Chương 572: Ngóng chồng về.
Từ ngày bắt đầu ẩn nấp trong cung, đây là lần đầu tiên Lý Ngư đi ra từ cửa hoàng cung.
Đứng trước ngọ môn, Lý Ngư nhìn Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp lạnh lùng nhìn Lý Ngư.
Ánh mắt của Lý Ngư chợt lóe, ánh mắt này dần dần trở nên…rất bỉ ổi!
Dương Thiên Diệp cảm giác được, ánh mắt kia cực kỳ bỉ ổi! Tại sao hắn phải dùng ánh mắt quái dị này nhìn ta?
Từ khi Dương Thiên Diệp và Lý Ngư quen biết tới này, hoặc là thù hoặc là bạn hoặc là đóng giả thành người dưng, ánh mắt gì của hắn đều cũng đã nhìn thấy, duy chỉ chưa từng thấy qua như vậy… Làm cho cả người nàng không được tự nhiên.
Lý Ngư cũng không thể ngăn cản thần khí cổ quái của mình. Dương Thiên Diệp không biết giữa bọn họ đã phát sinh cái gì, nhưng đêm điên cuồng hôm đó, trong trí nhớ của Lý Ngư vẫn tồn tài.
Sở hữu trụ luân, đây là phúc lợi của một mình hắn.
Hắn biết hết nữ nhân trước mặt này, dù sao cũng từng có tiếp xúc sâu như vậy.
Nhưng nàng… không biết!
Lý Ngư kéo khóe môi ra, muốn cười.
Vì thế, trong mắt Dương Thiên Diệp thì cảm thấy thần sắc người này càng ngày càng nhiều tà khí, khiến nàng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
- Ngươi nhìn ta xong chưa?
- Ta thấy cô… đẹp quá!
Lời của Lý Ngư chưa ra khỏi miệng bỗng nhiên sửa lại, hắn không biết dựa theo tiêu chuẩn đáp án tiếp theo, Thiên Diệp điện hạ có thể biến bình thành một người để tra tấn hay không.
- Cùng ta đi đi!
- Hả? Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta không tìm ngươi tính sổ thì thôi, ngươi còn muốn ta đi với ngươi?
- Cô bây giờ là nương tử của ta được chứ? Ta thật vất vả mới tìm được cớ cứu cô ra. Nếu Hoàng đế tra ra ta đang gạt ngài ấy, cô có phải là lấy oán trả ơn không?
- Hoàng đế rảnh rỗi vậy sao? Còn có thể phái người đi điều tra hai người chúng ta có thành thân hay không, có vào động phòng hay không à?
- Thành thân thì chưa nhưng động phòng thì…
Ánh mắt của Lý Ngư lại trở nên rất bỉ ổi, đêm đó Thiên Diệp thật nhiệt tình, rất mạnh mẽ, nóng hổi, rất chủ động…
Nếu lặp lại một lần nữa, cô ấy sẽ đổi phong tình khác chứ nhỉ? Dù sao lúc đó cô ấy cũng dùng thuốc.
- Ngươi còn nhìn ta như vậy nữa ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra!
- Lấy oán trả ơn?
- Lấy rắm trả ơn? Ngươi cho là ngươi có ân với ta, ngươi có hỏi qua cảm nhận của ta chưa? Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta thực nên…
- Cô sẽ thành công à? Lui mười ngàn bước mà nói, nếu cô thực sự thành công thì thế sao? Cha của cô cũng không phải chết trên tay hắn. Cô vẫn bám mãi không tha, chỉ là kiếm một mục tiêu cho mình mà thôi. Bằng không thì sao? Kẻ thù của cô sớm đã hóa thành xương khô rồi! Cô là vì những người kia đi theo cô, nhưng trong những người kia sẽ có bao nhiêu người nguyện ý đi theo con đường này? Cô có nghĩ tới hay không, cô cho rằng hiện tại sống vì bọn họ, mà bọn họ lại trung thành tuyệt đối đi theo cô tạo phản, bất cứ lúc nào cũng có thể chết là vì bọn họ cũng vì ngươi mà sống? Buông ra đi! Khi cô buông ra cô sẽ phát hiện cô được giải thoát, bọn họ cũng được giải thoát.
