Chương 579: Phúc sinh con.
- Người này thật là xấu xa!
Trên đường trở về, rèm vừa buông xuống, Lương Thần tựa vào Mỹ Cảnh, Mỹ Cảnh tựa vào Lương Thần, cũng không rõ là ai tựa vào ai, hai người đầy tê liệt.
Sự phấn khởi đi du ngoạn đã qua, hiện giờ trong xe không cần hình tượng gì, nghĩ sắp phải về Đông Ly hạ, tiếp tục cuộc sống bận rộn như bị giam lỏng, hai người không thấy vui vẻ chút nào.
Đột nhiên, Lương Thần nói một câu, mà Mỹ Cảnh lập tức biết đó là ai:
- Đúng rồi, hắn sắp đi rồi, thế mà còn…còn thả thính với chúng ta.
Nói xong, hai má Mỹ Cảnh lại đỏ lên.
Cảm giác đó rất thích, nàng chỉ muốn cất giấu ở trong lòng mãi mãi không nói cho bất kỳ người nào khác biết, đó là lễ vật mà tên kia tặng cho nàng và tỷ tỷ, chỉ hai nàng được độc hưởng mà thôi.
Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, thở dài:
- Thực ra, người này cũng rất được, lúc hắn ở chợ Tây, cuộc sống của chúng ta rất thoải mái vui vẻ, hôm nay cũng thế. Người này, luôn có thể khiến cho những ngày nhàm chán trở thành vui vẻ đấy.
- Ừ...
Mỹ Cảnh cắn môi, dán vào người Lương Thần, nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, trong mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ ngây ngốc kia cũng không biết đang nghĩ tới điều gì.
Thiếu nữ nào mà không mơ mộng, ai mà không có thời kỳ mơ mộng chứ. Lương Thần nói:
- Mấy địa phương thường nghe nhắc đến là Lũng Hữu, Giang Nam, tái bắc, đáng tiếc chúng ta chưa từng có cơ hội đến đó. Nếu có thể đi khắp những địa phương này, sống cuộc sống thoải mái tự tại mà không phải cẩn thận từng tí một như bây giờ thì tốt biết bao.
Mỹ Cảnh thở dài, vẻ mặt phiền muộn:
- Nhưng, đây là cơ nghiệp mà phụ thân vất vả lắm mới dựng nên được. Nếu chúng ta bỏ mặc, phụ thân dưới cửu tuyền nhất định rất thất vọng. Chúng ta nên bảo vệ tốt phần cơ nghiệp này đúng không?
- Đúng vậy, cho nên…
Lương Thần lại nhích sát vào Mỹ Cảnh, nếu không phải đỡ cho nhau, hai người đã rũ trên ghế rộng rồi.
- Thật là chán quá…
Hai tỷ muội đều thở dài.
Lý Ngư thì cùng Khang Ban chủ, Lưu lão đại, Hoa Lâm trở về thành.
Hắn vẫn chưa hỏi họ có nguyện theo mình đi Lũng Hữu hay không.
Mấy người này ở Trường An có phát triển rất tốt, không lý nào để họ đi theo mình chịu khổ chứ.
Gây dựng sự nghiệp, không chỉ là một mặt tốt đẹp mà còn có mặt nguy hiểm nữa. Về phần Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương, họ đã tự đề xuất ra, hơn nữa hai người này nói thật, nếu không phải nể mặt Lý Ngư trước đó là Thị trưởng thì căn bản không thể đứng vững ở chợ Tây. Họ từ địa phương nhỏ bé tới, bản lĩnh kiến thức không đủ, lại không chịu được khổ đắng như đám người Lưu lão đại, không có hậu trường, lăn lộn trong này được nhưng ra ngoài thì không thể.
Mấy người sánh vai đi, vừa nói vừa cười, đi còn chưa, nhìn còn có ba bốn dặm đã có thể thấy rõ tường thành nguy nga kia đột nhiên phía trước có hai kỵ khoái mã lao như bay đến.
