Chương 60: Cát Tường từ nay về sau vô duyên với Diệu gia
Mộc Dịch vừa nghe Lý Ngư nói vậy hai mắt lập tức đỏ ngầu. Kẻ giết cha mẹ đoạt vợ người khác là kẻ thù không đợi trời chung! Huống chi Cát Tường lại là cô gái đáng yêu xinh đẹp như thế, Lý Ngư chẳng những xé hôn thư của lão, còn thề Cát Tường tuyệt đối sẽ không bao giờ là nữ nhân của lão, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Lão lập tức túm lấy cổ áo của Lý Ngư, rú lên:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà lão phu không cưới được nàng. Ngươi nói đi, ngươi nói đi.
Lý Ngư rất muốn nói cho lão biết, bởi vì ông đây cũng đang yêu thích cây cải thìa trắng trẻo đến chảy nước miếng đây này, cho dù ông đây không ăn được có đặt làm bồn cảnh ở bệ cửa sổ để ngắm nhìn cũng được chứ không thể để đám heo khác ăn mất. Ông đây không thể chịu nổi. Ngay sau đó lại kéo Cát Tường qua, hiên ngang tuyên bố:
- Cô ấy, là người của ta! Ai dám có ý đồ với cô ấy, ta sẽ cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết không xong!
Chỉ cần nói thế thôi tất cả mọi người có mặt ở đây đều sẽ há hốc mồm, mà Cát Tường thì sẽ cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt hắn, từ nay về sau nguyện làm trâu làm ngựa cam chịu hầu hạ hắn. Câu chuyện tình cảm lãng mạn này trong nháy mắt sẽ được lan truyền khắp Đại Đường, còn hắn thì lập tức được xưng là tình thánh, phong lưu bậc nhất.
Nhưng, kiểu tự sướng này đều không thực tế đấy, chỉ có Dương Băng với quan niệm đời sau sẽ nghĩ và làm như vậy. Nhưng mà, trong đồng thoại đều là lừa gạt cả. Đồng thời trong lòng hắn có được trí nhớ của Lý Ngư ở thế giới này hiểu rất rõ, nếu hắn thực làm như vậy, không chỉ hủy hoại tiền trình của mình mà còn liên lụy đến Cát Tường nữa.
Đại Đường cởi mở ư? Trong ấn tượng của rất nhiều người, đường Triều là một thời đại tự do phụ đức nghiêm trọng, nữ giới thất phạm không tuân thủ trinh tiết, những câu chuyện hoàng thất loạn luân, Công chúa tái giá, thứ dân ly hôn, cùng tình nhân bỏ trốn nhiều không kể xiết, bình đẳng giới ở “Tạng Đường” từng có bằng chứng có thật.
Nếu như quả thật nói nữ nhân đời Đường cũng thủ trinh tiết, giảng phụ đức có thể sẽ khiến nhiều người cảm thấy đấy là chuyện cười bậc nhất, nhưng thời đại Đại Đường, gông xiềng của lễ giáo phong kiến đã chụp lên cổ của người Trung Quốc mấy ngàn năm rồi, truyền thống lễ giáo này cũng chưa từng giảm đi đấy.
Đại Đường cũng biểu dương liệt nữ, Trưởng Tôn Hoàng Hậu còn đích thân sáng tác “Nữ Tắc”, đối với phong khí luân thường còn nghiêm khắc hơn cả với những triều đại trước. Bác lái đò Lưu Vân lúc trước vì tức giận mà mắng ông nội một câu, chính là bởi vì ông nội xúi giục mình dìm chết con gái, kết quả đã bị phán hình phạt treo cổ, từ đó có thể thấy được sự nghiêm ngặt của luật pháp và xã hội Đại Đường như thế nào.
Trọng lễ pháp, sao có thể xem thường. Dựa theo luật pháp của Đại Đường, chạy người làm thiếp, phụ mẫu quốc nhân đều ti tiện. Cát Tường hứa gả cho hắn không? Không hề! Hắn từng đến nhà người ta đặt vấn đề cưới xin không? Không! Nếu hắn lôi kéo Cát Tường, tuyên bố nàng là người của hắn, vậy hắn thật sự đã đẩy nàng đến cùng cực rồi.
