- Hóa ra là hai tên … ha…ha… hai vị huynh đệ đến rồi, khách quý đến khách quý đến, mau mau mời vào. Người đâu, dâng trà.
Lý Ngư nói câu đầu thì chỉ nói âm thấp rồi lại im bặt, nhưng Độc Cô Tiểu Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy hắn muốn nói tới từ ngốc. Từ nhỏ dưới sự quản giáo nghiêm ngặt của phụ thân, Tiểu Nguyệt cô nương có thói quen nhìn sắc mặt, nghe giọng nói.
- Đại Bảo, con buông tay đi! Buông tay đi! Lúc không biết đi thì ngày nào cũng muốn tự mình đi. Giờ biết đi rồi thì ngày nào cũng bám lấy người khác, con cố ý à.
- Tiểu Thất, còn tóm tóc cha con thì ta đánh cái mông con đấy, nhìn đệ đệ của con ngoan chưa, người ta đã ngủ rồi đấy.
Lý gia Đại Bảo vừa nghe vậy, cười đến chảy nước mũi nói:
- Ha ha ha ha, cha thật ngốc, đang ngủ chính là tiểu Thất, cha đang ôm tiểu Bát đó.
- Hả? Thật sao? Thằng con nghịch ngợm kia, có gì đáng cười hả?
Độc Cô Tiểu Nguyệt khóe môi co giật mấy lần, hình tượng kiêu hùng trong lòng nàng lại bị nàng bước lên đá mấy cái, giẫm cái nát bét. Mọi người tiến vào phòng khách ngồi, Lý Ngư nhấc Lý gia Đại Bảo ném lên trên sạp giường nhỏ, cũng đặt Tiểu Thất và Tiểu Bát trong ngực mình tới lên sạp giường nhỏ. Vừa đặt xuống, đứa bé tỉnh ngủ Lý Ngư cũng mặc kệ, kệ ba đứa con của mình chơi đùa, còn mình thì quay lại chỗ.
- Ngồi đi, mau mời ngồi. Hai vị này là…
Lý Bá Hạo vội nói:
- Ồ, vị này chính là thúc phụ ta, tuy chỉ hơn chúng ta vài tuổi, nhưng bối phận là thúc phụ của ta đấy.
Lý Bá Hiên nói:
- Đại ca, chúng ta đánh bài đi.
Lý Bá Hạo cả giận nói:
- Cút!
Lý Hoàn cũng không để ý tới hai tên dở hơi này, mỉm cười chắp tay với Lý Ngư nói:
- Lý tước gia, tại hạ Lý Hoàn.
Lý Ngư cười nói:
- Cũng không nên xưng hô như vây, ta cùng với Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên có giao tình rất tốt, luôn xưng hô huynh đệ, ngài là bề trên rồi.
Lý Hoàn khoát tay nói:
- Khác nhau khác nhau đấy.
Nói xong, y liếc mắt nhìn Độc Cô Tiểu Nguyệt áo màu xanh, khăn bào đầu, xinh xắn lanh lợi, đôi mắt sáng như sao, răng trắng tinh, nói:
- Đây là thị tỳ của ta Tiểu Nguyệt. Tiệu Nguyệt, bái kiến Tước gia đi.
Đây là trước khi đến Tiểu Nguyệt đã hẹn trước với y, không nói ra thân phận thật sự của Tiểu Nguyệt, để cho nàng xuất hiện với thân phận là thị nữ nha hoàn, như vậy rất tiện quan sát con người của Lý Ngư.
Cho nên vừa vào đến nơi, Tiểu Nguyệt đã đứng sau lưng của Lý Hoàn, lúc này mới nhẹ nhàng thi lễ với Lý Ngư, phúc thân nói:
- Tiểu Nguyệt bái kiến Tước gia!
Lý Ngư nhìn lên, cô bé này có hương vị của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, tú mà không mị, thanh mà không hàn, vừa vui tươi lại dịu dàng động lòng người, nhất thời liền nghĩ sai. Lý Hoàn đi xa mà còn mang theo nàng ta, chỉ sợ không phải là tiểu nha đầu làm ấm giường tầm thường, đích thị là nữ tử cực sủng ái rồi.
