Chương 57: Trò đùa dai của vận mệnh
Ánh mặt trời rực rỡ vẩy xuống một chiếc ao nước xanh biếc.
Hắn ở đầu đông, nàng ở đầu tây đều đang buông cần câu.
Lý Ngư cầm cần câu, nhìn chăm chú vào mặt nước, Hoa Cô ngồi bên trái hắn, ngón trỏ và ngón cái hơi căng thẳng nắm chặt góc áo của hắn, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào chiếc phao đang dập dềnh ở đó.
Lý Ngư thì thầm:
- Đừng cử động, đừng nhúc nhích, từ từ thôi.
Hoa Cô sốt ruột nói:
- Không làm gì, không làm gì sao biết nó cắn câu hay chưa chứ?
Lý Ngư vẫn nhìn chăm chú, nói:
- Ta nói muội không được cử động, cá đang thăm dò thôi, đợi nó cắn thật đã.
Phía đông ở bên cạnh Lý Ngư là một cô bé xinh xắn, phía tây ở bên cạnh Thiên Diệp là Mặc Bạch Diệm râu tóc bạc trắng. Mặc tổng quản là hoạn quan trong cung Đại Tùy dĩ nhiên râu không dài, nhưng với tuổi của lão ta như vậy mà không có râu, rất dễ bị người ta nhìn ra thân phận, cho nên khi đi ra ngoài vẫn thương mang râu giả.
Lý Ngư nhìn chằm chằm chiếc phao, Dương Thiên Diệp nắm chặt cần câu, nhưng ánh mắt lại nhìn Lý Ngư. Mặc Bạch Diệm ngồi phía sau Dương Thiên Diệp một thước. Dương Thiên Diệp khẽ khàng nói:
- Mặc sư muốn giết Lý Ngư cần nhớ lên kế hoạch tỉ mỉ đó.
Mặc Bạch Diệm hỏi:
- Điện hạ vẫn lo lắng à?
Dương Thiên Diệp khẽ gật đầu. Lúc này cần câu của nàng cũng khẽ rung lên, nhưng ánh mắt nàng vẫn không chuyển mà vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Ngư đang đầy khẩn trương và hưng phấn phía đối diện, khẽ nói:
- Thuật thần tiên, ta cũng không hiểu. Nhưng năm đó bên cạnh phụ hoàng cũng từng có nhiều thế ngoại cao nhân, từng lưu lại một số điển tịch, bản chép tay và bút ký, từ nhỏ ta vẫn xem để giải trí, nên khá hiểu rõ bản lĩnh của họ.
Mặc Bạch Diệm yên lặng lắng nghe, Dương Thiên Diệp nói:
- Chỉ sợ dù là thần phật chân chính cũng khó mà làm sáng tỏ ý niệm trong lòng người được. Như lúc này, trong lòng nảy sinh ác niệm cũng không sao cả đấy. Lý Ngư này phàm tâm chưa hết, tuổi còn trẻ, dù có đạo hạnh nhưng sâu bao nhiêu chứ? Chẳng qua dựa vào thanh danh của sư phụ Tô Hữu Đạo để giả mạo lừa bịp người khác thôi, chứ hắn không thể nào nhìn thấy được, nhưng…
Cần câu trên tay Dương Thiên Diệp nặng xuống, hiển nhiên là con cá đã cắn câu, xem độ chìm này hẳn con cá không bé chút nào, nhưng Dương Thiên Diệp chỉ nhìn thoáng qua mặt nước rồi lại tiếp tục nhìn đối diện.
Ở đối diện, Lý Ngư đã nhấc cần câu, một con cá bị mắc câu, con cá bị ném vào trong bụi cỏ, trên bụi cỏ vẫn còn đọng hạt sương, Lý Ngư và Hoa Cô thì hoan hô, mặt mày vui vẻ tiếp tục câu cá.
Hành động này chỉ là phản ứng tự nhiên của Lý Ngư, tâm hết sức trong sáng, nhưng lọt vào tầm mắt của Dương Thiên Diệp thì lại thấy có ý nghĩa khác, chính là đang lấy lòng Hoa Cô.
Trên khóe miệng nàng lộ ra tia khinh thị, chạm rãi nói:
- Ban đầu thì lấy thuật thần tiên lấy lòng Võ Sĩ Hoạch, giờ lại lấy lòng Hoa Cô, tiểu tử này đầy toan tính, chỉ e sẽ chiếm được vị trí rể cưng trong Võ gia.
