Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 571 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 571: Lý nhị lòng dạ hẹp hòi.

- Bệ hạ! Thần có một thanh mai trúc mã, tên là Quách Hân Điềm. Vốn hai bên tình cảm với nhau từ nhỏ, hai người yêu nhau. Nhưng mà khi thần đang muốn tới nhà cầu hôn thì triều đình có lệnh cấm hôn, tuyển tú nữ, nàng ấy… bị tuyển vào trong cung, thành một nữ quan. Từ đó về sau thương tâm, cửa cung càng khó! Thần cầu thánh thượng đại từ đại bi thành toàn cho tiểu thần…!

Nửa câu đầu đương nhiên biến Lý Thế Dân thành nguyệt lão, Lý Ngư nói trôi chảy đến chỗ “tiểu thần…”, sau đó ngập ngừng. May hắn nói đến chữ “thần” biết mình không đúng, giọng nói càng nhỏ, lại thêm giọng điệu của thần tử, Lý Thế Dân nghe sao mà không hiểu.

Lý Thế Dân nghe xong lập tức không hài lòng. Nữ quan? Nữ quan đương nhiên không phải là phi tần của y, nhưng trên lý thuyết, tất cả nữ nhân trong hậu cung ngoài trừ của tiên hoàng thì tất cả đều là của y, chỉ cần y muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành nữ nhân của y.

Mấy vạn nương tử quân chỉ phục dịch cho Lý nhị ca đấy.

Dưới tình hình này, có một người nam nhân nói với y, trong mấy vạn nương tử khổng lồ ở hậu cung, có một người thanh mai trúc mã của ta, trả lại cho ta được không?

Của ta đấy!

Đều là của ta!

Món đồ chơi có nhiều đi chăng nữa cũng không sợ chán, hoặc là căn bản không chơi thì để đấy, cũng là của mình, dựa vào cái gì mà đưa cho người khác?

Lý Nhị ca rất không thích.

Y trầm mặt nhìn chằm chằm Lý Ngư thật lâu, chợt nhớ tới một vị cổ nhân.

Sở Trang Vương! Có một lần Sở Trang bình ổn nội loạn, cử hành tiệc ăn mừng. Chợt có cơn gió thổi tắt ánh đèn, một tướng lĩnh thừ dịp giữ chặt cánh tay một phi tử của Sở Trang, cử chỉ có chút khinh bạc. Phi tử giãy ra, thuận tay tháo chùm tua của vị tướng lĩnh kia, cũng nói cho Sở Trang Vương biết.

Sở Trang nghe xong lập tức dặn dò không cần đốt đèn, mà bảo mọi người tháo chùm tua trên mũ xuống để thu hồi. Sau khi đèn sáng lên, cũng không biết ai là người khinh bạc Vương phi. Sau đó trong một lần chiến đấu, có một thành viên làm gương cho binh sĩ, hắn không sợ chết cứu Sở Trang.

Khi Sở Trang luận công ban thưởng, tướng lĩnh kia mới quỳ xuống đất lĩnh tội, hóa ra trước đó người say rượu đã khinh bạc Vương phi, chính là người này. Sở Trang thở dài: Ta đổi tiểu huệ lấy một mãnh tướng,

Ừ…

Lý Thế Dân vuốt râu, liếc mắt nhìn Lý Ngư, thần sắc trên mặt đã dịu xuống.

Làm nhạt đi tội danh giết huynh đệ thì y vẫn là một hiền quân, danh quân chính là một trong những động lực đó.

Sở Trang làm được, Lý Thế Dân ta có gì không làm được? Không phải là một nữ quan không có tư cách tuyển vào tài nhân đó sao? Có lẽ y còn chưa từng gặp, loại nữ tử này, trong hậu cung chỗ nào cũng có, có gì đáng tiếc?

Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân nhẹ nhàng phun một ngụm khí, thả nhiên nói:

- Trẫm đã biết!

Hở? Vậy ngươi đồng ý hay là không đồng ý?

Tim Lý Ngư như muốn nhảy lên cuống họng, nhưng không đợi được đáp án.

Ta là vì cứu tính mệnh của ngươi được không? Ngươi sao lại không nóng vội chút nào?

Lý Ngư tức điên nhưng không dám thể hiện, đứng lên với vẻ mặt mờ mịt. Thế nhưng Lý Thế Dân không để ý tới hắn, mà cúi đầu phê tấu chương.

