Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 591 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 591: Lấy máu xây công sự..

Tân thành trì Cơ huyện đã bắt đầu kiến tạo.

Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu, vấn đề cần giải quyết hàng đầu chính là lương thực.

Lý Ngư ở Trấn Tân Hải ổn định Vương Siêu Vương Đông và ngũ phú hào, để cho bọn họ coi mình là chỗ dựa vững chắc và hi vọng khi cần sẽ có mấu chốt tác dụng. Cơ huyện vừa trải qua chiến loạn, thiếu nhiều nhất chính là lương thực, thế nhưng nhờ năm địa đầu xà này (rắn địa phương) hỗ trợ, Lý Ngư không chỉ có được lương thực, hơn nữa còn thấp hơn giá thị trường hai phần, năm địa đầu xà bám vào cây to này để đối kháng Bàng lão hổ cũng phải bỏ ra vốn lớn.

Có lương thực, lại còn một vấn đề chính là vật liệu xây dựng. Năm người cũng có thể hỗ trợ, có điều cũng không cần quá nhiều, gỗ và đá có thể lấy tại chỗ, lúc này thiếu nhất chính là lao động…

Vì thế Lôi Lạc Lôi đô úy đã đưa người tới.

Nhóm người đưa tới đầu tiên khoảng ba ngàn người, xem ra Lôi Lạc cũng ước gì sớm tống được đám máy móc này ra ngoài. Có điều y vẫn được coi là một người bạn tâm giao, cẩn thận dặn dò Lý Ngư:

- Tước gia, trong này có những người giết người không chớp mắt, tính cánh quái đản thô bạo, gian tà thành tính, dũng mãnh gàn bướng mà không sợ chết thì chỗ nào cũng có, đều là đám sát tinh, ngươi tuyệt đối đừng để cho bọn họ ăn no, những người này…

Lôi Lạc mới nói tới đây, ánh mắt dựng ngược lên.

Mấy chục tiểu mỹ nhân dáng người cao dầy, ngực to mông tròn, eo nhỏ chân dài, nhan sắc vô cùng xuất chúng, ăn mặc trang phục bó sát người, cầm thêm đao thương phí phách hiên ngang đi tới trước mắt, đây là chuyện gì vậy?

Lôi Lạc giật mình nói:

- Tước gia ngươi … còn có nhiều mỹ nữ như vậy à? Chớ để bọn họ lộ diện, những tên dâm tà kia, có rất nhiều người có thể vì mỹ nữ mà rơi đầu trong nháy mắt, tinh trùng lên não, không thể nói lý đâu.

Lý Ngư cười dài nói:

- Lôi đô úy nói đúng lắm, ta sẽ cẩn thận!

Năm mươi mỹ nữ đều bị Long Tác Tác huấn luyện thành nữ binh. Đối với nữ binh, Lý Ngư cũng không phản đối, có điều nếu mỗi người trong họ đều có sức chiến đấu giống như Long Tác Tác, ngược lại cũng rất khả quan rồi. Chỉ trông vậy vào các nàng mà có sức chiến đấu như Long Tác Tác đương nhiên là hi vọng xa vời, thế nhưng nếu trải qua huấn luyện, họ cũng có thể biết phương pháp chiến đấu, lại có thể nâng cao thể lực, cũng chưa chắc không phải là một đội quân có thể chiến.

Long Tác Tác nói như này, thực sự không ăn thua thì đem giữ hộ viện, nữ trung thành hơn nam đấy.

Được rồi, nàng rất xinh đẹp, nàng nói cái gì cũng đúng.

Lý Ngư chỉ cần nàng không mặt nặng mày nhẹ với mình là dược, còn lại mặc nàng thích làm gì thì làm.

Lôi Lạc vừa đi, Lý Ngư lập tức phái người đi đón những lao công tù phạm này. Người phái đi là Long Tác Tác, mang theo năm mươi nữ binh, dung mạo diễm lệ. Vì thế, tối hôm đó, có hơn hai mươi tù phạm không biết sống chết hai chân bị xiềng xích, bò lên trên đỉnh Chiết Mai muốn trộm hương cướp ngọc. Mà cùng một buổi tối, còn có hơn một trăm tù phạm thừa dịp ít người canh giữ đã lén lút chạy trốn.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên công trường còn chưa hình thành vẫn đang ở phần thô đã có hơn một trăm cột, trên đỉnh mỗi cột đều mang theo một đầu người đẫm máu. Thi thể của mỗi người đều vùi vào trong đất, Tước gia nói rồi, như vậy thổ địa sẽ càng màu mỡ, dẫn tới hoa mầu càng tươi tốt.

Chỉ có như vậy mà lập tức khiến cho những tù binh bướng bỉnh hung gàn không chịu thuần phục này vô cùng kinh hãi.

Đương nhiên, cũng chẳng được bao lâu bọn họ vẫn chứng nào tật ấy, đặc biệt là Lý Ngư còn cho ăn no, khi bọn họ ăn no, có sức lực, người có ý đồ xấu ngày càng nhiều hơn.

