Chương 59: Tờ giấy hoang đường, nước mắt chua xót
Bốn đại hán khôi ngô đi theo Bàng mụ mụ rất thiện đánh đấm, họ vốn là những tay đầu đường xó chợ, công phu đánh đấm là sở trường của họ.
Đơn giản, trực tiếp, sắc bén.
Người của Mộc gia tuy đều là thôn phu nhưng thắng ở người đông thế mạnh, hơn nữa họ thuận tay bắt được gì thì đánh đấy, lúc đầu thì dùng gậy gỗ, sau lại lấy được binh khí, cho nên song phương ẩu đả kẻ tám lạng người nửa cân.
Bởi vì song phương đánh nhau khiến cho đàn gà mái trong viện tử Lý gia luồn lên nhảy xuống, bụi đất bay mù mịt, lông gà bay tứ tung, hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Phan thị trông thấy thế thì giận giữ, chống nạnh hét to:
- Đừng có làm đàn gà mái nhà ta bị thương, nó còn đẻ trứng đấy.
Song phương ẩu đả nhưng đều biết trong viện tử này còn có một vị tiểu thần tiên ở, cũng biết Phan thị là mẹ của vị tiểu thần tiên này. Thôn phu trong thôn dĩ nhiên không dám đắc tội với người trong thần tiên, người của Trương Phi Cư mở cửa buôn bán cũng giống vậy đều không muốn đắc tội.
Loại người như Bàng mụ mụ cũng không phải sợ thuật pháp của Lý Ngư, tửu sắc tài vận nhân gian của họ không liên quan gì đến loại người tu hành thế ngoại như Lý Ngư, nước sông không phạm nước giếng, chứ chưa nói tới ai e dè ai. Nhưng hiện tại Lý Ngư là thượng khách của những vị quan nhiều tiền thế lớn, quyền cao chức trọng.
Những người đó đều là cha mẹ áo cơm của 'Trương Phi cư', nếu Lý Ngư nói một câu 'Trương Phi cư' phong thuỷ không tốt, chỉ sợ việc kinh doanh của 'Trương Phi cư' sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Họ có thể không quan tâm tới vị tiểu thần tiên Lý Ngư này, nhưng thần tài gia liên quan đến tài vận của họ, họ không thể đắc tội được.
Bởi vậy Phan thị vừa kêu to một tiếng, Bàng mụ mụ đã bước lên, cười tươi như hoa cúc trắng, bày tay trắng mập ú đưa ra, một xấp tiền to ở trên tay.
- Quấy nhiễu Phan Nương Tử, thật sự ngại quá.
Bàng mụ mụ khi cười nếp nhăn trên mặt cũng toát lên sự ngọt ngào:
- Bà xem, tờ giấy này viết rất rõ ràng, sao có thể loạn quy củ được. Nô mở cửa buôn bán, không thể làm gì khác được, đành phải mượn chỗ của Phan Nương Tử, bà bao dung, có chút lễ vật nho nhỏ này, mong bà chớ từ chối.
Bàng mụ mụ nói xong, đã đem mấy chục miếng đồng tiền lớn mà nhét vào trong tay Phan thị. Phan thị cầm số tiền lớn, cần nhắc dùng để mua gà, đủ để bù lại tổn thất hôm nay. Lại nói con gà mái cũng quá già rồi, trong đó chỉ còn một con đẻ trứng được, còn lại nên mổ để nấu canh dùng để bồi bổ cho con trai, tức thì mặt mày tươi tắn lên.
Phan thị mỉm cười nói:
- Bàng mụ mụ khách sáo rồi, không cần phải áy náy.
Nói xong tiện tay nhét tiền vào trong ngực, lại khéo léo kéo vạt áo sợ tiền bị rơi mất.
Trong viện ẩu đả túi bụi, Diệu Sách, Dư thị và Diệu Linh sợ hãi trốn dưới mái hiên. Dư thị tức giận mắng Diệu Sách:
- Xem con gái ngoan của ông đi, không ngờ tự làm chủ đi bán mình rồi, cũng không biết trong nhà sẽ gặp phải phiền phức to lớn như thế. Thế mà ông nói nó ngoan đấy.
- Cát Tường bán thân, có văn tự bán mình làm bằng chứng, quan tòa đánh tới nha môn, Trương Phi Cư chúng ta cũng không sợ đấy.
Vị đại hán thứ tư vẫn chưa từng báo tên họ kia vừa mới thấy văn tự bán mình từ trong tay Bàng mụ mụ mang tới có lý do hợp lý hợp tình thì đồng thời rống to, một cước đạp bay Mộc Ân, lại một quyền quét ngã hai gã thanh niên trai trán của Mộc gia.
- Chỗ ta có hôn thư, Cát Tường đã là nương tử của ta rồi, ai dám hủy hôn nhân này, lão đây liều mạng với kẻ đó.