Sau đó, dựa theo từng chuyện phát sinh, Lý Ngư hẳn là đi tới hậu cung, đi tới Hoa Mộc Uyển, gặp được Dương Thiên Diệp ở Thang Tuyền cư, cũng ước định đêm đó. Thế nhưng hiện tại hắn vẫn đang ngơ ngẩn đứng bên cạnh Hoàng đế, nhìn Hoàng đế phê duyệt tấu chương.

Sau đó, Lý Thanh Tước vẫn tới đây.

- Phụ hoàng, gần đây nhi thần có được một cây sơn sâm hơn nghìn năm tuổi, cố ý đưa tới cho phụ hoàng.

Sau đó Hoàng đế cao hứng lôi kéo nhi tử của mình đi thưởng tuyết.

Chẳng qua lúc này bên người có một Lý Ngư. Trong đình nghỉ mát, Lý Thế Dân trầm ngâm một lát nói:

- Cao Minh (Lý Thừa Càn) mưu nghịch, đã bị phế làm thứ dân, ngôi vị Thái Tử vẫn để trống… Trẫm vốn muốn để cho con, chỉ là các đại thần cảm thấy Trĩ Nô (Lý Trị) làm người dày rộng, thích hợp làm một minh quân… Trẫm rất khó xử.

Lý Thái nói:

- Nhi tử không để ý có làm Hoàng đế hay không, nhưng lại không chịu đựng nổi nếu giang sơn Lý gia có gì sơ xuất? Nếu nhi tử có thể làm Thái Tử, sau trăm tuổi giết con trai của chính mình để truyền vị cho Trĩ nô, sẽ không khiến người ngoài có thể nói gì được.

Nhi tử bảo bối thật thông minh, Lý Thế Dân vô cùng vui vẻ trở về ngự thư phòng, đuổi Lý Thái đi, dặn người đi truyền Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Phòng Huyền Linh, Chử Toại Lương tiến cung, chỉ có điều lúc này người truyền chỉ là… Lý Ngư.

Lý Ngư mời bốn vị lão đại thần tới, sau đó Hoàng đế bị Chử Loại Tương nói:

- Giết con truyền đệ, bệ hạ thật sự coi những lời nói này là sự thật? Chẳng qua Ngụy Vương có lòng với ngôi vị Thái Tử thì cũng không là gì, hắn nói ra những lời này thì thật sự không thể lập thành Thái Tử. Tương lai, muốn hủy bỏ, Ngụy Vương chỉ có thể giết chết Tấn Vương, chỉ có Tấn Vương chết mới không khiến hắn bị gánh nặng lời đã nói với bệ hạ.

Lý Thế Dân ngẩn ra, đột nhiên sắc mặt xanh mét.

- Là Trẫm hồ đồ rồi! Việc này tạm thời gác lại.

Lý Thế Dân mặt đen lại phân phó một câu, mấy người Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn nhau, hai bên tả hữu tới trước án chuẩn bị đưa tay khom người thì Lý Thế Dân xoay mặt qua, sắc mặt vui mừng nhìn Lý Ngư nói:

- Lý khanh có công cứu giá, bình định nội loạn, trẫm rất yêu thích. Đỗ Hành Mẫn vốn là một Binh Tào, công lao không bằng Lý khanh, hiện giờ là khai quốc quận công, Thái Thú một phương. Trẫm luôn sẵn lòng ban thưởng cho công thần. Đối với tương lai ngươi có tính toán gì không?

Lý Ngư nghe xong cảm thấy mơ hồ khó hiểu, không phải chứ? Hoàng đế cũng có một trụ luân à? Hắn trở về không thành à? Tại sao lại hỏi lần nữa?

Lý Thế Dân vui mừng nhìn Lý Ngư, trong mắt tràn đầy khích lệ.

Lý Ngư mờ mịt nhìn Lý Thế Dân, nhìn một chút, đột nhiên lòng cũng sáng ra.

Vì thế hắn lại quỳ xuống, than thở khóc lóc nói:

- Bệ hạ! Thần có một thanh mai trúc mã, tên là Quách Hân Điềm. Vốn hai bên tình cảm với nhau từ nhỏ, hai người yêu nhau. Chỉ là khi thần đang muốn tới nhà cầu hôn thì triều đình có lệnh cấm hôn, tuyển tú nữ, nàng… bị tuyển vào trong cung, thành một nữ quan. Từ đó về sau thương tâm, cửa cung càng khó! Thần cầu thánh thượng đại từ đại bi thành toàn cho tiểu thần.

