Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 608 - Chương 602: Tuyển Tài

Chương 602: Tuyển tài
Chương 602: Tuyển tài

Chương 608: Hóa thân Thần Nông.

Hơn mười chiếc xe ngựa đứng ở trong thành Chiết Mai.

Hàng hóa trên xe đã tháo dỡ toàn bộ, tuy đang cuối mùa thu nhưng đám tiểu nhị đều vã mồ hôi vì mệt. Dù là như thế, họ vẫn rất phấn khởi, Lý Ngư hiện giờ xây dựng rầm rộ, rầm rộ buôn bán, rầm rộ chăn nuôi và nông canh, chỉ cần ngươi không lười, thì không lo không có việc, cơ hội kiếm tiền rất nhiều.

Hiện tại, hiệu quả của lực ảnh hưởng đó đã lan truyền ra ngoài, các nơi khác của Dân Châu có khá nhiều lưu dân nghe được tin tức đều bắt đầu rục rịch, muốn tìm cơ hội kiếm tiền. Về phần dân chúng Dân Châu, thì phần lớn đều trong trạng thái quan sát.

Điều này cũng không phải xuất phát từ quan niệm không muốn xa xứ, ở Lũng Hữu, trời đất bao la, mọi người có tư tưởng cực hạn như vậy rất ít, họ chủ yếu là lo lắng Cơ huyện chiến tranh thường xuyên, cho nên trước mắt vẫn quan sát là chính. Mà kết quả này ở trên người Thổ Phiên Lý Ngư không giải quyết mà nói chung quy sẽ có nhiều người xuất phát từ băn khoăn không chịu tiến đến.

Còn đối với Lý Ngư mà nói, hắn cần người, Cơ huyện muốn phát triển, muốn lớn mạnh, cái thiếu nhất chính là người. Toàn bộ Lũng Hữu đều bị vây trong trạng thái đất nhiều người ít, hắn nhất định phải mau chóng gia tăng mạnh nhân khẩu mới có thể phát triển. Mà nếu chỉ dựa vào như thế, vậy ít nhất phải cần hai mươi năm mới có thể phát triển, hắn cũng không có tính nại lớn.

Thu tiền hàng, La Bá Đạo từ những hộ kia rõ ràng cho thấy vừa mới xây xong, còn có rất nhiều chỗ còn chưa chạm khắc, nhìn mười mấy tiểu nhị, khẽ mỉm cười:

- Đi, đừng về tay không, đi kéo mấy xe rác kiếm chút tiền tiêu vặt nào.

Thành Chiết Mai hiện giờ vẫn là một cái máy nuốt vàng, trên cơ bản chủ có đầu nhập không có sản xuất, cũng không có mang ra. Tuy nhiên Lý Ngư cũng đã bỏ ra số tiền lớn xây dựng một nhà máy dệt ở trong thành, sau khi hoàn thành dự án, nó chủ yếu sản xuất các loại vải nhiều lớp màu trắng chống mài mòn và dễ sử dụng.

Về phương diện khác, Tây Vực đã bắt đầu gieo trồng bông chỉ có điều diện tích gieo trồng chưa rộng, cũng không truyền vào Trung Nguyên. Mà Lý Ngư sau khi phát hiện nơi này có bông biết rõ nó tương lai sẽ trở thành nguyên liệu quan trọng vô cùng đã bắt đầu mua một số lượng lớn, trồng bông cũng sẽ là một nguồn thu nhập quan trọng cho hắn.

Loại bông này một khối hắn cho Tĩnh Tĩnh, một khối hắn cho Thâm Thâm. Hai nha đầu đều đã có con, tuy nói hai nàng giờ vẫn còn ngây thơ không nghĩ được xa lâu dài, nhưng Lý Ngư đã nghĩ tới, cũng nói cho hai nàng biết, đây là tài sản hắn cho con của hai nàng.

