Chương 58: Cát Tường là của ai?
Mộc Dịch mặt mày hớn hở đi vào ngõ nhỏ, càng đến gần Diệu gia thân thể càng cảm thấy nhẹ nhàng như chim yến. Nghĩ sắp cưới được một cô gái xinh đẹp đáng yêu về làm vợ, lão Mộc càng mở cờ trong bụng.
Diệu Sách và Dư thị nghe tin tức đã ra đón từ sớm, Diệu Linh một mình trong phòng nhàm chán cũng chạy ra theo. Phan thị ở bên cạnh đang may đế giày cho con trai nghe tiếng chiêng trống vang trời ở bên ngoài cũng buông rổ thêu xuống, đi ra ngoài ra hỏi Dư thị đang cười rạng rỡ mới biết nhà người ta gả con gái.
Phan Nương Tử không rõ nội tình vội vàng chúc mừng Dư thị.
Mộc Dịch thay trang phục mới, cùng em họ Mộc Ẩn đi vào viện tử, tộc nhân đánh chiêng trống và bê sính lễ tạm thời đợi ở ngoài viện.
Mộc Dịch vừa thấy Diệu Sách và Dư thị rõ ràng là hơn Diệu Sách hơn mười tuổi nhưng hết sức quy củ tiến lên làm đại lễ, nghiêm túc nói:
- Mộc Dịch ra mắt cha vợ, vẹ vợ.
- Ôi, mau đứng lên, mau đứng lên.
Dư thị mặt mày hớn hở, rõ ràng ít hơn Mộc Dịch hơn hai mươi tuổi nhưng hết sức thoải mái nâng Mộc Dịch lên.
Diệu Linh đánh giá Mộc Dịch, hôm qua mẫu thân và phụ thân bàn bạc hôn lễ với Mộc Dịch, nàng lại là cô gái khuê nữ bị bắt phải đứng ở sau mành vải, hơn nữa dưới ánh đèn nên nhìn không rõ lắm.
Hôm nay lại thấy Mộc Dịch, không chỉ mù một mắt, răng thì vẩu, mặt đầy nếp nhăn, gò má lại cao, lông mày chữ Nhất, hàm nhô ra, nhìn vô cùng xấu, Diệu Linh ghê tởm lùi lại hai bước.
Mộc Ân đứng bên cạnh anh trai cười cười xem náo nhiệt, thấy cô bé Diệu Linh xinh xắn thì mắt nhìn chằm chằm.
Anh trai cả đời lưu manh, vất vả lắm mới cưới được vợ, y nghĩ, cô gái kia hẳn rất xấu, nhưng cũng đành phải đợi đường huynh nối dõi tông đường cho Mộc gia rồi.
Hiện giờ nhìn cô gái Diệu Linh xinh xắn đáng yêu, trong lòng Mộc Ân tựa như dấm chua của lão Trần ngâm ba ngày ba đêm, lại bỏ vào bếp trong hầm dùng thù du hun bảy bảy bốn mươi chín ngày, mùi vị khó chịu không thể diễn tả thành lời được.
Đợi đường huynh chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu xong bèn gọi người nâng sính lễ đến. Đương lúc Dư thị vô cùng vui vẻ lôi kéo trượng phu đi kiểm thu sính lễ, Mộc Ân kéo Mộc Dịch:
- Ngũ ca, ba mươi xâu tiền kia, đệ không cho mượn nữa.
Mộc Dịch ngớ ra, lập tức nóng nảy:
- Lão Cửu, ban đầu chẳng phải nói đồng ý rồi đó sao? Đệ cho ta mượn ba mươi xâu tiền, ta cho đệ dùng đất đai ba năm, sao giờ lại thay đổi thế?
Diệu Linh lúc này đang ở bên cha mẹ vui vẻ kiểm thu sính lễ, lưng hướng về bọn họ, nhưng thân hình thướt tha chiếc eo nhỏ nhắn kia vẫn hết sức mê hoặc.
Mộc Ân liếc khóe mắt nhìn bóng lưng quyến rũ của Diệu Linh, nói:
- Ngũ Ca huynh muốn lấy vợ, đệ đương nhiên không phản đối, chắc chắn sẽ giúp huynh. Nhưng, huynh cũng không nên dùng số tiền lớn đó chỉ để cưới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chứ? Khó trách huynh cả đời tích tụ cũng không đủ dùng. Đệ giúp huynh, là vì đời sau nhất phòng của huynh, cũng không phải là để huynh cưới bất chấp cái giá nào. Thế nào, huynh mau trả tiền lại cho đệ đi.
