Chương 601: Thời thế tạo anh hùng.
Lý Ngư một lúc bổ nhiệm năm mươi đội chính, 250 Hỏa Trưởng, nhưng trên những chức vị này còn có Biệt tướng, Trưởng sử, Binh Tào tham quân, Giáo Úy, Lữ Soái, nhưng hắn ngoại trừ trực tiếp bổ nhiệm Thiết Vô Hoàn đảm nhiệm Biệt tướng ra, các chức vị còn lại đều để trống.
Để lại quá nhiều chức vị, các tướng sĩ có thể nhìn thấy được không gian nhậm chức càng lớn hơn. Đợi sau khi Lý Ngư chân chính nắm giữ Cơ huyện, hắn có thể nắm chức quan triều đình, lại có thể giao cho người có đủ quyền lực và địa vị lớn cùng tư chức Tước gia phủ để bổ nhiệm người khác, vậy tương đương với tổ chức và thành lập tự mình Mạc Phủ rồi. Nhưng giờ phút này, nếu tùy tiện thiết lập mấy cương vị, lấy một vài chức quan trao tặng người khác, người ta sẽ không cảm thấy hữu dụng, bởi vì bản thân hắn vừa mới sống yên, vẫn không thể tạo ra ảnh hưởng tuyệt đối với toàn bộ Cơ huyện, lúc này các chức vị đực phía quan phương tán thành liền có đầy đủ lực hấp dẫn.
Đợi ở đây an bài thỏa đáng toàn bộ, bèn ra lệnh tam quân giải tán, các tướng sĩ dưới đài đều tự giải tán đi, vừa đi vừa bàn luận xôn xao. Hôm nay thăng quan, tặng vợ, tặng nhà, đã tạo nên kích động lớn đối với các tướng sĩ này, bọn vốn tử khí nặng nề, ác khí mơ hồ, một đám tựa như oan hồn trong địa ngục.
Nhưng trải qua một trận giết chóc máu tanh trước đó, ác khí trong lồng ngực đã bị máu tươi rửa sạch hầu như không còn, lại trải qua lần biểu diễn thăng quan tiến tước kích thích này, một loại chiến ý bồng bột chân chính thuộc quân đội đã nhanh chóng bốc cháy ở trong quân. Đám binh này, thành một chi đội ngũ hiếu chiến, dám chiến, cầu chiến. Điều này đối với Cơ huyện giờ phút này vừa mới sống yên cần dựa vào Lý Ngư lộ ra sắc cạnh và cơ nhục để lập uy mà nói, là một loại trạng thái hết sức thích hợp. Thấy các tướng sĩ nghị luận đi rồi, Long Tác Tác đang nóng lòng một lần đại chiến nữa cũng không khỏi khâm phục bản lĩnh người đàn ông của mình. Hắn, lúc mới quen nàng chỉ thấy hắn thuận mắt, nếu tiếp nhận căn cơ của phụ thân, quản lý tốt Long gia trại ắt cũng có năng lực.
Ai ngờ kinh nghiệm của hắn càng ngày càng huyền thoại, hơn nữa mỗi một bước đều đi được rất tốt. Phụ tá của Chử Long Tướng, Thị trưởng chợ Tây, Cổ xuy lệnh, lang quan Công bộ, Du kỵ tướng quân... Quả thực là con đường phát triển không thể tin nổi. Mà nay, hắn thực tế là bị cô lập, bị giáng chức khiển trách đưa ra ngoài, Long Tác Tác biết, muốn đứng vững gót chân ở Lũng Hữu là vô cùng không dễ dàng.
Phụ thân của nàng thành lập Long gia trại, dùng tâm huyết hơn nửa cuộc đời mới từng chút từng chút có thành công, còn phải không ngừng đút lót lấy lòng quan viên Mã Ấp châu mới cầu được một nơi sinh tồn. Mà Lý Ngư thì khác, thứ nhất là hắn có hiệu xưng phong tước, cái này giống như trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn lồng, muốn khiêm tốn cũng không được.