Hai cô gái lần đầu làm mẹ tức thì tình thương của người mẹ bùng nổ vô hạn, giờ chỉ một lòng sinh thêm nhiều con, nên chẳng mấy khi chú ý chăm sóc con nhỏ. Bởi vậy, hai đứa bé lại do Cát Tường dịu dàng chu đáo nhất chăm sóc. Cát Tường bản thân chưa sinh con bao giờ, nhưng kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ lại vô cùng phong phú.

Lý Ngư cũng đã nhận ra tâm tình xuống dốc của nàng, nên thời gian ở bên nàng nhiều hơn, nhưng vẫn sợ nàng nghĩ ngợi lung tung, liền đem con giao cho nàng nuôi nấng. Lý Ngư cũng không chắc chắn Cát Tường có bị vô sinh hay không, nhưng những đứa bé này đều là do nàng nuôi lớn, thì đó chính là sự bảo đảm lớn nhất cho nàng, không ai tranh được vị trí của Cát Tường trong gia tộc cả.

Lý Ngư tính toán qua ít ngày sẽ xin phong cáo mệnh với triều đình, danh hiệu này dành cho Cát Tường. Tin rằng Tác Tác sẽ không có ý kiến gì.

Đám tiểu nhị đều là thanh niên tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng không sợ dốc sức, chỉ sợ không kiếm được tiền. Nghe La Bá Đạo chỉ bảo, cả đám đều bận rộn.

La Bá Đạo quay đầu nhìn lên thành Chiết Mai, trong lòng âm thầm cảm kích.

Hiện giờ, y đã là một người cực kỳ có quyền lực địa vị ở trấn Tân Hải, lần này vận chút hàng hóa đến hoàn toàn không cần y phải xuất mã, chỉ là y muốn nhìn thành Chiết Mai, cho nên mới đến.

Y vẫn cho là Lý Ngư đã biết sự hiện hữu của y, lại tôn trọng lựa chọn của y nên không tới quấy rầy y, giữ cho y mặt mũi, cho nên trong lòng cực kỳ cảm kích Lý Ngư. Hiện tại, con của y đã sinh ra rồi, là con gái, La Bá Đạo có một chút thất vọng, tuy nhiên... Tước Nhi mông nở, dễ sinh nở, mình phải cày cuốc nhiều hơn mới được.

Nghe nói trên đỉnh Chiết Mai có ba vị công tử gia rồi, nghe nói bên Trường An có năm công tử, mình không thể kém người ta được nha.

La Bá Đạo cưỡi ngựa đi theo sau xe. Y tính toán nếu Lý Ngư đã biết sự tồn tại của mình, vậy thì không cần làm kiêu, sau khi trở về đặt mua chút hàng tốt dành cho ngày đông, rồi đi lên núi.

Bất kể từ có ân oán, gút mắc gì, cứ uống một chén rượu đã.

Đoàn người La Bá Đạo cùng đội xây dựng vừa đi, đúng lúc lại có một đoàn người nữa tới.

Hiện giờ này thành Chiết Mai chưa xây dựng xong, ngày ngày đều có nhiều người ra vào, nhưng đoàn người này vừa nhìn là biết không phải tầm thường. Họ vừa đến gần, La Bá Đạo cẩn thận đánh giá, càng kết luận, từ khí độ này, người tới cũng là nhân vật không tầm thường chút nào.

Ngựa của bọn họ, bộ yên ngựa đều là thượng phẩm, nhưng quần áo lại khá bình thường, nhưng như thế hẳn là vì đi đường xa rồi, lại nom cử chỉ khí độ của họ rất ung dung, hiển nhiên là khí chất của người thượng vị.

Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt căn bản không chú ý cách ăn mặc của thương nhân địa phương, đi qua đoàn người của La Bá Đạo, vừa đi vừa chỉ trỏ, vẻ mặt hứng thú.