Lý Ngư nói hết toàn bộ sự việc, Dương Thiên Diệp vốn đang giận lúc này lại thật sự bình tĩnh lại, trong mắt lộ ra sự hoang mang, đúng như hắn nói sao? Nàng cho rằng nàng không buông bỏ là vì những người đi theo nàng, vì cảm thấy phải có trách nhiệm với bọn họ,
Cho nên cho dù cảm thấy trên lưng gánh trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn nhưng vẫn tiến lên. Thế nhưng những người đi theo nàng cũng là bởi vì nàng không chịu buông bỏ nên tình nguyện theo nàng bôn ba gian khổ?
- Này! Hai người các ngươi nhanh rời khỏi nơi đây! Trước cửa cung không được ở lâu!
Trước của cung, một tiểu thái giám quát một tiếng, vẫy phất trần một cái rồi xoay người hồi cung.
Cửa bên hông lập tức bị bốn gã võ sĩ đóng cửa lại.
- Ầm!
Hiện tại, Lý Ngư không phải là người được Hoàng đế hoan nghênh.
Dương Thiên Diệp đi rồi, vội vàng đi ngay cả một câu cũng không nói.
Lý Ngư nhìn ánh mắt của nàng, cảm thấy không còn giống trước kia nữa.
Giống như… hiểu rõ cái gì đó, lại giống như… mang theo một tia trêu tức? Hoặc là một cái gì khác, dù sao nhìn thấy cả người không được tự nhiên. Cho nên Dương Thiên Diệp vội chạy trốn.
Thế nhưng chạy càng xa, tâm tình của nàng cũng càng nhẹ nhõm hơn.
Mặc sư đã nói qua, đây là lần cuối cùng, nếu thất bại thì sẽ thuận theo ý trời.
Có phải… từ này về sau sẽ không cần gánh trách nhiệm mưu phản phục quốc nữa không?
Dương Thiên Diệp cảm thấy mình vui mừng cũng có chút vô sỉ, rất áy náy với phụ thân dưới cửu tuyền, áy náy với Mặc sư đã bạc đầu, nhưng… chính mình lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
- Cô ấy chạy tới chợ Tây…
Lý Ngư theo dõi trong chốc lát, cảm thấy yên lòng.
Đi chợ Tây là tốt rồi, nói thật, nếu lập tức đưa cô ấy về nhà… Lý Ngư cũng lo lắng sẽ xấu hổ.
Tuy tính tình của Cát Tường dịu dàng, Tác Tác có con nhỏ cũng không hống hách như trước nhưng người ta ở nhà nóng ruột nóng gan vì hắn, hắn lại mang thêm một nương tử trở về à?
Hơn nữa, Lý Ngư cũng không ngây thơ như vậy, cứ cho là hắn nói dối Hoàng đế có thể khiến Dương Thiên Diệp ngoan ngoãn đi cùng hắn. Trong lòng hắn vì đêm hôm đó nên đương nhiên sẽ cảm thấy hai người đã là vợ chồng, tâm tình không giống với lúc trước, thế nhưng trong lòng Dương Thiên Diệp điện hạ lại không có cảm giác như vậy. Thậm chí, Dương Thiên Diệp còn đang nghi hoặc, không biết khi nào thì thừa nhận mình đây.
- Ta đã trở về rồi!
Lý Ngư về tới trước phủ, nhảy từ trên lưng lừa xuống.
Thành Trường An quá lớn, khi hắn bị “trục xuất” ra khỏi hoàng cung, ngay cả một con ngựa cũng không có, nếu đi về thì… cho nên đã thuê một con lừa.
