Chương 592: Quay đầu lại là bờ..
Trên đỉnh có đỉnh, đỉnh núi từng tầng, muôn hồng nghìn tía, ở giữa có ba dải lụa, hạ xuống, trên Chiết Mai có một cái đầm lớn.
Trên đỉnh núi quá dốc đứng, giống như một chiêu kiếm đâm về khoảng không, căn bản khó có thể đặt chân, Dương Tư Tề không có ý định xây dựng nhiều, chỉ lợi dụng những nơi có thể đặt chân được, sửa thành một hành lang, dùng để tản bộ ngắm cảnh.
Phủ Nam tước của Lý Ngư lợi dụng ba mặt của đầm mà xây dựng xong. Trong phần bên phải rộng rãi nhất hiện tại dùng làm nơi ở của Long Tác Tác. Hết cách rồi, thủ hạ của Long Tác Tác có gần trăm nữ binh, ngoại trừ năm mươi mỹ nữ kia còn có nữ tử gia quyếtn theo Long gia trại tới đây. Nhiều người như vậy, mỗi ngày đều hô giết rung trời.
Phan nương tử và Dương Tư Tề không chịu nổi, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh có bầu, cũng không chịu nổi. Ngay cả Lý gia đại bảo cũng không chịu nổi, cho nên chạy tới ở ngủ cùng Cát Tường nương nương. Nó từ nhỏ đã thân cận với Cát Tường còn hơn cả mẹ ruột, Tác Tác cũng không có cách nào, tính tình nàng tự do đã quen, thật sự không dễ thân thiết ôn nhu như Cát Tường.
Các nữ binh hiện tại đã có dáng dấp hơn, Lý Ngư nhìn một hồi cũng cảm nhận được mấy phần sát khí. Long Tác Tác luyện nữ binh không giống như Lý Ngư đối phó với mấy tên tù phạm bên kia, không nghe hiệu lệnh, giết! Nói lời oán giận, giết! Kích trống không tới, giết! Sợ khổ, giét! Một trận toàn là giết thực sự khiến cho những hạng người hung gàn kia dậy dỗ không kém với một chi quân đội bách chiến.
Tuy nhiên, trong quân nhất định phải lập uy, có sợ mới có kính, như vậy mới có kỷ luật nghiêm minh, xử lý những người không an phận trong quân, vì vậy Long Tác Tác cũng có biện pháp của nàng.
Nhát gan yếu đuối sợ hãi không chịu được phải làm sao?
Dễ thôi! Tất cả đều cách chức làm nữ nô, phụ trách nấu cơm, giặt quần áo cho nữ binh, hầu hạ ăn uống. Thử nghĩ xem, vốn những người này có thân phận như nữ tử, bị giáng thành nữ nô thậm chí còn có khuôn mặt đẹp hơn những cô gái khác tới mấy phần, con gái vốn thích tranh cường háo thắng, sẽ không phục. Lúc này lại bị thấp hơn một cái đầu, bị người khác sai bảo.
Làm thân phận thấp hèn, đó là cảm giác thế nào? Mà các cô gái khác nhìn thấy từng người sống sờ sờ trước mặt, tuy các nàng không bị tra tấn, nhưng lại đặt ở trong mắt, tưởng tượng mình có kết cục như thế thì còn khó chịu hơn cả chết. Vì vậy bắt đầu chịu huấn luyện, mỗi ngày tranh nhau chen lấn, căn bản không dám buông thả.
Cứ như vậy, một chi nương tử quân có sức chiến đấu dưới tay Long Tác Tác dần dần được hình thành.
Giữa đỉnh Chiết Mai và đỉnh Thái Cúc không cách nhau xa, ở giữa hai đỉnh núi thẳng tắp cách khoảng năm sáu dặm, nếu đi bộ đại khái khoảng mười dặm, nếu phi ngựa thì trong khoảng khắc đã tới.
Tuy nhiên dưới chân hai đỉnh núi là một mảnh đất hoang, cũng chưa có đường, lúc này hai bên đều đang xây công sự với khí thế ngất trời, chỉ có điều là chưa gặp nhau.
