Chương 570: Làm nguyệt lão tốt chứ?.
Ngươi nói ta bị bệnh? Bị người ta phát hiện ngất xỉu ở đường hẻm?
Lý Ngư càng nghĩ càng không đúng, chẳng lẽ việc đêm qua chỉ là một giấc mộng? Không đúng, làm sao trong mơ lại chân thật như vậy?
Trong đầu Lý Ngư đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hỏi:
- Bây giờ là giờ gì?
Hắn vừa hỏi vừa nhìn về phía cửa:
- Trời còn chưa sáng à?
Lý Đại Khí cười nói:
- Ai nói trời còn chưa sáng, là ngươi ngủ một ngày, lúc này là ban đêm rồi.
Lý Ngư giật mình, túm vạt áo của Lý Đại Khí nói:
- Đêm nay, Hoàng đế ở đâu?
Lý Đại Khí kinh ngạc nói:
- Ở Noãn hương ổ, sao thế?
Noãn hương ổ, cách Hoa Mộc Uyển khá xa, có lẽ cô ấy sẽ không tìm đường chết đâu. Trong lòng Lý Ngư cũng nhẹ nhõm, vừa thả lỏng tâm tình thì nghe Lý Đại Khí nói:
- Yên tâm đi, bổn tướng quân đã tăng nhân thủ, nơi Hoàng đế ngủ ngay cả một con chuột cũng khó lòng chui vào. Toàn bổ tẩm cung, ngoài trừ Hoàng đế chỉ có tám vị phi tần, một vi nữ quan, tuyệt đối sẽ không có vật còn sống nào.
Lý Ngư gật đầu, chợt ngẩn ra:
- Tám vị phi tần, một vị nữ quan?
Lý Đại Khí nói:
- Không sai! Có vị nữ quan họ Quách bị Hoàng đế nhìn trúng, bổ sung vào cửu tần, đêm nay thị tẩm.
Lý Ngư thốt lên:
- Quách Hân Điềm?
Lý Đại Khí vỗ trán một cái nói:
- Đúng! Là nàng ta! Ta không nhớ ra, cũng là ngươi là người đọc sách….
Y nói gì thêm nữa nhưng Lý Ngư không hề nghe thấy, một lòng rơi vào đáy cốc.
Hắn hiểu rõ, trong nháy mắt, cái gì cũng đều hiểu rõ.
Dương Thiên Diệp, nàng ấy muốn lấy thân làm mồi, tiếp cận Hoàng đế.
Mây mưa đêm qua nhất định là do Dương Thiên Diệp không cam lòng bị vấy bẩn chết đi, vì vậy…
- Ôi… cô nàng ngu xuẩn này! Vì sao nghĩ quẩn như vậy?
Lý Ngư nổi giận gầm lên, phẫn nộ đấm ra hai đấm.
Lý Đại Khí hoảng sợ nói:
- Ngươi nói cái gì thế?
Lý Ngư nói:
- Không được! Ta phải lập tức vào cung!
Lý Đại Khí không vui:
- Tiểu Lý tướng quân, ngươi có cần tận trung công tác như vậy hay không? Ta đã an bài nhân sự đắc lực, không một người nào kém ngươi. Lại nói, Huyền Vũ Môn đã đóng cửa, ngươi đi vào thế nào?
- Không được! Không được!
Lý Ngư tâm loạn như ma, lập tức nhảy dựng lên. Nhưng Lý Đại Khí nói rất đúng, lúc này Huyền Vũ Môn đã đóng cửa, hắn dám gõ cửa, cho dù chứng minh được thân phận thì cũng sẽ bị bắn thành con nhím. Đó là cung cấm, bình thường đề phòng nghiêm khắc, lục thân cũng không nhận, huống chi đang trong thế cục khẩn trương.
Lý Ngư nắm chặt trụ luân, từ lần trước ngoài ý muốn xuyên tới tận mười năm, hắn không dám tùy ý sử dụng vật ấy nữa, hôm nay hắn không thể không dùng.
Hắn không biết Dương Thiên Diệp đã phát động hay chưa, cho dù cho phép hắn tiến cung thì lúc này chạy tới cũng đã không kịp ngăn cản nữa, trừ phi cho phép hắn cưỡi ngựa lao vào trong cung.