Kiệu phu nhận tiền xong đi ngay, Lý Ngư tràn đầy kích động, đang muốn vào gõ cửa, chợt nghe tiếng hét từ xa:
- Tiểu lang quân!
Lý Ngư nghe được giọng nói quen thuộc, quay dầu nhìn lại, vui mừng khôn xiết.
Chỉ thấy một người cưỡi khoái mã chạy như bay tới, con ngựa kia cao lớn thần tuấn nhưngngười kia có hình thể cũng cực kỳ cao to, ngồi trên lưng ngựa cũng giống như khi Lý Ngư cưỡi lừa vậy.
Thiết Vô Hoàn tới gần, ghìm dây cương, xoay người xuống ngựa tiến tới gầy, kích động ôm quyền nói:
- Tiểu lang quân.
Lý Ngư ngăn gã lại, trách móc:
- Đã nói xưng huynh đệ là được rồi. Thiết đại ca, sao ngươi biết ta đã trở về?
Thiết Vô Hoàn nói:
- Ngụy Vương bị giáng chức đã trục xuất ra khỏi kinh thành. Ta vốn là thị vệ Đồn vệ phái đi làm thủ vệ trong phủ Ngụy Vương. Nếu hắn đã đi thì đương nhiên ta trở về Đồn vệ, Ta đã nghe Trung lang tướng Lý Đại Khí nói chuyện rồi.
Lúc này Lý Ngư mới chợt hiểu, thân thiết nói:
- Ngụy Vương đi rồi, cũng không ảnh hưởng gì tới ngươi chứ?
Thiết Vô Hoàn vốn là người của Đồn vệ, nhưng hôm này Ngụy Vương đã bị giáng chức, đã xác lập Thái Tử, thân phận của gã đương nhiên cũng khó xử. Nếu người đã từng đi theo Ngụy Vương thì làm sao có thể sắp xếp chức vụ trọng yếu? Điều này bất kể là đối với đế vương hiện tại hay là đế vương tương lai đều là giữ lại một mầm họa. Chủ động đứng ở đâu cũng được, bị động cho vào đâu cũng được, nhưng một khi đứng sai đội, tiền đồ…
Thiết Vô Hoàn nhếch miệng cười nói:
- Có thể có ảnh hưởng gì? Trung lang tướng đã đồng ý đưa ta tới chỗ của tiểu lang quân rồi.
Lý Ngư sững sờ:
- Cấp cho ta? Thế là thế nào?
Thiết Vô Hoàn không hiểu chế độ quan trường, chỉ nói những gì gã biết, lúc này Lý Ngư mới hiểu được.
Hóa ra Hoàng đế đã đưa chỉ tới Đồn vệ… miễn chức Du kỵ tướng quân của hắn, sửa thành Quả nghị đô úy Cơ huyện, phong tước Nam tước Cơ huyện. Mà chức Quả nghị đô úy này trước mặt ngự tiền lúc trước chưa từng nghe nói.
Nói như vậy, phong tước và thụ quan không nên ở cùng một nơi, nhưng Lý Ngư lại là trường hợp đặc biệt. Nam tước Cơ huyện kiêm Quả nghị đô úy Cơ huyện, đây là dự định để hắn làm ở nơi xa xôi tới chết. Mà Thiết Vô Hoàn là bởi vì trên người mang dấu ấn của Ngụy Vương, mà Ngụy Vương tranh ngôi vị thất bại, đi tới nơi xa. Thiết Vô Hoàn không thể ở lại Đồn vệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi trải qua mười ngày nửa tháng xếp kỳ, phải điều gã rời kinh thành đi tới địa phương làm lính.
Lại đúng lúc Lý Ngư có quân chức, mỗi một Quả nghị tiền nhiệm được mang theo ít nhất tám thị vệ, nếu bây giờ Thiết Vô Hoàn chủ động yêu cầu đi tới vùng đất lạnh lẽo đó, cũng là một cách phái gã tới đây.
