Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 569 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 569: Như mộng ảo..

Sáng sớm, trời rất đẹp! Hôm nay Hoàng đế muốn đi thới Thừa Thiên Môn lập hoàng thái tử, tối hôm qua Tể tướng đã truyền đạt tin tức đi, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, công huân quyền quý, trọng thần trí sĩ cùng các đại tướng biên cương, các nhân viên của “Trú kinh bạn sử xự” đều đã được thông báo tin tức.

Đúng vậy, thời đại này cũng có “trú kinh bạn”, hơn nữa có từ sớm. Bởi vì thời đại này tốc độ truyền bá thông tin quá chậm, cho nên “trú kinh bạn” có tác dụng rất to lớn, các quan tại địa phương phải thông qua bọn họ mới có thể hiểu được chuyện lớn nhỏ phát sinh ở trong cung, dù là như vậy nhưng quan viên nhậm chức ở nơi xa xôi, mỗi một tin tức nhận được cũng đã là sau hơn một tháng trở lên.

Vì hôm nay phải sắc lập Thái Tử cho nên Hoàng đế thức dậy tương đối sớm, chín vị phi tần không muốn cung nữ động vào nên nhanh chóng giúp Hoàng đế thay quần áo, đưa ra tẩm cung.

Trên cơ bản, không cần nhìn sổ sách đăng ký, chỉ cần nhìn chỗ đứng của chín vị mỹ nữ và vinh quang trên mặt của họ cũng có thể biết được hôm qua ai được hoàng đế sủng hạnh. Người đứng tương đối gần hoàng đế nhất định là đêm qua được hoàng đế sủng hạnh, trong đó kéo cánh tay phải của Hoàng đế, cằm hơi vênh lên, dường như là kiêu ngạo chính là vị tiểu mỹ nhân nhận được “mưa móc” của Hoàng đế, có khả năng thụ thai.

Những người khác đứng ngoài sườn thần sắc có chút u oán, ủy khuất, ghen ghét thì nhất định đêm qua không gặp may, nhìn một hồi khiến người ta phát hỏa.

- Khụ! Bãi..

Lạc công công quét mắt nhìn, trong lòng đoán ra tất cả. Được Hoàng đế sủng hạnh hay không nhìn thái độ phụng dưỡng là biết, ông ta đương nhiên hiểu rõ trong lòng. Định tuyên bố bãi giá Thừa Thiên Môn nhưng ánh mắt rời khỏi chín vị phi tần nhìn sang bọn thị vệ ở xa hơn, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Thiếu một người!

Lạc công công nhanh chóng nhìn lại:

- Tiểu Lý tướng quân?

Không ai trả lời.

Sắc mặt Lạc công công trầm xuống, ánh mắt nhìn ở trên người một người thị vệ. Thị vệ kia nhìn hai bên một chút, quả nhiên không thấy Lý Ngư, vội vàng tiến lên ôm quyền nói:

- Công công, đêm qua Lý tướng quân dặn dò chúng ta thủ ở bản vị, hắn âm thầm đi lại chung quanh, phòng bị bất trắc. Lý tướng quân… ẩn núp quá kỹ, tại hạ không phát hiện ra hắn.

Lạc công công:

- …

Lúc này Lý Thế Dân đi tới nhìn Lạc công công với ánh mắt thăm dò.

Lạc công công vội trình bày tình hình với Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân nhíu mày, đột nhiên nhìn vào góc tường gọi:

- Lý Ngư ở đâu?

Một lát sau từ hướng khác truyền ra một giọng nói:

- Thần chưa phát giác ra ạ!

Thanh âm truyền tới giống như là ở bên ngoài tường. Lý Thế Dân nhăn mặt nhíu mày, dặn dò:

- Tìm hắn!

Nói xong bước đi ra ngoài, vừa mới đi tới thềm đá trước tẩm cung, một tiểu cung nữ chạy như con thiêu thân, thét chói tai:

- Không, không không… Không xong, nam nhân! Có nam nhân…

Mọi người:

- …

Tiểu cung nỡ chạy tới phụ cận mới phát hiện có một số người đang trừng mắt nhìn nàng, ở giữa là người mặc áo bào…

Hoàng đế?

Chân tiểu cung nữ mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, tay ôm chặt cái chổi.

