Chương 578: Nhân diện đào hoa..
Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng Lục Hi Chiết, Văn Trường Phong, Chương Tiểu Lai, Tiêu Ảnh Hồng cùng đến.
Ở trong Tứ lương Bát trụ thế hệ trước, chỉ có An Như và Đào Y Y là hộ tống hai viên nữ tướng tới đây.
Đệ Ngũ Lăng Nhược và Dương Tư Tề đương nhiên sẽ không tới, Hồng Thần Diệu cùng bọn họ khác biệt tuổi tác quá lớn, chính là bề trên, lần này cũng không thể xuất hiện.
Lương Thần, Mỹ Cảnh khó có được cơ hội ra ngoài, đặc biệt là tới phủ đệ của Khang ban chủ, không cần trở thành động vật bị vây xem, vì đó càng thêm ung dung tự tại.
- Lý Ngư, đã lâu không gặp!
Lương Thần, Mỹ Cảnh cười khanh khách chào hỏi, hai vị cô nương cao như nhau, dáng người giống nhau, dung mạo giống nhau, lại mặc quần áo giống nhau, chải kiểu tóc giống nhau, thậm chí động tác chào đón cũng không khác chút nào, dường như một người thả cái gương ở trước mặt.
Lý Ngư nhất thời hoa cả mắt, thực không phân biệt được ai là Lương Thần ai là Mỹ Cảnh.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng không ngại ngùng nắm chặt tay trái tay phải của hắn, cười nói:
- Ngươi đó, từ khi rời khỏi Chợ Tây cũng không chịu trở về, muốn gặp ngươi thật là khó.
Lý Ngư cười ha ha nói:
- Hai vị cô nương, đã lâu không gặp. Kỳ thật ta cũng rất nhớ nhiều bạn tốt ở Chợ Tây, chỉ là sự vụ thật sự bận rộn.
Lý Ngư nói xong, mắt nhìn những người Chợ Tây đến cùng hai nàng, hai vị Đại trụ An như và Đào Y Y đứng đầu tiên, mỉm cười, vô cùng an nhàn. Đám người Lục Hi Chiết, Văn Trường Phong, Chương Thái Lãng, Tiêu Ảnh Hồng thì đứng ở phía sau, so với vẻ thong dong tự nhiên của hai vị lão nhân An Như và Đào Y Y thì rõ ràng bọn họ cẩn trọng hơn một chút, sống lưng cao ngất, đứng thẳng, vừa thấy Lý Ngư nhìn lại đám người Lục Hi Chiết ôm quyền:
- Bái kiến Tiểu lang quân!
Bọn họ đều là những hiệp khách lúc trước Lý Ngư nhờ Nhiếp Hoan mời tương trợ, lúc đó tổng cộng bảy mươi tám mươi người, bây giờ những người bộc lộ tài năng cũng chỉ có mấy người này thôi. Nhưng khi đó Lý Ngư là nhân vật phong vân số một số hai Chợ Tây, bọn họ thì chỉ là hộ vệ tùy tùng của Lý Ngư, bây giờ tuy bọn họ đều giữ chức vị quan trọng, mỗi người đều có quyền bính nhưng nhìn thấy Lý Ngư vẫn giống như đại ca giang hồ nhìn thấy tiền lão đại đã quy ẩn nhiều năm, mà bọn họ vẫn chỉ là ngựa con, đương nhiên tất cung tất kính.
Lý Ngư mỉm cười gật đầu, hú ý tới chỗ đứng, thế đứng của bọn họ.
- Ừ, không tệ! Hai cô nàng Lương Thần Mỹ Cảnh này không hổ là truyền nhân được Thường Kiếm Nam khổ tâm dạy dỗ, quản lý những người này rất tốt. Hai người quản lý Chợ Tây hiển nhiên thành thạo, những người này đối với các nàng đương nhiên là kính sợ có phép rồi.
Lý Ngư âm thầm nghĩ, mời Lương Thần Mỹ Cảnh vào sảnh.
Kỳ thực Lý Ngư cũng là khách, chủ nhân nơi đây là Khang ban chủ, sau đó đương nhiên là Khang ban chủ dẫn dắt.
Lương Thần Mỹ Cảnh chắp tay sau lưng, nhảy nhót giống một bé gái ngây thơ, An Như và Đào Y Y ung dung đi phía sau giống như hai bảo mẫu. Mà tuy đám người Lục Hi Chiết cũng là khách nhưng cung cẩn đi sau vài bước.
Tôn ti cao thấp hiển nhiên đã xâm nhập vào cốt tủy bọn họ, bọn họ đối đãi với Lương Thần Mỹ Carh giống như hào kiệt đối đãi với Thường Kiếm Nam năm đó, đó là Vương của bọn họ.
