Chương 611: Xác định kế hoạch.
Lý Ngư mang theo một số người chạy tới Sấu Ngọc Cư, lúc này các cô nương “bạo động” đã bị khống chế, Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên rất thất vọng, nhất là Lý Bá Hiên, bị đại ca che mắt không nhìn thấy gì, rất căm tức.
Sự tình nhanh chóng được làm rõ, dù sao loại chuyện ngộ độc thức ăn, nhất là nhiều người cùng nhau ngộ độc cũng rất dễ bị phát hiện. Một vị hiểu rõ thực vật của địa phương giải thích với Lý Ngư một hồi. Lý Ngư nghe nói không nguy hiểm tới tính mạng, chẳng qua những người này phải ở trong ảo ảnh liên tục cho đến khi độc tố mất đi hiệu lực, đại khái là đến bình minh mới ổn, vội gọi người tới chiếu cố nhóm cô nương, trấn an những người khác đi nghỉ ngơi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt và Lý Hoàn hiểu rõ chẳng qua chỉ là ăn nhầm nấm độc, sợ bóng sợ gió một hồi lúc này mới về đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngư lại tới một chuyến nữa, mọi người đã tỉnh táo lại, đối với ảo cảnh trong ngày hôm qua họ nhớ rất rõ ràng, một số nữ tử làm hành vi quá cách xấu hổ tới mặt đỏ tai hồng, không dám ra cửa. La Khắc Địch rất kinh hãi, phát hiện mình không bị bại lộ thân phận mới thở phào nhẹ nhõm. Nấm độc kia là ai hái đã không thể xác định được, vì mọi người hiện nay giống như đang ở giai đoạn phát triển, bởi vì mau chóng phát triển sơn môn nên toàn viên vận động, làm chút chuyện trong khả năng của mình.
Hôm qua có nhiều người hái nấm làm đồ ăn, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn cho nên Lý Ngư chỉ tăng cường quản lý an toàn, dặn dò đầu bếp sau này chú ý phương diện này. La Khắc Địch vẫn khiếp sợ nên còn chưa trở về chỗ ở, y vẫn nằm trên giường suy tư, trong lòng lập tức vừa động. Y biết rõ, nếu vào tình huống đêm qua nếu có người muốn giết y, y căn bản không có lực hoàn thủ. Nếu loại nấm này không phải kịch độc, lại có hiệu quả như vậy.
nghĩ nghi, khi trên núi mừng năm mới, đóng cửa sơn môn, giải quyết toàn bộ thị vệ bên ngoài, tất cả nhân vật trọng yếu trong đại sảnh đều bị trúng độc, một đám si mê say sưa, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề phản ứng với người ngoại giới, lúc này chỉ một đao là giết chết, thì sảng khoái cỡ nào?
Nghĩ đến đây, La Khắc Địch vui mừng nhướng mày, y có thể nhớ lại diện mạo của loại nấm này, y quyết định một ngày gần đây phải nhanh chóng đi hái đầy đủ phân lượng. Nhà bếp lớn là phụ trách nấu ăn cho phần lớn người trong trại, bọn họ đề phòng cũng không sao cả, tương lai bỏ nấm này vào phòng bếp nhỏ.
Còn nữa, cái nấm này phơi khô, thậm chí sau khi phơi khô có thể nghiền thành bột, đến lúc đó cho vào trong thức ăn, ai có thể nhìn ra được?
La Khắc Địch lập tức xác định phương án hành động cụ thể của mình, y quyết định sẽ hành động vào năm mới! Buổi sáng Lý Ngư và đám người Lý Hoàn, Lý Bá Hạo đi du lịch phố núi một phen, Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt đương nhiên quan tâm nhất chính là kế hoạch kinh doanh Cơ Huyện của hắn, Lý Ngư nghe Lá Bá Hạo nói, bọn họ đến Cơ Huyện, chủ yếu là tính toán tiến hành thương mại trong này.
Trước kia nơi này thường xuyên có chiến sự, bọn họ bỏ qua khối loạn địa này, hiện tại có Lý Ngư, Lý Phiệt xem trọng Lý Ngư thống trị nơi này, cho nên bắt đầu muốn thiết lập kinh doanh ở nơi này.
Đương nhiên Lý Ngư cầu còn không được, cùng lúc Cơ huyện là địa bàn của hắn, hắn không thể cho người khác nhúng chân vào, nhưng về phương diện khác, hắn cần thế lực lớn nguyện ý tham dự vào, chỉ cần bọn họ không chạm tới điểm mấu chốt của minh, vậy ai đến cũng không cự tuyệt, cực kỳ hoan nghênh.