Mộc Dịch cũng không nhiều lời giờ hôn khế màu đỏ trong tay lên, mặc đỏ rực như gà mái con vừa biết đẻ trứng.
Cát Tường đứng ở trong viện bị song phương xô xô đẩy đẩy, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang đường, thậm chí còn cảm thấy nực cười. Từ sau khi mẫu thân chết, nàng vẫn thường bị khinh thị, bị người ta ghét bỏ, khi đó nàng còn nhỏ tuổi, nỗi sợ lớn nhất là bị đuổi ra khỏi nhà, bị trôi giạt khắp nơi.
Nàng nào từng nghĩ một ngày nào đó, nàng lại bị người ta coi như bảo bối tranh cướp đâu cơ chứ? Mà nay cảnh này xuất hiện, nàng trở thành tiêu điểm chú ý, nhưng nàng không thấy vui vẻ chút nào.
Lý Ngư lầm bầm một điệu hát dân gian, thong thả bước vào tiểu viện nhà mình. Đi được nửa, chợt nghe có tiếng đánh chửi nhau ồn ào, trong lòng hắn căng thẳng vội bước nhanh hơn.
Quả nhiên, có người đánh nhau ở trong viện tử Lý gia, Lý Ngư xông vào viện, thấy Mộc Dịch một tay nắm lấy cổ tay của Cát Tường, một tay giơ hôn thư lên cao, bị người ta đánh một quyền vào mũi, máu chảy ồ ổ, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Đại hán kia cười dữ tợn, vung tay lên, chụp lấy Cát Tường kéo đến bên cạnh mình. Cát Tường cũng không giãy dụa, trở thành vũ nương của 'Trương Phi cư' cũng tốt, là vợ của lão Mộc cũng được, cũng không phải nguyện ước của nàng, nàng cũng không làm chủ được. Giờ phút này nàng như chiếc lá tự trôi theo dòng nước cuốn.
- Dừng tay!
Lý Ngư vừa thấy Cát Tường bị người ta lôi lôi kéo kéo thì nổi giận lôi đình.
Dương Thiên Diệp có đẹp hay không? Chẳng những đẹp, hơn nữa khí chất cao thượng, nhưng băng sơn tuyết liên dù có cao quý đến đâu cũng có quan hệ gì với kẻ phàm phu tục tử như hắn? Hoa Cô có đáng yêu không? Chẳng những rất đáng yêu, lại còn ngây thơ nữa, quả thực là một cô chủ nhỏ có tâm, nhưng địa vị của Cát Tường trong lòng hắn vẫn không ai có thể sánh bằng.
Con người với con người bên nhau quan trọng là tình cảm. Nửa chiếc bánh của Cát Tường khi mới gặp kia, đôi mắt rưng rưng lệ trong rừng trúc sau viện, bóng dáng cô độc lặng lẽ ăn cơm trong nhà kho tối tăm khiến hắn vừa yêu, vừa đau lòng, vừa lo lắng.
Lúc này trong viện cảnh tượng đầy hỗn loạn, Cát Tường bị người ta coi như đồ vật lôi lôi kéo kéo, có một cảm giác không nói nên lời trào dâng trong lòng, tóm lại, Lý Ngư nổi giận, giận không kềm được.
- Các ngươi làm gì đó?
Hắn quát to, đồng thời xông đến kéo Cát Tường ra sau lưng mình, bảo vệ nàng, tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.
- Tiểu tử ngươi dám?
Đại hán mới vừa rồi một quyền đánh ngã Mộc Dịch gào lên đánh một quyền vào mặt Lý Ngư, nhưng còn cách nửa thước, một quyền kia đột nhiên dừng lại, quyền phong kích sợi tóc mai của Lý Ngư khẽ bay lên.
Đại Hán ngạc nhiên kêu lên:
- Lý... Tiểu thần tiên?
Tiểu thần tiên là cách xưng hô mà dân chúng trên phố gọi Lý Ngư, về phần cách gọi Lý tiểu lang quân, chỉ có quan lại quyền quý cùng với những người thân thiết mới gọi.
Lý Ngư nhìn người nọ, cũng ngớ ra, kinh ngạc hỏi:
- Hà Tiểu Kính? Hà sư phụ!
Hà Tiểu Kính, giáo đầu võ thuật của 'Trương Phi cư', đầu lĩnh hộ viện, một đôi thiết quyền được xưng là Đệ nhất Lợi Châu. Lý Ngư từng bái làm môn hạ của y, theo y học quyền thuật ba năm.
Nhưng loại quan hệ thầy trò này vô cùng mỏng, bởi vì lúc ấy Hà Tiểu Kính dạy hắn quyền pháp, nhưng cũng dùng hắn làm tay đánh đấm để sai khiến đấy. Bởi vậy sau khi Lý Ngư quay về Lợi Châu nổi danh, Hà Tiểu Kính cũng chưa từng dám tự cho mình là sư phụ của Lý Ngư.