Mộc Dịch vội vàng kéo Mộc Ân sang bên, khó xử nói:
- Nói nhảm gì đấy! Nhị tiểu tử nhà đệ mùa xuân năm ngoái vừa mới cưới vợ, sính lễ đó chẳng lẽ thiếu của ta ư? Cho dù ta lập gia đình, chọn phải nữ tử vừa xấu vừa lười, thì cũng phải có đủ sính lễ chứ? Diệu gia đã đồng ý gả con gái cho ta, đó là may mắn cho ta, đệ còn ghen tị cái gì?
Mộc Ân dĩ nhiên không thể nói vợ già của mình mùa đông năm ngoài đã mắc bệnh qua đời, giờ được gặp Diệu Linh trong lòng xốn xang. Tự bản thân y thấy hình thức mình hơn hẳn đường huynh, gia cảnh cũng tốt hơn, phá hủy mối hôn nhân này của đường huynh, nói không chừng chị dâu có thể biến thành nương tử rồi.
Mộc Ân chỉ vào Diệu Linh nói:
- Đường huynh bớt nói nhảm đi, cô nương kia còn nhỏ tuổi, sao gả đi được? Đồng ý như thế chẳng phải có lời cho huynh rồi ư?
Mộc Dịch nhìn theo tay Mộc Ân, khẽ “a” lên:
- Cô nương kia à, cô nương kia không phải là chị dâu tương lai của đệ đâu, đó là em vợ của Ngũ ca ta. Cô nương Diệu gia mà ta sắp cưới còn ở trong nhà.
Mộc Dịch chỉ vào cửa phòng nhà kho, Cát Tường đỡ khung cửa, đang lạnh lùng nhìn ra bên này, nhìn cha mình đang tươi cười hớn hở cùng với mặt mày rạng rỡ của mẹ kế và em kế, tinh thần chán nản tựa như một đứa bé mồ côi bị mọi người vứt bỏ.
Mộc Ân nhìn về hướng Cát Tường, thấy cô nương này lớn hơn cô kia tầm ba tuổi, nhìn còn mọng nước tươi ngon ra dáng hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp quyến rũ hơn. Hơn nữa nhìn nét buồn bã giữa hàng lông mày của nàng, dáng vẻ tinh thần chán nản, quả nhiên là khiến người ta đau lòng vô cùng.
Trái tim của Mộc Ân lập tức đau đớn như bị mèo cào mười bảy mười tám vết thương, nóng lòng:
- Ôi, Ngũ ca cưới là tỷ tỷ của cô nương kia ư? - Hai mắt y tỏa sáng nhìn về phía Diệu Linh: - Thế nhị khuê nữ Diệu gia cũng đồng ý gả không nhỉ?
Mộc Dịch đang nghĩ đến việc hoàn thành giao nhận sính lễ, không nghĩ phức tạp như em họ, lập tức đáp:
- Dĩ nhiên là đồng ý gả rồi, nhưng đệ phải biết, cô nương đó chưa tìm được người thích hợp.
Mộc Ân mừng rỡ, mình trẻ hơn anh họ, gia cảnh giàu có hơn anh họ, hình thức cũng hơn anh họ, hiện giờ hai nàng cũng đều đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, vậy có gì mà không thích hợp. Chỉ cần mình trao ra sính lễ nhiều hơn, còn sợ không cưới được cô em gái về Mộc gia hay sao.
Mộc Ân lập tức bỏ đường huynh, đi đến chỗ Dư thị.
Diệu Sách thấy nhà trai đã giao đủ sính lễ bèn quay lại trao đổi hôn thư với Mộc Dịch. Nghi thức nạp sính lễ của nhà nghèo tuy rằng đơn giản nhưng cũng có sáu bảy trình tự, giữa lúc hai bên đang bận rộn thì thấy Mộc Ân lặng lẽ đến bên cạnh Dư thị, nói nhỏ vài câu rồi chỉ vào Diệu Linh.
Dư thị giận tím mặt, mặt trầm xuống, hung hăng mắng Mộc Ân:
- Tên già cóc đế này so tới ta còn lớn hơn vài tuổi, già như thế còn đòi tái giá với bảo bối của ta ư, đúng là không biết xấu hổ. Bớt mơ mộng hão huyễn đi.
Dư thị mắng chửi, nước miếng bắn lên mặt Mộc Ân. Mộc Ân lau nước miếng, vẫn cố nói:
- Trưởng nữ của bà chẳng phải gả cho đường huynh ta đó sao, sao cô con gái thứ lại không thể gả cho ta được? Ta đồng ý đưa ra tiền sính lễ nhiều hơn đường huynh hai mươi xâu tiên, được không?