Xây dựng một tòa thành nha, chưa từng đến một tòa thành đang xây dựng, loại việc này họ từng trải nhìn thấy nhiều cũng là lần đầu tiên thấy. Độc Cô Tiểu Nguyệt ngồi trên ngựa, đưa mắt nhìn khắp nơi, trong mắt cũng đầy gợn sóng, nam nhân kia…thật sự có quyết đoán lớn, hắn là hủy Cơ thành, xây dựng một thành trì mới trên một tòa sơn lĩnh không dấu chân người, dựng nên một tòa thành trì thuộc về hắn, một thành trì do hắn dùng thủ đoạn dựng nên, thật sự…không thể tin nổi.

Hắn là loại người như nào nhỉ? Hẳn là vóc dáng rất cao lớn giống như đỉnh núi, mặt có râu, mắt hung ác như sói, trong mắt còn lộ ra tia giảo hoạt, hơn nữa lòng lang dạ sói...

Độc Cô Tiểu Nguyệt từng tìm đọc một ít tư liệu về Lý Ngư, tuy nhiên trong đó chỉ ghi lại sự tích của hắn, mà không có miêu tả về hắn, mà Độc Cô Tiểu Nguyệt bởi vì lời dặn dò của phụ thân, dù nói người khác không biết, nhưng thiếu nữ có kiêu ngạo vẫn khiến nàng không thể mở miệng hỏi dung mạo của Lý Ngư, bởi đó chỉ có thể từ sự tích của hắn mà suy đoán về hình thức của hắn.

Nghe nói là người của Lý phiệt Lũng Tây tới, quân coi giữ không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo tướng quân Phương Phá Lãng hôm nay đang trực. Phương Phá Lãng nghiệm chứng thân phận đối phương xong lập tức đích thân dẫn đoàn người lên núi.

Lên đến giữa sườn núi, La Khắc Địch mặc trang phục tỳ nữ màu xanh, lưng đeo giỏ trúc, hóp lưng như mài, đang tìm tòi trong bụi cây cỏ.

Đã cuối mùa thu rồi, không ít cỏ cây đã úa vàng, nhưng không ảnh hưởng đến việc xác định cây. Cách đó không xa còn có một lão thái thái của Long gia trại lưng cũng mang giỏ trúc đi hái nấm.

Phía trước xuất hiện một cây thực vật cao tới ba thước, trên thân có lông tuyến, lá cây hình tam giác, trông vô cùng đẹp sáng.

- Không ăn được đâu.

Lão bà bà quay lại nhìn thấy, vội vàng nhắc nhở La Khắc Địch:

- Hinh Ninh cô nương, đó là Thiên tiên tử, khi nở rất đẹp nhưng toàn thân có độc đấy.

- Có độc?

La Khắc Địch nghe thế hai mắt tỏa sáng, y căn bản không phải đi hái nấm, từ lần trước lấy độc rắn thất bại, y đại khái cũng hiểu dùng độc không được rồi, cho nên muốn dùng cách khác. Trên đỉnh Chiết Mai quá nhiều người, không cần độc, chỉ cần một thanh đao hắn e không giết được những người đó.

- Độc này rất mạnh ạ?

- Đương nhiên rồi. Một khi ăn nhầm thì yết hầu đau đớn sưng lên có thể chết người đấy. Tuy nhiên nếu dùng ít thì còn là một loại dược liệu. Hái đi, cẩn thận đấy, đừng để đâm vào tay.

La Khắc Địch đáp vâng, đợi người kia đi cách một chút thì hái cây Thiên tiên tử xuống. Khi cầm trong tay lập tức nhướn mày phát hiện, nó có mùi hơi thum thủm, mùi rất rõ. Vậy thì dùng sao được đây? Ai ngờ nó có mùi hôi như này, bất kể bỏ vào canh hay trong thức ăn, ai dám dùng chứ.

La Khắc Địch than dài, cho vào giỏ trúc.

Rất nhanh, y lại phát hiện một cây linh lan, đã qua mùa hoa, chỉ còn lá. Lão bà bà nói, thứ này cũng có độc, một khi ăn nhầm, khiến người ta bụng đau quằn quại, không cử động được, hơn nữa còn bị tiêu chảy không ngừng.