Nhưng hai bên đều đã biết, bên cạnh cũng có người xây công sự, hơn nữa chủ nhân nơi đó là thân phận gì.
Tang Nhu, nữ chủ nhân của Đỉnh Thái Cúc.
Nghe nói nàng ta là quý tộc Thổ Phiên, trong đấu đá quyền lực gia tộc thất bại, rất nhiều người bị giết hại. Vị cô nương này mang theo thân tín, mang theo tài bảo trốn tới nơi này, muốn định cư tránh họa ở nơi này.
- Tang Nhu? Cái tên này nghe rất hay!
Lý Ngư nghe xong mỉm cười, hắn nhớ tới Trung Thiện Nhu trong Tầm Tầm Ký, khó trách tên này vừa nghe đã có cảm giác.
Cát Tường đùa với con trai ngọt ngào cười:
- Ừ, là một cái tên rất hay, có lẽ là một đại mỹ nhân đấy.
Có sát khí! Lý Ngư muốn sống có ý thức rất mạnh, lập tức nói:
- Vậy cũng phải nộp thuế thôi! Khoáng tứ thúc, ngươi quay lại Đỉnh Thái Cúc một chuyến, bảo họ báo danh sách đăng ký nhân viên, để hạch định thuế phú. Sử dụng đất của chúng ta, tuy chỉ là vùng núi nhưng cũng phải nộp thuế! Thiếu một phân bạc cũng không được!
Khoáng tứ thúc tuân lệnh, vội vã đi về.
Từ khi Tước gia nhận năm mươi lễ vật là tiểu mỹ nhân, trong ngôi nhà này như lâm đại địch, mình vẫn nên tránh xa thì hơn.
Trên đỉnh núi Thái Cúc, Dương Thiên Diệp đứng trên một khối vách núi đá trước vực sâu, gió núi thổi vào vạt áo nàng, vạt áo quấn chặt eo nhỏ.
Đứng ở đây, tầm nhìn càng cao, nàng có thể nhìn thấy rõ đỉnh Chiết Mai.
Đỉnh Chiết Mai đang xây rừng rầm rộ, xa xa dường như còn có thể nhìn thấy bóng người di động như con kiến.
Ai! Đúng là oan gia, thật sự là âm hồn không tiêu tan mà!
Đây không phải là ý trời đấy chứ?
Chẳng lẽ định mệnh đã xác định phu quân ta chính là hắn? Nếu không, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Dương Thiên Diệp cắn môi, xa như vậy cho dù Lý Ngư đứng ở đối diện nàng cũng không nhìn thấy, ánh mắt không kìm nổi vẫn tìm kiếm, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
- Ha ha ha, vị Nam tước này, vừa nhìn là biết là hạng người cực kỳ yếu đuối, phái người tới yêu cầu thuế phú sớm như vậy, đây là chột dạ, sợ chúng ta không chịu nộp thuế đây mà.
- Đúng đấy, nhưng chúng ta cần chút ít thuế má này hay sao? Cho hắn cho hắn đi, coi như bố thí cho ăn mày.
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị nói chuyện vui vẻ đi tới.
Khoáng Tứ Nhi đã tới, nói cho họ biết, nơi này là đất phong mà triều đình phong cho Tước gia nhà mình, cho nên Tang gia muốn ở Đỉnh Thái Cúc cần phải nộp thuế đúng thời hạn. Có điều, kẻ bề tôi không thể gọi thẳng tên bề trên, cũng đều là kẻ bề dưới, trong tình hình không cần thiết, căn bản cũng không cần thông báo tên, vì vậy gã chỉ nói chỗ này là đất triều đình phong cho Tước gia, họ Lý, các ngươi sau này đều là dân chúng trong trên đất phong của Tước gia, nhớ rõ nộp thuế, cũng không thông báo họ tên của Lý Ngư.
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị cũng tự cao tự đại, căn bản không muốn hỏi thăm, nghe ý đồ tới của Khoáng Tứ Nhi xong thì đuổi gã về.
