Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 568 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 568: Thần dược..

Thái tử Đại Đường được lập lên như một vở kịch như thế. Vài vị Tể tướng liên tục vâng dạ, ngày mai lâm triều sẽ nghênh thiên tử giá lâm Thừa Thiên môn, tổ chức đại lễ sắc lập Thái Tử.

Lý Trị mơ màng trở về phủ, lúc ngồi xuống, vẫn còn chưa hết bàng hoàng việc mình bất ngờ được lập làm Thái tử. Thời điểm cậu ta tiến cung, trong lòng không hề định tranh vị trí Thái tử, chẳng qua là chỉ cảm thấy cứ để tứ ca hành hạ mãi mình sẽ bị xui xẻo. Cậu ta muốn tự bảo vệ mình…Là Thái tử? Mau uống bát canh gà để tỉnh táo lại đi.

Lý Thế Dân vẫn cho Lý Thái ở trong kinh, kỳ thật chính là khiến gã ôm lòng được lập Thái tử. Đối với trưởng tử Lý Thừa Càn, người cha này càng nhìn càng chướng mắt. Nhưng hôm nay, Ngụy vương Lý Thái cũng đã làm y thất vọng, cuối cùng đau đớn quyết định, sắc lập Tấn vương Lý Trị làm Thái Tử. Như vậy, vị Vương gia Lý Thái nên sớm đi phiên nhậm chức, không nên ở trong kinh nữa.

Nhưng đứa con này vốn đường đối đãi như Thái tử, ban ân rất nhiều, nay sai đi đất phong, không nói đến tích ân vẫn đang tạo thành sự công kích đối với Thái tử, vấn đề lớn hơn nữa là chỉ cần Thái thái tâm chưa chết…

Lý Thế Dân thật sự lại có thêm một Hoàng tử tạo phản, nếu quả thật con trai của y liên tiếp tạo phản, y sao còn xứng với danh nhất đại minh quân nữa, thể diện còn đâu. Cho nên, đối với Lý Thái nhất định phải xử lý để gã an phận thủ thường.

Cho nên, Lý Thế Dân rất nhanh truyền một đạo thánh chỉ, là tự tay viết, trên ý chỉ nói rõ chỗ sai của Lý Thái, biếm gã làm quận vương Đông Lai, chỉ chờ ngày mai sắc lập Thái Tử lập tức được thi hành. Giáng chức Lý Thái làm quận Vương, chỉ là kế quyền nghi, biểu hiện nhân tuyển Thái tử là độc nhất vô nhị, trên dưới triều dã, không ai được có thêm suy nghĩ, đợi vị trí Đông cung bình ổn, mới một lần nữa phong Lý Thái làm thân vương là được. Đây là đế vương quyền thuật, ngay cả Lý Ngư cũng nhìn thấu rõ ràng.

Khụ, hắn chưa chắc có mẫn cảm về chính trị như thế, nhưng nhìn Lý Thế Dân một mặt nghĩ chỉ, một mặt mắt hổ rưng rưng, hắn muốn không nhìn thấu Lý Thế Dân vẫn rất thương Lý Thái thì đúng là mù rồi. Theo lý mà nói, Hoàng đế ngày hôm nay làm hai chuyện, tâm tình rất không tốt, buổi tối có nên ngủ một mình để bình ổn lại tâm tình không? Không rồi, y còn có phi tần, đây là trách nhiệm của y, giống với trách nhiệm hằng ngày phê duyệt tấu chương.

Mỗi ngày, ngủ ở điện nào giống như phê chương đóng dấu, không thể thiếu được. Lý Ngư theo giá, đều nhìn thấy được, cảm thấy Hoàng đế Đại Đường dù đau buồn đến mấy còn bị bắt làm ngựa giống, chịu trách nhiệm sinh con dưỡng cái cho thiên hạ Đại Đường, cẩn thận nghĩ, đổi lại là hắn, bất kể có tâm tình hay không, đều có người đẹp hầu hạ ngủ.

Lý Ngư chợt thấy mình thăng hoa rồi.

Dĩ nhiên, loại tâm tình này cũng không kéo dài lâu.

