Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 577 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 577: Bá Kiều hành..

- Cơ huyện? Đó là chỗ nào?

Nghe tin tức như vậy Đệ Ngũ Lăng Nhược có phản ứng không khác gì với mấy người Cát Tường, Tác Tác. Cuối mùa hè đầu mua thu năm trước Lý Ngư đi Bồ Châu, khi đó Lăng Nhược đã có thai ba tháng. Từ Bồ Châu tới Tề Châu, từ Tề Châu lại trở về Trường An, hiện giờ sắp tới đầu mùa xuân, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng sắp sinh, bụng rất to, lớn hơn nhiều khi Tác Tác có thai, thắt lưng cũng không thô như vậy. Lý Ngư nhìn cũng lo lắng thắt lưng nhỏ sẽ bị gãy.

Vội vàng đỡ Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi xuống, hai người hoan hỉ bàn việc nhà, lúc này Lý Ngư mới tự mình nói ra sự tình đi Cơ Huyện nhậm chức.

Đệ Ngũ Lăng Nhược còn chưa vì hắn được phong tước mà vui mừng được bao lâu thì vì chuyện Cơ Huyện chưa từng nghe thấy mà cảm thấy mông lung.

- Chỗ kia là Lũng Hữu, gần Thổ Phiên, cũng không thái bình lắm. Có điều Đại Đường quốc lực ta từ từ hưng thịnh, nơi đó sẽ nhanh chóng được bình định, đợi ta kinh doanh tốt nơi đó, tương lai mặc kệ thiên hạ rung chuyển thế nào, chúng ta ở nơi xa xôi nhưng sẽ vững như núi thái sơn.

- Ừ…

Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫy tay kêu nha hoàn cầm tới hai cái đệm, lót ở sau lưng, buông lỏng thân thể, kê cao gối, bắt đầu lẩm bẩm:

- Gần Thổ Phiên à, như vậy thì kim, ngân, thiết khí của Thổ Phiên là có thể mua được gần rồi, ngoại trừ tự dùng, vàng bạc được vận chuyển tới Trường An, đó chính là một khoản lãi kếch sù.

Còn có súc vật nữa. Có thể bán cho bọn họ lá trà, tơ lụa, đồ sứ… Cơ huyện gần Thổ Phiên, tin rằng khí hậu thổ nhưỡng cũng không khác nhiều, có thể trồng trọt lúa mạch, kiều mạch, tiểu mạch, có thể phát triển ngành chăn nuôi như bò Tây Tạng, ngựa, lạc đà, dê các loại… Thổ Phiên có nhiều ngựa tốt, nếu thành lập kỵ binh, tự bồi dưỡng tuấn mã thì có thể bớt đi một khoản chi tiêu lớn….

Lý Ngư ngơ ngác nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược bắt đầu tính toán như một ông trùm thương mại. Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào khuyên bảo Đệ Ngũ Lăng Nhược đi cùng hắn, vậy chính là… đã đồng ý rồi? Đệ Ngũ Lăng Nhược tính toán một hồi lâu mới nhìn về Lý Ngư nói:

- Lang quân cũng không thể chờ triều đình triệt để bình định Cơ Huyện, sau khi cả nhà chạy tới Cơ Huyện mới suy nghĩ làm thế nào để xử lý nơi đó. Hiện tại phải phái người đi tới nơi đó tìm hiểu địa lý, dân sinh, nhân khẩu, hoàn cảnh…

Nàng cất giọng nói:

- Người đâu!

Một tiểu tỳ xuất hiện ở ngoài cửa, Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Phái người lập tức đi Lũng Hữu, thăm dò tình hình Cơ huyện và vùng phụ cận, toàn bộ tình hình, phàm là địa lý, nhân văn, hoàn cảnh, nông mục…Hết thảy nghe rõ chưa, nhanh chóng hồi báo!

- Vâng!

Tiểu tỳ im lặng lui ra.

Lý Ngư vui vẻ nói:

- Vậy là nàng đồng ý theo ta đúng không?

