Chương 580: Lương thảo đi trước.
Phan Nương Tử đi đằng trước, Lý Ngư đi sau, sau nữa là Tác Tác, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh cứ như đang đi duyệt binh đi qua năm đứa bé.
Năm đứa bé vừa bú no xong đang ngủ say sưa. Trẻ mới sinh vốn rất nhỏ, lại là thai năm nên càng nhỏ hơn, tuy đã qua bảy tám ngày mặt mũi đã tròn hơn nhưng vẫn rất nhỏ. Mấy người Phan Nương Tử sợ bước chân nặng sẽ làm chúng sợ nên vô cùng cẩn thận. Năm đứa bé, năm vú em vai rộng eo thon đứng bên giường, từng người có nhiệm vụ cho sữa, với tài lực của Đệ Ngũ gia thì chuyên này rất dễ dàng.
- Ôi chậc chậc chậc, mấy đứa này…ôi…
Phan Nương Tử nói khẽ, không biết là vui mừng hay kinh hãi.
Lý Ngư thì thụt:
- Không phải lo, chúng giờ hơi nhỏ, nhưng lớn nhanh thôi. Giờ mỗi đứa đều có một vú em chăm sóc, nửa năm nữa mẹ sẽ thấy chúng khác hẳn.
Phan Nương Tử liên tục gật gù, mặt mày hớn hở nói:
- Còn cần con giải thích cho mẹ à. Mẹ biết, mẹ biết.
Mang nhiều thai ở thời cổ đại cũng không hiếm thấy, nhưng chỉ song thai tam thai là phần lớn, tứ thai ngũ thai thì hiếm có. Thời Đại Minh Thành Hoá từng có Trâu Lượng người huyện Gia Thiện mang lục thai sinh sáu con trai, giờ vẫn là một truyền thuyết. Chỉ là chuyện này rơi trên người người khác là một huyền thoại, rơi trên người mình thì hạ xuống rồi. Phan Nương Tử lưu luyến ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng thì nắm chặt tay Lý Ngư, mắt đỏ lên nghẹn ngào:
- Lý gia chúng ta khai chi tán diệp, nhân đinh hưng vượng, mẹ đã không làm người cha đã mất của con thất vọng. Con ơi, đây đều là cháu con của Lý gia, chớ để chúng nó lưu lạc bên ngoài.
Phải để chúng nhận tổ quy tông con à.
Lý Ngư nói:
- Ôi mẹ, lúc này không nói được, con…
- Cái gì, nhất định phải đón chúng về Lý gia đấy.
Phan Nương Tử mắt đỏ lên:
- Nếu không con sẽ là đứa con bất hiếu đấy. Những cục cưng kia đều là huyết mạch Lý gia ta, sao có thể để lưu lạc bên ngoài được.
Lý Ngư nói:
- Vâng vâng vâng, được được được ạ. Mẹ yên tâm, Lăng Nhược là người hiểu lý lẽ, con sẽ thuyết phục cô ấy.
Vất vả lắm mới khuyên được mẹ già, mà mấy người Tác Tác, Cát Tường tựa hồ bị Lăng Nhược sinh một mạch năm đứa con mà sợ ngây người, cũng không nói được gì, cùng Phan Nương Tử trở về Lý gia. Lý Ngư thì ở lại Đệ Ngũ phủ chăm sóc Lăng Nhược.
Tuy nói Đệ Ngũ Lăng Nhược tài vụ hùng hậu, quý phủ không thiếu gì, chuyện gì cũng đều có người làm việc, nhưng về mặt tình cảm thì người khác không thể thay thế được.
Đi vào phòng ngủ của Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lăng Nhược đang ngủ, trên gương mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi.
Lý Ngư ngồi ở mép giường, vén sợi tóc rơi trên trán nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mở mắt, mỉm cười với hắn.