Lý Ngư nhíu nhíu mày, nhìn cảnh hỗn loạn trong viện, mày nhăn lại, hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Hà Tiểu Kính còn chưa trả lời thì Mộc Dịch nghe nói người đến là tiểu thần tiên Lý Ngư như gặp cứu tinh, lồm cồm bò dậy, quỳ xuống, ôm lấy đùi của hắn, giơ cao hôn thư, nước mắt nước mũi ròng ròng, kêu oan:
- Cầu xin tiểu thần tiên làm chủ trả công bằng cho tiểu dân. Hu hu, bọn chúng cậy mạnh cưỡng đoạt dân nữ, cưỡng đoạt vợ của Mộc gia ta.
Lý Ngư xê dịch chân ra, cau mày nói:
- Vị lão trượng này, ông là người ở đâu, có người đoạt vợ của Mộc gia ông, nhưng sao lại đánh đến trong viện nhà ta thế?
Mộc Dịch cuống quít nói:
- Bởi vì tức phụ Mộc gia ta chính là Cát Tường cô nương thuê ở trong quý phủ của tiểu thần tiên đó ạ.
Lòng Lý Ngư trầm xuống, Cát Tường…đã được gả đi rồi ư.
Lòng hắn không hiểu cũng không nỡ, nhưng hắn lại chưa từng đề cập việc đề thân với nhà người ta, giờ người ta gả con gái, chẳng lẽ còn phải trưng cầu ý tứ của hắn?
Hắn im lặng một lúc, sau đó ảm đạm nói:
- Xin lão đứng lên. Cát Tường…đã gả cho cháu của lão ư? Ôi, lão trượng mau lau máu ở mũi đi ạ, cướp người, là cái trò gì vậy?
Lý Ngư nói xong, liếc nhìn Hà Tiểu Kính, không cần hỏi cũng biết cướp người hẳn là Hà sư phụ của 'Trương Phi cư', nhưng người ta đã gả đi rồi, 'Trương Phi cư' can thiệp làm gì?
Mộc Dịch đứng lên, đưa tay lau máu mũi trên mặt, thực chất là để che giấu vẻ xấu hổ:
- Khụ khụ, Cát Tường, là gả cho nhà ta, mà không phải là gả cho cháu ta.
Lý Ngư ngớ ra, hỏi:
- Gả cho con trai lão à?
Hắn thấy lão tóc đã hoa râm, hơi khó chịu hỏi:
- Lão trượng, xem tuổi lão hẳn con trai lão nhiều tuổi hơn Cát Tường rất nhiều.
Lần này, Mộc Dịch xấu hổ ngay cả máu mũi trên mặt cũng không che giấu được, mặt già đỏ lên nói:
- Khụ khụ, lão đây cả đời chưa lập gia đình, lấy đâu ra con. Cát Tường cô nương chính là người mà lão cưới đấy.
Lý Ngư trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Mộc Dịch. Mộc Dịch bắt gặp thần sắc của hắn, nghĩ là tiểu thần tiên không tin, vội vàng trình lên hôn thư, nói:
- Mời Tiểu thần tiên xem, đây là hôn thư của Diệu gia trao cho ta. Lời ta nói đều là thật cả.
Lý Ngư nhận hôn thư, mở ra xem, khẽ gật đầu, trên mặt bình tĩnh như trước nhưng trong lòng thì lửa giận ngút trời. Người nhà Diệu gia đối xử với Cát Tường như nào hắn hiểu rõ nhất, giờ thấy hôn thư này, lại nhìn lão già hơn năm mươi tuổi kia thì còn có gì không hiểu được? Diệu gia rõ ràng là bán con gái mà.
Lý Ngư lẳng lặng gật đầu, nói:
- Đúng rồi, trên hôn thư đúng là viết như thế.
Mộc Dịch mừng rỡ, ưỡn ngực, vui mừng nói với Hà Tiểu Kính:
- Xem đi! Xem đi! Ngay cả tiểu thần tiên đều nói như vậy, Cát Tường là của ta, ha ha ha! Lão đây muốn xem, các ngươi ai còn dám tranh giành nữ nhân với lão nữa.
Mộc Dịch nói còn chưa xong, Lý Ngư đột nhiên xé nát hôn thư trong tay, sau đó tung lên, từng mảnh giấy đỏ như đóa hoa bay lên, dập dềnh rơi xuống.
Hành động của Lý Ngư làm tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây cả người.
Mộc Dịch kinh ngạc nhìn Lý Ngư, lắp bắp hỏi:
- Tiểu... Tiểu thần tiên.. làm vậy là ý gì?
Lý Ngư mặt âm trầm gằn từng tiếng:
- Ý là, Cát Tường không phải là của ngươi! Cho dù cả đời này, cho dù kiếp sau, kiếp sau sau nữa cô ấy cũng không phải là của ngươi, vĩnh viễn…không phải!