Đó là cung nữ bậc thấp phụ trách vẩy nước quét nhà, chưa từng gặp tình hình như vậy bao giờ.

Lạc công công nhíu mày nói:

- Hô to gọi nhỏ nam nhân cái gì?

Lúc này tiểu cung nữ mới lắp bắp chỉ ra phía sau nói:

- Ở… ở hẻm bên kia, có nam nhân…

Bọn thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, cảnh giác bao vây lấy Lý Thế Dân, chợt nghe tiểu cung nữ thở hổn hển nói:

- Nằm ở nơi đó, chết sống không biết ạ.

Mọi người:

- …

- Thánh thượng, Lý Tướng quân không xong rồi, hắn… hình như gặp phải phong hàn, người nóng không ngừng, cho nên bị ngã ngất dưới đất.

- Hả?

Trong lòng Lý Thế Dân có chút cảm động, trong người không khỏe thì nói đi, cứ phải kiên trì trách nhiệm phòng thủ, gượng chống bệnh tật đến nỗi ngất xỉu ở đường hẻm, nếu không có người phát hiện sớm, chết cóng thì sao?

Lý Thế Dân nhìn trời, đã không thể chậm trễ, nói:

- Đưa hắn về Đồn vệ nghỉ ngơi, ừ… phái ngự y đi!

Lạc công công đồng ý, khoát tay, lập tức có vài thái giám đi lên, dựng Lý Ngư đang hôn mê bất tỉnh lên.

Lý Thế Dân vội đi về phía Thừa Thiên Môn.

Trước Thừa Thiên Môn, bách quan đang có mặt đông đủ.

Ngụy Vương Lý Thái đứng đầu đội ngũ hoàng thất, sắc mặt xám xịt, ủ rũ.

Tấn vương Lý Trị trải qua một ngày thích ứng cũng không có hành động gì ngả ngớn, chỉ là hai con mắt sưng đỏ, có lẽ là đêm qua thức trắng đêm không ngủ. Lý Thế Dân giá lâm Thừa Thiên Môn, tuyên bố chiếu thư sắc lập trước mặt mọi người, tổ chức đại lễ sắc lập. Bách quan bái kiến Thái Tử, Lý Thế Dân tuyên bố đại xá thiên hạ, ngoại trừ những người phạm phải trọng tội, đại ác thì tất cả tội tù trong thiên hạ đều phóng thích, lấy thiên ân chưa từng có trước Thừa Thiên môn.

Trong khi Thừa Thiên môn đang là một bầu trời náo nhiệt thì ở Thang Tuyền cư, Dương Thiên Diệp múc lên một lớp bùn màu nâu, nhẹ nhàng đắp xuống dưới đất, chỗ ấy chôn một bộ nội y màu trắng của nàng, đắp nắm đất lên, mảnh góc áo cuối cùng đã bị chôn xuống.

Dương Thiên Diệp vỗ nhẹ nhẹ vào đất, đập chặt một chút. Nơi đó là nội y cua nàng, trên nội y có một chút lạc hồng. Lạc hồng đó đánh dấu tuổi thanh xuân của nàng, đánh dấu nàng làm một người phụ nữ, một khắc trọng đại trong đời. Sau đó, nàng dịu dàng đứng dậy, xoay người bỏ đi về phía Thang Tuyền cư, bước một bước, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên. Tuy nói cả người nàng đều thành thục, lại là một người luyện võ, thân thể cường tráng nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Đêm qua, thực sự là quá… quá… mãnh liệt.

Nghĩ tới điên cuồng đêm hôm qua, gò má xinh đẹp của nàng như hai đóa hoa màu hồng.

Xấu hố bẽn lẽn lại càng quyến rũ hơn hoa, kiều diễm hơn nhụy, đáng tiếc chiếu vào trong suối nước trong suốt, khuôn mặt xuân tình cùng dung nhan kiều mị vô song kia cũng chỉ có một mình nàng nhìn thấy.

Hai tay khuấy nước, nước trở nên đục ngầu, đôi tay dần dần được rửa sạch, Trong lòng Dương Thiên Diệp cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng không tiếc nuối, sự trong sạch của nàng đã cho người nam nhân mà nàng muốn, như vậy…. đêm nay đã không còn gánh nặng trên người đi báo thù, chết cũng không tiếc nuối….