Không nói người ngoài, Cát Tường đầu tiên phải cho hắn một cái tát thật mạnh để lấy lại sự trong sạch, bằng không sẽ thân bại danh liệt. Nếu Cát Tường chịu thân bại danh liệt, như vậy là mang danh “tư thông” với hắn, dựa theo luật pháp Đại Đường, cả hai người đều bị phán phạt tù một năm rưỡi, hắn và nàng sẽ bị phân kẻ nam người bắc.
Còn đối với Mộc Dịch mà nói, người ta chính thức đến nhà đặt vấn đề cưới hỏi với cha mẹ Cát Tường, theo luật pháp Đại Đường thì đã là trượng phu hợp pháp của nàng. Bởi vậy, Lý Ngư chính là kẻ tư thông với người đã có chồng, còn bị phạt tù thêm nửa năm nữa, tổng cộng là hai năm tù giam.
Sự việc đến đây vẫn chưa xong, Cát Tường đã ký văn tự bán mình với Trương Phi Cư, cho nên nàng đã không còn tự do thân thể nữa mà là một thứ đồ vật của Trương Phi Cư rồi. Hắn ngủ với Cát Tường thì chính là chiếm đoạt tài vật của Trương Phi Cư, phạm vào tội chiếm đoạt tài sản.
Cho nên, trong lòng Lý Ngư chợt lóe lên ý niệm, lập tức không nông nổi phát tác bệnh tự sướng kia nữa, trên người hắn còn ánh hào quang tiểu thần thân, vì sao không thể tận dụng?
Đối mặt với câu chất vấn của Mộc Dịch, Lý Ngư cười bình thản, chợt chỉ vào mặt lão hét to:
- Ngu xuẩn, Tai vạ đến nơi, còn không tự biết! Đúng là một kẻ ngu xuẩn.
Mộc Dịch bị thần sắc nghiêm trang và giọng nói dữ dội của Lý Ngư làm cho hoảng sợ, lắp bắp:
- Ta…Ta có tai vạ gì thế?
Lý Ngư lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi có biết, mỗ xé nát hôn thư của ngươi là cứu tính mạng của ngươi không?
Mộc Dịch mờ mịt:
- Ờ?
Lý Ngư thở dài:
- Đúng là ngu xuẩn! Nếu ngươi thật sự cưới Cát Tường làm vợ, không quá ba ngày, nhất định chết bất đắc kỳ tử. Ngươi cho là tai ương huyết quang hôm nay chỉ ngẫu nhiên thôi sao? Đó là điềm báo trước đấy.
Mộc Dịch càng thêm sợ hãi, mỹ sắc tuy mê người, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn. Nếu cưới cô gái thanh xuân yêu kiều kia về làm vợ mà cái giá phải trả chính là mạng sống của mình, vậy lão tuyệt đối không chịu. Lão lo sợ hỏi han:
- Nếu ta cưới Cát Tường cô nương làm vợ, vì sao... Vì sao sẽ chết bất đắc kỳ tử? Chẳng lẽ ta và nàng ấy bát tự không hợp ư?
Lý Ngư muốn nói lại thôi, chỉ lắc lắc đầu:
- Thiên cơ bất khả lộ. Nếu như ngươi tin ta, lập tức từ hôn sẽ biến nguy thành an ngay. Về phần mệnh trung giai ngẫu của ngươi… - Hắn vẻ bí hiểm cười nói: - Trong vòng một năm tất sẽ xuất hiện. Nếu không đúng, ngày này sang năm ngươi tới tìm ta, Lý mỗ sẽ bồi thường cho ngươi một kiều thê như ý.
Nghe Lý Ngư chắc chắn như thế, Mộc Dịch nào không dám tin, huống chi vừa nghĩ đến Cát Tường còn có liên quan đến Trương Phi Cư, dù mình không sợ chết thì cũng chưa chắc đã mang tiểu nương tử này về nhà được. Nghĩ đến đây, Mộc Dịch lập tức quay sang Diệu Sách.