Lúc này cuối cùng có thể nói có thứ tự rồi, không ngập ngừng nữa.

Lý THế Dân cười to nói:

- Ha ha ha, lại có việc này ư?

Lý Thế Dân hơi vuốt râu, mặt mày hớn hở nói:

- Quân tử có thể giúp người ta thành đạt! Sở Trang có hội chùm tua, Dương Tố có gương vỡ lại lành, Trẫm sao có thể giành người đẹp của tiên hiền? Người tới!

Một tiểu thái giám tử cửa lập tức đi tới, đưa phất trần tới phía tước, cúi đầu nghe lệnh.

Lý Thế Dân nói:

- Đi tới Lục cục hai mươi bốn ti, để bọn hắn đem một…

Lý Thế Dân nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư vội nói:

- Quách Hân Điềm!

Lý Thế Dân nói:

- Một nữ quan tên là Quách Hân Điềm, đưa tới ngự thư phòng!

Tiểu thái giám không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới hậu cung. Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa đi, thấy cảnh tượng như vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, ho khan một tiếng, lập tức vẻ mặt khâm phục, từ đáy lòng tán thán nói:

- Sở Trang tuyệt chùm tua, chẳng qua chỉ là một thuộc cấp say rượu trêu đùa phi tần, Dương Tố tuy có kính đức nhưng dù sao cũng không phải thế hệ đế vương. Bệ hạ dày rộng, ban thưởng nữ quan, rộng lượng không người tiền bối nào có thể bằng.

Phòng Huyền Linh sợ vừa rồi bốn người can gián chạm tới chỗ không vui của Hoàng đế nên không an lòng, cũng vội nịnh bợ:

- Cổ ngữ có câu, “Quân thì kính, thần thì trung”, đức của bệ hạ như mỹ ngọc!

Chử Toại Lương cũng muốn làm dịu đi quan hệ quân thần nói:

- Bệ hạ lòng dạ khai khoát, khéo dùng người!

Lý Tích là võ tướng, võ tướng không mồm mép như vậy. Ông chỉ thể hiện vẻ mặt kính trọng và ngưỡng mộ, giống như trẻ con quấn quýt cha mẹ, như ngưỡng mộ núi cao vậy.

Lý Ngư:

- ….

Náo loạn nửa ngày, Hoàng đế chỉ là muốn sử dụng lợi ích một cách tốt nhất, đóng gói chuyện này thành một mỹ đức lớn của mình.

Hoàng đế rất để ý tới hình tượng của mình.

Dương Thiên Diệp đã bị mang tới.

Ban ngày nàng không thể nào chạy trốn, chỉ có thể kiên trì cùng tiểu thái giám tới ngự thư phòng.

Trên đường đi, lúc đầu không yên nhưng cũng từ từ bình tĩnh lại:

- Sẽ không đâu! Hoàng đế không thể nào phát hiện thân phận của ta, nói cách khác, sẽ không chỉ phái một tiểu thái giám tới đưa tin, ngay cả một võ sĩ cũng không phái.

Khi nàng đi vào ngự thư phòng, cũng đột nhiên cả kinh, Lý Ngư đang ở đó!

Trong lòng Dương Thiên Diệp căng như dây cung, có gắng điềm tĩnh, tiến lên chào, cũng âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh cược một lần.

Nàng biết, mình không có vũ khí, trên điện Lý Ngư, còn có Hoàng đế, đều là cao thủ, còn ám vệ đương nhiên cũng không ít, căn bản không thể giành phần thắng. Nhưng một khi bị người khác nhìn thấu, nàng tuyệt không ngồi chờ chết.

- Quách lương thị?

- Có nô tỳ!

Lý Thế Dân đột nhiên cảm thấy trong lòng đầy bụng nước giấm.

Vị cô nương này trẫm biết, trẫm biết!

Nếu nói về dung nhan, Dương Thiên Diên đẹp hơn bao nhiêu so với các mỹ nhân ngàn chọn bách tuyển kia, cái khác không nhắc tới, thế nhưng nàng có một khí chất thanh lệ, cao quý thanh nhã khó có được.

Nhớ ngày mới gặp nàng, nàng khiến cho người ta nhìn với hai con mắt tỏa sáng, giống như trong tuyết trắng thấy được một chút xanh mới, vẻ đẹp không thể bỏ qua.

- Không biết bệ hạ gọi nô tỳ tới có gì chỉ bảo?

Dương Thiên Diệp nắm chặt hai nắm đấm, giác quan thứ sáu ở trạng thái nhạy bén nhất, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nổ.