Hắn cầm tay nàng nói:

- Nếu như thế, không bằng chúng ta ở cùng nhau đi.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nghiêng đầu, hoài nghi nhìn hắn nói:

- Hả? Huynh không phải là vì… để cho ta chuyển vào Lý gia cho nên mới muốn được phong ở Cơ Huyện đó chứ?

Lý Nhị Ca dễ nói chuyện như vậy hay sao? Ông ta lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Tuy nhiên… hành động này của ông ta lại thành toàn cho ta rất nhiều.

Được rồi, kỳ thật chỉ là thiên tính ta lạc quan, luôn ở trong không có lợi tìm ra nhân tố có lợi mà thôi.

Lý Ngư tự khen mình một chút mới nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược nó:

- Đương nhiên không phải, nơi đó cũng không tính là thái bình, có nhiều nguy hiểm. Nếu ta có thể chọn làm sao lại phải dẫn cả nhà đi nơi đó để mạo hiểm cơ chứ. Ta đi Cơ Huyện là theo thiên ý.

Ý của thiên tử, lời này không sai.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài:

- Cho nên nha, ta không còn cách nào khác là sẽ đi. Nếu ta không đi, ngàn dặm xa xôi, chẳng phariu chúng ta từ đây giống như ngưu lang chức nữ đó sao? Chỉ sợ chưa tới vài năm, huynh đã quên ta, bỏ mặc ta rồi.

Phụ nữ có thai hay suy nghĩ nhiều, Lý Ngư vội cười nói:

- Làm sao như vậy được, nàng xem ta mới về tối qua, xế chiều hôm nay đã tới thăm nàng, làm sao quên nàng được.

Hắn cầm tay Lăng Nhược, dịu dàng nói:

- Tình chúng ta đã định từ mười năm trước rồi.

Trong lúc nhất thời, Đệ Ngũ Lăng Nhược nhớ tới tình cảm trước kia, hai người ẩn tình đưa tình, nhìn chăm chú một lúc lâu nói:

- Có điều, ta không vào đại viện Lý gia đâu. Huynh sẽ dựa vào núi xây thành đúng không? Vậy ta ở trong núi xây thành, ta có tài lực. Ừm, ta muốn chọn một nơi có hẻm núi, ở giữa xây một cầu treo. Bản cô nương đồng ý cho huynh đến thì huynh mới được bước lên cầu…bằng không thì cứ ở bên kia núi mà ngóng đi.

- Nàng tội gì phải thế…

Đệ Ngũ Lăng Nhược liếc nhìn Lý Ngư một cái nói:

- Huynh cũng nói nơi đó không yên ổn rồi, Ta ở trong núi xây thành trì, dựa hiểm mà thủ, khi chiến loạn mới có thể bảo toàn tài vật. Hơn nữa, cũng coi như là để cho huynh một con đường lui. Ta không muốn chuyển vào Lý gia đại viện, cũng không ngại người của Lý gia vào thành trì của ta ở…

- Thành trì?

Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa nói một câu, bỗng nhiên cũng có chút ít hưng phần nói:

- Nếu như có được một tòa thành trì thuộc về mình, cảm giác rất tốt.

Nữ vương là nữ nhân đều khí phách như vậy sao?

Lý Ngư thở dài nói:

- Ta còn tính khuyên bảo nàng nữa, không ngờ nàng lại đồng ý nhanh chóng như vậy. Nơi này, nàng buông được không?

Đệ Ngũ Lăng Nhược cười nói:

- Ở đây, vẫn bị người ta trói buộc. Nếu có thể được thế lực một phương tự mình làm chủ, có gì không tốt? Còn nữa, bản thân mang thai, chuyện ở Chợ Tây vốn đã rất vững chắc. Hiện tại cũng không thường đi tới, bọn họ xử lý rất tốt. Cũng không phải thiếu ta là không được.

Nói đến Chợ Tây, Lý Ngư quan tâm:

- Ngày đó Thường Kiếm Nam truyền cơ nghiệp cho Lương Thần Mỹ Cảnh, nhưng phụ tá đắc lực đều bị hắn thanh lý hết rồi còn gì. Hiện giờ Chợ Tây còn tốt chứ?