La Khắc Địch mừng rỡ, y ở trên núi hành động không được tự do, không chế được độc dược nào cả, chỉ có thể dùng nguyên liệu tại chỗ, linh lan này nếu tìm được thêm vài cây nữa thì tốt…Y còn chưa nghĩ xong, lão bà bà đã cuốc xuống, chặt đứt cây linh lan kia, rồi lại giẫm chân lên nghiền nát nó.

Sau đó lão bà bà lại tiếp tục đi, La Khắc Địch...

Phương Phá Lãng cùng đoàn người Lý Bá Hạo lên núi. La Khắc Địch đưa tầm mắt nhìn qua lập tức ngồi xổm xuống, y nhìn thấy một người: Lý Hoàn!

Khi y ở Lan Châu từng đi qua phủ đệ của Lý Hoàn, sợ bị Lý Hoàn nhận ra bèn ngồi xổm xuống để ẩn nấp. Vừa cúi đầu xuống bên cạnh có một cây nấm lùn, không phải là loại nấm mà lão bà bà vừa rồi dạy y biết, tuy nhiên màu sắc không sặc sỡ, hẳn là không có độc, cho nên y hái xuống, vừa hái vừa đặt giỏ trúc sang bên cạnh, lặng lẽ nhìn động tĩnh của đoàn người Lý Hoàn.

- Đây là người của Lý phiệt Lũng Tây, họ tới làm gì? Chẳng lẽ lại là muốn lôi kéo Lý Ngư?

Nếu đổi là trước kia, y sẽ điều tra tỉ mỉ, điều tra xong rồi, nếu Lý phiệt thực sự có liên hệ chặt chẽ với Lý Ngư vậy thì không tiện hạ thủ. Nhưng giờ thế lực của y đều đã tan thành mây khói, y hiện tại chỉ vì báo thù mà tồn tại, đâu còn e dè Lý phiệt gì nữa.

Lạnh lùng nhìn đoàn người Lý Hoàn lên núi, một đám nấm đã bị hái hết, chiều muộn, số nấm này sẽ rơi vào bụng y.

- Các vị quý khách, mời đi bên này…

Phương Phá Lãng rất cung kính. Lý phiệt Lũng Tây tại Lũng Thượng tồn tại còn uy phong hơn cả Hoàng đế, dù gã từng là đạo tặc một phương thì cũng kính sợ tận đáy lòng.

- Đây là chỗ ở của Cát Tường phu nhân chúng tôi. Cát Tường phu nhân được Tước gia sủng ái nhất, bình thường vẫn ở đây. Tước gia, Tước gia, có khách quý tới ạ.

Phương Phá Lãng nói xong gọi vào bên trong.

- Khách quý gì thế?

Bên trong có tiếng hỏi uể oải, có người đi ra.

Tiểu Nguyệt cô nương tim đập thình thịch, chăm chú nhìn, thấy người kia mặc một bộ trường bào yến cư, tuổi còn rất trẻ, đại khái hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi bởi vì hắn còn không để râu, nam tử bình thường sau hai mươi tám tuổi thì đều để râu, nhìn rất tuấn tú.

Hắn cõng một đứa bé, trong lòng cũng bế một đứa bé, đùi cũng có một đứa đang ôm chặt lấy, tay thì cầm một cái dây thừng, đầu dây thừng kéo một con vịt nhỏ làm bằng gỗ.

Trong gia tộc từng có ba vị Hoàng hậu, Độc Cô Tiểu Nguyệt trong tộc luôn luôn chú ý công phu dưỡng khí lập tức ngây người, hình tượng uy vũ của vị bá chủ Cơ huyện trong lòng nàng đã ầm ầm sụp đổ:

- Người này... Chính là Nam tước Cơ huyện Lý Ngư ư?

Bình Luận (0)
Comment