Vừa nghĩ như thế, Lý Ngư cũng không nhìn nhiều, chỉ cười nhẹ rồi thu tầm mắt.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiểu Nguyệt quả nhiên dứng ở sau ghế dựa của Lý Hoàn, duy trì thân phận của nha hoàn, chưa an vị.
Lý Bá Hạo kinh ngạc nói:
- Tiểu Thất tiểu Bát? Ta nói Lý Ngư lão huynh à, đây là đứa con thứ mấy rồi?
Lý Ngư vẻ mặt đưa đám nói:
- Tám, ở đây có ba, ở Trường An còn có năm, ngươi nói muốn chết không muốn sống không đây, toàn là con trai cả.
Lý Hoàn nói:
- Đều là con trai còn không tốt à? Gia tộc càng lớn càng lâu dài đấy.
Lý Ngư nói:
- Con cháu đều tự có phúc của con cháu, có thể lâu dài đương nhiên tốt.nhưng ta còn muốn có một tiểu áo bông cơ.
Lý Hoàn ở Tây Vực lâu nhưng cũng biết áo bông là vật gì, chỉ có điều trước đó nhắc nói chuyện con cháu sao lại đột nhiên nhắc tới áo bông, không khỏi sững ra.
Lý Ngư giật mình, cười giải thích nói:
- Ta là nói, hi vọng có một đứa con gái, nữ nhân tri kỷ, ta so sánh với tiểu áo bông.
Độc Cô Tiểu Nguyệt nghe xong, vốn nhìn không chớp mắt, ánh mắt nhìn thẳng cây cột đối diện cũng nheo mắt lại liếc nhìn hắn.
Lý Hoàn cười nói:
- Đấy là vì ngươi có nhiều con trai nên mới nói mát như vậy đúng không.
Lý Ngư nghiêm chỉnh nói:
- Không, ta thật lòng muốn một đứa con gái, con trai thì dù sao cũng phải đến chừng bốn mươi tuổi mới có thể hiểu được lòng cha mẹ, mà con gái thì nhỏ tuổi đã biết thông cảm cho cha mẹ rồi. Ngươi xem, ngươi xem…
Lý Ngư chỉ vào Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên nói:
- Giống như hai tên này, đổi thành một cô con gái nhu thuận còn thích hơn.
Lý Bá Hiên và Lý Bá Hạo ngồi phịch trên ghế, liếc nhìn Lý Ngư nói:
- Có tổn hại người đấy à, nếu ngươi thật sự chỉ sinh được một đứa con gái, xem ngươi có gấp không.
Lý Ngư cười hì hì nói:
- Ta thực sự không gấp. Ngươi xem nhạc phụ Long lão gia tử của ta, chỉ sinh một cô con gái, thế thì sao nào? Cái gì mà chỉ có con trai mới truyền hương khói, ta chẳng để tâm.
Nghe đến đó, đôi mắt đẹp của Độc Cô Tiểu Nguyệt dừng trên mặt Lý Ngư, im lặng trong chốc lát mới thu lại ánh mắt. Nàng tin tưởng, Lý Ngư nói thật lòng. Đến lúc này, sự kích động với nàng thật sự rất mạnh, từ nhỏ sống dưới âm ảnh của phụ thân, cả ngày sợ hãi và mong mỏi phụ thân có thể sinh được một đệ đệ, vì đó có thể cứu vớt nàng ra khỏi khổ ải.
Nàng, bởi vì mưa dầm thấm đất, tự mình không tránh khỏi thiếu tự tin.
Nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên thấy phụ thân nhà người khác lại có thể văn minh như vậy, có thể thích con gái như vậy. Nếu cha ta có thể được như vậy thì tốt quá. Tiểu Nguyệt thấy sống mũi cay cay, trong mắt nhòe đi.
- Oa oa oa…
Trên sạp giường La Hán, đứa bé nằm khóc váng lên.