Lý Ngư nghe xong thật sự cảm động, một lúc lâu sau mới nói:
- Đại ca, với bản lĩnh của ngươi, cho dù không ở Đồn vệ cũng không khó có thể nổi bật, ngươi cũng biết, đi theo tới nơi của ta, binh qua không ngừng, rất nguy hiểm.
Thiết Vô Hoàn nói:
- Nếu tiểu lang quân đi tới nơi phồn hoa hưởng phúc, ta sẽ không tới đấy. Chính vì đó là nơi hung hiểm ta bất luận thế nào cũng phải ở bên cạnh ngươi. Đây là lời hứa ta đã hứa với ngươi khi ở Long gia trại! Người không thủ tín, súc sinh cũng không bằng.
Lý Ngư cảm động vỗ bả vai gã nói:
- Đi! Chúng ta về nhà rồi nói sau!
Cửa mở, cũng may tiểu nha hoàn còn nhận ra chủ nhân của mình, lập tức ngoan ngoãn thi lễ:
- A lang đã trở về!
Lý Ngư đã có con nên danh xưng “tiểu lang quân” đã dành cho con trai bảo bối của hắn kế thừa, hắn thì thăng làm “a lang”, “lang quân”, cũng chỉ có Thiết Vô Hoàn không trải qua thời kỳ quá độ nên thích gọi hắn như vậy.
Lý Ngư khoát tay, không nhiều lời sải bước thẳng tới phòng khách.
Xưa nay người một nhà đều hoạt động ở nơi đó, lâu không gặp gỡ nên Lý ngư thật sự nhớ nhà.
Thế nhưng hắn nhanh chóng bị “trúng một mũi tên”.
Trong phòng khách chỉ có ba người, Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, còn có… một đứa bé tròn tròn như cục bông.
Đúng là mùa đông, tuy trong phòng khách rất ấm áp, nhưng ranh con kia vẫn mặc rất nhiều áo, tròn vo như một cục bông.
Cục bông nhỏ chổng mông xoay rồi bò trên giường, Trần Phi Dương cầm theo mũ đầu hổ ngồi xổm trước giường lắc lắc, còn Cẩu Đầu Nhi lại quỳ gối trên giường đóng giả con chó nhỏ cho cục bông nhỏ xem.
Đây là con ta ư?
Hẳn là con ta rồi?
Lý Ngư muốn ôm con, đáng tiếc cục bông nhỏ căn bản đã quên hắn là ai, khóc toáng lên, Lý Ngư làm một cha lại đành phải yên lặng giao lại vào trong tay Cẩu Đầu Nhi.
- Á… vì sao chỉ có hai ngươi? Tác Tác đâu?
- Đi dạo chợ Tây rồi ạ.
- Mẹ ta đâu?
- Đi dạo chợ Tây rồi ạ.
- Cát Tường đâu?
- Đi dạo chợ Tây rồi ạ.
- Hở, không phải là phụ nữ trong nhà đều đi dạo chợ Tây đó chứ?
- Đúng vậy, đều đi rồi ạ. Tác Tác về nhà mẹ đẻ chở hàng da tới, lão phu nhân và chư vị phu nhân đi đi chọn áo lông da rồi.
- Bình thường họ cũng thường đi dạo chợ Tây, mỗi lần đều lấy nhiều đồ trở về. Xem chừng không đóng cửa chợ sẽ không trở về đâu. Tiểu lang quân muốn ăn chút gì không, tôi đi dặn nhà bếp chuẩn bị.
- Không cần!
Lý Ngư nhìn đôi mắt to đen lay láy cậu con bảo bối của mình, nói cái gì mà là trụ cột, là nòng cốt, là chủ nhân một gia đình hở? Nói cái gì mà nhớ thương, ngóng trông mình mòn con mắt chứ? Nữ nhân nhà ta chẳng ai nhớ đến mình cả, mà đều hóa thân thành thánh mua hàng hết cả rồi.