Người vẩn đục dần dần trong suốt trở lại, hiện ra tấm thân chân thực của nàng.

Tùy cung đại loạn, nàng là một tiểu công chúa chưa đến ba tuổi, bị một đám trung thần nghĩa sĩ liều chết cứu ra, không rời nửa bước, đi theo từ đó tới nay, hiện giờ nàng chết một cách oanh oanh liệt liệt, cũng coi như không nợ bọn họ.

Dương Thiên Diệp nhìn dưới nước tự mình nở ra khuôn mặt tươi cười, nàng muốn tự cổ vũ mình, tự mình cáo biệt mình, nhưng nụ cười kia cũng thảm đạm không nói nên lời…

Ngự Y vuốt râu, trầm ngâm một lúc lâu mới cầm bút viết một phương thuốc.

Vị lão ngự y này đã đảm nhiệm ngự y từ thời Đại Tùy, cho nên ông đã nhanh chóng phát hiện tiểu Lý tướng quân không phải gặp phong hàn mà là trúng một loại dược vật kỳ lạ, là thuốc bí mật cung đình.

Cho nên lão ngự y rất lúng túng, tiểu Lý tướng quân bị ai hạ độc thế? Hẳn là người ở trong cung? Hắn phát hiện điều gì trong cung? Tại sao bị hạ độc? Lão ngự y càng nghĩ càng phức tạp, càng phức tạp lại càng không dám sợ chạm lung tung. Bởi vì ông ta không biết người hạ độclà nhân vật nào, có mục đích gì. Ông ta biết thuốc này không đến mức tổn thương tới tính mạng, trên thực tế… nếu giảm bớt phân lượng, chỉ dùng một phần mười, thì nó không khác gì ngũ thạch tán, hưng phấn, thân thể khô nóng, còn có chút thoải mái.

Mà thôi, giải dược này cũng không thể dùng lung tung, nếu chẳng may đắc tội với vị quý nhân ấy… làm thái y trong cung thật ra cũng là làm chính trị, lão ngự y suy nghĩ một hồi lâu vẫn kê một đơn thuốc‘ không mặn không nhạt”, chỉ có tác dụng bổ dưỡng hạ thân, cường tráng khí lực, còn khi nào tiểu Lý tướng quân tỉnh thì… sẽ tự tỉnh.

Bởi vậy đêm qua mai nở ba độ, giống như trời hạn gặp mưa rào, tiểu Lý tướng quân thể lực tiêu hao đã bị tưới một bụng thuốc bổ, tiếp tục ngủ say như chết…

Ban đêm, ngựa giống Lý tiên sinh lại tới ổ hương ấm áp.

Ở trong này vẫn có chín vị phi tần hai mắt xám ngắt đang đợi y.

Không đúng, không phải chín vị mà là tám vị. Có vị tài nhân gặp “chị nguyệt” mặc dù không cam tâm tình nguyện. Ở thời đại nảy như thế là không may mắn vì lẽ đó mặc dù nàng cam nguyện “vết thương nhẹ không hạ hỏa tuyến” nhưng vẫn bị mất phúc lợi đêm nay.

Lạc công công và Phùng lương thị vẫn có lòng muốn cho Quách lương thị thượng vị, lập tức bổ sung “Quách Hân Điềm” vào đó.

Đương nhiên Hoàng đế chưa từng nói muốn Quách lương thị thị tẩm nhưng nhìn Hoàng đế thưởng thức nàng, hẳn là cũng không để ý nếu hậu cung có thêm một vị phi tần. Trong cung tự có con đường sinh tồn trong cung, giỏi về thể nghiệm và quan sát là một mặt, kết duyên thiện cũng là một mặt. Muốn tới chỗ bệ hạ, trước tiên phải tơi trước mặt bệ hạ, nếu bệ hạ biết tới ngươi, chuyện kia vốn vô vọng cũng có thể trở thành một phi tần,

Bởi vì ngươi cho cơ duyên mới có thể tấn vị, sau này sao thiếu chỗ tốt của ngươi? Đây là ý nghĩ của Lạc công công và Phùng lương thị, nếu như bọn họ biết vị “Quách lương thị” này có tính toán gì chỉ sợ bị dọa tới vãi tiểu. Tuy nhiên họ làm sao có thể biết được cơ chứ?