Lý Ngư vừa nghiêng đầu, Lý Đại Bảo chỉ vào cậu em tố cáo:
- Không liên quan tới con, là em ấy đánh.
- Con hư lắm! Tiểu Bát còn chưa lật người được, làm sao đánh người khác được? Đem mông tới đây xem ta xử lý con.
- Ha ha ha ha, cha à, đó là Tiểu Thất.
- Hai đứa bé này cùng sinh một ngày, thật đúng là rất khó phân biệt.
Lý Ngư cười gượng, giải thích với đám người Lý Hoàn, ôm lấy đứa bé đang khóc, trừng mắt nhìn con lớn.
- Chính là em ấy đánh không phải con đâu.
Lý gia Đại Bảo há mồm nước mắt lưng tròng, oan ức xem ra cũng muốn khóc.
Độc Cô Tiểu Nguyệt không nhịn được nói:
- Tước gia, thật sự là đứa bé kia, vừa mới ưỡn lưng nên huých vào mắt bé khác.
Độc Cô Tiểu Nguyệt bước tới, đưa hai tay nói:
- Tước gia, để tỳ nữ dỗ đi.
Lý Ngư thấy nàng chưa được chủ nhân cho phép đã dám tự ý nói tiếp, tiến lên, trong lòng càng chắc chắn đây là ái thiếp của Lý Hoàn, khách sáo nói:
- Làm phiền ngươi rồi.
Lý Ngư giao cho cho Độc Cô Tiểu Nguyệt. Độc Cô Tiểu Nguyệt ngồi xuống giường nhỏ, lại cầm tay Lý gia Đại Bảo. Ánh mắt của nàng có khí chất dịu dàng, có vài phần giống với Cát Tường, mấy cậu nhóc rất thích ứng với ánh mắt của nàng, lập tức im lặng.
Nàng để Lý Đại Bảo chơi mấy món đồ chơi, chọc cho Lý Đại Bảo cười khanh khách không ngừng, hai tiểu tử kia cũng được nàng đệm cao hơn một chút, nhìn không chớp mắt, rất ngoan ngoãn.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Hoàn:
- Xưa này đều là vợ ta Cát Tường chăm sóc bọn chúng, hôm nay nàng ấy đưa mẫu thân đi dạo ở cửa hàng đang xây, bảo là muốn cùng mẫu thân ta mở tửu phường, giao ba đứa bé này cho ta.
Lý Hoàn kinh ngạc nói:
- Toàn bộ Cơ huyện đều là địa bàn của Tước gia, nhà mình còn xây dựng tửu phường ư?
Lý Ngư nói:
- Nên lấy của dân ta một xu cũng không cho. Không nên lấy của dân ta một xu cũng không lấy. Nhà mình muốn kiếm tiền cũng phải quản lý một chút sản nghiệp mới được. Nếu cứ chỉ lấy tiền trên người bách tính, không nên đấy.
Lý Hoàn là người của đại gia tộc, đương nhiên hiểu được đạo lý không thể “chỉ thấy lợi trước mắt”, mới có thể có “sinh sôi liên tục”. Đạo lý dễ hiểu như vậy, rất nhiều nhà giàu lại có ánh mắt thiển cận, không hiểu được. Thấy Lý Ngư nhìn thấu triệt như vậy, không khỏi đưa giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Lý Ngư cười nói:
- Không đáng để tán thưởng đâu! Ta cũng hi vọng nữ nhân trong gia tộc cũng có thể lên đỉnh bầu trời.
Lý Hoàn cười nói:
- Nhà Tước gia sao gia đình bình thường có thể so sánh được, có thể để cho nữ quyến xuất đầu lộ diện, thật sự là văn minh.
Lý Ngư nói:
- Vốn nên như thế, rất nhiều nữ tử vốn không phải chí khí và tầm nhìn không bằng nam nhi, cũng không phải cảnh giới không bằng nam nhi, chỉ là cả ngày bị nhốt ở hậu trạch không có việc gì, ánh mắt đương nhiên thiển cận, cũng chỉ tính toán chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi. Nhà ta không phân biệt nam nữ, ai muốn làm đại sự, ta ủng hộ hết mình!
