Chương 610: Như ảo như mộng.
Toàn bộ đỉnh Chiết Mai dựa vào thế lớn, kiến tạo to lớn, cao chót vót. Có nhiều chỗ có khối nham thạch lớn tự nhiên, còn cố ý gọt khắc dốc đứng, có nơi thì lại lót trên hòn đá, cạnh ngoài bóng loáng, rất hùng vĩ. Những điều này đều là Dương Tư Tề tự mình chủ trì xây dựng, cho dù là phi trảo vượt núi băng đèo giống như người giẫm trên đắt bằng, cũng không dễ dàng trèo lên được.
Mà Lý Ngư còn nghĩ kế, gieo hạt bụi gai xung quanh toàn bộ ngọn núi, đến lúc này tới gần cũng khó khăn, bỏi vì bụi gai là trồng trực tiếp từ núi nên có thể phát huy tác dụng, đầu hồi là tráng đinh xuất thân từ Long gia trại đích thân tuần thú ngày đêm, khó có thể trèo mà không bị phát hiện.
Vừa đến tối sơn môn dã đóng cửa, có một then cài lê mộc cực nặng, sơn môn đóng chặt, trên núi tự tạo thành một thế giới riêng.
Tiệc rượu đã chấm dứt, Lý Ngư đưa khách tới Sấu Ngọc Cư, Long Tác Tác là chủ nhân nơi đây cũng ra mặt tiếp đãi một chút, sau đó đưa họ tới tinh xá đã được quét dọn.
Trước đó Lý Ngư đã phái người tới thông báo, cho nên khi sắp xếp phòng, phòng của Lý Hoàn và phòng của Độc Cô Tiểu Nguyệt ở gần nhau, mà phòng của hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên thì ở lầu bên kia. Lý Ngư còn cố ý dặn dò, không đối đãi với Tiểu Nguyệt như một nha hoàn, cho nên quy mô phòng xá cũng không khác với ba người khác, dù sao tinh xá nơi này cũng đủ dùng.
Khi chủ nhân cáo từ, Độc Cô Tiểu Nguyệt ra cửa phòng mình, ra hiệu Lý Hoàn ở cửa phòng, đợi y trả lời sau đó đi vào.
- Không đúng, Lý ngư không phải là nhìn ra thân phận của ta đó chứ?
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhíu lông mày thanh tú:
- Ngươi không phải nói là, hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên có giao tình tốt với Lý Ngư à? Có phải là bọn họ tiết lộ thân phận của ta không?
Lý Hoàn vừa nghe được rất khẩn trương nói:
- Làm sao lại như vậy? Ngươi sao lại biết được chứ?
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhìn khắp nơi, hạ giọng, nói nhỏ:
- Ta nhìn rồi, quy chế gian phòng của ta không kém của các ngươi, ta là một tiểu nha hoàn, ở một tai phòng là được, tại sao lại sắp xếp phòng tốt như vậy? Trong đó nhất định có kỳ quái.
Lý Hoàn ngẩn ra, cười khan nói:
- Hóa ra là như vậy, Cô nương…ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
- Hả?
Độc Cô Tiểu Nguyệt nheo lông mày, nghi ngờ nhìn y.
Lý Hoàn bất đắc dĩ giải thích:
- Ta là một đại nam nhân, tại sao một phải mang một tiểu nương tử xinh đẹp xa nhà như vậy? Lý Ngư đã coi ngươi thành…. của ta rồi, khụ khụ… ngươi hiểu chưa.
Độc Cô Tiểu Nguyệt suy xét cẩn thận một chút, rốt cuộc đã hiểu, vì thế choáng váng, phun một ngụm, xoay người bỏ đi.
Lý Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, đối với tình cảnh của tôn trưởng nữ Độc Cô Gia y cũng ít nhiều biết một ít. Ai! Độ Cô Phiệt từng có ba vị hoàng hậu, nuôi dưỡng khuê tú một nhà quyền quý thành con cgái rượu, ai!
