Chương 603: Tâm động.
Lý Ngư vừa mới rời khỏi, Mặc Tiêu Tiêu và Ngụy Hán Cường bèn đi báo cáo với Dương Thiên Diệp. Về phần Khoáng Lão Tứ thì không có hứng thú này, y chỉ giả mạo trưởng bối gạt cho Lý Ngư bỏ về mà thôi, người đã về rồi còn muốn nói gì nữa.
- Điện hạ, tôi thấy Lý Ngư kia không tệ, tướng mạo…
Vừa thấy Dương Thiên Diệp, Mặc Tiêu Tiêu liền vui mừng mở miệng.
- Ấy ấy chẳng có gì tốt cả, trong thành chúng ta tìm bừa người nào cũng tìm được mười hai mươi người hơn hắn đấy.
Ngụy Hán Cường vừa nghe thế đã tức giận cắt ngang, lưng cao ngất, ngực rung rung, tựa như tiếng động bành bành.
Mặc Tiêu Tiêu tức giận lườm gã, cao giọng hơn:
- Khí chất này, cách ăn nói này, phong độ này, trầm ổn thì hơi hơi…
- Tuổi tác đang độ nam nhi nhiệt huyệt, nên tới độ tuổi cần trầm ổn ắt sẽ trầm ổn.
Mặc Tiêu Tiêu liếc Ngụy Hán Cường, nói tiếp:
- Còn nữa, bản lĩnh của hắn này, đàn ông quan trọng nhất là có bản lĩnh…
- Hài, tiếc là ta chưa được thấy bản lĩnh của hắn, nếu thật sự động thủ, đại khái…hắn sẽ tiếp được mười chiêu của ta đấy nhỉ? Bớt nhiều lời đi.
- Bản lĩnh người ta là ở cái khác, không nói thì thôi, nói thì sẽ nổi bật, chỉ thi triển chút kế nhỏ đã tiêu diệt được La Khắc Địch thủ lĩnh Tam Đại khấu tung hoành nhiều năm ở Lũng Thượng đấy, chẳng chút tốn sức nào đã bắt giữ được Tiểu Chỉnh Sự Vĩnh Đan Thổ Phiên, đúng là bản lĩnh lớn, chứ không phải chỉ có cái dũng của thất phu, chỉ biết múa đao động thương thôi.
- Đúng thế, cho nên hắn mới có hai vợ hai thiếp đấy nhỉ? Đây chắc là ánh mắt của nữ nhân nhìn anh hùng rồi…
- Điện hạ xem, hắn so với ai đó ít hơn hai tuổi nhưng ngây thơ như một đứa trẻ, đây là sự chênh lệch nha.
- ?
- Hai ngươi thôi đi…
Mặc Tiêu Tiêu rõ ràng vẫn đang hăng hái khuyên nên gả, rõ ràng là rất tán thành, khiến Dương Thiên Diệp nghe mà không được tự nhiên, quan trọng là bên cạnh còn có Ngụy Hán Cường. Tuy nói nàng và Mặc Tiêu Tiêu thân thiết, nhưng bên cạnh còn có đàn ông, nên cũng không được tự nhiên.
Dương Thiên Diệp đứng lên:
- Lui xuống hết đi.
- Vâng!
Mặc Tiêu Tiêu và Ngụy Hán Cường không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay với Dương Thiên Diệp rồi lui ra cửa.
- Tiêu Tiêu, xem ra ngươi quá sùng bái tên họ Lý kia nhỉ, nếu thế thì gả đến thành Chiết Mai cho người ta làm tiểu thiếp đi, dù sao ngươi cũng trưởng thành rồi.
- Ta cũng muốn thế, thà làm thiếp của anh hùng còn hơn là vợ của người tầm thường. Nhưng tiếc là người ta là Tước gia, ta không xứng.
- Hừ, ta không biết hắn cho ngươi lợi ích gì mà ngươi lại cứ nói tốt cho hắn thế.
- Ngươi tốt nhất đừng nói gì nữa, im lặng đứng một chỗ còn có thể so được với người ta, chứ ngươi vừa mở miệng thì khác một trời một vực với người ta đấy.
Hai người đấu miệng đi ra ngoài, bỏ lại Dương Thiên Diệp trong lòng đang hỗn loạn.
Nói một câu thật lòng, Dương đại cô nương thật sự muốn gả đi đấy.
Ở thời đại này, với độ tuổi này của nàng thật sự là rất khó gả đi, thoáng cái đã hơn hai mươi tuổi, giả làm phụ nhân tuyệt đối không ai nghi ngờ, nhưng nói mình chưa lập gia đình, người ta nhất định cho rằng ngươi có vấn đề.
Vốn Dương Thiên Diệp còn có một mục tiêu là cứu phục Đại Tùy, tranh bá thiên hạ, việc cá nhân không lo lắng đến, nhưng nàng giờ từ “tranh bá” chuyển sang “làm nông” rồi, hẳn cũng nên suy xét việc chung thân đại sự.