Nàng vẫn chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỏ ra một khoản tiền lớn mời dược vương Tôn Tư Mạc đến nhà, đích thân bắt mạch bốc thuốc cho nàng, thậm chí còn mua một tặng một, để lại hai phương thuốc chuyên dùng cho trẻ nhỏ tắm rửa. Vốn chỉ là một phương thuốc cường tráng gân cốt, chiếu đơn này đi bốc thuốc, thường thường tắm cho trẻ nhỏ có thể cường thân kiện thể, căn cốt không tầm thường. Cũng bởi Tôn lão sư lớn tuổi, nói nhiều, cười khà khà khoe khoang với Lý Ngư:
- Tước gia, lão phu còn một phương thuốc, chuyên dùng cho bé gái. Nếu từ nhỏ dùng để tắm gội, da thịt sẽ trắng như tuyết, mịn màng, dù có phơi nắng cả ngày thì lớp phơi nắng bóc đi, làn da mới vẫn trắng mịn như cũ.
Hà hà, đáng tiếc nhà Tước gia lại là năm vị tiểu lang quân…
- Kính xin Tôn lão ban thưởng!
- Ôi dà, thứ này phải sử dụng từ nhỏ, phu nhân không dùng được đâu.
- Khà khà, Lý mỗ nhất định sẽ có con gái đấy. Lão tiên sinh, lão cũng không thể quá keo kiệt nha.
Lý Ngư nói xong, lại lấy ra một hộp vàng thoi, đặt lên tay Tôn Tư Mạc.
Lão tiên sinh cầm không nổi vội để xuống bàn thở hồng hộc:
- Lấy giấy bút đến!
Vì thế, Lý Ngư có hai tờ đơn thuốc, chỉ chuyên dùng cho con gái nhỏ tắm, nhưng giờ chưa dùng đến.
Tuy nhiên, hắn không hề lo lắng, trong nhà còn có “nhàn” thê, vẫn có lúc cần dùng đến đấy. Đệ Ngũ Lăng Nhược vốn chú trọng bảo dưỡng, hiện giờ lại có Tôn thần y đích thân kê đơn thuốc bồi dưỡng hằng ngày nên sức khỏe khôi phục rất nhanh. Sở dĩ thường thấy mệt mỏi là vì sinh một lúc năm đứa con, cho nên mới thế.
Về phương diện khác hằng ngày đều dành thời gian ở bên năm đứa con trai bé bỏng.
Một đứa cũng đủ một người lớn kiệt sức, huống chi là năm người. Cứ liên tục như thế, tuy nói có vú em, nha hoàn, bà tử cùng chăm sóc, nhưng vẫn thấy mệt mỏi đầu óc choáng váng.
- Bà bà và mọi người về rồi à?
- Ừ! Thấy nàng đang ngủ nên để nàng ngủ cho ngon.
Lý Ngư nắm tay nàng, do dự một chút nhưng không nói gì.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mỉm cười nhìn hắn, nói:
- Muốn nói gì à?
Lý Ngư lắc đầu:
- Không...
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Bà bà thương cháu, muốn chúng về Lý gia đúng không?
Lý Ngư kinh ngạc:
- Nàng nghe thấy hết rồi à? Không thể nào, cách âm phòng sao kém thế nhỉ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lườm hắn một cái, nói:
- Muốn nghe là nghe được ngay.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Nàng trước kia chỉ là một người quen, nên chưa thích ứng. Thời gian qua thân quen nhiều, nàng xem mẹ ta và Cát Tường, Tác Tác ở chung rất tốt, không có vấn đề gì, mọi người về sau đều là một nhà cả. Đương nhiên, nàng thích sống một mình, ta sẽ xây một chỗ riêng biệt. Còn phần con mình, hai đứa theo họ Đệ Ngũ, được không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười:
- Họ gì, đều là con của chúng ta. Trước đây ta chỉ đùa huynh thôi. Huynh cho là ta để ý đến việc truyền thừa dòng họ Đệ Ngũ à.
Lý Ngư nhớ tới việc năm xưa cha mẹ Đệ Ngũ Lăng Nhược đối xử với nàng như nào, lại nghĩ đến bao nhiêu năm qua, Đệ Ngũ Lăng Nhược và gia đình đã chặt đứt quan hệ, trong lòng yêu thương hôn nhẹ lên môi nàng, dịu dàng nói:
- Giờ nàng đã có ta, có con, chúng ta có nhà của mình, đừng nghĩ đến chuyện không vui này nữa.
- Ừ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đưa tay hắn áp lên má mình, nói:
- Trước đây, ta từng hai bàn tay trắng, cho nên ta càng quý trọng hiện tại hơn bất cứ người nào.