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Cũng không tệ lắm. Kỳ thật nội tình Chợ Tây thâm hậu, cũng không thiếu nhân tài. Có rất nhiều người chỉ là không được cho cơ hội mà thôi, không có đường cho họ triển lãm thực lực, một khi nâng họ lên vị trí kia, cũng chưa chắc kém những người trước đó. Tỷ như Lục Hi Chiết, Văn Trường Phong, Chương Tiểu Lai, Tiêu Ảnh Hồng…

- Thế nhưng Hồng Thần Diệu, An Như, Đào Y Y… những lão nhân này chỉ được cái trung thành thôi, luận tài cán còn xa không bằng những người này.

Lý Ngư nói:

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, người có tài lại có mấy người cam tâm nằm sấp dưới con mái? Nói tới nàng đi, cố nhiên không có dã tâm mơ ước quyền lực Đông ly hạ, nếu không vừa nghe có cơ hội tự lập môn hộ sao lại vui mừng như vậy?

Đệ Ngũ Lăng Nhược đánh hắn một cái oán trách:

- Người ta chính là không muốn xa huynh đó, đúng là không có lương tâm.

- Được được được, ta không có lương tâm. Hiện giờ Chợ Tây như thế nào, Lương Thần Mỹ Cảnh tốt chứ?

Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức nhìn hắn chăm chú, nhìn cho đến khi Lý Ngư dần dần nổi da gà.

- Khụ! Ta và họ tuyệt đối không có quan hệ gì đặc biệt, ta chỉ quan tâm Chợ Tây luôn không yên ổn thôi.

- Ừ! Huynh không thanh minh còn được. Sau phải nhanh chóng rũ sạch như vậy?

- Chúng ta thật sự là thanh bạch mà! Nàng sao không tin ta chứ? Ta là người trêu hoa ghẹo nguyệt à?

- Đúng vậy!

Lý Ngư:

- ….

- Sao không nói chuyện, thừa nhận à? Vò đã mẻ còn sứt hả?

- Không phải! Ta chẳng qua là cảm thấy, nữ nhân các nàng khi không nói đạo lý thì ta cũng không cần phải nói đạo lý.

- Ai không nói đạo lý, rõ ràng là huynh cho tới bây giờ luôn khiến người ta lo lắng.

- Ảo giác, đó hoàn toàn là cảm giác của nàng thôi. Đúng rồi, cục cưng nhà chúng ta cũng sắp sinh rồi đúng không? Nàng nói chúng ta đặt tên gì cho con vậy? Ta cảm thấy…

Lý Ngư vội ngắt lời, dời lực chú ý của nàng. Bởi vậy nàng đã quên vấn đề lúc trước: Chợ Tây luôn không yên ổn, lúc này có thể thái bình sao?

Đệ Ngũ Lăng Nhược đã bị dời sự chú ý, lườm hắn một cái nói:

- Không cần huynh quan tâm, ta đã đạt cho nó một cái tên hay, nếu làm nam thì tên là Đệ Ngũ Hàm Dư. Nếu là con gái thì tên là Đệ Ngũ Hinh Dư! Dễ nghe không?

- Họ của nàng ư?

- Ta nuôi, không được à?

- Được được được!

Phụ nữ có thai, cảm xúc hay thay đổi, Lý Ngư không chọc vào, tuy nhiên…

Hắn vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta đổi lại tên được chứ? Hinh Dư, Hàm Dư, Hâm Nghệ, Dư Hi cái gì, ngây ngốc không phân biệt được. Nàng xem, nếu sinh con trai thì tên là Lý Nhược Đồng, nếu như sinh con gái thì cũng tên là Lý Nhược Đồng, được không?

Đệ Ngũ Lăng Nhược trừng mắt với hắn nói:

- Có gì khác nhau?

Lý Ngư nói:

- Là con trai thì “Đồng” là cây ngô đồng, còn con gái “Đồng” là ý là đỏ rực.

Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẫm nghĩ một chút nói:

- Được, Đệ Ngũ Nhược Đồng, nếu là Đệ Ngũ Nhược Đồng thì còn được, ta suy xét một chút.