- Khụ! Quách lương thị, ngươi và Lý Ngư thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau. Trẫm đương nhiên muốn giúp người mãn nguyện. Lý Ngư nhiều lần lập công lớn, trẫm vốn muốn phong tước, gia quan, nhưng hắn vẫn cự tuyệt tất cả, chỉ cầu trẫm ban thưởng một người, đó là ngươi… đối với ngươi cũng coi như tình ý sâu nặng.

Dương Thiên Diệp ngây dại, hai mắt yên lặng nhìn Lý Thế Dân.

Ngươi nói gì?

Hắn nói gì?

Ta và Lý Ngư thanh mai trúc mã?

Cái này từ chỗ nào nói ra vậy?

Dương Thiên Diệp tức giận bừng bừng, vừa quay đầu nhìn Lý Ngư, Lý Ngư đã nhào về phía trước, cầm hai tay của nàng nói:

- Hân Điềm, nhờ long ân của bệ hạ, chúng ta… rốt cuộc có ở bên nhau rồi!

Cái quỷ gì thế?

Dương Thiên Diệp thật sự muốn một cước đá Lý Ngư ra.

Nhưng, nàng không dám!

Bím tóc của nàng đã bị người ta nắm chặt.

Lý Thế Dân nhìn cử chỉ thân mật giữ hai người, ho khan nói:

- Lý khanh có công với đất nước, mặc dù đã ban tặng nhưng trẫm vẫn muốn phong thưởng. Lý Ngư.

Lý Ngư mừng rỡ, Hoàng đế thật là khoan hồng độ lượng nha! Hóa ra nghĩ tới công lao bù nhau nhưng không ngờ vẫn muốn ban thưởng thêm.

Lý Ngư vội buông Dương Thiên Diệp ra, tiến lên một bước, khoanh tay nghe phong:

- Có thần!

Lý Thế Dân cắn chặt răng, cười híp mắt nói:

- Trẫm phong ngươi làm khai quốc huyện nam, đất phong Cơ thành, đi vào đó làm Nam tước, phòng thủ biên thùy cho trẫm!

Dưới Vương vị, tước vị ngũ đẳng, công hầu bá tử nam.

Tam đẳng Quốc công, quận công, huyện công thì bá tử nam thì cũng là cấp huyện, Nam tước tòng ngũ phẩm thượng, tất cả tước vị đều là thấp nhất.

Chuyện này cũng không sao cả, chỉ có điều…

Lý Ngư vẻ mặt mờ mịt nói:

- Á … thần tuân chỉ. Thần … không biết Cơ thành là nơi nào, khi nào thì nhậm chức ạ?

Lý Thế Dân thản nhiên nói:

- Cơ Thành là huyện lị của Dân châu.

Dân châu? Đây không phải là nơi Hột Can Thừa Cơ tới sao? Cái gì mà Cơ thành! Ta chưa từng nghe qua, sao Hoàng đế lại nghĩ tới phong ở chỗ đó, có phải sâu xa quá không? Thành trì lớn bé trong thiên hạ Hoàng đế đều gánh vác à?

Lại nghe Lý Thế Dân nói:

- Về phần khi nào nhậm chức… Ngươi về nhà chờ. Thổ phiên vô lễ tập kích quấy rối biên cảnh, hiện đã chiếm cứ Cơ Thành trên ba tháng, trẫm đã điều đại quân đi chinh phạt, sau khi đoạt lại Cơ Thành thì ngươi đi nhậm chức!

Ta thèm vào! Ngươi cố ý!

Lòng dạ hẹp hòi! Lòng dạ hẹp hòi! Ta nguyền rủa ngươi!

- Thần tạ ơn hồng ân của bệ hạ!

Lý Ngư tất cung tất kính, lĩnh chỉ tạ ơn, quay đầu nhìn Dương Thiên Diệp, bỗng thấy ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của nàng.

Hứ! Vui sướng khi người khác gặp họa!

Nếu không phải vì cứu cô, ta làm sao một quận công không làm, không làm một Thái Thú, lại chạy tới một huyện nam nơi nơi tứ chiến? Còn là Cơ huỵện nữa! Thật sự là đáng giận, nhưng… Á? Nghĩ đến quay ngược thời gian hắn có thể một lần nữa lấy thêm “chút máu” của Dương Thiên Diệp, bỗng nhiên cũng “vui sướng khi người khác gặp họa”, chẳng phải sao?

Bình Luận (0)
Comment