Mọi người theo bản năng mà khẽ ghìm ngựa, nhìn nhìn.
Đã thấy hai kỵ khoái mã kia khó khăn lắm mới lao qua mọi người, lại đột nhiên ghìm cương lại, bụi tung lên mù mịt, sau đó hai kỵ khoái mã quay trở lại.
Lý Ngư theo bản năng cầm đao bên hông, nhưng hai kỵ khoái mã này lại không mang theo binh khí.
- Phía trước có phải là Lý Ngư Lý Lang Quân không?
Một kỵ sĩ trong đó vô cùng lo lắng hỏi một câu. Lý Ngư ngẩn ra, đáp:
- Là ta.
Kỵ sĩ kia mừng rỡ, nói:
- Lý Lang Quân, ta là gia tướng của quý phủ Đệ Ngũ cô nương, lúc trước từng gặp lang quân rồi.
- Hở.
Có lẽ, Lý Ngư ra vào Đệ Ngũ phủ nhiều người đều nhìn thấy, nhưng Lý Ngư lại không ấn tượng gì với họ cả.
- Có chuyện gì?
- Đệ Ngũ cô nương sắp sinh rồi, bảo chúng tôi mau chóng đi tìm lang quân ạ.
Lý Ngư sắc mặt biến đổi.
Thời đại này phụ nữ sinh nở đích thật là nguy hiểm, chỉ sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.
Hắn lập tức nói:
- Đi mau!
Còn chưa dứt lời hắn đã xông đi trước.
Mấy người Khang Ban chủ ngơ ngác nhìn nhau, sớm tin đồn về Đệ Ngũ cô nương và tiểu lang quân rồi, hiện giờ xem ra đúng là sự thật.
Trước cửa lớn Đệ Ngũ gia đã có mấy người hầu sốt ruột đứng chờ, từ xa thấy Lý Ngư khoái mã như bay đến thì mừng rỡ đẩy rộng cửa ra.
Cửa chính chầm chậm đẩy ra, còn chưa mở hết thì Lý Ngư đã phóng vào.
Tòa nhà Đệ Ngũ gia quá lớn, cũng không nhiều chướng ngại vật, Lý Ngư cưỡi ngựa phóng thẳng đến chỗ phòng chuẩn bị sinh, sau đó mới xuống ngựa, cả chặng đường sợ hãi mồ hôi chảy ròng ròng.
- Lang quân không thể đi vào ạ!
Đứng ở cửa là bốn thị tỳ thân cận của Đệ Ngũ Lăng Nhược, Bát Đại Kim cương thì đứng ngoài bốn người, hẳn bốn người kia ở bên trong phòng sinh rồi.
Lý Ngư dừng lại gật gật đầu với họ, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong, chợt nghe tiếng một nha hoàn nói:
- Cô nương, Lý Lang Quân đã đến rồi, đang ở bên ngoài ạ, cô an tâm.
Bà đỡ:
- Dùng sức, hô hấp, dùng sức...
Bên ngoài một nha hoàn nhìn thấy Lý Ngư đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng lấy bầu nước đến, Lý Ngư nhận lấy uống ừng ực.
Hắn uống sạch bầu nước, trong người sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Bên trong khi thì có kêu đau đớn của Đệ Ngũ Lăng Nhược, khi thì có tiếng hô của bà đỡ, khi thì có tiếng an ủi của nha hoàn. Rốt cục, một tiếng trẻ con khóc vang lên trong phòng sinh.
Lý Ngư lao lên bậc thang, nhưng lại bị nha hoàn trung thành cản lại.
Phòng sinh không cho phép nam nhân đi vào, nhiều kiêng kị, hai nàng nhất quyết chấp hành.
- Chúc mừng a lang, chúc mừng a lang!
