Các phiệt chủ nghị luận một hồi, muốn phân tích thái độ đối đãi của hoàng thất đối với thế phiệt Quan Lũng, đương nhiên phải phân tích sự việc từ góc độ lâu dài, mà không thể từ cái được mất trước mắt, cho nên các đại gia chủ dần dần tập trung vào vấn đề mà có tương quan mật thiết với họ nhất: Quân sự.
Lực ảnh hưởng của thế phiệt Quan Lũng chủ yếu ở trên mặt quân sự, nếu hoàng thất nể trọng họ, sự coi trọng tất sẽ phải ở sự cống hiến của họ trên mặt quân sự.
Phiệt chủ Lệnh Cô thở dài nói:
- Đột Quyết nội loạn, lại bị đại quân thiên tử đón đầu hiện giờ quân lính đã tan rã. Đây là họa xâm hùng mạnh nhất, nhất là thế lực của họ vốn bị vây ở Tây Vực và phương bắc hiện giờ đã không đáng để lo nghĩ rồi.
Phiệt chủ Liễu phiệt nói:
- Khu vực Trung Nguyên thì không cần nói nhiều, từ lâu đã được thiên tử nắm gọn trong tay rồi.
Tô phiệt nói:
- Thổ phiên hiện giờ thường xuyên quấy nhiễu, bắt người cướp của, gây ra vài vụ đánh nhỏ nhưng không đủ gây họa.
Phiệt chủ Đậu phiệt trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Ta xem động hướng của triều đình có ý trưng Cao Cú Lệ, nếu đoán không sai, năm sau sẽ xuất binh.
Câu nói này lập tức gây ra tiếng chuông cảnh báo. Năm xưa Tùy Dương đế Dương Quảng từng nhiều lần tranh giành Cao Cú Lệ, cuối cùng nhân tốt mất nước cũng bởi vì trưng Cao Cú Lệ quá mức thường xuyên, thực lực của một nước không được nghỉ ngơi, lại thêm có thế phiệt âm thầm động tay chân, nếu Lý Đường lại tiếp tục kéo dài chinh chiến với Cao Cú Lệ mấy chục năm thì ngày sau không ai dự đoán được.
Ai ngờ phiệt chủ Độc Cô lại chỉ cười lạnh lùng, buông một câu phá vỡ ảo tưởng của mọi người:
- Thiên tự thật sự có lòng muốn trưng Cao Cú Lệ đấy, nhưng tình hình hiện giờ khác với năm đó rất lớn. Tùy Dương lấy mất nước làm cái giá phải trả lớn, cũng trọng tỏa Cao Cú Lệ đấy, mà mấy năm nay Cao Cú Lệ đã xây dựng tường thành tự bảo vệ mình, thực lực của một nước tiêu hao quá lớn, Đại Đường lại đang thời điểm phát triển không ngừng, cứ thế một bên tăng một bên giảm...
Độc Cô phiệt chủ nói đã nhắc nhở mọi người, khiến mọi người cứng họng. Lý Thế Dân từ lâu đã nói muốn thu phục Liêu Đông rồi.
Y nói, Liêu Đông từ xưa chính là thuộc địa bàn Trung Quốc, từ thời Ngụy triều mới mất đi khống chế, giờ ta nếu đã kế thừa thiên mệnh, vậy thì phải có trách nhiệm thu phục lại đất đai của Trung Quốc. Lúc trước Dương Quảng trưng Cao Cú Lệ, gây ra mẫu thuẫn nội bộ, bởi vậy mà mất nước, ngươi khiến Cao Cú Lệ tổn thất bao nhiêu? Mà Lý Thế Dân thượng vị được năm năm đã phái người tiến vào Cao Cú Lệ, hủy đi kinh quan mà Cao Cú Lệ dùng di hài của tướng sĩ Đại Tùy để dựng lên, đưa về mai táng.
Đây là tín hiệu, khiến Cao Cú Lệ Vương vô cùng khẩn trương, lập tức xây dựng công trình lớn xưa nay chưa từng có, bắt đầu từ Phù Dư thành đông bắc, nam xây dựng trường thành dài đến biển lớn làm lá chắn, dùng cái này để đối kháng quân Đường, tận đến hiện tại, trường thành này còn đang xây dựng cải tạo.
