý Ngư sẽ có hành động này, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó màu đỏ ở hai má đột nhiên càng đậm hơn.
Ánh lửa chiếu vào đôi mắt của cô bé ẩn chứa gợn sóng lưu chuyển, Hoa Cô bé nhỏ lúc này toát lên thần vận dịu dàng của một thiếu nữ mới lớn. Cô bé nhìn Lý Ngư, chợt cất tiếng cười ngọt ngào, dịu dàng nói:
- Qua bốn năm nữa ta mười ba tuổi rồi.
Lý Ngư không hiểu hỏi:
- Vậy thì sao?
Hoa Cô ngốc nghếch đáp:
- Theo luật pháp Đại Đường thì nam nhi mười lăm, nữ tử mười ba có thể thành thân. Chờ muội mười ba tuổi có thể lập gia đình thì gả cho huynh nhé.
Lý Ngư hoảng sợ, giật mình nói:
- Muội sao lại nói năng thẳng như thế, mà sao đã nghĩ đến lập gia đình rồi?
Hoa Cô thẳng thắn đáp:
- Bởi vì huynh là thần tiên. Gả cho thần tiên có nhiều thần khí.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu nghĩ, lại gật gật đầu, thẹn thùng cười cười:
- Cũng không bởi huynh là thần tiên, mà còn bởi sẽ được nghe huynh kể chuyện nữa.
Lý Ngư nghe vậy không biết nên khóc hay cười, hóa ra là cô bé ngốc nghếch. Cô bé đôi khi bộc lộ trí thông minh đặc biệt, đôi khi lời nói lại ngây ngô hơn so với độ tuổi, EQ kém hơn IQ, chẳng lẽ lại là bệnh chung của thiếu nữ thiên tài?
Đúng lúc Dương phu nhân tươi cười đi tới, Lý Ngư sợ cô bé quá ngây thơ lại đi nhắc lại câu muốn gả cho hắn trước mặt bà ta, bèn vội nói:
- Lệnh đường đến, muội chớ nói lung tung đấy.
Hoa Cô ngoan ngoãn gật đầu, chợt lại lo lắng hỏi:
- Ôi, muội chợt nhớ ra, huynh đã lớn tuổi như này rồi không biết có đồng ý chờ muội bốn năm nữa không?
Cô bé bắt đầu xị mặt ra, tỏ vẻ đầy lưu luyến si tình với Lý Ngư:
- Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già. Quân hận ta sinh trễ, ta hận Quân sinh sớm...
Thấy Dương phu nhân tới gần, Lý Ngư trong lúc gấp gáp vội lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô bé ngốc nghếch kia lại, nói:
- Ồ, khóe môi nhị tiểu thư còn dính dầu mỡ này, để Lý đại ca lau giúp muội.
Quân sinh ta chưa sinh...
Cát Tường nhìn Mộc Dịch ngồi dưới đèn, vị lão hán này đâu chỉ là quân sinh ta chưa sinh, chỉ sợ ngay cả cha mình cũng còn chưa sinh ra ấy chứ, nhìn nếp nhăn kia hẳn 50-60 rồi, hơn nữa, ông ta còn là chỉ có một mắt thôi.
Mộc Dịch nhìn vị cô nương trẻ trung trước mặt, càng nhìn càng vừa lòng, lão cố gắng thu lại được ánh mắt đang bị hút từ đôi mắt sáng trong và má lúm đồng tiền xinh đẹp từ cô gái và chuyển sang Dư thị và Diệu Sách, kiên định gật đầu:
- Ta rất hài lòng về lệnh viện, cửa hôn sự này quyết định như vậy đi.
Gương mặt xinh đẹp của Cát Tường tức thì trắng bệch như tờ giấy dưới ánh đèn.
Dư thị cười tươi tắn:
- Ôi, thật là tốt quá, vậy chuyện vui này chúng ta định rồi nhé. Lang tử (con rể), chừng nào con sẽ đặt sính lễ?
Mộc Dịch còn sốt ruột hơn cả bà ta, đã chuẩn bị sính lễ từ trước đó rồi, chỉ mong có thể nhanh chóng cưới được cô thiếu nữ xinh đẹp này ngay, để hàng đêm được ôm cô gái nhỏ xinh xắn như tiên nữ đó, rồi năm sau trong nhà sẽ có thêm một cậu con trai trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến thôi mà sung sướng cả người rồi. Mộc Dịch lập tức đáp:
- Ngày mai con sẽ nhờ bà mối mang sính lễ đến nhà, nhạc mẫu đại nhân thấy thế nào?