Lý Ngư nắm chặt tay nàng, mở miệng một cách khó khăn:
- Hôm qua quan phủ đưa tin tức tới nói Thổ Phiên xâm phạm đã bị thứ sử Kỳ Châu, thứ sử Hà Châu liên kết tướng sĩ Dân châu đánh bại, thoái lui ra khỏi cảnh giới Dân Châu rồi, Cơ huyện đã không còn bị địch xâm phạm, cho nên ít ngày nữa ta phải phụng chiếu đi phía tây. Nhưng giờ nàng…
Hắn ngập ngừng một chút, nói tiếp:
- Giờ ta lo lắng nhất là nàng vừa vất vả sinh con xong, ít nhất cũng phải đợi các con được gần tuổi mới nên đi. Nhưng nay Cơ huyện có rất nhiều việc cần làm, ta cần phải đến đó để bố trí tốt, sau đó đón nàng tới đó, được không?
Tính toán của Lý Ngư vốn rất được, nhưng lần này đi xa một cách đột ngột, khiến trong lòng hắn rất khó chịu. Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Vâng, việc ở Cơ huyện không thể kéo dài, ta đã đoán trước được từ sớm rồi. Ta dĩ nhiên không tiện đi theo huynh, nhưng ở đây là nơi cơ nghiệp của Lý gia chúng ta về sau, ắt cũng toàn lực trợ giúp. Giờ ta tức khắc bứt ra khỏi chợ Tây, có một vài thân tín đi theo ta từ lâu ở lại sẽ không được trọng dụng.
Hẳn sẽ đi theo ta, ta có thể an bài cho họ đến Lũng Hữu trước. Những người này sẽ đi theo huynh.
Lý Ngư nói:
- Được, Những người này, ta sẽ lo liệu.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Chuyến đi Cơ huyện này chỉ sợ là chuyện lớn, chắc chắn sẽ xây dựng rầm rộ. Dương Đại Lương hẳn sẽ đi theo huynh chứ?
- Ừ!
- Nhưng việc xây dựng, người thực hiện, có ý định gì không?
- Ta nghĩ đến Cơ huyện rồi mới chiêu mộ họ, nàng thấy sao?
Chiêu mộ ngay lúc này dĩ nhiên tốt hơn. Sau chiến loạn, lưu dân nhiều, như thế cũng có thể hỗ trợ lưu dân, tránh để xảy ra họa loạn. Sau khi xây dựng xong thì lựa chọn những người ưu tú làm binh của huynh. Tuy nhên dù sao cũng vẫn phải chọn những người hiểu về xây dựng để chỉ huy những người này. Dương Đại lương xưa nay ngại giao tiếp, khó đảm nhiệm được, mà việc này lại không thể giao cho một người xa lạ được.
- Đúng vậy.
Lý Ngư nghe xong nhíu mày.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Gọi Bao Kế Nghiệp đi giúp huynh đi. Hắn và huynh làm việc chung nhiều, rất đáng tin cậy.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Hả, không ngờ hắn…hắn là người của nàng à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lườm hắn một cái, nói:
- Ta mua chuộc người của huynh làm gì, có đề phòng được huynh trêu hoa ghẹo nguyệt đâu.
Hở…có sao? Ta chỉ có thể chất hút hoa thôi, chứ không hề chủ động lôi kéo cô nương người ta mà, trừ mỗi Cát Tường bọ…
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ta thấy huynh không có động tác gì nên ra mặt mời chào thay huynh thôi.
Lý Ngư nói:
- Hắn chịu đi à? Nơi đó núi cao đường xa đấy...
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Thương nhân trục lợi mà! Cái lợi này còn gấp đôi ở Trường An, thương nhân thì ở đâu mà không thể làm được à. Hắn chẳng những cầu còn không được, còn cứ luôn cầu xin ta, bảo đừng nói tin tức này cho người khác tránh bị chia sẻ lợi lộc.
Lý Ngư vui mừng:
- Thì ra là thế, là ta nghĩ kém quá.
Lý Ngư luôn dựa theo vấn đề tư duy của đời sau, đôi lúc là ưu điểm, nhưng đôi lúc lại rất không hợp thời.