Tán cây đủ hoa lệ nhưng rễ chưa dài, thân cây còn nhỏ, chỉ hơi có gió đã nghiêng đổ. Long Tác Tác vốn tưởng rằng lang quân lúc này nhất định sẽ dựa vào nữ nhân, dựa vào tài lực và nhân lực mà Đệ Ngũ Lăng Nhược liên tục ủng hộ mới đứng vững gót chân ở nơi này, dùng thời gian mười năm yên ổn để được mọi người chấp nhận.
Tình thế mạnh hơn người, Đệ Ngũ Lăng Nhược tốn công nhiều như thế, tương lai địa vị trong Lý gia như nào có thể nghĩ, toàn bộ dựa vào người ta, dựa vào gì mà ngồi cùng ăn với người ta cơ chứ? Trong nội tâm nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cúi đầu trước Đệ Ngũ Lăng Nhược rồi.
Nhưng ai biết... khoản tiền từ chỗ Đệ Ngũ Lăng Nhược chi cũng chỉ dùng để thanh toán tiền công lao công và tiền lương luyện binh. Nếu như không có Đệ Ngũ Lăng Nhược, dùng toàn bộ tài sản của Lý Ngư do làm quan mà có và của Long gia trại thì trước mắt vẫn miễn cưỡng đủ chi tiêu.
Mà hiện tại, Lý Ngư chẳng khác gì là dò xét của cải của nhà giàu lớn nhất của Cơ huyện, sau đó là chiếm cứ tiền tài của đại gia tộc lớn nhất trong mười đại gia tộc Cơ huyện, từng xe của cỉa giờ đang không ngừng vận chuyển lên núi, xe ngựa đã hỏng sáu chiếc rồi.
Phỏng chừng còn mất bốn năm ngày nữa mới có thể vận chuyển xong. Hiện giờ Lý Ngư trong tay có binh quyền, có tiền, lại có Tân Hải ngũ hổ quy thuận, chỉ còn lại uy hiếp lớn nhất đối với hắn là Bành Phong kẻ đối đầu lớn nhất của Cơ huyện, Thổ Phiên và mã tặc, mà bên mình thì là một đám tặc tù lấy được với giá rẻ.
Đó thật sự là nhóm chiêu bài nhỏ bé, sau khi hắn khéo léo tổ chức lại, đều mang đến cho mọi người cảm giác thần kỳ.
Long Tác Tác nhìn nam nhân của nàng, bóng lưng như mang hào quang vạn trượng, trong mắt nàng tràn ngập màu sắc sùng bái.
Nam nhân giỏi như thế, là nam nhân của nàng, đó là một cảm giác tự hào bực nào chứ.
Tuy nhiên, khi Lý Ngư quay người lại, ánh mắt của Long Tác Tác lập tức trở nên lãnh đạm.
- Khụ, Lang quân à, bên kia có một vị Lý cô nương, nói là lang quân mang về núi đấy, không biết lang quân định bố trí cô ả như nào đây. Hiện tại phòng xá trên núi còn chưa xây dựng xong, hay là, người ta dọn đến ở cùng Cát Tường muội muội, Sấu Ngọc Cư thì để cho Hinh Ninh cô nương ở nhé?
Câu này có vẻ không lô gic mấy, năm mươi mỹ nhân kia mình vừa mới tiễn ra ngoài, chẳng phải đã tỏ rõ tâm tính mình rồi hay sao. Nói thật, một đám yêu kiều điệu đà xinh đẹp, ấi thấy đều đau lòng, mình làm sao chịu nổi nồi dấm chua này được.