Dư thị cười lạnh:
- Dù ngươi có đưa ra hai trăm xâu, hai ngàn xâu tiền cũng đừng mơ ta bán con gái cho ngươi. So với đường huynh của ngươi ư? Hừ, đường huynh của ngươi nhiều cơ duyên hơn ngươi, ngươi không có đâu.
Dư thị tức giận đẩy Mộc Ân ra, đi đến chỗ Diệu Sách. Mộc Ân đứng ngây tại chỗ, thầm nghĩ: “Cơ duyên? Cơ duyên cái quỷ gì thế? Dựa vào cơ duyên “chồng xấu vợ đẹp” à? Đường huynh ta mọi thứ không bằng ta, sao y lại may mắn hơn ta được?
Mộc Ân đang nghĩ ngợi bỗng lại bị người ta đẩy một cái, y đang suy nghĩ xuất thần, bị người ta đẩy loạng choạng lùi hai ba bước mới đứng vững được. Y tức giận quay lại, chỉ thấy một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mặt trát phấn, môi mỏng dính, xương gò má cao đầy khắc nghiệt.
Phụ nhân kia cực kỳ mập mập, hai cánh tay cũng trắng trắng mềm mềm, mặt tròn. Bà ta mặc một bộ trang phục đắt tiền, tay phải chống bên hông, tay cầm một chiếc khăn đỏ khêu Cổn Lăng, tay phải chỉ chỉ, kêu lên:
- Ta hỏi vị nào là Diệu gia vậy?
Diệu Sách đang cùng Mộc Dịch làm nốt trình tự cuối cùng của nghi thức nạp sính lễ, vừa mới trao hôn thư xong, nghe tiếng hỏi bèn quay lại, thấy một phụ nhân trung niên thần sắc không có ý tốt, bèn bước lên trước hỏi:
- Ta là Diệu Sách, xin hỏi không biết vị nương tử này có chuyện gì?
- Có chuyện gì?
Phụ nhân trợn con mắt, con ngươi trắng dã như muốn rơi ra:
- Cát Tường nhà ngươi đâu, hôm nay có Tiền viên ngoại đến muốn cô ta ca múa trong bữa tiệc. Hôm qua cô ta còn chưa xin nghỉ với lão thân đâu đấy, sao lại dám đi muộn làm cho tổ ca múa thiếu người mà lại không kịp bổ sung, khiến cho lão thân bị mất mặt cơ chứ? Hừ? Lão thân ở Trương Phi Cư, khách ra vào đều là quý nhân cả, đây chẳng phải là hủy danh hiệu Bàng mụ mụ Trương Phi Cư rồi sao? Diệu gia các người có gánh nổi không?
Mọi khách điếm được mở ra đều có người chống lưng, đều là những nhân vật trong giới hắc bạch. Diệu Sách dĩ nhiên không dám đắc tội.
Diệu Sách vội cười làm lành:
- Ôi, hóa ra như vậy, xin thứ tội, xin thứ tội. Thực không dám dấu diếm, con gái tôi hôm nay nạp sính, ít ngày nữa xuất giá, hẳn là sẽ không thể làm vũ nương ở Trương Phi Cư được nữa rồi, tôi xin nhận lỗi với bà. Từ hôm nay, Cát Tường nhà tôi sẽ không đi làm việc nữa.
Bàng mụ mụ ngẩng đầu lên phá lên cười thật to, thịt béo trên tay, trên mặt trên người cũng rung lên theo, sau đó trợn to mắt quay sang Diệu Sách phun một ngụm. Diệu Sách theo bản năng lui về sau để tránh.
Ông ta lau vết nước miếng, mắt mở to, thấy một ngón tay to như củ cà rốt chỉ vào mũi mình, Bàng mụ mụ cười lạnh:
- Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn, đây là cái gì?
Tay kia của mụ vung lên, một tờ giấy hiện ra như ảo thuật, Diệu Sách đến gần cũng không thấy rõ trong đó viết gì, chỉ có mấy hàng chữ ít ỏi, ở dưới còn có một dấu tay đỏ sẫm.
Bàng mụ mụ vuốt vuốt tờ giấy, hung hãn nói:
- Trên này giấy đen chữ trắng viết rất rõ ràng, hai mắt ngươi mù hay sao mà không đọc được?
Diệu Sách mờ mịt hỏi:
- Giấy đen chữ trắng? Không phải giấy trắng mực đen à?
Bàng mụ mụ bạt một cái vào mặt, quát cho Diệu Sách cứng họng:
- Bà đây thích nói như vậy đấy, ngươi làm gì được nào.