Tuy nhiên, nói thật, tuy y xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng tận đáy lòng y cũng cảm thấy nữ tử con gái rượu thì càng dễ thân hơn một chút. Không già mồm cãi láo, không trang điểm, dễ tiếp xúc, hoạt sắc sinh hương, về phần tiểu thư khuê các lúc cũng từng giây từng phút giữ hình tượng thì…
Lý Hoàn lắc đầu, chợt nghe bên ngoài có tiếng thét chói tai, đó là giọng của Độc Cô Tiểu Nguyệt.
Quá là mất mặt! Ta vừa khen nàng ta là tiểu gia bích ngọc, dịu dàng chân thành, làm sao…
Lý Hoàn vội chạy ra ngoài, dù sao đây cũng là cô nương của Độc Cô phiệt gia, Độc Cô phiệt chủ có thể không ưa thích cô con gái này nhưng nếu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, dây chính là liên quan tới vấn đề thể diện, có phiền toái lớn.
Kết quả Lý Hoàn vừa đi ra ngoài, y cũng ngây dại.
Khu kiến trúc bọn y là theo hình chữ quynh, hai hàng trường lâu, dán vào ngọn núi, lại có một hành lang dài nối tiếp hai trường lâu, một mắt khác chính là khu thác nước không xây dựng lầu.
Đối diện trường lâu và hành lang trường lâu treo rất nhiều đèn lồng, chiếu hành lang sáng rực, cho nên tất cả trước mặt đều nhìn rất rõ ràng.
Lý Hoàn vừa lao tới, lập tức nhìn ra Độc Cô Tiểu Nguyệt không việc gì, nàng đang đứng ở hành lang, kinh hoàng nhìn đối diện. Vì thế Lý Hoàn cũng nhanh chóng nhìn đối diện, sau đó miệng của y há thật to, đủ để nhét ba quả trứng ngỗng vào.
Một nữ nhân, dáng người lồi lõm trước sau, đầy thướt tha, đang từ hành lang dài bên kia chạy tới, cô ta không mặc quần áo, khi chạy thì thoái mái nhấp nhô!
Sau đó, cô ta lại chạy quay trở lại, vừa chạy vừa vỗ tay, giơ cao hay tay…
Tròng mắt Lý Hoàn trơn to, này… là tình hình gì thế?
Ngay sau đó, lại một nữ nhân khác từ phòng khác đi ra, cô ta giống như uống rượu say, cầm trong tay một cột chống cửa sổ, đầu cán buộc một giầy, đáp xuống dưới hành lang, cô ta đang câu cá à?
Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt liếc nhau một cái, từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hoảng sợ.
Đúng lúc này Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên mới từ trong phòng đi ra, vừa này thấy như vậy, Lý Bá Hiên “oa” một tiếng nước miếng chảy ra ròng ròng.
Lý Bá Hạo rất có phong độ đại ca, lập tức che mắt gã lại nói:
- Đệ đệ, đệ còn nhỏ, đừng nhìn cái này, sẽ bị đau mắt hột đấy.
Lý Bá Hiên ra sức giãy dụa nói:
- Không cho ta xem, vậy sao ngươi còn xem?
Lý Bá Hạo thở dài một tiếng, nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Sau đó, lại một nữ nhân đi ra, quỳ trên mặt dất, giống như con chó nhỏ, vừa xoay vừa bò, ánh mắt Lý Bá Hạo nhất thời trợn trừng …
La Khắc Địch núp ở góc tường, giơ tay cầm lấy những gì có thể quơ được, liều mạng ném về phía trước, hoảng sợ thét chói tai:
- Đừng tới đây! Đừng tới dây! Ngươi cút ngay!
Y dường như lại trở về năm mười một tuổi, năm ấy La gia phỉ bang đang trong nội chiến, phụ tổ y vừa bị giết, y bị trục xuất ra khỏi phỉ bang, một minh phiêu bạt đến Lan Châu, vì kiếm cơm nên y dựa vào trời sinh tuấn tú, thay đổi nữ trang, giả mạo làm tiểu cô nương, bị người ta lấy ba lạng bạc đánh đổi bán vào nhà giàu.