Nhất thời trong lòng Lý Ngư vừa động, kế phụ vốn không có hứng thú với chức vụ Đại lương thì cũng thôi. Lăng Nhược thì khác, nàng ấy vẫn thích làm việc đó mà, nhưng sao bây giờ dần dần chủ động rời khỏi Chợ Tây, tiêu trừ ảnh hưởng của mình, hay là…
Lý Ngư liếc nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh, với hành động ngây thơ của hai người cũng có thể hiểu được một chút.
Bởi vì cái gọi là vua nào triều thần nấy, Lương Thần Mỹ Cảnh hẳn là đang dần dần trừ bỏ ảnh hưởng của thế hệ trước với các nàng, tự nuôi trồng thành viên tổ chức của mình.
Suy đoán của Lý Ngư kỳ thật là ý tưởng của người bình thường nhất. Cho nên một khi không bình thường, hắn cũng có suy luận hợp lý.
Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là, Lương Thần Mỹ Cảnh thật sự là loại người kia mà hắn nghĩ. Vấn đề là Lương Thần Mỹ Cảnh không phải người như vậy, Sau khi Thường Kiếm Nam mắc bệnh nan y mới vội vã đưa tới bên mình, đến khi hai nàng kế vị thì chết đi, sống ở Đông ly hạ cũng không quá ba năm, mà sau khi Thường Kiếm Nam chết sẽ nhanh chóng cất cao cánh của mình, hai nha đầu này nào có tâm cơ sâu như vậy, đối với quyền bính càng không ham thích.
Tiệc rượu rất náo nhiệt, đều là cố nhân của Lý Ngư ở Chợ Tây, chén trù mấy lượt, la lối om sòm. May mắn Lý Ngư vừa đến đã làm bộ bị tổn thương thận, cộng thêm những người ngồi ở bên trong so về lý lịch kinh nghiệm, địa vị thực không có mấy người cao hơn hắn.
Nhất là hiện tại Lý Ngư được phong tước, tuy nói so với quận công thì chỉ là một Nam tước cấp thấp nhất, nhưng trong mắt nhưng người này vẫn cứ là cao không thể với tới.
Đây chính là vị Tước gia, so sánh với Lý Ngư, bọn họ có nhiều tiền cũng chỉ là người phố xá, vì vậy không ai dám ép uống nhiều rượu. Chúc rượu nhiều lần nhưng chủ yếu là tự mình uống cạn, đây là ưu thế của kẻ bề trên.
Tiệc rượu qua hai canh giờ còn chưa chấm dứt, ngược lại mọi người càng uống không khí càng dày đặc, Lý Ngư sớm không chịu nổi, nhưng hắn là chủ khách, lại không nên chủ động nói chấm dứt.
May mắn Lương Thần Mỹ Cảnh cũng không chịu nổi, nói muốn đi tới Bá thượng ngắm cảnh, Lý Ngư thuận thế đứng dậy, ấn Khang ban chủ xuống, thay mặt ông ta đưa hai vị cô nương lên đê.
Trường đê Như Long, Vị Thủy lân lân.
Khi có thương thuyền đi qua lập tức thúc đẩy nước sông va chạm vào đê phát sinh ra tiếng ào ào.
Trên đê trồng dương liễu, thời tiết vào đầu mùa xuân, cành liễu đã trở nên mềm mại, nhìn gần thì những cành liễu kia còn chưa nảy sinh nhưng từ xa nhìn thấy thì đầu cành đã vàng nhạt như khói, mông lung một mảnh. Trong lúc vô tình đã phát sinh ý xuân.
- Ôi! Lý Ngư, ta hỏi ngươi chuyện này!
Lương Thần Mỹ Cảnh không giống như hai vị lão đại đứng đầu một phương, hai nàng một trái một phải, Lý Ngư đứng ở giữa, tư thế mặc cho ai vừa nhìn thấy đều nghĩ Lý Ngư là chủ.
An Như và Đào Y Y thì đứng ở phía xa xa, mang theo hai thị vệ.
Lý Ngư hơi say say liếc nhìn hai vị cô nương, vẫn không phân biệt được ai là Lương Thần ai là Mỹ Cảnh nói:
- Hỏi cái gì?
- Ngươi… lúc trước làm thế nào mà giết chết Nhiêu Cảnh Chợ Tây thế?
- Đúng nha, hắn rõ ràng ở trong phòng, ngươi không có khả năng đụng tới hắn đấy.
- Khụ! Mọi người đều uống rất vui vẻ, đừng nói về chuyện máu tanh nữa.
Lý Ngư không nói. Hai vị cô nương nhìn nhau hứ một tiếng. Các nàng hiếu kỳ, chuyện này các nàng kết luận là Lý Ngư làm, thái độ của Lý Ngư cũng là thừa nhận, nhưng hắn đã hạ thủ như thế nào, hai người nghĩ mãi không ra. Khi các nàng rảnh rỗi nhàm chán, thậm chí còn cân nhắc bắt chước, nhưng lại không biết cách.