Lũng Tây xưa nay không yên ổn, vị Thường Thư Hân đại gia ở Sơn Tây kia chẳng phải còn chạy đến Lũng Tây đó sao. Lợi ích nằm ở nơi đó. Đương nhiên, sở dĩ Bao Kế Nghiệp đồng ý, chính là liên quan đến quốc lực Đại Đường đang phát triển không ngừng, đừng thấy lần này Thổ Phiên xâm phạm địa khu Dân Châu, nhưng cũng gây hỗn loạn rồi. Đại Đường lúc này vốn đã khiến cho Đột Quyết và Thổ Dục Hồn kinh hồn táng đảm. Mà Thổ Phiên vẫn là một cô gái đang phát triển, tuy rằng thích kéo rảnh rỗi nhưng vẫn bị Đại Đường đè xuống đất để đánh. Tiền kỳ Thái Tông, Cao Tông thậm chí Huyền Tông, đế quốc Đại Đường ở Tây Vực vẫn bị vây trong tình trạng “Độc Cô Cầu Bại”, cho nên người Đường cũng có tâm mở rộng biên giới.
Lý Ngư nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược, đầy khâm phục:
- Người ta thường nói người đàn bà chữa ngốc ba năm, ta lại thấy nàng quá khôn khéo tài giỏi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bĩu môi, nói:
- Muốn ta đổi sang ngốc, để dễ bị huynh dụ dỗ à? Chỉ sướng huynh thôi.
Nàng lườm hắn, nói:
- Dương cô nương Càn Long đường đã bán cửa hàng kia đến Lĩnh Nam xa xôi rồi đấy.
Trong lòng Lý Ngư nhảy dựng, chột dạ cười ngượng ngịu:
- Đâu liên quan gì tới ta đâu.
Ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn hắn rất lâu, sau đó mỉm cười:
- Thế gian có nhiều chuyện đều bởi duyên phận cả. Ta và huynh có duyên, được thời không đưa về mười năm trước, để chúng ta quen nhau. Ông trời không để cho huynh phần duyên phận này, thì huynh chớ có nghĩ nhiều.
Lý Ngư vẫn mạnh miệng, nói:
- Đương nhiên không có rồi.
Nhưng trong lòng thì đầy phiền muộn, nếu hai người thật sự chưa từng nảy sinh quan hệ gì, thì cũng thôi, nhưng trong trí nhớ của Dương Thiên Diệp tuy đã mất một số ký ức, nhưng với hắn, thật sự đã từng có nhiều kỷ niệm khó quên.
Đàn ông đều có lòng tham chiếm hữu, là nữ nhân của hắn, thì dĩ nhiên là nữ nhân của hắn…Trong lòng của Lý Ngư đầy u uất, như bị thiếu mất thứ gì đó.
Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị dẫn theo nhân mã tâm phúc ước hơn bốn mươi người ra khỏi nam thành Trường An, qua hơn mười địa phương thì dừng chân dưới một chân núi, thủ hạ vốn trú ở Bá Thượng đã bán sạch tất cả tài sản, nhất tề chờ ở đây.
Mọi người đều đổi cách ăn mặc đi Lũng Hữu, mang theo một lượng lớn xe ngựa đồ vật.
Hai bên hội tụ xong tiếp tục đi về phía nam đến Chung Nam, tiếp tục hội tụ với nhân mã thanh tráng các nơi ước chừng hơn tám trăm người, hộ tống hơn trăm chiếc xe ngựa, đóng giả thành thương đội, người nào cũng đeo đao.
Đoàn người Dương Thiên Diệp thay đổi hành trang, đại đội nhân mã liền đổi hướng, vốn đi hướng đông nam nay lại chuyển đi hướng tây. Mặc Đại tổng quản đã phái người đi Cơ huyện tiền trạm rồi, đại đội nhân mã tiếp tục đi đến đó.
Cơ huyện, cơ của cơ nghiệp. Mặc tổng quản thấy đây là một điềm tốt, từ những không thuận lợi trước đó, từ nay về sau mây mờ trăng tỏ, họ sẽ ở Lũng Hữu trời cao Hoàng đế xa, bắt đầu cuộc sống mới của họ.