Phương pháp dùng máu đã vô dùng, cách thứ hai mở ra năng lực của nó chính là ý niệm.
Ý niệm!
- Đưa ta trở về! Đưa ta trở về quá khứ! Ta muốn ngăn cản cô ấy!
Lý Ngư siết chặt trụ luân trong tay, dùng hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm.
Lý Đại Khí nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn, hai đấm nắm chặt, đùng ở đó nhắm hai mắt lẩm bẩm, trong lòng hơi sợ.
Lý Đại Khí lui ra phía sau hai bước, do dự kêu:
- Người đâu! Người đâu mau tới đây! Tiểu Lý tướng quân bị điên rồi!
Lý Đại Khí vừa nói vừa hối hận. Không phải chỉ là trực một ngày sao, sao lại khẩn trương như vậy? Tiểu tử này cũng mê làm quan quá mức nghiêm trọng rồi hả?
- Trở về! Trở về! Đưa ta trở về!
Lý Ngư nắm chặt trụ luân, dùng hết khí lực toàn thân, nếu đó là một quả óc chó thì sớm đã bị sức của hắn làm nát mất rồi.
Hắn đặt toàn bộ lực chú ý vào miếng trụ luân trong tay, coi nó giống như một sinh mạng, liều mạng hô hoán trong lòng.
Thế nhưng miếng trụ luân lại không có động tĩnh gì.
Lý Ngư sắp phát điên, môi hôi chảy ròng ròng xuống.
Hắn thật sự hi vọng miếng trụ luân khốn khiếp này không có năng lực tùy ý vượt thời không như bây giờ, chỉ cần có thể quay lại một ngày là tốt rồi. Dùng máu là biện pháp đơn giản để khởi động, ít nhất có thể khiến hắn cứu lại chuyện trong vòng mười hai canh giờ!
Vì sao không dùng được? Là ý niệm của ta không đủ mạnh? Hay là lần trước chỉ là đánh bậy bạ, kỳ thật đây căn bản không phải là cách khởi động nó?
Mấy tên lính bị gọi vào trong phòng, nhìn thấy Lý du kỵ nắm chặt hai nắm đấm, cả người run rẩy, vẻ mặt đổ mồ hôi thì không khỏi khiếp sợ. Lý Đại Khí vội ra hiệu binh lính vây quanh sau lưng Lý Ngư, số khác đi từ hai bên tới gần. Lý Đại Khí đứng tại mặt bên, vươn một bàn tay cẩn thận trấn an Lý Ngư:
- Tiểu Lý tướng quân, đừng lo! Ngày mai! Ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về, để người ta thay ngươi phòng thủ một ngày được không?
Lý Ngư bất động, vẫn lầm bẩm.
Lý Đại Khí nhìn thấy vậy, chỉ có thể dùng long uy áp chế hắn, không chừng có thể làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn rõ ràng quá quan tâm cái nhìn của Hoàng đế với hắn ra sao.
Lý Đại Khí nói:
- Ngươi xem, chỉ sợ lúc này Hoàng đế đã vào tẩm cung rồi, đang mây mưa cùng chín vị phi tần, lúc này cho dù ngươi vào cung chẳng phải là kinh động thánh giá à? Đây là tội lớn đấy!
- Đang… mây mưa?
Những lời này nghe vào trong tai của Lý Ngư, thân thể của Lý Ngư đột nhiên cứng đờ, không nắm chặt trụ luân như trước, tâm tư của hắn rời khỏi trụ luân, xuyên qua cung cấm, chuyển tới Noãn hương ổ.
Phi tần thị tẩm đều bị lục soát, các nàng không thể mang vũ khi đi vào, vậy thì cô ấy muốn tiếp cận Hoàng đế, giết chết Hoàng đế, vậy trước hết… cô ấy.. phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân Hoàng đế sao?
Cái gì mà hoàng đế! Trong nháy mắt này, Lý Ngư nghĩ tới, đó là một người đàn ông khác. Người nam nhân kia, đang giữ lấy nữ nhân của hắn? Không thể! Tuyệt đối không thể!