Sính lễ lão đưa đến vẫn đặt ở trong viện, thanh toán cũng rất tiện, lão bèn bước đến gần Diệu Sách, rút hôn thư vẫn còn ở trong ngực ông ta, ở ngay trước mặt ông ta hung hăng xé nát rồi ném vào mặt Diệu Sách, hừ một tiếng, một tay che cái mũi bị thương, một tay vung lên, hét to:
- Đem hết sính lễ trở về.
Đoàn người của Mộc gia rút lui như thủy triều, Bàng mụ mụ bước lên, ngoài cười nhưng trong không cười thi lễ với Lý Ngư:
- Đại danh của Tiểu thần tiên, lão thân kính ngưỡng đã lâu. Hôm nay được gặp thật sự là may mắn ba đời.
Lý Ngư nhìn thấy mụ ta là đau đầu. Vừa rồi xé hôn thư của Mộc Dịch, giờ muốn lặp lại chiêu cũ, xé văn tự bán mình của Bàng mụ mụ sẽ không dễ đâu. Mà dùng lý do thoái thác y như đã dùng với Mộc Dịch cũng không thể thực hiện được.
Trương Phi cư nào sợ một vũ nương với chủ quán bát tự không hợp? Hơn nữa, văn tự bán mình còn đó, Cát Tường chính là đồ vật của Trương Phi Cư, nếu đem nói Cát Tường không ra gì, Trương Phi cư cũng không chắc sẽ giải trừ văn tự đó, nói không chừng để tránh điềm xấu từ nàng, có khi còn đối xử tệ bạc với nàng hơn.
Đang lúc hắn còn đang do dự thì Cát Tường đã từ phía sau lưng hắn lao ra, đi đến bên Bàng mụ mụ, quỳ xuống trước mặt Diệu Sách, Dư thị và hắn, dập đầu ba cái.
Diệu Sách bối rối lui một bước, kinh ngạc nói:
- Con à, con…con làm gì vậy?
Cát Tường nghiêm trang nói:
- Con gái đã bán thân rồi, đã là người của Trương Phi cư, chịu ơn nuôi nấng của cha và mẹ kế bao nay, con xin lạy ba lạy để khấu tạ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ. Từ nay về sau con và Diệu gia không còn quan hệ gì nữa, trên đời này sẽ không còn Diệu Cát Tường, chỉ có vũ nương Cát Tường của Trương Phi Cư thôi.
Mộc gia đã đem sính lễ trở về, Dư thị không vứt bỏ được cái gai trong mắt, nhưng lúc này lại cũng tiếc việc Diệu Cát Tường ra đi, để ở nhà, còn có thêm một ô sin sai vặt miễn phí, bình thường còn có thể kiếm chút tiền chi tiêu trong nhà, còn ăn uống, nàng ăn được bao nhiêu chứ?
Nghĩ đến đây, Dư thị vội vàng đá chân vào Diệu Sách, liếc mắt với ông ta rồi lại hất về phía Cát Tường. Diệu Sách hoảng quá tiến lên trước, luống cuống:
- Con gái sao lại nói như vậy. Trương Phi Cư lừa gạt con, phu thân sẽ không bỏ qua cho chúng đâu, cùng kiện ra quan tòa.
Cát Tường lắc lắc đầu, cười lãnh đạm:
- Văn tự bán mình có dấu tay của Cát Tường, sao mà kiện lên quan được? Hơn nữa, Cát Tường không muốn kiện Bàng mụ mụ lên quan tòa gì cả.
Dư thị sốt ruột cũng nói:
- Con gái đừng sợ, Trương Phi cư cũng không thể một tay che trời. Hơn nữa, có Lý tiểu lang quân luôn trượng nghĩa với Diệu gia, ai dám coi thường vương pháp.
Bà ta đã sớm biết Lý Ngư có thiện cảm với Cát Tường, nên liên tục muốn kéo hắn xuống nước.
Nhưng Cát Tường nghe bà ta nói vậy chỉ khẽ cười, đầu hơi cúi xuống, nói rõ ràng:
- Nếu cả đời này Cát Tường nhất định bị người ta ức hiếp, vậy Cát Tường tình nguyện để Bàng mụ mụ ức hiếp. Bởi vì như vậy, trong lòng Cát Tường sẽ không thấy đau đớn.
Câu nói của nàng khiến cho Dư thị ngượng ngập không nói được câu gì nữa, mặt đỏ bừng lên.