Mỗi ngày đúng giờ thức dậy, đúng giờ làm việc, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ nghỉ ngơi, mỗi ngày đều như thế, làm sao nhữn kẻ hung gàn bướng bỉnh này có thể thích ứng?

Cho nên, người khiêu khích giám công bị bắn chết rồi!

Có người tiếp tục nửa đêm mò lên núi thế nhưng ngay cả tóc tơ của tiểu mỹ nhân còn chưa chạm tới, đầu người đã được treo lên vào sáng sớm hôm sau.

Có người vẫn chạy trốn, càng nhiều người chạy trốn nên cột càng ngày càng nhiều, đầu người cũng càng ngày càng nhiều.

Mấy trăm cái đầu người treo lên cao, da thịt sớm đã bị chim chóc mổ rỉa hết, đầu lâu trắng hếu nhìn là có thể thấy.

Lý Ngư biết bọn họ vốn chỉ là những lương dân thiện lương bị bức bách làm mã phỉ, nhưng hắn cũng biết, lúc này không thể nương tay. Nương tay chính là tàn nhẫn với chính mình.

Đợi đến khi năm người Vương Siêu, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi tới chân núi Chiết Mai thăm cũng không khỏi hoảng sợ. Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ một người dung mạo thanh tú như Lý Tước gia, lại có bút tích như thế, Điều khiến cho người khác không thể tin được đó chính là Lý Tước gia vốn chỉ có hơn trăm tinh tráng nhưng có thể dạy dỗ được đám phạm nhân này, vốn là ba ngàn tù phạm lúc này chỉ còn hơn hai ngàn người, nhưng tất cả phạm nhân đều có kỷ luật nghiêm minh, tinh khí tràn đầy, phảng phất có tư thế của một quân đội.

Thậm chí Thiết Vô Hoàn còn chọn tra ba trăm người từ trong số bọn họ, rời khỏi nô tịch, biến thành tư binh của Tước gia. Khi bọn họ tới Thiết Vô Hoàn đang huấn luyện ba trăm tân binh, bọn họ phân loại hai bộ ngũ, áo giáp da lông, tay cầm đao thương bằng gỗ đơn sơ, nhanh nhẹn dũng mãnh, sát khí làm cho người ta sợ.

Bọn họ cảm thấy đây không phải là một chi quân đội mà là một bầy sói.

Vị Lý tước gia này… thật đáng sợ! Tuy nhiên, lúc này họ đã lên thuyền giặc, không có đạo lý rời thuyền, huống chi họ vẫn luôn tin tưởng vững chắc, đánh đổ Bành Phong, bọn họ có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa, thấy cảnh này bọn họ lại càng tin tưởng hơn nữa, vị Lý Tước gia này hiển nhiên không muốn thái bình, hẳn là muốn một phen sự nghiệp.

- Phốc!

Một đầu người rơi xuống đất, người chém chính là một lao công trong đám tù phạm được đề bạt lên đốc công.

Hắn có đôi mắt tam giác đằng đằng sát khí, quát to:

- Tiêu cực lười biếng, chém!

Lưu Vĩ lau cái trán đầy mồ hôi, y cảm thấy họ làm việc dốc sức mà vẫn bị giết! Ba người ngàn đã chết một phần ba, Tước gia đây là định giết sạch đám người kia hay sao?

Lúc đến họ áo bào gấm ngựa hung dữ, tôi tớ như mây, rất uy phong, Theo Lý Ngư lên núi, cũng là nhắm mắt theo đuôi, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Bành Phong gần đây rất bực hội.

Từ khi nghe nói Lý Ngư căn bản không có ý định vào Cơ Huyện, mà là chạy tới Chiết Hoa Sơn xây thành trì mới, y trở nên rất bực bội.

Khi y nghe được tình hình phát sinh ở Chiết Hoa Sơn, y trở nên càng bực bội.

Khi y ý thức được Lý Ngư không đểy ý gì tới y, người ta chỉ làm chuyện của người ta, nhưng y vẫn cực kỳ để tâm lo lắng tất cả chuyện phát sinh ở ngọn núi Chiết Hoa Sơn, y… cực kỳ buồn bực.

- Lão tử không thể ngồi chờ chết, lão tử sẽ không ngồi chờ chết!

Khi thời gian trôi qua nửa tháng, Lôi Lạc lại đưa tới cho Lý Ngư ba ngàn người nữa, khi nghe thấy ba ngàn tù phạm trước đó đã chết quá nửa, Bành Phong rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa.

Y bước nhanh vào thư phòng, viết hai phong mật thư, giao cho người hầu Từ Hải Cảnh và Từ Hải Sinh:

- Hải Cảnh, ngươi đi tới Mã Ấp Châu, đưa phong thư này cho La Khắc Địch! Hải Sinh, ngươi tới Thổ Phiên một chuyến…

Bành Phong tỉ mỉ dặn dò, hai thân tín cấp tốc rời đi, Bành Phong từ từ làm gẫy bút lông trong tay, cười một cách âm hiểm…

Bình Luận (0)
Comment