Cao Cú Lệ nước nhỏ dân ít, làm sao chịu đựng nổi tiêu hao lớn như thế, cho nên, đây thực ra là một quyết định ngu xuẩn, các vị phiệt chủ đều là nhân kiệt, nghe Độc Cô phiệt chủ nói thế đương nhiên hiểu lợi hại trong đó. Mọi người lại bàn tán một hồi. Phiệt chủ Lý phiệt ho khan một tiếng, nói:
- Đúng thế, hoạn Cao Cú Lệ đã không đủ để thiên tử dụng binh lâu dài. Mà thời gian ngắn, chỉ sợ một khi thiên tử dụng binh với Cao Cú Lệ, vẫn muốn dùng Lý Tích, điều này đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt.
Mọi người rơi vào yên lặng. Anh quốc công Lý Tích... cũng chính là Từ Mậu Công, y cũng đại diện cho sĩ tộc Sơn Đông. Nếu chiến sự phát sinh ở Liêu Đông, sẽ nằm ngoài tầm với của tập đoàn Quan Lũng, nhưng tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông lại có thể được trọng dụng, Hoàng đế dùng Lý Tích là chuyện đương nhiên.
Một lúc lâu sau, phiệt chủ Bùi Phiệt nói:
- Vậy thì, chúng ta còn có cơ hội bắt tay từ Thái tử không? Đương kim thiên tử tại vị, chúng ta lại tiếp tục ép xuống, đợi Thái Tử đăng cơ, một lần nữa đuổi sĩ tộc Sơn Đông đi, chư vị nghĩ sao?
Không đợi người khác lên tiếng, phiệt chủ Lý phiệt đã lắc đầu:
- Sĩ tộc Sơn Đông nơi nơi tung lưới, đương kim Thái tử đã có tiếp xúc với họ từ lâu rồi, đã chiếm được tiên cơ, ngươi cho rằng bọn họ sẽ đem Thái tử chắp tay nhường cho ta và ngươi à? Ta lo lắng, vị Thái tử này một khi kế thừa ngôi báu, sự áp chế đối với chúng ta sẽ mạnh hơn thánh thượng.
Kim Thượng với Quang Lũng chúng ta dù sao vẫn có chút tình hương khói…
Độc Cô phiệt chủ nói:
- Đúng thế. Các ngươi chớ quên, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương hiện giờ là trọng thần đắc lực của Thiên tử. Ta giờ đã nhìn thấu, Hoàng đế dùng họ để trấn an chúng ta, Hoàng đế trọng dụng họ và chèn ép chúng ta cũng không hề mâu thuẫn.
Mà Thái Tử một khi kế vị, vua nào triều thần nấy, khi đó...
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương là người phát ngôn của họ trong triều, đương kim thiên tử thủy chung trọng dụng hai người này, xác thực là trấn an họ. Nhưng hoàng đế một mặt trọng dụng họ, một mặt chèn ép thế phiệt Quang Lũng sau lưng họ, cây này một khi bị đứt, đợi Thái Tử kế vị, đề bạt thân tín của mình lên, thì là lúc họ xuống đài rồi.
Trên thực tế cũng là như thế, tất cả mọi người đều biết đó là bước mấu chốt quật khởi của Võ Tắc Thiên sau khi xưng đế, trong trận chiến này bà ta đã giết chết Tể tướng ngoại triều Trưởng Tôn Vô Kỵ và Vương hoàng hậu thủ lĩnh của nội đình, rồi mới bước lên con đường huy hoàng.
Trên thực tế, kẻ chủ mưu phía sau màn của toàn bộ chính là vị Đường Cao Tông Lý Trị vẫn luôn giả bộm không làm gì mà trị. Võ Mị Nương chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay y mà thôi.
Mà hai vị trọng thần ủy thác lúc đó một Trưởng Tôn Vô Kỵ, đại diện cho thế phiệt Quan Lũng, một Lý Tích, đại diện cho sĩ tộc Sơn Đông. Làm như thế để cân bằng, để bảo vệ không lo.