Lý Ngư đến gần, cẩn thận hỏi:
- Sao thế, muốn nói gì à? Đừng trêu chọc ta đấy, dưới chân núi giờ khá loạn, trước đây thường có không ít kẻ không sợ chết muốn leo lên núi trộm hương cắp ngọc, nàng cũng không phải không biết. Giờ tuy rằng quân kỷ nghiêm minh rồi, cũng đã có đội quân đáng tin cậy rồi, nhưng nếu để cô ta ở một mình dưới chân núi, đừng nói đám tù binh này, dù là nhóm lao công dưới chân núi cũng khó bảo đảm nửa đêm không đến quấy nhiều cô ta. Nương tử cũng là nữ tử, nhẫn tâm như vậy hay sao. Hơn nữa…
Lý Ngư nhạy cảm biết rõ nữ nhân rất cảnh giác một phụ nữ khác tiếp cận nam nhân của mình, hắn đến gần nàng, hạ thấp giọng:
- Ta nghi ngờ cô ta không phải là cô gái lỡ bước gặp nạn.
Long Tác Tác không ngốc, quả nhiên bị thu hút:
- Ý huynh là gì?
Lý Ngư nói:
- Hôm nay ta đến đỉnh Thái Cúc thăm hỏi người ta, phát hiện trên núi đó xây dựng rất quy mô, còn hơn gấp bội thành Chiết Mai chúng ta, phải là người có thực lực thâm sâu mới làm được như thế. Mà nhìn khắp Lũng Tây, người có thực lực này chỉ có Lý phiệt Thiên Thủy và một số thế phiệt Quan Lũng thôi.
Long Tác Tác kinh ngạc:
- Có việc này ư? Vậy thành Thái Cúc kia rốt cuộc là lai lịch gì?
Nàng a một tiếng, lại hoang mang:
- Cùng với vị Lý cô nương kia có quan hệ gì?
Lý Ngư thấp giọng nói:
- Khi ta lên núi, vị cô nương xưng là Tang Nhu kia và trượng phu nàng ta còn có một vị bề trên ra gặp ta. Lúc trò chuyện, ta phát hiện vị Tang Nhu cô nương căn bản không giống một nữ nhân quản lý một thành. Nói như nào nhỉ, người có quyền lực chưởng quản một thành trì không phải phong thái như kia.
Mà lúc trên đường về, ta lại gặp cô nương họ Lý kia.
Ánh mắt Long Tác Tác lóe sáng:
- Ý huynh là…
Lý Ngư khẽ mỉm cười:
- Cô ta nói cô ta và huynh trưởng chạy nạn, trên đường đi gặp kẻ xấu bị giết. Mà đêm qua trên núi có trận đại chiến, tử thi khắp nơi, cô ta muốn kéo đại một thi thể giả mạo là thân nhân của mình cũng không khó. Ta càng thấy lạ là, đại loạn ngoài trấn Tan Hải, cô ta là một người xứ khác đến chạy thoát được, vì sao không trốn về Lan Châu mà lại chạy về dưới chân núi Chiết Hoa Sơn này chứ? Người ở trấn Tân Hải trước đây cũng không xem trọng thành Chiết Mai của ta, chẳng lẽ cô ta người xứ khác đến lại tin tưởng năng lực chúng ta có thể bảo vệ cô ta à?
Long Tác Tác chau hàng lông mày lại:
- Như vậy, huynh nghi ngờ cô ta…là…?
- Lý Ngư nói:
- Cô ta tự nói mình đến từ Lan Châu.
- Ừ…
- Lan Châu và Thiên Thủy là căn cơ của Lý phiệt Lũng Tây.
- Ừ…
- Nếu có người đổi tên đổi họ, phần lớn là không muốn đổi họ của tổ tông, sẽ theo bản năng chỉ đổi tên mà không sửa họ. Nói như vậy, càng là danh môn đại tộc thì càng coi trọng dòng họ mình. Chính là như thế.
- Và rồi…
- Cô ta họ Lý!
- Ừ…
- Ta ở cách thành Thái Cúc không xa phát hiện cô ta, mà vị thành chủ trong thành Thái Cúc rất giống như là giả.
- Ừ…
- Nàng hiểu rồi chứ nhỉ?