Quá nực cười! Ngươi được phong làm Nam Tước Cơ Huyện, chuyện này bố cáo trong huyện thành là được, cho dù ngươi không thấy, cũng có truyền miệng mà, nên nạp thuế thì nạp thuế, không phải thì có quan binh đến trừng trị ngươi, đây mới là uy phong quan gia. Nào có chuyện chạy tới cửa từng nhà thông báo, Tước gia cũng không sợ mất mặt à.
Rất rõ ràng vị Tước gia này không có năng lực gì, không đủ sức lực, chỉ lo không thu đủ thuế, nên mới tới từng nhà thông báo.
Mặc Bạch Diệm uất ức, không phải chỉ một chút tiền thuế sao, chúng ta không cần chút tiền này, cho ngươi.
Mặc Bạch Diệm sảng khoái đồng ý.
Hai người vừa nói vừa đi tới bên dưới tảng đá Dương Thiên Diệp đứng, Mặc Bạch Diệm lo lắng nói:
- Cô nương, trên đó gió lớn, mau xuống đây đi, tránh bị phong hàn.
Dương Thiên Diệp quay đầu nhìn hai người, xoay người nhảy xuống. Mặc Bạch Diệm cười ha ha nói:
- Lão nô đã nghe, Cơ huyện này bất luận là trâu ngựa, vận tải, châu báu, tơ lụa, lá trà, lương thực, đều có Đại thương gia làm. Chân chính kiếm tiền cũng chỉ là ở những thứ này, chúng ta muốn đi lối tắt khác, rất khó.
Dương Thiên Diệp nói:
- Vậy ý kiến của riêng Mặc sư là gì?
Mặc Bạch Diệm cau mày nói:
- Đoạt lại, là nghề kiếm tiền nhiều nhất! Toàn bộ đoạt hết. Chúng ta thò một chân vào, dựa vào tài lực hùng hậu của chúng ta, trả giá cho bọn họ, mặc kệ thu giá bao nhiêu chúng ta đều trả cao hơn hai phần. Không quản bọn họ bán giá bao nhiêu chúng ta đều bán thấp hơn hai phần, nuốt chửng bọn họ. Đến lúc đó, chúng ta một mình độc đại Cơ Huyện, con chó con mèo nào còn muốn tranh phong với điện hạ chứ?
- Mặc sư, đã nói rất nhiều lần, danh xưng điện hạ không dùng nữa.
- Ha ha, từ nhỏ gọi như vậy nên thành quen rồi.
- Đi đi, vậy làm theo Mặc sư nói đi.
Phùng Nhị nhắc nhở:
- Cô nương, bọn họ sẽ không ngồi chờ chết, và khi đấu đá bọn họ nhất định sẽ tấn công chúng ta, nơi đây trời cao hoàng đế ở xa, là nơi thiếu văn minh, bọn họ làm được.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Bản cô nương sợ bọn họ à?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đúng đấy, chúng ta hơn tám trăm tinh nhuệ, mỗi người đều một chọi mười, nhìn khắp Cơ Huyện, ai có thể địch? Huống chi chúng ta đang tuyển quân mua ngựa, đây là nắm đấm, có nắm đấm, chúng ta sẽ có niềm tin. Hà! Nói tới lại thấy, cô nương à, triều đình phong cho Cơ Huyện một Nam Tước, hắn thật đúng là thảm.
Dương Thiên Diệp căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Hắn làm sao vậy?
Phùng Nhị nói:
- Hắn là Tước gia do triều đình phong, nên ở tại trấn Cơ Huyện mới đúng chứ, kết quả lại chạy tới đỉnh Chiết Mai hoang vắng xây phòng ốc, rõ ràng là bị Bành Phong đuổi ra ngoài rồi. Càng buồn cười hơn, Tước gia kia còn phái người tới thu thuế chúng ta đấy.