Nếu ý nghĩ của Lý Ngư có thể biến hóa, giờ phút này chỉ sợ hắn đã xuất hiện tại Noãn hương ổ tẩm cung rồi.
- Không thể! Tuyệt đối không thể!
Lý Đại Khí phát hiện nhắc tới Hoàng đế, quả nhiên tinh thần của Lý Ngư hoảng hốt, nhất thời mừng rỡ, vội vàng vung tay cho bốn gã thị vệ!
Bốn gã sớm chuẩn bị một loạt xông lên!
Noãn hương ổ!
Tẩm cung.
Chín tiểu mỹ nhân thướt tha xinh đẹp, bao quanh bốn phía, trái tim nhảy loạn lên.
Các nàng cũng biết, Hoàng thượng không thể mưa móc cùng chín vị, chỉ là Hoàng đế lựa chọn, ai có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế thì có thể chiếm được cơ hội này.
Dương Thiên Diệp có dáng người cao gầy, nổi trội trong chín vị phi tần. Trong chín vị phi tần có vị còn chưa có thân mình nảy nở, vài ba vị nhỏ hơn nàng vài ba tuổi, thân mình cũng không phát triển như nàng.
Cho nên, Lý Thế Dân liếc mắt đã có thể thấy nàng.
- Ngươi, ngẩng đầu lên!
Trái tim Dương Thiên Diệp nhảy dựng, từ từ ngẩng đầu lên.
Lý Thế Dân hai mắt tỏa sáng. Tối nay Dương Thiên Diệp trang điểm kiểu tóc giống cung tần, không phải là trang điểm thành nữ quan như hai ngày trước, Lý Thế Dân có quá nhiều nữ nhân, nhất thời chỉ cảm thấy quen mặt, cũng chưa nhận ra nàng. Mà trong hậu cung phi tần của y cũng có nhiều người không nhớ nổi tên, phần lớn chỉ cảm thấy quen mặt.
Cho nên trước đó Lý Thế Dân chỉ cho là mình quên một mỹ nhân, nhìn nàng dưới ánh đèn, kiều mị ngọt ngào, càng nhìn càng có cảm giác.
Lý Thế Dân mỉm cười gật đầu, ngoắc tay với nàng.
Chúng phi tần khác nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ, ghen tị.
Dương Thiên Diệp không tự chủ được, tim nhảy dựng lên, lại hơi cúi đầu, chầm chậm đi tới bên giường.
Lý Thế Dân mỉm cười vươn tay ôm lấy eo nhỏ duyên dáng của nàng, tay nắm chặt vào dây buộc trên eo của nàng, từ từ kéo…
Không gian đột nhiên vặn vẹo!
Giống như mặt trời chói chang trong sương mù sa mạc, toàn bộ người và vật trong tẩm cung đều vặn vẹo trong ánh sáng nổi lên.
Trong phúc chốc, như ảo ảnh trong mơ, như lộ như điện…
- Trẫm đã biết, trẫm sẽ cân nhắc lại…
Lý Thế Dân xua tay, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Phòng Huyền Linh và Lý Tích đi ra ngoài.
Lý Thế Dân nâng trán suy tư một lát, khẽ thở dài.
Lý Ngư đứng ở bên cạnh, đang mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là… ngày gì nhỉ? Khi nào nhỉ?
Lý Thế Dân trầm mặc một lát, mở một tấu chương rồi lại buông ra. Nâng chén trà uống một ngụm, bỗng nhiên quay đầu nói với Lý Ngư:
- Truyền chỉ!
Lý Ngư cả kinh, vội vàng kiềm chế tâm trạng.
Lý Thế Dân nói:
- Tài nhân Hoa Cô, ban tên Mị, sau này gọi là Võ Mị đi!
- Vâng!
Lý Ngư đáp, trong lòng nở như pháo hoa.
Đã trở lại!
Đã trở về thành công rồi!
Đây là… đây là Hoàng đế hỏi bốn người Trưởng Tôn Vô Kỵ công việc lập người kế vị. Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương bỏ phiếu cho Tấn vương Lý Trị, Phòng Huyền Linh và Lý Tích bỏ phiếu cho Ngụy Vương Lý Thái, nhất thời bất phân thắng bại. Cho nên Hoàng đế tạm thời gác lại.