- Ờ, rốt cuộc huynh muốn nói gì thế?
- Ôi, khó trách người ta nói đàn bà chữa ngốc ba năm, nàng vẫn không hiểu à, ta nghi ngờ cô ta mới là thành chủ thật sự của thành Thái Cúc, hơn nữa rất có thể là nhân vật quan trong trong Lý phiệt Lũng Thượng.
- Cho nên thì sao? Muốn đưa cô ta lên núi à, rồi tìm cơ hội tiếp cận cô ta à?
Lý Ngư đột nhiên phát hiện, không phải Long Tác Tác ngốc ba năm, mà là vấn đề người ta quan tâm khác hoàn toàn với vấn đề hắn đang nghĩ đến.
- Không phải như thế. Ta đang nghi ngờ, Lý phiệt cũng theo dõi Lũng Hữu, họ cũng muốn kinh doanh nơi này. Nàng chớ quên, thành Thái Cúc so với thành trì mà chúng ta đang xây còn sớm hơn nhiều, cho nên mục tiêu của, hẳn là Cơ huyện, mà không phải ta.
Hơn nữa ta lựa chọn xây thành trì giáp gần họ, như vậy sau này là địch hay là bạn, nào ai biết. Nhất định phải biết người biết ta nha.
- Lang quân, ta có một đề nghị.
- Nàng nói đi.
- Hay là ta đưa cô ta xuống núi, hạ thuốc, sau đó lang quân cưỡng ép cô ta, biến cô ta thành người của mình. Một khi gạo nấu thành cơm rồi, cô ta thành người của lang quân, cần gì cô ta có ý với huynh nữa. Khi đó, nói không chừng huynh còn được Lý phiệt trọng dụng ấy chứ.
- Khụ khụ khụ khụ, là phụ nữ cả đừng làm khó phụ nữ chứ…
- Ôi, ta cũng suy nghĩ cho cái nhà này mà thôi.
- Thật sự thả cô ta xuống chân núi, nếu chẳng may ta đoán sai thì sao, chẳng phải đã hại cả đời người ta à? Như vậy thì, cho người ta lên núi, cũng đối đã như năm mươi nữ nhân kia, nàng quản lý, ta tuyệt đối không tiếp cận cô ta, chỉ cần cô ta có mục đích, nhất định sẽ không cam lòng chỉ ở Sấu Ngọc cư thôi đâu. Đến lúc đó ắt sẽ lộ ra sơ hở.
- Nhất trí như thế.
Long Tác Tác sảng khoái đồng ý.
Chương 601: Thời thế tạo anh hùng (Tiếp).
Lúc đi theo Long Tác Tác lên núi, Lý Hinh Ninh khẽ nhướng đuôi lông mày lên.
Tiến vào đỉnh Chiết Mai, đây là bước đầu tiên. Lúc này, cô ta còn chưa tiếp cận được Lý Ngư nhằm có cơ hội hạ sát thủ. Tuy nhiên cô ta tin tưởng chỉ cần ở trên đỉnh Chiết Mai, cô ta nhất định sẽ có cơ hội, ai sẽ phòng bị một tiểu nữ nhân cơ chứ? Nhưng mà, dù có cơ hội hạ sát thủ, cô ta cũng không dễ động thủ. Cô ta không chỉ muốn Lý Ngư chết. Chết, là hết, có lợi cho hắn quá. Cô ta muốn hắn phải đau khổ, rồi mới chém đầu hắn xuống, dùng sọ của hắn làm chén uống rượu.
Lúc này, cô ta còn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Lý Ngư không ngờ hoài nghi cô ta là nhân vật trọng yếu của Lý phiệt Lũng Thượng. Ai bảo cô ta lại báo ra họ lớn của thế gia Lũng Hữu chứ, còn nói từ Lan Châu tới. Mà sở dĩ cô ta nói đến từ Lan Châu là vì cô ta làm mã tặc, thành thục bên ngoài mà không quen bên trong thành. Chỉ có Lan Châu, là thành thị mà đoạn thời gian cô ta bị trục xuất lưu lạc đã ở đó khá lâu. Một khi Lý Ngư có lòng nghi ngờ, hỏi tình hình gia hương cô ta, cô ta nói ra,
Lý Ngư tìm nhiều người quen thuộc Lan Châu để đối chất thì cũng cũng tìm không ra được sơ hở.