Cảnh tượng kinh hoàng đã từng gặp phải lại như vừa hiện ra trước mắt, y quên mất hiện tại mình có một thân võ nghệ cho dù hơn mười người cũng khó gần được, nếu có một đao một ngựa trong tay, có thể cưỡi ngựa tung hoành trong ngàn người đi lại như gió, hiện tại dường như y trở về thời kì tứ cố vô thân, không có năng lực phản kháng lại một người trưởng thành, từng giọt mồ hôi rơi xuống, sợ hãi bao phủ thể xác và tinh thần của y…
Trên đời này, có một loại nấm có lợi với thân thể, có thể làm mỹ vị thưc ăn. Nhưng cũng có một loại nấm có độc, nếu nghiêm trọng có thể trí mạng. Ngoài ra còn có một loại, nó có thể gây ra ảo giác, khiến cho người ăn vào sinh ra cảm giác như đang nằm mơ, làm cho hệ thần kinh hỗn loạn và hưng phấn, khiến lời nói và việc làm mất đi khống chế.
Ở thời kỳ viễn cổ, nhân loại đã phát hiện ra tác dụng của nó, mà có một số ít vu sư, trong trường hợp bắt đầu một nghi thức tọng yếu, chính mình dùng hoặc cho tín đồ của họ dùng sẽ khiến cho thần trí mê ảo trong ảo cảnh nhớ lại những sự tình khắc sâu nhất hoặc là việc làm mình thích nhất hoặc là sự tình mình khát hao hoặc là suy diễn ra.
Mà La Khắc Địch cũng ăn cái ấm ảo giác này, phóng đại âm ảnh trong trí nhớ của y. Ở trong ý thức của y, hiện tại y là một đứa bé yếu đuối nhất, một đứa bé chăn trâu cũng có thể dùng một gạch đập chết y, tuyệt sẽ không nghênh sự phản kháng của y.
Lúc này Lý Ngư đang ở thư phòng tiếp kiến hai người, một là Cẩu Đầu Nhi, một là người làm vường, người làm vườn này chính là người từ đỉnh Thái Cúc tới.
- Tước gia, chủ quản đỉnh Đỉnh Thái Cúc, người ngoài gọi là Tang Nhu Tang cô nương, tuy nhiên ở trên Đỉnh Thái Cúc, thuộc hạ lại chưa bao giờ nghe người ta gọi qua tên của cô ta, mà gọi là chủ thượng…
Người làm vườn lấy từ trong ngực ra một tấm chân dung, mở ra, để ở trên bàn:
- Đây là hình dạng của cô ta, Tước gia hẳn là đã gặp rồi, thuộc hạ ngẫu nhiên nghe được trong miệng của bọn họ…
Lý Ngư lập tức đứng lên, thất thanh nói:
- Dương Thiên Diệp!
Người làm vườn ngẩn ra nói:
- Tước gia nói cái gì ạ?
Cẩu Đầu Nhi đứng bên cạnh, vẫn cân nhắc khi nào nên ngắt lời, thổ lộ một chút công lao trong tổ chức điệp báo, nhưng chỉ là trong bụng mực nước quá ít, nói thế nào cũng không để lại dấu vết, thực có chút khó khăn, chợt nghe Lý Ngư kêu lên, Cẩu Đầu Nhi lúc này mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua, cũng thét kinh hãi:
- Là cô ta?
Người làm vườn kinh ngạc:
- Không phải Tước gia đã tới Đỉnh Thái Cúc sao, hẳn nên gặp cô ta rồi chứ ạ.
- Không phải cô ấy! Không phải cô ấy! Người mà ta gặp không phải là ấy! Hóa ra là ấy, cái này khó trách, ha ha…
Lý Ngư mừng rỡ, liếc mặt người làm vườn đang mờ mịt, khen ngợi:
- Ngươi làm rất tốt! Cẩu Đầu Nhi, người này, phải thưởng!