Vì sao lại họ Đệ Ngũ rồi hả? Lão Lý gia chúng ta bây giờ là đệ nhất thế gia vọng tộc nha!

Lý Ngư quyết định, tạm thời không tranh chấp nữa. Khi con ra đời, nhất định phải mua chuộc nó, đến lúc đó để bảo bối nhà mình chọn mang họ ai.

Lý Ngư có lòng tin, nhất định có thể đoạt lại quyền họ.

Ngày thứ ba, Khang ban chủ tổ chức bữa yến tiệc chúc mừng Lý Ngư được phong tước vị tại biệt nghiệp của ông.

Gần tới mùa xuân, tuyết đang tan, dưới mái hiên băng tan rơi lách tách, ánh mặt trời đặc biệt long lanh.

Vùng đất lạnh tan ra, con đường rất khó đi. Thế nhưng xe ngựa tới biệt thư Khang ban chủ vẫn nối liền không dứt.

“Niên niên thương biệt, bá kiều phong tuyết.”

Vì lẽ đó thường dùng “Bá Kiều” để tống biệt thân hữu, tên là “Tiêu Hồn kiều”.

Lưu lão đại từng bởi vì đề nghị Khang ban chủ đổi biệt uyển thành “Tiêu Hồn uyển” mà bị Khang ban chủ từ chối.

Lão tử vốn mở Câu Lan viện, hiện tại lại đảo ngược, chẳng lẽ càng sống càng tụt lùi sao, mở thanh lâu kỹ quán à? Tiêu Hồn uyển là cái quỷ quái gì vậy?

Khang ban chủ đặt tên thông tục dễ nghe cho biệt uyển của mình: Khang gia.

Ta không phải quan, cũng không có công danh, càng không phải là nhân vật quyền quý, không dám xưng phủ, vậy xưng gia là được rồi.

Thuận dân Khang ban chủ rất hiểu quy củ.

Lưu lão đại chưa từ bỏ ý định, lại muốn hậu hoa viên đặt là Tiêu Hồn uyển, Khang ban chủ đành phải thỏa hiệp một chút, dùng một chữ hài âm trước hai chữ tiêu hồn, đặt tên nơi này là Tiêu Diêu uyển.

Bây giờ biển này treo trên cửa nhà trên lối về hậu hoa viên, dùng tiền mời người đề lên, chữ rồng bay phượng múa, nhìn khá là ý cảnh.

Tuyết đọng trong vườn sớm đã được quét sạch, hoa Lê sớm nở ra nụ hoa trắng nõn trên đầu cành, bối cảnh là bầu trời xanh thăm thẳm.

Đứng ở tiểu đình trong viện là có thể nhìn thấy Bá kiều cách đó không xa, mặc dù chỉ đừng ở trong viện, cách tường trắng đại ngói nhưng vẫn nhìn đến cành liễu trên Bá Thượng và những cánh buồm nho nhỏ.

Còn chưa tới giờ, tuy nhiên chủ khách đã tới.

Lý Ngư vừa tới đã bị Khang ban chủ cùng Lưu lão đại, Hoa Lâm đón vào.

- Ôi, Tiểu lang quân đay là cái gì?

Khang ban chủ mời Lý Ngư ngồi trong sảnh, phụng nước trà, nhìn thấy tay hắn đỡ lấy sống lưng, kinh ngạc hỏi.

- Khụ! Không có gì! Mấy ngày nay… nào là Cổ Xuy thự này, Công bộ này, Đồn vệ này, rồi các đồng liêu luân phiên mời tiệc, trên rượu dưới rượu nên mới như thế. Ngày hôm nay các ngươi cũng không thể ép rượu đâu đấy, các ngươi uống nhiều, uống vui vẻ là được.

Lý Ngư ấn lại cái eo, vừa mới nói xong câu nghĩ một đằng nói một nẻo thì thấy hai người hắn không muốn nhìn thấy nhất, Lương Thần Mỹ Cảnh cùng nhau đến.

Bình Luận (0)
Comment