Dư thị cười toe toét:
- Tốt, tốt, tốt, cứ quyết định như vậy đi.
Bà quay sang thấy trượng phu mình có vẻ do dự thì trong lòng không vui, dùng cùi chỏ huých y một cái, lại lườm y nói:
- Đương gia, ông nên nói gì đi chứ.
Diệu Sách ngớ ra, ánh mắt đảo qua con gái đụng phải ánh mắt trong suốt đầy ánh lệ khẩn cầu của nàng thì đau lòng, nhanh chóng thu ánh mắt lại, ngập ngừng nói:
- Nương tử, cứ quyết định như vậy hay sao?
Mộc Dịch dùng khóe mắt liếc chiếc eo thon nhỏ bằng nắm tay, bộ ngực đầy đặn tròn trịa của Cát Tường, dáng vẻ xinh tươi như tiên nữ trong tranh của nàng, vội nói tiếp:
- Cha vợ, quyết định như vậy đi. Con không cần của hồi môn, tiền sính lễ thì cứ dựa theo điều kiện đưa ra của cha vợ và nhạc mẫu, một chiếc xe bò, 50 xâu tiền! Lụa mười xấp. Nếu không đủ, con thêm gà ngỗng mỗi con năm con.
Mộc Dịch ngừng lại một chút, lại như năn nỉ:
- Cha vợ, cả đời con chỉ tích lũy được số gia sản này, nhiều hơn thật sự không còn nữa ạ.
Dư thị sốt ruột không kìm nổi đưa chân đụng vào chân của Diệu Sách dưới bàn. Diệu Sách ngẩng lên, thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của thê tử thì không khỏi theo bản năng gật gật đầu nói:
- Vậy…vậy cứ quyết định như thế đi.
Cát Tường nghe thế trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Nàng luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, khi bị kế mẫu gọi vào phòng nói muốn gả nàng đi, nàng không có dũng khí phản đối. Đợi khi nhìn thấy lão già Mộc Dịch, thấy lão ta còn già hơn cả cha mình, hơn nữa còn bị chột một mắt, nàng vẫn không có phản ứng gì quá kích như trước.
Trong đáy lòng nàng cảm thấy mình hiếu thuận ngoan ngoãn nghe lời như thế, dù phụ thân yêu thương muội muội hơn nhưng dầu gì mình cũng là con ruột của cha, cha mình quyết sẽ không đẩy mình vào hố lửa. Nhưng lúc này một câu nói kia của phụ thân đã triệt để dập tắt hy vọng cuối cùng của nàng.
Cả người Cát Tường ngây dại, ngũ cảm lục thức ngay trong khoảnh khắc đều trốn vào sâu trong ý thức của nàng, chỉ còn lại thể xác không có linh hồn đờ đẫn ngồi đó.
Nàng không biết lão Mộc rời khỏi từ lúc nào, cũng không biết phụ thân và kế mẫu mình về phòng từ lúc nào, nàng bị muội muội lắc cho thức tỉnh đấy. Diệu Linh nhìn nàng vẻ không kiên nhẫn:
- Muội buồn ngủ rồi, tỷ còn không về phòng bảo ai ngủ được đây?
Đôi mắt đờ đẫn của Cát Tường dịch chuyển, lúc này mới phát hiện phụ thân nàng ngồi ở đầu giường đất, quay lưng về phía nàng, còn Dư thị đang trải chăn đệm, dường như chỉ có nàng là người thừa.
Cát Tường chậm rãi xoay người như cái xác không hồn chậm rãi đi ra ngoài. Nàng vừa bước ra ngoài, muội muội nàng đã nhanh chóng sập cửa lại, ập mạnh vào lưng nàng một cái.
Nhưng Cát Tường vẫn không có phản ứng gì, cho dù lúc này bị người ta đâm một đao cũng không đau bằng nỗi đau đớn trong nội tâm của nàng.
Nàng nặng nề cất bước như con rối đi về nhà kho nhỏ bé tối tăm của mình, cuộn mình nằm sâu trong nhà kho.
Một lúc lâu sau, Cát Tường mới mò mẫm trong bóng đêm lần tìm linh vị của mẫu thân được đặt dưới một giá gỗ nhỏ được nàng âm thầm thờ phụng, cầm lấy nó ôm chặt vào ngực, môi cắn chặt để không phát ra thanh âm nào, bả vai rung lên kịch liệt, lệ nóng tuôn trào cuồn cuộn…