Bên trong hẳn là chưa xong, một bà đỡ đi ra lấy tấm vải sạch, sau đó cười tươi rói chúc mừng Lý Ngư:
- Là tiểu lang quân ạ, mẫu tử bình an.
Lý Ngư nghe được bốn chữ “Mẫu tử bình an" lòng mới thả lỏng, vái chào bà đỡ:
- Cảm ơn nhiều.
- Ôi, không dám, không dám ạ.
Bà đỡ vội vàng nghiêng người tránh lễ, định nói thêm câu gì đó thì bà đỡ bên trong phòng chợt kêu lên:
- Vương bà tử, mau vào đi, còn một đứa nữa.
- Hả?
Vương bà và Lý Ngư cùng kêu lên.
Vương bà tử xông vào phòng, trong lúc rối loạn vẫn kịp lấy tấm vải trong tay nha hoàn. Lý Ngư lại lập tức căng thẳng, đang sốt ruột thì nghe tiếng khóc vang dội bên trong, sau một lát, Vương bà tử lại lao ra, mặt mày hớn hở nói:
- Ôi, chúc mừng a lang, chúc mừng a lang, tiểu nương tử sinh đôi ạ, nhị công tử cũng bình an sinh rồi ạ. Mẫu tử bình an!
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói:
- Ôi, thật sao, chúc mừng…à không, cám ơn bà bà. Khi nào ta có thể vào thăm…
- Vương bà tử, mau quay vào đi, vẫn còn một đứa nữa.
Lý Ngư:...
Hai đứa bé sinh đôi khóc một trận rồi sẽ thôi, nhưng hai đứa bé hình như không thương lượng tốt việc khóc thì phải, vì thế một đứa khóc lên, đứa kia sẽ khóc theo, cứ thế tiếng khóc không dứt.
Trong tiếng khóc vang của hai đứa bé lại có một tiếng khóc thứ ba vang lên.
Lần này không đợi có người đi ra, Lý Ngư đã hỏi:
- Mẫu tử bình an đúng không, là trai hay gái?
Vương bà tử trong phòng vui mừng đáp:
- Lại một vị công tử nữa ạ, mẫu tử bình an, chúc mừng a lang.
- Ha ha ha, là tam thai, mình cũng được đấy nhỉ, ha ha ha…
Lý Ngư quá vui mừng mà chẳng quan tâm đến hình tượng, chống nạnh cười khành khạch.
- Vẫn còn một đứa nữa.
Bên trong lại có tiếng kêu, tiếng cười của Lý Ngư đột nhiên dừng lại.
Lại tiếp tục chờ đợi, Lý Ngư cảm thấy bắp chân như căng lên, bên trong mới có thanh âm:
- Chúc mừng a lang, Tứ công tử bình an sinh ra rồi, mẫu tử bình an.
Lý Ngư nuốt khan nước miếng, run rẩy hỏi:
- Còn... Còn nữa không?
- Còn, vẫn còn. Dùng sức, lấy hơi, lấy hơi.
- Còn ư, vẫn còn ư?
Lý Ngư thấy trước mắt tối sầm, vội đưa tay tóm lấy gì đó, cuối cùng túm lấy ngực của nha hoàn đứng cạnh.
- A…
Theo tiếng thét chói tai của nha hoàn, cùng với tiếng khóc tiếng kêu ở trong phòng sinh, đứa con thứ năm Lý gia đã sinh ra.
- Chúc mừng a lang, chúc mừng a lang, ngũ công tử sinh ra rồi, mẫu tử bình an.
Lý Ngư run rẩy hỏi:
- Hết…hết chưa?
Vương bà vui mừng gật đầu:
- Ôi, a lang à, một lần sinh năm đứa mà ngài còn chưa thấy đủ à? Hết rồi, hết rồi…
- Phù…
Lý Ngư thở hắt ra, trong lòng buông lỏng, cả người rũ xuống đất, ngất đi.
Có cần kích thích đến mức thế hay không, dọa chết cả cha rồi đây này!