Lan Châu, huyện lị được thiết lập thời Tây Hán, lấy ý “thành trì vững chắc” mà gọi là Kim Thành, đến sơ Tùy thì đổi tên thành Lan Châu. Nơi này là căn cứ trọng yếu của Lý phiệt, nơi đây không chỉ phát triển nghề nông, nghề chăn nuôi, mà còn phát triển nghề dệt, là điểm nút quan trong của con đường vận chuyển tơ lụa, hàng gấm, hàng dệt lông cừu Thổ Phiên, bảo thạch…cái gì cũng có.
Nhà cũ của Lý phiệt ở Thiên Thủy, bên Lan Châu có biệt nghiệp tại Cao Lan, dẫn nước Hoàng Hà xây một cái hồ lớn trong sơn trang, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, y như Giang Nam.
Vũ Văn Kha ngẩng đầu ưỡn ngực, phía sau một người Tây Vực mặc áo mũ người Hán, chòm râu nhếch lên như trăng lưỡi liềm, mũi cao mắt sâu, cũng là gia thần của ông, theo họ nhà ông, tên là Vũ Văn Trường An.
Hai chủ tớ theo hướng dẫn của người hầu áo xanh đi qua hành lang dài, bước đi thong thả qua hồ cá hoa sen, đi dọc theo đường đá phía trước, đi theo con đường mòn xuyên qua long bách, long tang, trước mắt rộng mở. Dưới ánh mắt trời, hồ nước lăn tăn, mặt nước rộng sáng, không có cỏ lau, trong hồ có một ốc đảo, trên đó chỉ xây dựng một cổ đình kiểu thời Hán, nước trời một màu, cổ đình giống như treo ở khoảng không, cực kỳ trang nhã yên tĩnh. Một cơn gió thổi đến vô cùng mát mẻ, giờ đang giữa mùa hè nắng chói chang, nhưng bước vào đỉnh, tám mặt đều có gió, vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Bên hồ có bè trúc, sớm có người cầm lái đứng ở trên đó. Lão gia thần Vũ Văn Trường An vội vàng tiến lên hai bước, chân vững vàng đặt lên bè trúc. Vũ Văn Kha cũng vững vàng bước lên theo. Vũ Văn Trường An cẩn thận bước lên đứng ở một bên kia, người lái bè đưa cây trúc lên cao chống bè, bè trúc liền phá vỡ mặt nước lăn tăn tiến về phía trước.
Đình nhìn từ xa không lớn, thực ra loại đình cổ kieur Hán này cực kỳ rộng lớn, tới gần rồi mới thấy nó giống như bao phủ toàn bộ châu nhỏ, trên cửa đình chỉ viết hai chữ to “Xung Vũ” phong cách rất cổ, loang lổ đã không dễ nhận ra. Trong đại sảnh rộng rãi, cũng mang màu sắc cổ, nhưng mỗi một đồ trang trí đều cực kỳ tỉ mỉ ý nghĩa, bất kể là gạch Gra-ni-tô dưới đất hay là lan can gỗ điêu khắc tỉ mỉ, hay là chiếc đèn bạc treo trên tám sợi dây đồng cổ ở mái vòm đều cực kỳ tôn quý.
Trong đình là tròn đấy, chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, xếp từng cái bàn nhỏ đơn một và chỉ xếp thêm một cái bồ đoàn. Trong đình lúc này đã ngồi không ít người, hoặc khẽ khàng nói chuyện, hoặc chỉ im lặng phẩm trà, xa xa có tiếng nhạc cổ tao nhã vang lên.