Nhưng, Lý Tích chủ yếu là nắm quân quyền, trên mặt chính trị thì không hề tham gia, hơn nữa tuổi già nhiều bệnh, tinh lực không còn mấy. Trưởng Tôn Vô Kỵ lại là cậu của Hoàng đế, nên ở trên cao, độc tài quyền to. Lúc ấy, Vương hoàng hậu không con, mà Vương hoàng hậu cũng xuất thân thế phiệt Quan Lũng, cho nên Lý Trị muốn bắt Vương hoàng hậu, đưa Võ Mị Nương thượng vị. Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại diện cho tập đoàn Quan Lũng, ông ta không ủng hộ Vương hoàng hậu, thì chính là phản bội tập đoàn của mình.
Cho nên chỉ đành phải phân cao thấp với Võ Mị Nương. Lý Trị bụng đầy đen tối có thể bày ra dáng vẻ bất lực, để mặc vợ và cậu cãi nhau, còn y thì giữ trạng thái lặng yên quan sát thế cục, để đến khi đấu không lại Trưởng Tôn Vô Kỵ thì bứt ra đúng lúc, đợi thời cơ tốt hơn, phát hiện ra quân bài của ông cậu chẳng có gì hơn.
Y lại mình trần ra trận nhảy ra. Y tìm đến người được kính trọng của tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông như Lý Tích, Lý Nghĩa Phủ cùng nhau công kích, xử lý ông cậu Trưởng Tôn Vô Kỵ, cuối cùng nắm hết quyền hành. Mà Võ Mị Nương thì cũng bởi vậy trở thành người được tập đoàn Sơn Đông ủng hộ, hậu vị chặt chẽ củng cố, hai vợ chồng đều là người thắng cuộc.
Sau một hồi nghị luận, phiệt chủ Lý phiệt nói:
- Cho nên, chúng ta cần đưa ra phán đoán trước, quốc triều đã lập, tương lai dựa vào thành tựu về quân sự và văn hoá giáo dục để so sánh. Mà Quan Lũng và Sơn Đông ta đều thiện văn thiện võ, vậy tương lai có khả năng có thể ngóc đầu trở lại.
Phiệt chủ Liễu phiệt cười lạnh nói:
- Thế thì sao, chẳng lẽ Hoàng đế dám qua cầu rút ván, diệt chúng ta?
Lý gia chủ nói:
- Thế thì sẽ không. Nếu ta đoán không lầm, khi chúng ta thật sự yên lặng, phơi bày tình trạng suy đồi, Hoàng đế hẳn sẽ quay lại kéo chúng ta, không để cho chúng ta và sĩ tộc Sơn Đông chênh lệch quá xa!
Phiệt chủ Bùi Phiệt cười khổ nói:
- Cân bằng! Là Đế Vương tâm thuật!
Lý gia chủ nói:
- Không sai! Chính là cân bằng chi đạo. Thế phiệt Quan Lũng chúng ta, có ảnh hưởng quá lớn trong quân đội, Hoàng Đế làm sao có thể an tâm, là người thứ nhất chỉ đầu mâu về hướng chúng ta, đây là chuyện tất nhiên, đổi thành bất cứ người nào, cho dù là người do một tay chúng ta nâng lên làm Hoàng Đế, kết quả tất nhiên cũng là như vậy.
Phiệt chủ Quách phiệt tức giận nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ tiếp tục nén giận như vậy?
Phiệt chủ Lý phiệt nhìn đám người một chút, chậm rãi nói:
- Nếu đại thế đã như thế, chúng ta......sao không thuận nước đẩy thuyền?
Phiệt chủ Bùi thị nhướng mày, nói:
- Cái gì gọi là thuận nước đẩy thuyền?
Phiệt chủ Lý phiệt nói:
- Chúng ta chủ động nhượng bộ, chúng ta nhanh chóng thối lui ở mọi phương diện, nhất là lực ảnh hưởng trong quân, Hoàng Đế một khi phát hiện chúng ta không còn uy hiếp, lại sợ sĩ tộc Sơn Đông đuôi to khó vẫy, khi đó liền sẽ xoay người kéo chúng ta!