Buổi tối, hắn cùng Hoàng đế đi Hành Vu Uyển. Hành Vu Uyển gần với Hoa Mộc Uyển, chính là khu cung điện nằm ở suối nước nóng kia.

Lý Ngư đi trước an bài phòng ngự, khi đến chỗ đầu hồi của suối nước nóng, rồi đến gần Thang Tuyền cư Hoa Mộc Uyển, lập tức nhớ đến lời hẹn đêm nay của Dương Thiên Diệp.

Cô nàng hẹn ta tối nay gặp mặt, có ta giám thị cô nàng, hẳn cô nàng không thể bứt ra đi giết Hoàng đế được. Ôi, hay là cô ấy định dùng kế điệu hổ ly sơn nhỉ? Không sợ! Chỉ cách một bức tường, nếu ta tới Thang Tuyền cư rồi, không phát hiện bóng dáng cô nàng đâu sẽ lập tức vượt tường. Tóm lại, không thể để cô ấy càn quấy trong cung được. Nếu đêm nay vẫn không thể thuyết phục được cô ấy, ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi cô ấy đi bằng được.

Tối, Lý Thế Dân giá hạnh Hành Vu Uyển, được chín vị phi tần thẹn thùng đón vào.

Lý Ngư thấy chín vị tiểu cô nương như hoa như ngọc kia hai mắt sáng lấp lánh như đàn sói trông thấy con dê béo mập đón Lý đại đế đi vào thì không kìm nổi mặc niệm ba phút.

- Lý tướng quân!

Một thị vệ đi tới, gọi một câu.

Lý Ngư nói:

- Cứ dựa theo vị trí bố trí buổi trưa để an bài canh giữ, giữ vững tinh thần, không được có gì sơ suất.

- Vâng!

- Bản tướng quân sẽ âm thầm đi các nơi phòng ngừa có thích khách. Các ngươi cẩn thận chút, nếu phát hiện kẻ nào rời khỏi vị trí thì nghiêm trị không tha!

Thị vệ rùng mình một cái, nghiêm nghị nghe lệnh.

Sau đó, Lý Ngư liền quay người lại “âm thầm” đi giám thị các nơi.

Thang Tuyền Cư được ngăn cách bởi một bức tường, ánh trăng từ trên cửa sổ mái nhà chiếu xuống dưới, chiếu vào mặt nước, sóng bạc lăn tăn. Trên mặt nước hơi nóng mù mịt, sóng nước lăn tăn, khiến cho hoa cỏ cây xanh dọc theo Thang tuyền cư cùng với tiếng nước róc rách như ở cảnh tiên.

Bên hồ, trên bãi cỏ, Dương Thiên Diệp mặc váy trong cung, ngồi dưới bãi cỏ, bên cạnh là một tấm lá sen, trên lá sen là một lọ muối tinh nghiền trong suốt, một bình rượu ngon, hai chén rượu.

Thời đại này, uống rượu thường thường không nhắm thức ăn, chỉ đơn thuần uống rượu, thêm chút muối tinh nóng, muối thời đó với rượu rất hợp nhau.

Lý Bạch từng viết:

- Khách đáo đãn tri lưu nhất túy

Bàn trung chích hữu thủy tinh diêm”.

(Khách đến nài nhau say một bữa

Trong mâm chỉ có muối tinh nghiền)

Hạt muối tinh trong suốt, lại có mỹ tửu, cũng có thể tìm được bạn say rượu.

Tiếng lá rào rào, Lý Ngư xuất hiện trên đường mòn, nhìn thấy Dương Thiên Diệp phản chiếu trong làn nước lóng lánh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự sợ Dương Thiên Diệp dùng kế ngu xuẩn “điệu hổ ly sơn" sau đó đi ám sát Hoàng đế. Hắn có thể kết luận, Dương Thiên Diệp nhất định chịu trói, khi đó ngay cả hắn cũng không cứu được cô nàng ngốc nghếch này.

- Ngồi đi.

Dương Thiên Diệp quay lại nhìn Lý Ngư, trong mắt có tia sáng trong lưu động.

Lý Ngư lặng yên ngồi xuống bên cạnh, Dương Thiên Diệp mỉm cười, cầm lấy bầu rượu.