Các góc trong đình đều có thị tỳ hầu hạ, ăn mặc cũng phong cách cổ xưa, dung mạo đều rất xinh đẹp, trang phục tươi và trang nhã, đầy vẻ quý khí. Trong đình này, ngay cả nữ tỳ hầu hạ so sánh với không ít phu nhâ, thiên kim nhà giàu có thì đều có khí chất không tầm thường chút nào.
- Khà khà, Vũ Văn tiên sinh tới rồi!
Sau một chiếc bàn trà thấp, một người trung niên tướng mạo nho nhã năm mươi tuổi đang trò chuyện khe khẽ với người đối diện đảo mắt thấy ông ta đến liền gật đầu mỉm cười với ông ta. Vũ Văn Kha chắp tay, đảo tầm mắt, tìm vị trí thích hợp rồi ngồi xuống.
Lại quá một lát, người trung niên vừa rồi chào hỏi ông ta bỗng ngồi thẳng, vỗ tay ba cái, trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Lý gia, Bùi gia, Lưu gia, Đậu gia, Vũ Văn gia, Liễu gia, Quách gia, Tô Gia, Lệnh Hồ gia...
Hào tộc Quan Lũng đều tập trung ở đây.
Người vừa vỗ tay ba cái này chính là Phiệt chủ Lý phiệt Lũng Tây, cha ruột của hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên.
Trong đình Đinh Thượng này, hào môn Quan Lũng đều tới đủ, đề tài thảo luận đương nhiên là chuyện lớn liên quan đến toàn bộ vận mạng của gia tộc quyền thế Quan Lũng.
Năm nay trong triều đã xảy ra ba sự kiện ảnh hưởng đến vận mạng của gia tộc quyền thế Quan Lũng.
Chuyện thứ nhất, là nhóm bức họa đầu tiên hai mươi bốn công thần Lăng Yên các nhập trú. Chuyện thứ hai, là Thái tử Lý Thừa Càn bị phế, Lý Trị không ai chú ý đã thành Thái Tử. Chuyện thứ ba, là Ngụy Trưng ốm chết, mà khi hắn chết, Hoàng đế còn bi thương không ngừng, nhưng không tới hai tháng, cũng bởi vì nghe người ta nói hắn có khả năng qua lại chặt chẽ với Hầu Quân Tập, Lý Thừa Càn, xé bỏ hôn ước con gái của Ngụy gia, hơn nữa tự tay đập vỡ bia mộ của Ngụy Trưng.
Ba sự kiện này kích động đến thần kinh của gia tộc quyền thế Quan Lũng. Dương Kiên vốn chính là một thành viên trong gia tộc quyền thế Quan Lũng, được gia tộc quyền thế Quan Lũng ủng hộ xưng đế. Đáng tiếc, mặc kệ ai làm Hoàng đế, cũng không muốn tiếp tục chịu nhiều trói buộc nữa. Cha con Dương Kiên, Dương Quảng bắt đầu kiên quyết chèn ép gia tộc quyền thế Quan Lũng, đến thời Dương Quảng, lại kiên quyết bắt đầu thực hành khoa cử, mưu cầu lũng đoạn phá vỡ gia tộc quyền thế Quan Lũng. Kết quả Dương Quảng làm việc nóng vội, khiến gia tộc quyền thế Quan Lũng bắt được cơ hội, âm thầm thao túng thiên hạ phong vân, diệt Dương gia. Ngay sau đó, bọn họ liền nâng đỡ Lý Uyên thượng vị, nhưng cha con Lý Uyên và Lý Thế Dân cũng không chịu sự trói buộc của gia tộc quyền thế Quan Lũng.
Thân là cửu ngũ chí tôn, ai muốn bị người ta dùng thế lực bức ép chứ?