Hai bên giống như bàn việc nhà, Lý Hoàn như có như không dẫn dắt tới, kỳ thật muốn nghe Lý Ngư xử sự đạo lý làm người, chí khí tầm nhìn, nghe việc an bài việc nhà của hắn. Dù Độc Cô Tiểu Nguyệt đang chơi đùa cùng mấy đứa bé cũng dựng thẳng lỗ tai nghe, trong lòng cũng có một phen tính toán.
Lúc này trên đỉnh Thái Cúc, Dương Thiên Diệp quan tâm nhất chính là hồ suối nước nóng, hong khô, ngày hôm nay ngăn suối nước nóng, dẫn nước trở về, đổ vào nơi này, chảy về phía sau núi. Cái hồ này đúng hơn là một tòa dục cung, hết rực rộng lớn, ngăn cách xung quanh cũng đã lắp đặt xong xuôi, tự thành một không gian tuyệt mật.
Vào mùa đông, tắm trong suối nước nóng, trên đỉnh đầu bông tuyết bay tán loạn, nhìn xa xa trên đỉnh núi trắng như tuyết, ý cảnh tự nhiên đẹp như tiên cảnh.
Bởi vì có suối nước nóng, xung quanh tự thành một tiểu thiên địa, khí hậu bốn mùa như mùa xuân, cho nên Dương T Hiên Diệp lại sai người vận chuyến hoa quý và cây cảnh, sai người làm vườn trồng bốn phía suối nước nóng, hoàn cảnh hỗn nhiên một màu, gần như mọi người không nhìn ra là có dầu hiệu của bàn tay con người.
Dương Thiên Diệp nhìn rất hài lòng, hỏi thợ thủ công:
- Tay nghề ngươi không tệ, nếu nguyện làm ở đây ta có thể trả lương cao.
Thợ thủ công cười nói:
- Đa tạ cô nương, toàn gia tộc của tiểu nhân đều ở Dân Châu, không chuyển tới được, tiểu nhân còn phải phụng dưỡng cao đường ạ.
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Ngươi rất hiếu, ta sẽ không miễn cưỡng. Người đâu, tính tiền công trả cho hắn.
Thợ thủ công thu tiền công, tạ ơn Dương Thiên Diệp, tự xuống núi. Trong ngực của gã có một tấm chân dung của Dương Thiên Diệp, giống thật như đúc. Gã làm thám tử “Thái Hoa lầu”, phụng mệnh Cẩu Đầu Nhi đại nhân tới đỉnh Thái Cúc. Thái Hoa Lầu dưới chân núi Chiết Hoa Sơn là tai mắt của Lý Ngư. Lý Ngư hoài nghi người trên đỉnh Thái Cúc, chỉ sợ không phải là nhân vật bình thường, lập tức chỉ bảo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi tìm thời cơ tìm hiểu. Hiện giờ rốt cuộc lấy được tư liệu thành công xuống núi.
Đỉnh Chiết Mai, lúc này đã là giờ cơm chiều. La Khắc Địch giao nấm cho một nữ nô. Mười nữ nô lần trước gia tộc Thổ Phiên Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan đưa tới lúc này đang sống cùng y ở một tòa lâu. Có điều mười nữ tử mỹ mạo này từ nhỏ đã bị người khác nuôi làm đồ chơi cũng không nhìn ra được nấm này có vấn đề gì, đem rửa sạch toàn bộ, chặt gà rừng thịt, nấu đầy một tô.
Ăn món ăn dân dã này tự mình hái này La Khắc Địch ăn thấy rất ngon. Mà trong đại sảnh khác, Lý Ngư thì lại tiếp khách chén trù liên tục. Bởi vì nơi này Sấu Ngọc cư lớn nhất, lúc trước năm mươi mỹ nữ đều sắp xếp ở đây nên Lý Ngư đã phân phó quét sạch mấy khu ốc xá này, mấy vị khách quý hôm nay tới muộn cũng phải ở lại nơi này.