Đàn ông tốt trong thiên hạ đương nhiên không chỉ có mỗi Lý Ngư, người ưu tú hơn hắn ắt có khối người, nhưng vấn đề là còn phải có tình cảm nữa. “Nửa đời trước” của Dương đại tiểu thư đáng thương ngoại trừ phát triển thế lực như thế nào, gây ra hỗn loạn ra sao, tạo phản Đại Đường như nào, thì cũng có đôi lúc nghĩ đến chuyện lập gia đình với ai, nhưng cũng chỉ nghĩ đến mỗi một Lý Ngư. Giờ cả ngày trên đỉnh Thái Cúc nhàn rỗi nhiều, suy nghĩ chuyện này nhiều hơn, lúc nào cũng tràn ngập trong đầu óc nàng.
Hơn nữa trí nhớ của nàng còn rất tốt, từ lần gặp gỡ ban đầu ở Lợi Châu cho đến hiện tại, từng chút từng chút một đều đều như hiện trong mắt. Buổi tối hôm qua cứu viện không có kết quả, trở về trên núi nghỉ ngơi cũng không yên ổn, mãi nửa đêm mới ngủ, trong lúc ngủ không ngờ lại mơ một giấc mơ làm cho lòng người hoang mang rối loạn.
Trong mơ, nàng ở Lợi Châu tưng bị Lý Ngư mò cá trước ngực, ở trong độn rơm của Long gia trại nàng bị Lý Ngư ngồi lên người đánh vào mông, rồi nàng đóng giả tiểu thị nữ ngồi xe cùng Lý Ngư đến Trường An, rồi cảnh hai người gặp nhau ở Hoa Mộc Uyển trong hoàng cung, từng cảnh đều rất kỳ diệu.
Mà cảnh tưởng ở Long gia trại đã thay đổi thành nàng. Dương Thiên Diệp vốn hiểu rõ chuyện nam nữ, nhưng trong giấc mơ, không ngờ hình ảnh lại rõ rệt như thế, y như đời thực, đợi khi nàng tỉnh giấc, cảm thấy trong người có phản ứng mà không thể cho người khác biết. Việc này, đương nhiên là kiên quyết không thể cho người khác biết, sẽ càng thêm làm loạn tinh thần của nàng đấy.
Nhưng mà, nàng phải làm sao đây? Tiểu Công chúa rất kiêu ngạo, rất tự tôn, sẽ cho phép nàng biểu hiện là mình muốn gả cho Lý Ngư. Phiền muộn ra đại sảnh, lại lần nữa đến vách núi nhìn đỉnh Chiết Mai xa xa, ngắm cảnh sắc xanh mướt của ngọn núi, Dương Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.
Có vị đại học vấn gia ở trên chuyện nam nữ rất đau đầu từng nói một câu đáy lòng như này: Gần thì vô lễ, xa thì oán.
Câu nói này đại khái chính là tình cảnh như hiện giờ của nàng. Ngươi có lỗi với ta, là ngươi không đúng. Ngươi không hiểu được tâm ý của ta, không biểu hiện gì, cũng là ngươi không đúng.
Dương Thiên Diệp bay lên một cước, rất không thục nữ đá một hòn đá bắn vào dưới khe núi, tựa như đá mông người nào đó.
Tiểu Chỉnh Sự Vĩnh Đan bị bắt sau mười bốn ngày thì có một đội người Thổ Phiên phong trần mệt mỏi tiến vào cảnh giới Cơ huyện, trên đường đi hỏi thẳng đường đến thành Chiết Mai. Lúc này, năm mươi vị đội trưởng đã xây xong nhà ở của mình, có mỹ nhân như hoa như ngọc nên tốc độ làm nhà sao không nhanh được.
Vì để nhanh chóng làm được nhà, để nương tử của mình hài lòng, những đội chính này tìm rất nhiều chiến hữu hỗ trợ mình. Vốn họ đều là tù đồ binh, trong khi huấn luyện tàn khốc quan hệ cạnh tranh vô cùng rõ ràng, cho nên rất khó sinh ra tình nghĩa chiến hữu. Hiện giờ quan hệ cao thấp phụ thuộc đầu tiên đã xác định, mà bọn họ lại có việc cầu người,
Trong quá trình này, giữa các bên rất tự nhiên nảy sinh tình cảm chiến hữu. Hiện giờ còn chưa nói tới tình huynh đệ nhưng đó là một mở đầu tốt, có giao tình, sau này trong chiến đấu có thể đề cao tình bạn, tình anh em. Đương nhiên, bất cứ chuyện gì đều là chín quá hoá nẫu, cho dù là có việc, thì làm việc có độ.
Nhưng Lý Ngư không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chuyện tương lai tiếp tục dùng thủ đoạn này từng bước quy phạm và hoàn thiện là được. Từ tâm tính của năm mươi vị quan quân trung tầng này thay đổi, khí thế của toàn bộ quân đội cũng thay đổi, sự thay đổi này hết sức rõ rệt. Khi đoàn xe Thổ Phiên đến dưới chân núi tuy rằng công trường xây dựng vẫn đang khí thế ngất trời, nhưng đã có quân sĩ duy trì trật tự, nên tạp mà không loạn.