Hoàng đế ban cho Hoa Cô tên “Mị”, gọi hắn tiến cung truyền chỉ, ngay vào lúc này hắn đi tới Thang Tuyền Cư gặp được “Quách Hân Điềm Quách lương thị”, cũng cùng nàng ước định đêm đó sẽ tạm biệt.
Lý Ngư kích động trong lòng, rốt cuộc đã trở về, rốt cục đã kịp ngăn cản Hoàng đế chiếm hữu… không phải! Rốt cục đã kịp ngăn cô ấy tìm tới cái chết rồi! Lý Ngư vội xoay người, định đi nhưng Lý Thế Dân bỗng gọi hắn:
- Khoan đã! Đỗ Hành Mẫn là một Binh Tào, hiện giờ làm khai quốc quận công, thái thú một phương. Trẫm đối với công thần không hề keo kiệt. Ngươi từng có công cứu giá, có công trị loạn. Đối với tương lai có tính toán gì không?
A! Đúng rồi, còn có cuộc đối thoại như vậy!
Lý Ngư vội đứng lại, nói:
- Bệ hạ ban thưởng, thần không dám từ. Nhưng…
Lý Ngư nói tới đây, đột nhiên im lặng.
Tuy hắn đã trở lại nhưng có thể làm gì? Hắn đâu thể khuyên được vị cô nàng trâu bò kia. Dương Thiên Diệp còn cứng hơn trâu ấy?
- Nhưng… thế nào? Là trẫm hỏi ngươi, cứ nói đừng ngại!
Lý Thế Dân mỉm cười nhìn Lý Ngư, ban cho, trừng phạt, vừa khiến hắn vui mừng cũng khiến hắn lo, để hắn lấy hay bỏ không lo được mắt, đây chính là mị lực của quyền lực…
Lý Thế Dân cười càng thân thiết nói:
- Nói đi! Trẫm đối với người có công, từ trước tới nay đều vui lòng ban thưởng! Công lao của ngươi còn cao hơn Đỗ Hành Mẫn. Chỉ có điều nếu phong cho ngươi quốc công…
- Bệ hạ!
Lý Ngư quỳ trên mặt đất, gục đầu xuống nói:
- Thần không cần phong tước, không cần gia quan, chỉ cầu bệ hạ ban cho thần một người!
Lý Thế Dân sững sờ, nụ cười trên mặt cũng trên biến mất, kinh ngạc nhìn Lý ngư nói:
- Ban thưởng cho ngươi một người?
Bộ khúc, nô lệ có thể ban thưởng, trừ những người đó ra phàm là những người lương dân đều có tự do thân thể, ngay cả Hoàng đế cũng không thể tùy ý ban thưởng, mà người mà Lý Ngư thà không cần phong tước ban thưởng cũng muốn lấy, không thể nào lại là một bộ khúc nô lệ?
Cho nên ngay cả Lý Thế Dân đường đường là một thiên tử cũng không dễ dàng đồng ý.
Lý Thế Dân nói:
- Người nào?
- Bệ hạ!
Lý Ngư than thở khóc lóc, hành động của hắn thật không đúng, nhưng vừa nghĩ tới nếu không phải là hắn xuyên không đúng lúc, thay đổi tương lai, thì người đàn bà của hắn đã chết rồi, thật sự làm hắn sợ muốn khóc. Ý muốn sở hữu của Lý Ngư cũng rất mạnh. Nói:
- Bệ hạ! Thần có một thanh mai trúc mã, tên là Quách Hân Điềm. Vốn hai bên có tình cảm với nhau, hai bên tình nguyện. Chỉ là đang muốn tới nhà cầu hôn thì triều đình có lệnh cấm hôn tuyển tú nữ, nàng ấy… bị tuyển vào trong cung, thành một nữ quan. Từ đây thương tâm, cửa cung càng khó! Thần kính xin bệ hạ đại thánh đại từ đại nhân đại nguyện xe duyên, thành toàn cho tiểu thần!