Lý Ngư ánh mắt lóe lên, giành lấy cầm bầu rượu, rót rượu vào trong chén. Hắn tay kia thì nâng đáy rượu, không để người ta giành được. Hắn thầm thở phào, nếu chẳng may đây là bình âm dương, trong bầu có cơ quan thì sao, hắn không thể không đề phòng. Nhưng... còn chén thì sao. Tuy Lý Ngư biết trên đời này cũng không có loại độc dược nào vô sắc vô vị dính một chút lên trên là mất mạng ngay, nhưng cẩn thận sẽ không có sai sót, nếu chẳng may…thật sự giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thì sao.

Nhỡ có loại dược vật thần kỳ thì sao?

Lý Ngư không biết là Dương Thiên Diệp sẽ giết hắn, nhưng nếu lấy thứ đồ chơi “say ngàn ngày” này cho hắn uống, sau đó mới đi ám sát Hoàng đế. Thứ thuốc mê này, hắn tin là có thật.

Hắn rót đầy chén rượu, rất quân tử nhấc lên đưa cho Dương Thiên Diệp, sau đó mới cầm chén không đến trước mặt nàng, rót đầy, nâng lên đụng nhẹ vào ly của nàng một cái.

Độ của rượu không cao lắm, hơi hơi ngọt, rất dễ uống.

Dương Thiên Diệp nhúm một chút muối tinh ngậm ở môi, nhìn Lý Ngư.

Lý Ngư buông chén, nhìn nàng nói:

- Chừng nào cô đi?

Dương Thiên Diệp nhíu mày. Lý Ngư nói tiếp:

- Cô hẳn biết ta ở trong cũng thì cô không thể đắc thủ được. Cô đi đi.

Dương Thiên Diệp khe khẽ thở dài, cười gượng:

- Trước khi vào cung thực ra ta đã rất nản chí rồi.

- Hở?

- Mặc sư nói, lần này là lần cuối cùng. Nếu lúc này vẫn thất bại, thì chính là thiên ý.

Lý Ngư nhíu mày. Dương Thiên Diệp thở dài:

- Ta đã thất bại rồi!

Lý Ngư không khỏi vui mừng nhướng mày!

Dương Thiên Diệp cầm bầu rượu lên rót đầy một ly, lúc này Lý Ngư không giành rót rượu nữa.

Dương Thiên Diệp nâng chén nhìn Lý Ngư, ánh mắt thâm thúy:

- Ngày mai, ta sẽ nghĩ cách rời khỏi đây. Từ nay về sau trời nam đất bắc, không gặp lại nữa.

Lý Ngư chợt cảm thấy tia vui mừng kia biến mất, nhưng…nhưng dường như lời Dương Thiên Diệp đều không có vấn đề, không trời nam đất bắc thì còn có thể thế nào? Hai người vì sao có thể gặp nhau được? Trước kia bởi vì Dương Thiên Diệp chí ở Hoàng đế, cho nên mới nhiều lần đụng phải hắn.

Nhưng sau này…

Lý Ngư phiền muộn, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Dương Thiên Diệp cũng nâng chén rượu lên uống sạch, mặt bắt đầu ửng hồng.

- Thật ra, ta muốn buông bỏ trọng trách này xuống, tìm một người đàn ông, sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống của người bình thường, không muốn sống những ngày tháng ẩn náu, bày mưu tính kế nữa.

Lý Ngư môi giật giật, bỗng thấy rất ghét mơ ước của nàng.

Dương Thiên Diệp thu nụ cười lại, rót thêm một ly cho hắn, dịu dàng nói:

- Ta và ngươi ân ân oán oán, giằng co lẫn nhau, nhưng luôn là ta thiếu ân tình của ngươi. Sau hôm nay, ta sẽ không khiến ngươi khó xử nữa. Một chén này cám ơn ngươi đã nhiều lần quan tâm ta.

Lý Ngư không đợi nàng nói xong đã uống hết chén rượu, sau đó cầm nhúm muối lên ném vào miệng, cắn giòn vang, vị ngọt của rượu chợt chuyển sang hơi đắng, hơi mặn.