Đám người suy nghĩ một lát, phiệt chủ Đậu phiệt chần chờ nói:
- Thế nhưng mà, muốn chiếm được lòng tin của Thiên Tử, vậy chúng ta liền phải thật sự từ bỏ khống chế đối với mấy thế lực này mới được, nếu không, há lại có thể giấu diếm được tai mắt của Thiên Tử? Nhưng chúng ta một khi thật sự từ bỏ, ngày sau lại muốn kiếm về cũng không thể nào. Đó chẳng lẽ không phải là biến khéo thành vụng?
Phiệt chủ Lý phiệt quét ánh mắt qua:
- Chúng ta nhường lại thế lực và nhân mạch, đương nhiên không thể chắp tay trả lại cho triều đình, lại hoặc là bị sĩ tộc Sơn Đông ngư ông đắc lợi. Nếu như, thế phiệt chúng ta cùng nhau khống chế, tổ chức một phương thế lực khác, dùng phương thức bí ẩn, vẫn như cũ khống chế thế lực mặt ngoài chúng ta đã bóc ra, thấy thế nào?
Nhãn tình của chúng phiệt chủ sáng lên, nhao nhao nghị luận, một hồi lâu sau, phiệt chủ Độc Cô dẫn đầu nói:
- Chủ ý này không tệ! Đến lúc đó, chỉ sợ trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Đế liền sẽ biến thành sĩ tộc Sơn Đông, mà Quan Lũng chúng ta nguyên khí không mất, sĩ tộc Sơn Đông rút kinh nghiệm xương máu, sợ rằng cũng sẽ gia nhập vào, tham gia với chúng ta cùng chống chọi áp lực của hoàng quyền. Chỉ là, một phương thế lực khác này, sẽ do người nào tiến hành tổ chức?
Câu nói này chính là điều mà chúng phiệt chủ đang quan tâm, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lý phiệt.
Lý phiệt mỉm cười nói:
- Tự nhiên là do các nhà chúng ta, riêng phần mình tuyển một số con cháu kiệt xuất bên trong chi thứ, tổ chức một phương tổ chức khác, mặc dù nhận sự điều khiển của chúng ta, nhưng cũng phải được giao cho quyền tự chủ tương đối lớn, phòng ngừa tiếp xúc thường xuyên.
Ánh mắt của phiệt chủ Đậu phiệt lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm phiệt chủ Lý phiệt:
- Rắn không có đầu là không được, như vậy cái thế lực ngầm này, sẽ do ai làm chủ?
Phiệt chủ Lý phiệt hỏi ngược lại:
- Đậu huynh có cao kiến gì?
Phiệt chủ Đậu phiệt nói:
- Sẽ do con cháu gia tộc nhỏ đảm nhiệm, như thế mới có thể tránh cho tổ chức đó trở thành công cụ của một nhà.
Phiệt chủ Liễu phiệt cười lạnh nói:
- Như vậy, người cầm đầu sẽ dùng cái gì phục chúng?
Phiệt chủ Lệnh Hồ nói:
- Nếu không như thế, làm sao phòng ngừa lực lượng của các nhà, bị nhà nào đó hái được quả một mình?
Phiệt chủ Lưu phiệt cả giận nói:
- Mọi người nghi kỵ lẫn nhau như vậy, vậy chuyện này còn có cái gì để thương lượng?
Phiệt chủ Độc Cô suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Sao không ở trong số tài tuấn của các nhà chúng ta, chọn ra người giỏi nhất, đảm nhiệm chủ tổ chức.
Phiệt chủ Vũ Văn không vui nói:
- Ở trong nhà chúng ta, có thể có tài tuấn gì?
Phiệt chủ Liễu phiệt nói:
- Vũ Văn huynh nói lời ấy sai rồi, tài tuấn chi sĩ trong thiên hạ, cũng không câu nệ người trong nhà chúng ta. Tin rằng trong gia tộc các vị, cũng đều mời chào không ít anh tài các phương?