Mặc Bạch Diệm không trả lời, Dương Thiên Diệp nói xong, mặt non bỗng nóng lên, dù Lý Ngư có tính toán này cũng không liên quan đến mục đích của nàng, nàng nói như thế không khỏi không có đạo lý chút nào. Dương Thiên Diệp từ nhỏ đã là Tùy cung Công chúa, tâm tư như thế quá nữ nhi thường tình rồi, bèn vội vã chỉnh sắc mặt nghiêm lại.
Dương Thiên Diệp nói:
- Nhưng hắn mang danh đồ đệ của danh sư, nói vậy hẳn có học được chút thuật bói toán rồi. Trong lòng ngươi có sát niệm, hắn không biết, nhưng khi ngươi thật sự động thủ với hắn, lại khó tránh khỏi bị hắn cảm ứng được, cho nên, không thể có kế hoạch trước, mà chỉ có thể lựa chọn hạ thủ đột ngột thôi. Khi ngươi có hành động, hắn dù có cảm ứng cũng không sẽ không kịp ứng biến.
Mặc Bạch Diệm khấu đầu nói:
- Lão nô đã hiểu. Tới gần trưa rồi, chúng ta trở về Lợi Châu, lão nô sẽ tùy cơ ứng biến, tìm kiếm cơ hội thỏa đáng nhất.
Dương Thiên Diệp "Ừ" một tiếng, tự nhiên phóng khoáng nhấc cần câu, nhìn Lý Ngư ở phía đối diện, nói khẽ:
- Cho ngươi sống yên một lúc, cố gắng quý trọng thời gian cuối cùng đi.
Mặc Bạch Diệm nhìn lưỡi câu nhỏ màu bạc lấp lánh dưới mặt nước, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
- Điện hạ, cá thoát câu rồi.
- Ờ.
Dương Thiên Diệp thản nhiên thu cần câu lại, lưỡi câu tạo một đường sáng bạc trên không trung, vừa lúc dừng ở trước mặt Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm một tay nhặt lưỡi câu, một tay móc mồi.
Đối diện, Lý Ngư đang cầm một con cá chép to nặng hơn ba cân đang cùng Hoa Cô reo hò vui sướng, tiếng cười tạo nên gợn sóng nhè nhẹ trên mặt nước phẳng lặng như gương.
Trong rừng trúc sương mù lượn lờ, bởi vì lá trúc che khuất nên vẫn chưa bị ánh mặt trời xua tan đi.
Ánh mặt trời từ kẽ lá lơ đãng xuyên xuống dưới, hình thành từng chùm tia sáng tĩnh lặng đẹp đẽ.
Cát Tường lẳng lặng quỳ gối trong “căn nhà an toàn” mà nàng thường dùng làm nơi để ký thác tâm tình, bốn phía được cây lá thiên nhiên mọc rậm rạp yểm hộ, chỉ khi ở trong này nàng mới buông lỏng tâm tình, biểu lộ cảm xúc thật của bản thân.
Nước mắt đã khóc khô, đôi mắt sưng húp như quả đào, Cát Tường nhìn linh vị mẫu thân, yên lặng một lúc lâu mới chậm rãi khấu đầu, bờ trán trắng mịn chạm vào mảnh lá trúc dưới nền đá.
- Mẹ, thân thể này, tính mạng này của con đều là cha mẹ ban cho, con gái không có lựa chọn nào khác, giờ là lúc trả nó lại cho cha mẹ rồi. Công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, con gái dùng chung thân cả đời để báo đáp, nhưng mẹ, con thật sự không vui vẻ, không vui vẻ chút nào. Con không thể tiếp tục lừa gạt mình nữa…
Từng giọt nước mắt của nàng như hạt châu rơi xuống, ướt cả lá trúc dưới đất.
Trong phòng, cả nhà ba người Diệu Sách ngồi ăn điểm tâm.
Sáng nay không thấy Cát Tường nấu bữa sáng, từ lúc chín tuổi đã bắt đầu gánh vác việc nấu cơm, may vá quần áo, vẩy nước quét nhà và các công việc nhà khác, thỉnh thoảng bị ốm mới không phải làm. Nhưng hôm nay Dư thị không tìm nàng để đánh mắng mà tự mình làm bữa sáng, bởi việc bữa sáng bị muộn.
Diệu Sách lấy hai phần cơm liếc nhìn ra cửa, Dư thị đang múc cơm trong nồi bèn đập mạnh muôi cơm xuống, suýt nữa thì đập nồi xuống đất:
- Không ăn một tí cũng không chết đói đâu.