Mà nhất cử nhất động của triều đình cũng đặc biệt khiến cho gia tộc quyền thế Quan Lũng chú ý. Lúc đầu năm, bức họa hai mươi bốn công thần Lăng Yên các nhập trú, từng vì Lý Đường kiến quốc xuất hiện đại biểu tập đoàn Quan Lũng mạnh mẽ, người nhập vây không đến một phần ba, sắp xếp thế gia vọng tộc thiên hạ sớm hơn, tập đoàn Quan Lũng xếp sau. Đủ loại sự việc cho thấy Hoàng đế đã để ý chèn ép thế gia Quan Lũng. Vì chèn ép Quan Lũng, còn ra sức nâng đỡ sĩ tộc Sơn Đông. Nhưng Ngụy Trưng là đại biểu cho sĩ tộc Sơn Đông ở trong triều, đây cũng là nguyên nhân Lý Thế Dân rất nhẫn nại đối với Ngụy Trưng. Quan hệ hai người nào có đơn thuần như trong sử sách. Ngụy Trưng vốn là thân tín của Lý Kiến Thành, còn từng mấy lần thuyết phục Lý Kiến Thành giết Lý Thế Dân.
Nhưng sau khi Lý Kiến Thành chết, Lý Thế Dân còn trọng dụng Ngụy Trưng, đó là bởi vì Lý Kiến Thành là nâng đỡ sĩ tộc Sơn Đông. Lý Thế Dân giết chết hết những người nâng đỡ ông ta đi, điều y muốn là trấn an sĩ tộc Sơn Đông ở các phương diện lịch sử, thực lực kinh tế hùng hậu, văn hóa giáo dục xuất chúng, cũng đành phải trọng dụng Ngụy Trưng đại diện mà họ đưa vào trong triều. Tập đoàn Quan Lũng có lực ảnh hưởng đối với quân sự cũng rất lớn, đây là một khối bệnh trong lòng Hoàng đế. Mà tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông chủ yếu là ảnh hưởng lớn ở trên mặt văn hóa, kinh tế, ảnh hưởng này đối với triều đình cũng vô thanh vô tức, đây cũng là nguyên nhân chính mà Đế vương trọng dụng sĩ tộc tập đoàn Sơn Đông, chèn ép tập đoàn Quan Lũng.
Mà hiện tại ở bên trong sự kiện xếp hạng thế gia vọng tộc thiên hạ và công thần Lăng Yên các đều mơ hồ lộ ra bóng dáng chèn ép tập đoàn Quan Lũng. Lúc này đột nhiên Ngụy Trưng mất đi đã tỏ rõ thái độ như thế, là thái độ tính toán thay đổi đối với hai thế lực tập đoàn lớn ư?
Nhưng tân Thái Tử Lý Trị, lại rõ ràng đã bị sĩ tộc Sơn Đông ảnh hưởng khá nhiều, mọi người trước đó hoàn toàn không suy nghĩ cậu ta sẽ trở thành Thái tử, hoàn toàn không đặt trọng tâm trên người cậu ta, nay hối hận thì đã muộn. Tuy nói Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương đều là người của thế gia Quan Lũng, lúc này cũng rõ ràng đang được Hoàng đế trọng dụng, nhưng vì đại kế trăm năm ngàn năm của thế gia, không thể không nhìn cao hơn xa hơn. Cho nên, một loạt hành động nhìn như lá chắn của Hoàng thất làm cho gia tộc quyền thế Quan Lũng cũng hoang mang không ngừng, ý kiến không đồng nhất, hiện giờ đành phải tụ họp lại, thảo luận phương án đối phó ra. Một loạt hành động trong triều kia, đối với bọn họ đã bị chèn ép đã lâu mà nói là một cơ hội, hay là một cái bẫy đây? Vì thế, các nhà quyền quý đều sưu tập đủ nhiều tư liệu rồi mới tụ tập nhau lại. Giống vị Vũ Văn gia chủ này, ngay cả Vũ Văn Trường An mà ông ta phái đến mở quán rượu ở phường Tu Chân Trường An đều đã đưa đến.