Đám người nghe thế lập tức trầm mặc, lại qua một lát, Phiệt chủ Lý phiệt nói:
- Biện pháp này, ngược lại là có thể xua tan nghi ngờ của các vị. Như vậy, sau buổi họp mặt hôm nay, chúng ta liền riêng phần mình đi tứ phương tìm hiểu, nhìn xem có tài tuấn chi sĩ gì, không phải là người trong nhà chúng ta, lại có thể để cho chúng ta sử dụng, mọi người lại tập hợp ở nơi này, tiến hành khảo hạch lựa chọn, thấy thế nào?
Phiệt chủ Quách phiệt dẫn đầu hưởng ứng nói:
- Được!
Phiệt chủ Độc Cô hỏi:
- Lý huynh, chúng ta đã muốn tổ chức một phương thế lực ngầm, làm mặt ngoài của các nhà chúng ta, như vậy, nó cũng nên có một cái danh tự, nếu không thì sau này chúng ta phải gọi như thế nào?
Phiệt chủ Lý phiệt vuốt râu trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Chu thất suy, lễ nghĩa phế, Khổng Tử lấy ba đời chi đạo dạy bảo nhân thế, phía sau thừa tự không dứt. Tổ chức ngầm chúng ta lập ra này, liền gọi là......Thừa tự đường, các vị thấy thế nào?
Hột Can Thừa Cơ không có lên núi gặp nhau cùng với Lý Ngư, sau khi hiệp trợ Lý Ngư giải quyết đội mã tặc liền trở về.
Trong lòng Lý Ngư rất rõ ràng chuyện này, Hột Can Thừa Cơ còn có một chút không được tự nhiên.
Hiện tại thân phận địa vị của y cao hơn so với Lý Ngư, nhưng hết thảy mọi thứ của y đều do Lý Ngư thành toàn, người ta là đại ân nhân của chính mình, gặp nhau một lần, thỉnh thoảng nhớ tới chính mình trước kia, hiện tại ở chung như thế nào, cũng đều lộ ra mất tự nhiên. Cái này cần phải có thời gian, chờ cho y hoàn toàn thích ứng thân phận bây giờ, và có thể bình tĩnh đối mặt với những người bạn cũ trong quá khứ của mình, việc gặp gỡ một lần nữa sẽ là điều tất nhiên.
Cho nên, Lý Ngư cũng không xuống núi gặp nhau, đợi đến lúc Lôi Lạc thông báo Hột Can Thừa Cơ tướng quân đã suất đội trở về, chỉ để y mang hộ câu nói biểu thị cảm tạ đến cho Hột Can Thừa Cơ, về sau có cơ hội lại đi đến châu thành mời Hột Can Thừa Cơ uống rượu liền xong việc. Sau đó, Lý Ngư liền nhìn vị Tiểu Chỉnh Sự kia.
Tiểu Chỉnh Sự đang lớn tiếng gào thét đối người đang tạm giam mình, làm quý tộc Thổ Phiên, y tự nhiên là hiểu Hán ngữ, nói tiếng Hán nói rất rõ ràng:
- Các ngươi thật lớn mật! Các ngươi biết ta là người như thế nào không? Các ngươi lại dám bắt bản quan, đại quân Thổ Phiên chúng ta ít ngày nữa liền đến, đến lúc đó, tất cả mọi người bên trên ngươi núi này, hết thảy đều sẽ xong đời!
Lý Ngư đã đến, dựa vào khung cửa,ăn một nắm dâu tằm hái được trên đường lên núi, bờ môi đều tím, Tiểu Chỉnh Sự kia đang mắng thống khoái lâm ly, cũng không có phát hiện ra hắn đến.
Chờ Tiểu Chỉnh Sự mắng đã đời, Lý Ngư mới mỉm cười chen lời nói:
- Vĩnh Đan Tiểu Chỉnh Sự, đúng không? Ngươi bất quá là vận dụng tư binh của bộ lạc ngươi, vượt biên cướp giật, làm chính là sự tình cường đạo, kết quả còn bị nhốt ở chỗ này, ngươi cảm thấy sẽ có người ra mặt thay cho ngươi?