Bất giác, bầu rượu đã cạn dần, Lý Ngư chợt thấy như trong cơ thể mình sinh ra một cảm giác kỳ dị. Đây là cảm giác gì, như sắp muốn nổ tung thì phải, có chuyện gì vậy. Hô hấp của hắn cũng nóng rực lên, nhìn dung nhan của nàng ngồi đối diện mê ly dưới ánh trăng bỗng dễ nhìn hơn gấp bội, vốn là tuyệt sắc trong vạn người, nay dễ nhìn hơn gấp bội thì đó là cảm giác gì.

Nàng ngồi ở đó, trên người không chỗ nào là không quyến rũ.

Dương Thiên Diệp sóng mắt lưu chuyển, ẩm ướt.

Lý Ngư biết đây không phải là ảo giác, tuy rằng hắn sắp không thể điều khiển được lý trí, nhưng nét đỏ ửng trên mặt Dương Thiên Diệp tuyệt đối không phải là ảo giác của hắn.

- Cô…cô cho gì vào trong rượu thế?

Lý Ngư thở hổn hển hỏi, hắn không ngờ trong bầu rượu không có bẫy, chén rượu cũng không có bẫy, nhưng trong rượu thật sự có thuốc, hơn nữa nàng vì để cho hắn uống thuốc, bản thân mình cũng uống rượu cùng.

Dương Thiên Diệp dịu dàng nói:

- Ngươi có biết không, thuốc trong nội cung là báu vật, vô cùng hiệu quả.

- Cái gì?

Dương Thiên Diệp mỉm cười, cầm mảnh lá sen lên ném vào trong dòng nước suối, mặt nước nhộn nhạo. Mà nàng ngồi quỳ trước mặt Lý Ngư, cánh tay mềm mại đặt lên vai hắn, ngả vào vai hắn, thở hổn hển nói:

- Ngươi biết không, quy củ Tùy cung ta, người mà đêm đầu tiên hầu hạ Hoàng đế, ngày hôm sau phải tới các môn cảm tạ ân sủng hạnh của Hoàng đế, những ngày khác đều phải đến tạ ơn phi tần có ba mươi lăm người đấy.

- Cái gì?

Dương Thiên Diệp cười khanh khách, thân mình mềm nhũn, nàng hơi dịch chuyển thân thể, dáng vẻ ngây thơ nói:

- Thứ ta hạ ở trong rượu chính là Hợp hoan tán mà phụ hoàng ta từng dùng, nam nữ đều thích hợp, tuy nhiên, ta chỉ cho vào một chút thôi…

Nói xong, nàng nằm sấp lên người của Lý Ngư, mùi thơm của xử nữ kia, bờ eo thon nhỏ kia…

Lý Ngư rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống. Bụi cây bên cạnh bị hai người động vào, một lùm đom đóm nhẹ nhàng mà từ trong bụi cỏ bay múa trong đêm trăng, vẽ ra một đường ánh sáng đẹp mắt.

Vì sao?

Lý Ngư đôi lúc thần trí tỉnh táo lại từng có nghi vấn như vậy.

Sau đó không thèm quan tâm đến nữa.

“Hí điều sơ vi cự, nhu tình dĩ ám thông.

Đê hoàn thiền ảnh động, hồi bộ ngọc trần mông.

Chuyển diện lưu hoa tuyết, đăng sàng bão khởi tùng.

Uyên ương giao cảnh vũ, phỉ thúy hợp hoan lung.

Mi đại tu tần tụ, thần chu noãn canh dung.

Khí thanh lan nhị phức, phu nhuận ngọc cơ phong.

Vô lực thung di oản, đa kiều ái liễm cung.

Hãn quang châu điểm điểm, phát loạn lục tùng tùng...”

“Ngượng ngùng nhíu chặt mày cong,

Môi son ủ ấm, càng nồng càng say.

Hương lan sực nức đâu đây,

Nhuận tươi như ngọc, sẵn bày làn da.

Điệu đà tay ngại nhích qua,

Khép mình bao vẻ kiêu sa yêu kiều.

Mồ hôi giọt giọt châu gieo,

Vấn vương tóc rối mướt đều vẻ xanh.”

(Bài Hội chân thi của Nguyên Chẩn)

Bình Luận (0)
Comment