Mặc Bạch Diệm lắc đầu cười:
- Xem chừng là xây phòng ốc được một nửa đã hết tiền. Nhác tới cũng thật là thảm, Hoàng đế không cho hắn người nào, chỉ cầm một đạo thánh chỉ đến thì có tác dụng gì. Nơi này không phải là nơi thuận dân như Trung Nguyên đâu.
Không binh, không có tiền, không quyền, bị người Cơ Huyện đuổi ra ngoài, chạy tới núi hoang vắng xây phòng ốc, kết quả xây được một nửa hết tiền….
Nghĩ tới đây, cái mũi của Dương Thiên Diệp cay cay, đôi mắt đột nhiên đỏ ửng.
Tuy nàng biết bản lĩnh của Lý Ngư, nhưng nơi này dù sao cũng là Lũng Tây, rồng mạnh không áp được rắn địa phương. Rắn địa phương ở đây đều hóa giao long rồi, mà hắn… cũng là một con rồng bị lột vẩy, rồng chém trảo phế, Rồng khốn trong nước cạn…
- Hay là, chúng ta giúp hắn chút tiền tài đi.
Dương Thiên Diệp phát hiện giọng mình hơi khóc, vội nghiêng đầu sang chỗ khác nói:
- A, quả nhiên trúng gió hơi lạnh rồi.
Mặc Bạch Diệm vội nói:
- Vậy cô nương mau trở về đi, rồi sai người nấu bát canh gừng!
Dương Thiên Diệp lắc đầu nói:
- Không đáng ngại, … Mặc sư, chúng ta giúp đỡ vị Nam tước này một chút, được không, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ tạo được quan hệ tốt.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Ôi chao! Cô nương, cô nghĩ thế nào vậy, chúng ta cần mối quan hệ với một phế vật như vậy hay sao? Vừa vặn mượn tay Bành Phong đánh đuổi hắn, như thế rồi, chúng ta không phải càng tiêu dao tự tại ư?
Phùng Nhị nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cô nương đừng mềm lòng. Chuyện này chúng ta không nên quản, nhưng có một chuyện đại sự liên quan tới cô nương, cô xem…
Dương Thiên Diệp nhăn lông mày lại nói:
- Chuyện gì?
Mặc Bạch Diệm sầu não nói:
- Trước đây ít năm, lão nô một mặt hi vọng cô nương có thể gánh vác trọng trách khôi phục Đại Tùy nên làm trễ nải chung thân đại sư của cô nương. Hiện giờ, cũng nên suy xét tới chuyện này, cô nương …
Lão không đành lòng nói Dương Thiên Diệp đã “quá già” rồi, Dương Thiên Diệp Dương cô nương sắp hai mươi tư tuổi cũng không khỏi một trận sầu não.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Cô nương, chung thân đại sự của cô cũng cần phải suy nghĩ một chút, lão nô sai người điều tra tư liệu về con cháu gia đình giàu có các chư châu tứ phương rồi.
Phừng Nhị nói:
- Tuy nhiên lại có một vấn đề, con cháu những gia đình giàu có kia tất nhiên không thể ở rể, một khi cô nương thành thân, chỉ có thể tới cửa làm vợ người ta. Vì vậy, đều xem ý của cô nương, nếu cô nương không muốn tới nhà người khác chịu trói buộc quản giáo như vậy… Trong Đỉnh Thái Cúc có hơn tám trăm tiểu tử tinh lực trai tráng, trong đó cũng không thiếu tuấn kiệt, tùy cô nương chọn.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đúng vậy, tuy bọn họ xuất thân thấp nhưng cũng có thể tuyển phò mã. Cô nương xem được không?
Dương Thiên Diệp vừa nghe, theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua đỉnh Chiết Mai. Giống như lúc trước nàng đứng ở bên này Hoàng Hà nhìn sang bên kia Hoàng Hà vậy.
- Quay đầu lại đi, quay đầu lại là bờ! Nơi về của ngươi, ở bên kia!
Lời nói của Tiên nhân lái quái điểu lại vang vọng bên tai của nàng. Đây là … lần thứ mấy rồi nhỉ?