- Được rồi được rồi, không nói tới đánh nhau, vậy ngươi… sẽ nhanh chóng đi Cơ huyện à?
Một người trong Lương Thần Mỹ Cảnh cảm thấy lưu luyến hỏi.
Lý Ngư gật đầu, một vị khác lại nói:
- Chà! Thật hâm mộ ngươi.
- Hả?
Lý Ngư thật không hiểu, không phải là không muồn rời xa bạn tốt sao, cái gì mà hâm mộ.
- Hai người chúng ta, mỗi ngày đều ở Đông ly hạ, thật sự muốn giống như ngươi, thiên nam địa bắc, nhiều phấn khích, đó mới không uổng công cuộc đời này.
- Đúng vậy! Ai… Ngươi sắp đi rồi, để lại cho chúng ta một bài thơ đi.
- Đúng vậy đúng vậy, ta nghe Khang ban chủ nói, ngươi biết làm thơ, ban đầu khi ở thiên lao ngươi cũng làm thơ, Nhưng ta hỏi hắn, hắn đã quên mất rồi.
Hai vị cô nương hưng trí bừng bừng, một trái một phải bấu víu vào cánh tay của Lý Ngư, cũng không kiêng dè.
- Làm thơ…
Lý Ngư cảm thấy buồn sầu, ta không biết! Không hiểu về thơ! Lúc trước cho là phải chết nên mới ép ra mà thôi.
Nhưng nhìn đôi mắt trông mong của hai vị cô nương, hơn nữa thông qua cái miệng của Khang ban chủ, dường như các nàng nhận định hắn biết làm thơ, lúc này cự tuyệt, có phải rất không biết điều không?
- Ừ, các ngươi để ta suy nghĩ!
Lý Ngưu vỗ cánh tay trấn an hai người, tránh ra khỏi các nàng đi về phía trước vài bước, liều mạng moi ruột gan.
- Song tiền minh nguyệt quang… Không thích hợp!
- Thùy tri bàn trung xan…. Phì!
- Thiếu tiểu rời nhà lão đại trở về… ta còn chưa đi.
- Đình xa tọa ái phong lâm vãn… Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên… Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu… Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai…. Giời ạ, thật không phù hợp với chủ đề mà.
Những thi từ Lý Ngư còn nhớ được nhảy loạn trong đầu, nhưng không tìm được một câu thích hợp. Lúc này một trong hai vị Lương Thần Mỹ Cảnh lại nói:
- Nhìn xem, phía trước là Tình Tận kiều, lấy Tình Tận kiều làm chủ đề đi.
Tình Tận kiều chính là Bá kiều, bởi vì lữ nhân đi xa thân hữu đi xa thường tiễn đưa dừng ở đó cho nên tên là Tình Tận.
Lý Ngư vừa nghe nàng nói vậy, đột nhiên nhớ tới một bài thơ có liên quan, thơ này rất có tiếng, cũng quá hay, vì vậy Lý Ngư nhớ tới một cách hiếm hoi, chỉ là vừa nãy luống cuống nên không nhớ tới.
Hắn lập tức nói:
- Có!
Lương Thần Mỹ C ảnh tiến lên một bước, bốn mắt sáng ngời.
Lý Ngư thuận tay nhặt một cành liễu mềm mại, ngâm:
“Tòng lai chích hữu tình nan tận
Hà sự danh vi tình tận kiều
Tự thử cải danh vi chiết liễu
Nhâm tha ly hận nhất điều điều”
Dứt lời, Lý Ngư thuận tay bẻ gãy cảnh liễu, mỉm cười đưa ra.
Lương Thần Mỹ Cảnh theo bản nhận giơ tay nhận lấy.
Hắn nhìn hai nàng, ánh mắt sung mãn cổ vũ: Khen ta đi, mau khen ta đi! Bài thơ “Chiết liễu kiều” này là của một quái nhân, ta lấy một bài thơ hay còn chưa xuất hiện đọc cho các ngươi, khen ta đi! Mau khen ta!
- Thơ hay! Tòng lai chích hữu tình nan tận, hà sự danh vi tình tận kiều!
- Tự thử cải danh vi chiết liễu, nhâm tha ly hận nhất điều điều.
Hai vị cô nương mắt sáng như sao lặp lại một câu, đang cầm cành liễu bông trái tim nhảy dựng, nhìn nhau, sau đó tay như bị cái dì sứa, suýt chút nữa không cầm chắc cành liễu.
- Hắn… hắn… có ý tứ gì?
- Xưa nay chỉ có tình khó nói hết… hắn… hắn muốn nói cái gì?
Hai vị cô nương xinh đẹp nhất thời tâm hoảng loạn, sau đó hai má đào ửng đỏ. Mặt như hoa đào, đặc biệt kiều mỵ.