Diệu Sách giận dữ:
- Đánh người không đánh mặt, sao bà già này lại ương ngạnh như thế.
Diệu Sách trợn tròng mắt, sắn tay áo hùng hổ bước lên, Bàng mụ mụ chỉ cười lạnh lùng, bốn đại hán khôi ngô phía sau hừ lạnh, khoanh tay nhất tề tiến lên trước.
Diệu Sách cười gượng, buông tay lui về, hừ hừ nói:
- Đàn ông tốt không đánh phụ nữ, ta không chấp nhặt với bà.
Dư thị không hiểu gì hỏi:
- Không biết Bàng mụ mụ nói gì với ông, giấy tờ kia ta không thấy được. Mà…hơn nữa, ta với trượng phu đều không biết chữ.
- Không biết chữ đúng không, vậy lão nương đọc cho ngươi nghe.
Bàng mụ mụ tay trái cầm tờ giấy, mở rộng ra, đọc to:
- Công văn bán mình: Cát Tường Diệu gia, mười bảy tuổi, tự nguyện bán thân, làm vũ nương của Trương Phi Cư. Ba mặt nói rõ, tổng cộng bán mình một trăm xâu tiền, thanh toán làm ba lần.
Trong vòng ba năm, nếu Cát Tường không vi phạm quy định, niệm hiếu tâm này đồng ý cho về nhà. Nếu sau đó xảy ra chuyện, có người ra mặt quản lý cũng không liên quan với người mua. Sợ sau không bằng chứng, vĩnh viễn không phản bác được, lập văn tự bán mình để bảo lưu. Người lập: Diệu Cát Tường. Người trung gian: Lý Dương, Bạch Càn. Người chấp bút: Kinh Duyên.
Bàn tay mập mạp của Bàng mụ mụ rung lên, thu tờ giấy kia lại. Hai Đại hán khôi ngô phía sau tiến lên, nhìn Diệu Sách nói:
- Mỗ chính là Lý Dương (Bạch Càn).
Đại hán thứ ba lười biếng khoát tay:
- Mỗ chính là người chấp bút: Kinh Duyên.
Diệu Sách vừa sợ vừa giận, quay đầu phẫn nộ quát:
- Cát Tường, nha đầu chết tiệt, cút ra đây cho ta.
Cát Tường đã nghe màn đối thoại của song phương, cũng vừa giận vừa sợ:
- Bàng mụ mụ, tôi chỉ đồng ý làm vũ nương của Trương Phi Cư, chứ chưa từng viết văn tự bán thân gì.
Bàng mụ mụ nhếch cặp môi mỏng lên, nói:
- Giấy đen chữ trắng viết rõ ràng ở đây, bảo lão nương nói dối ngươi hay sao?
Cát Tường tức giận đến run lên:
- Bà…Bà lừa tôi. Lúc đầu tôi đi Trương Phi Cư làm vũ nương, bà không hề nói như vậy. Khế ước kia…tôi không biết chữ, nào biết viết mấy thứ đó.
Bàng mụ mụ cười lạnh lùng:
- Ngươi nói như vậy, ý là Trương Phi cư ta lừa ngươi ư? Hay lắm, đúng là có khí phách, đợi bắt ngươi về sẽ xử lý ngươi. Nào, bắt cô ta về cho ta.
Mộc Dịch nghe vậy tức thì nóng ruột, tiến lên giang hai tay ra ngăn phía trước Cát Tường, quát to:
- Dừng tay! Cát Tường là nương tử của ta. Hôn thư ở đây, ai dám cướp người?
Bàng mụ mụ mở văn tự bán mình ra, quát to:
- Văn tự bán mình của Cát Tường ở đây, đó là người của Trương Phi Cư ta, lấy chồng hay không, lão nương không gật đầu, ai dám làm chủ? Bắt người cho ta.
Bốn đại hán phía sau bà ta xông lên, xách Mộc Dịch như xách một con gà ném sang một bên.
Mộc gia ở Lợi Châu cũng không phải là gia tộc nhỏ, dù không phải là nhân vật nổi danh gì nhưng người đông thế mạnh nên cũng không sợ ai cả.
Tộc nhân nhà mình đón đâu bị bắt nạt, người Mộc gia tức thì đồng loạt lao lên, một bên chiếm số lượng, một bên chiếm chất lượng ẩu đả ồn ào trong viện của Lý Ngư gia.
Trong khi đó, Lý Ngư cáo từ với Võ Đại đô đốc, thong thả đi vào ngõ nhỏ nhà mình.