Vĩnh Đan bỗng nhiên quay lại, cả giận nói:
- Ngươi là ai?
Lý Ngư tiếp tục nói:
- Địa bàn của ngươi, tiếp giáp biên cảnh của chúng ta, cách vương thành của ngươi rất xa, có thể thấy được, cũng không phải là ta đắc chí, ta đã hỏi bộ hạ của ngươi, có một vị đại tướng luôn mâu thuẫn với người, mà biên giới đất phong của y tiếp giáp với ngươi, ngươi đoán xem lúc bộ hạ của ngươi rắn mất đầu, y có thể hay không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Sắc mặt của Vĩnh Đan lập tức biến đổi, nếu không phải là bị người đè ép ở trên biên cảnh, không gian sinh tồn thực sự là có hạn, y làm sao đến mức thường xuyên quá cảnh cướp bóc. Dân phong Lũng Hữu cũng không mềm yếu, trên thực tế toàn bộ Đại Đường hiện tại cũng là thịnh hành phong tục thượng võ, mỗi lần ăn cướp, hoặc nhiều hoặc ít đều phải vứt xuống không ít mệnh người, làm sao có thể không biết mệt, chỉ là y quá nghèo!
Lý Ngư nói xong lời nói này, xoay người rời đi.
Hắn còn muốn dùng người này, bất quá trước mắt còn không phải thời điểm, đại bàng sẽ chiến đấu, sói càng sẽ chiến đấu, chỉ có chó mới trung thành.
Lúc này, Lý Hinh Ninh vừa mới được đưa tới Sấu Ngọc Cư, nơi này từ khi có năm mươi mỹ nữ được đưa tới, Long lão gia tử và một số tộc nhân Long gia trại thân cận liền dời đến, những người này xem như là một nhóm người tâm phúc trung thành nhất thành Chiết Mai, sự an toàn cũng được đảm bảo.
Bất quá, phòng xá còn dư mấy gian, Long Tác Tác phân phó một vị thị nữ mang Lý Hinh Ninh đi an trí, liền đi ra. Đường đường là tước gia phu nhân, đương nhiên không cần đi làm những việc nhỏ nhặt. Thị nữ kia an trí Lý Hinh Ninh xong, cũng lập tức rời đi. Lý Hinh Ninh chờ thị nữ rời đi, cửa phòng vừa đóng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu lập tức quét sạch sành sanh.
Nàng đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn tấm lụa giống như thác nước nơi xa cái kia, khóe môi hơi câu lên, nở nụ cười đắc ý.
Nàng......thật ra là y, y là nam nhân, La Khắc Địch! Nhưng y lại có vẻ đẹp phi giới tính, xinh đẹp như hoa, giả mạo là nữ tử cũng đều khó phân biệt, hơn nữa ngay cả hầu kết cũng đều không rõ ràng, cơ hồ hoàn toàn nhìn không ra. Trừ phi cởi quần áo nghiệm chứng, bằng không thì ai cũng đừng mơ tưởng phát hiện ra chân thân của y.
Kỳ thật có hầu kết hay không, hầu kết lớn hay nhỏ, cũng không phải là một trong những đặc điểm tất yếu để phân biệt nam và nữ. Chỉ bất quá là mọi người đã thấy quá nhiều nam tử có hầu kết, lại không chú ý trên thực tế có một số nam nhân hầu kết cũng không rõ ràng, thậm chí là không có hầu kết, mà có vài nữ nhân cũng có thể có hầu kết, lúc này mới có nhầm lẫn khi đánh giá tiêu chuẩn giữa nam và nữ.
Lúc trước La Khắc Địch trà trộn trong thành Lan Châu, ra vào tự do trong khuê phòng nữ quyến của hào môn đại trạch, nội phủ tư dinh, cũng là bởi vì căn bản không có người phát hiện ra y là nữ giả nam trang. Bây giờ, y đã đăng đường nhập thất, tiến vào khu vực trọng yếu nhất thành Chiết Mai, tiếp theo, y sẽ lên kế hoạch cho con đường trả thù của mình!