Rất nhanh, tin tức do quân sĩ đưa lên núi, bên trên mệnh lệnh xuống, liền có người hộ tống đoàn người lên núi. Mà lúc này đường trên núi còn chưa bằng phẳng, xe không thể đi lên, Thiết Vô Hoàn liền hạ lệnh một chi sĩ binh đang thao luyện ở bãi đất trống khiêng lên núi.
Đây là lễ vật mà gia tộc Tiểu Chỉnh Sự Vĩnh Đan Thổ Phiên tặng cho Lý Ngư để chuộc người, người dẫn đội là Vĩnh Đan đại quản gia Vượng Đôi. Vừa thấy Lý Ngư, Vượng Đôi liền khúm núm một mặt tặng quà, một mặt khép nép cầu khẩn hắn phóng thích Vĩnh Đan, cũng đề xuất, gia tộc mình tuyệt đối sẽ không báo thù, chỉ cầu xin Lý Tước gia khai ân, bằng không Vĩnh Đan gia sẽ như rắn mất đầu, sắp đại loạn rồi.
Lý Ngư mở ra danh sách quà tặng ra xem, tuấn mã ba trăm con, trăm thanh bảo đao Thổ Phiên loại tốt nhất luyện bằng thép tinh chém sắt như chém bùn, vàng bạc châu báu mỗi loại ba trăm miếng, da sống loại tốt nhất một ngàn tấm, nam nữ nô khỏe mạnh ba trăm người, còn có chó ngao sáu con, đều là chó nhỏ chưa trưởng thành.
Ngoài ra, còn có mười mỹ nữ nữa. Đại khái Vĩnh Đan gia cũng biết, nữ tử cao lớn khỏe mạnh của cao nguyên chưa chắc Lý Tước gia đã để ý, mười mỹ nữ này đều là Hồ cơ mà họ có được, phần lớn là con lai. Về phần là cướp được hay mua được thì không biết.
Tuy nhiên với tác phong trước sau như một của Vĩnh Đan gia thì khả năng cướp là cao hơn cả.
- Một khoản đền bù rất lớn…
Lý Ngư nhìn xem mà tim đập thình thịch. Chớ có coi thường số quà tặng này, tuy nói Vĩnh Đan là đại nông nô chủ có tên tuổi cửa hiệu lớn ở Thổ Phiên nhưng muốn xuất ra phần lễ vật như vậy cũng đã dốc hết toàn bộ vốn liếng rồi. Lý Ngư bởi vậy, lập tức kết luận, Vĩnh Đan gia ắt đã rối loạn. Bên họ có thành phần thế lực gia tộc, đơn giản thô lậu hơn so với Trung Nguyên, không có quan hệ tông tộc nghiêm ngặt, một khi tông chủ xảy ra vấn đề, nội bộ sẽ loạn đầu tiên, sẽ có người nhảy ra muốn cướp vị trí.
Mà bên ngoài, cũng tất sẽ có người tham lam muốn chiếm, mà dù họ không muốn nhúng tay, người trong gia tộc bị hãm trong nội loạn rơi vào hạ phong cũng sẽ dẫn người ngoài vào, chủ động mời người ta đến, cho nên, lúc này mới hơn mười ngày thôi Vĩnh Đan gia hẳn đã nội loạn rồi.
- Vĩnh Đan Đại phu nhân thật là có tâm, kỳ thật bổn tước phụng thánh mệnh phong tước là hy vọng nơi này có thể ổn định và hoà bình lâu dài, cũng rất hy vọng cùng láng giềng hòa thuận. Chỉ cần gia tộc Vĩnh Đan ngươi tuân thủ lời hứa, từ nay về sau hữu hảo sống chung, không động binh đao, thì bản tước gia sẽ không làm khó Vĩnh Đan.
Lý Ngư gấp danh mục quà tặng lại, cười tươi:
- Lễ vật này, ta nhận. Về Vĩnh Đan, ngươi yên tâm, bổn tước nhất định sẽ thả hắn trở về, nhưng không phải hiện tại!
Vượng Đôi ngẩn ra, dè dặt nói:
- Dạ…vậy tiểu nhân có thể đợi trên núi, không biết Tước gia định ngày nào thì thả lão gia nhà ta xuống núi ạ?
Lý Ngư đem vung tay lên, hào khí nói:
- Đợi khi nào trên Chiết Mai rơi trận tuyết đầu tiên, khắp núi hồng mai nở rộ, thì bổn tước sẽ hái mai để tặng, đích thân đưa Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan xuống núi. Thế nào?
Vượng Đôi vừa nghe thế suýt nữa thì hộc máu ra ngoài. “Đợi đến khi tuyết rơi, đến khi mai nở ư? Lúc này mới là tháng tám, chờ khi người thả lão gia nhà ta xuống núi, sợ là toàn bộ chúng ta đã bị người ta đánh cho thành óc chó hết rồi, toàn bộ bị sụp đổ rồi.”