Lý Ngư không trực tiếp ban thưởng, đây là người của Cẩu Đầu Nhi hắn phải để Cẩu Đầu Nhi làm chuyện này, tạo quyền uy cho Cẩu Đầu Nhi. Bằng không càng thay mặt càng tai hại vô ích.
Cẩu Đầu Nhi mặt mày hớn hở:
- Tôi hiểu, tôi hiểu, Tước gia vui vẻ như vậy, có phải là tôi cũng có thưởng không.
- Cút đi!
Lý Ngư một cước đá vào mông đít của Cẩu Đầu Nhi, Cẩu Đâu Nhi nhất thời xương cốt nhẹ nhõm. Gã hiện tại nắm giữ tổ chức điệp báo, kinh phí cho gã không ít, đương nhiên không cần Lý Ngư thưởng gã. Lý Ngư đá gã một cước, đây là thể hiện vô cùng thân thiết, là người tâm phúc, các ngươi có tư cách được Tước gia đá sao?
Cẩu Đầu Nhi dương dương đắc ý liếc mắt nhìn người làm vườn.
- Tốt lắm tốt lắm, hóa ra là cô ấy, cái này có nhiều vấn đề khó hiểu đã được giải quyết dễ dàng rồi. Các ngươi đi xuống đi.
Lý Ngư phất tay cho bọn họ lui ra, Cầm bức vẽ Dương Thiên Diệp lên, khoan hãy nói, tay nghề thợ thủ công này không tệ, bức chân dung này không phải loại Trung Nguyên ưa chuộng, bức này dùng than vẽ, chú trọng tới thực tranh chân dung, mặt mày ngũ quan, khác nào người thật.
- Thiên Diệp… cô nàng này sao lại ở nơi này, ngay cạnh thành trì của ta, còn xây dựng công sự ở đây. Chẳng lẽ… là vì ta mà tới?
Lý Ngư thật sự không thể ngờ thế gian này lại có sự trùng hợp như vậy, bọn họ phải lánh đời ẩn cư, lại có thể lựa chọn nơi này. Tuy trong tối tăm, trong này cũng có đạo lý của nó. Lý Thế Dân phong cho hắn ở đây, là vì lúc ấy đang xử lý chuyện ở đây, vừa hiểu biết tình trạng nơi này, nơi quen thuộc nhất cũng là đất ngoài này, đương nhiên sẽ lập tức nghĩ tới phong tước cho hắn ở nơi này.
Mặc Bạch Diệm lựa chọn chỗ ở tương lai còn phải chọn nơi quan phủ không chú ý mà có thể chứa gần ngàn người, cũng phải chọn nơi trời cao hoàng đế ở xa, hơn nữa phải là nơi trước đó rung chuyển bất an, không có nơi ổn định. Chỉ có nơi không có cơ cấu xã hội ổn định mới không có nhiều người chú ý tới xuất hiện một nhánh sức mạnh không lồ nên mới chọn nơi này.
Có thể lọt vào pháp nhãn của Hoàng đế, động tĩnh gây ra đương nhiên không nhỏ, Mặc Bạch Diệm có ý phải tìm một nơi như vậy, đương nhiên cũng có thể chú ý tới. Vì vậy, tuy nói là trùng hợp kỳ thực đều là sự lựa chọn của song phương, nhưng ở trong mắt Lý Ngư, rất khó chú ý tới khả năng này.
- Thiên Diệp công chúa, là vì ta mới lựa chọn nơi này sao?
Ý nghĩ này kích động trong lòng Lý Ngư, trong lòng như đang trong mộng.
Lúc này, Cẩu Đầu Nhi vừa mới lui ra ngoài một lát đã chạy vào:
- Bắt yêu! Bắt yêu!
Lý Ngư vẻ mặt mờ mịt nói:
- Ta làm cái gì? Ta thế nào thành yêu rồi?
Cẩu Đầu Nhi gấp đến độ run run nói:
- Tiểu thần tiên, mau mau mau, Sấu Ngọc Cư, mọi người trúng tà rồi, tiểu thần tiên mau đi bắt yêu!