Dương Thiên Diệp tắm rửa một phen, sau khi ăn mặc và trang điểm, quả thực giống như người được chiếu sáng. Nàng hôm nay nhìn nét mặt tỏa sáng, tươi ngon mọng nước trong sáng, da thịt trơn bóng, tinh lực dồi dào, đây chỉnh là thiếu nữ vừa mới trở thành nữ nhân, di chứng của cá nước vui vầy vô cùng hài hòa, nhưng bọn họ làm sao biết được Dương Thiên Diệp đã phá thân, còn tưởng là nàng vui mừng trong lòng nên đặc biệt sắp xếp như vậy.

Trời vừa tối, tám vị phi tần đứng ngồi không yên, trong số đó chỉ có Dương Thiên Diệp lẳng lặng cúi đầu, ngồi ở trong góc, dưới ánh sáng mờ ảo ngồi như núi. Bởi vì nàng không có chức vị phi tần, địa vị thấp nhất, vì lẽ đó ngồi ở chỗ tối.

Vài vị nữ quan ở bên cạnh nhìn thấy như vậy không khỏi gật dầu, nàng rất có khí chất, khó trách Phùng lương thị hết lòng như vậy, không chừng tương lai người ta thật sự có thể khiến Thánh Thượng vui mừng có thể tấn vị lên quý phi. Dương Thiên Diệp ngồi trong khách sảnh, tâm tư hoảng hốt, nàng muốn chờ sau khi Hoàng đế an nghỉ sẽ ra tay cấp tốc, trong tình hình không có vũ khí, có thể dùng tay không hoặc lợi dụng một ít đồ vật trong phòng như giá cắm nến, cắm vào chỗ hiểm.

Hơn nữa nhất định phải một kích đạt được. Bởi vì lúc trước giao thủ nàng đã biết vị hoàng đế này võ công cũng không yếu.

Thế nhưng suy nghĩ của nàng lại không thể tránh né trước khi Hoàng đế an nghỉ, nếu Hoàng đế kéo nàng thị tẩm thì… Đêm qua điên loan đảo phượng, mây mưa triền miên sẽ không tự chủ được mà thay bằng Lý Thế Dân.

Trong chốc lát nàng nghĩ tới Lý Ngư đêm qua, mặt đỏ tai hồng, trong chốc lát người nọ lại biến thành Hoàng đế sắp sửa đi vào mà hết hồn. Hơn nữa… Còn có một cảm giác tội lỗi.

Đây là cái quỷ gì vậy!

Bản công chúa chỉ là không muốn tiếc nuối trước khi chết mà thôi, ta lại không phải là lão bà của hắn, tại sao phải có cảm giác tội lỗi? Còn thấy chột dạ nữa chứ? Hứ! Vẫn là chột dạ….

- Hoàng thượng giá lâm…

Một tiếng vang lên, Dương Thiên Diệp bị dọa sợ, tim nhảy thình thịch, nàng đứng lên mới phát hiện tám vị phi tần cũng đứng lên, thậm chí còn nhanh hơn nàng, lúc này mới an tâm.

Trong đại trướng quân doanh, Lý Ngư rên rỉ tỉnh lại.

A! Một giấc ngủ ngon, rất thư giãn!

Duỗi tay chân ra, xương khớp toàn thân rung động.

Lý Ngư vươn tay dang chân ra nhưng đột nhiên vẫn bị cương ở nơi nào đó.

Hình ảnh tình cảnh phát sinh ở suối nước nóng nhanh chóng hiện lên trước mắt, bao gồm Dương Thiên Diệp cho hắn uống thuốc gì đó, khiến cho hắn mệt mỏi ngủ gục.

- Ta ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Lý Ngư nhìn xung quanh, cửa đột nhiên mở, nhìn thấy gương mặt đầy râu quai nón của Lý Đại Khí, Lý Đại Khí nháy đôi mắt xanh, cưới híp mắt nói:

- Tiểu Lý tướng quân tỉnh rồi à?

Lý Ngư “á” một tiếng tụt thân mình lại, ôm lấy chăn.

Trước mắt là cái quỷ gì? Vừa mới mộng làm cái việc không biết xấu hổ với Dương Thiên Diệp, mở mắt ra lại nhìn thấy một người đàn ông râu ria đầy mặt, có cần kích thích như vậy không?

Bình Luận (0)
Comment