Diệu Sách không nói gì nữa, cúi đầu và cơm.
Dư thị quay sang Diệu Linh, bắt gặp nàng ăn chậm rì rì, bèn dịu dàng bảo:
- Con gái ăn nhanh đi, lát nữa còn đi Võ phủ làm việc.
Diệu Linh lười biếng nói:
- Hai vị công tử Võ gia đã theo Đại đô đốc đi bơi rồi, người ta lại không có cơ hội gặp họ, đi làm gì? Chẳng lẽ người ta thật sự đến Võ gia là chỉ để làm châm nương thôi ư.
Dư thị mặt mày hớn hở, nói:
- Nếu vậy không đi không sao. Ôi, có cơ hội con qua lại với tiểu thần tiên bên cạnh nhà nhiều một chút, mẹ sẽ đến nhà họ để nói khéo chuyện lập gia đình của con trai họ, con là một cô gái xinh như hoa như ngọc như thế, mẹ không tin cậu ta không dao động. Cậu ta dù bản lĩnh lớn nhưng chẳng phải đang ở độ nhiệt huyết tuổi trẻ đó sao?
Diệu Linh liếc qua, nói:
- Lý tiểu lang quân cũng đi cùng với Võ Đại đô đốc nữa.
Nói xong, nàng tức giận đặt mạnh bát cơm xuống:
- Cơm mẹ nấu khó ăn quá, heo còn chẳng thèm nữa ấy.
Dư thị chỉ tay vào trán con gái, than:
- Con ngốc, sao lại nói với mẹ như thế, mẹ chiều con đến hư rồi.
Cát Tường từ nhỏ luôn cố gắng nhưng vẫn không dành được chút dịu dàng ấm áp nào của gia đình, lòng của nàng đã hoàn toàn nguội lạnh. Không phải nàng thiếu tự trọng, trên thực tế nàng kiên cường hơn so với bất cứ ai, nàng gánh vác cho gia đình này nhiều như thế, biểu hiện bề ngoài luôn hoạt bát vui vẻ, sự bi thương và u buồn cũng đều được tích lũy dần dần, tới khi nàng có thể đến “ngôi nhà an toàn” mới hoàn toàn giải phóng nó ra. Đó là bản năng được hình thành từ nhỏ đã sống đã phải nhìn sắc mặt người khác, sợ người khác ghét bỏ mình.
Nhưng tất cả những cố gắng của nàng đều không dành được chút hồi báo nào. Ngay cả cha ruột cũng tuyệt tình, ngoài người mẹ đã chết, trên đời này còn có ai sẽ quý trọng, trân trọng nàng? Lòng Cát Tường đã chết, gả cho người khác có gì khác biệt đâu? Chẳng qua cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Cát Tường lòng đã chết, bả vai non nớt của nàng cũng không còn lực để tiếp tục gánh vác nhiều nữa, nàng vừa từ một cô gái nhỏ biết điều giằng co đấu tranh trong dòng chảy vận mệnh của mình, hiện tại vận mệnh đã ép khô chút sức lực cuối cùng của nàng, nàng từ bỏ, dù bị vận mệnh cắn nuốt, nàng cũng không còn chút lực nào đi tranh đấu nữa rồi.
Khi nàng đem linh vị của mẫu thân giấu trong ngực, lặng lẽ quay lại căn phòng nhỏ của mình, bao bi thương u uất và oán hận bị nàng giấu trong lòng, ngay cả nước mắt cũng nuốt vào trong. Hành động này làm cho Dư thị rất hài lòng, tỏ sắc mặt cho ai xem chứ? Tay nhỏ vắt được qua đùi không? Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Cát Tường lòng đã chết cho nên chấp nhận số mệnh, nhưng vận mệnh lại luôn đùa cợt với nàng, ngay sau đó, trò đùa lại nổi lên.
Sau giờ ngọ vừa mới đến giờ Thân, lão Mộc đã mời tộc nhân giúp lão mang theo đồ cưới diễn tấu sáo và trống đi tới Diệu gia. Lão sống độc thân khổ cực cả đời, rốt cuộc đã cưới được thê tử xinh đẹp như hoa, gương mặt đầy nếp nhăn của lão đều tươi như hoa cúc già.
Nhưng lúc này, lại có một vài vị khách không mời mà đến, chen đi vào ngõ nhỏ đó, mục tiêu không may lại chính là Cát Tường.