Cho nên, Lý Ngư lấy ra tất cả vốn liếng của mình, giảng giải kế hoạch dẹp an tâm của mình. Nghe xong từng sắp xếp an bài của Lý Ngư, Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt càng hiểu rõ hắn sâu hơn một tầng.
- Người này có chí khí, tài cán lại không tầm thường, phẩm tính làm người cũng không tệ, nếu hắn có thể làm tông chủ, ra roi cho ta, cũng có thể chấp nhận.
Lý Hoàn thầm nghĩ như vậy, thái độ với Lý ngư cũng cung kính hơn.
- Người đàn ông này nếu như làm trượng phu của ta, có vẻ như… cũng không tệ. Hắn có dung mạo tuấn tú, địa vị cao thượng, nhìn dáng dấp hắn hai ngày nay, đối với người nhà, đối với con cái, đối với thê tử, đều rất ôn hòa dịu dàng, nếu như làm thê tử của hắn, nhất định… rất hạnh phúc.
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhìn Lý Ngư chăm chú, gò má ửng hồng, âm thầm lại có chút ảo não. Nàng ảo não vì mình không nên cải trang thành thị nữ của Lý Hoàn, hiện giờ Lý Ngư có tránh né, không hề nhìn thẳng vào nàng, làm sao nàng có thể tiếp xúc với hắn chặt chẽ đây, rồi làm sao hai người yêu nhau được đây?
Lý Ngư không biết hai người Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt một người khảo sát chủ nhân của mình, một người khảo sát nam nhân của mình, nhìn thấy hai người tựa hồ có chút tin phục với kế hoạch kinh doanh Cơ Huyện của hắn thì không khỏi mừng thầm, cũng không phí công lôi kéo nha, kéo Lý Phiệt gia tới Cơ Huyện của ta kinh doanh, đây là hiệu ứng làm mẫu.
Lý Phiệt thấy được mấu chốt kinh doanh nơi này, không sợ hào phú Lũng Thượng không ùn ùn kéo tới. Giữa trưa mọi người dùng cơm trưa, Lý ngư lại sắp xếp Dương Tư Tề và Bao Kế Nghiệp đi cùng quý khách dạo thành Chiết Mai, hắn hi vọng Lý Phiệt nhìn thấy nhiều cơ hội ở nơi dây, mua một miếng đất xây nhà ở nơi đây, đó chính là quảng cáo tốt nhất cho thành Chiết Mai, chỉ cần tin tức truyền đi, rất nhiều người đang cân nhắc nhất định sẽ tới tranh nhau mua đất, chỉ lo rơi vào tay người sau.
Đại hào Lũng Thượng còn đang trong giai đoạn khảo sát Lý Ngư, nhưng không nghĩ bọn họ khảo sát lại bị Lý Ngư lợi dụng như vậy, chẳng khác gì đại minh tinh quốc tế, chạy tới giúp xí nghiệp hương trấn làm người phát ngôn rồi.
Người bị khảo sát khác là Liêu Đông Cát Hồng Phi kia thì khá áp lực. Y là ở trên địa bàn của Lư gia, mà Lư gia là sĩ tộc trong nhà thế gia vọng tộc quyền quý ở Sơn Đông, trước mắt Kế Tự Đường thành lập là do nhà quyền quý Quan Lũng khởi xướng.
Muốn mấy chục năm sau dưới sự đả kích của Lý Thế Dân, Lý Trị, Võ Mị Nương, sĩ tộc Sơn Đông cũng cảm giác được áp lực lớn đến từ phía hoàng thất, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng liên thủ tập đoàn Quan Lũng, lúc đó bọn họ mới phái người gia nhập, tiến thêm một bước để Kế Tự Đường lớn mạnh. Mà giờ khắc này, tập đoàn Quan Lũng phái người đến, tuy chưa nói rõ ý đồ tới, chỉ nói là muốn mở ra thượng mại ở Liêu Đông, Cát Hồng Phi cầu còn không được cũng không lạ, chỉ lo đưa tới kiêng kị và chèn ép cho Sơn Đông sĩ tộc, cho nên cũng không thông báo công khai chuyện này.
Đương nhiên cũng không có cách nào mượn lực từ giữa. Lý Ngư sắp xếp Dương Tư Tề và Bao Kế Nghiệp cùng đi, mà bản thân mình lại không đi, không phải là chậm trễ đãi khách mà là bởi vì buổi sáng hắn đã nói rất nhiều, nếu buổi chiều lại thổi phồng nữa, chỉ sợ tốt quá hóa dở. Dương Tư Tề tuy ít nói, nhưng nếu giảng tới xây dựng thành trì và quy hoạch, ông có thể thao thao bất tuyệt hôn mê người khác.
Mà Bao Kế Nghiệp lại là một thương nhân thành công, minhg càng không tiện nói, mình nghe xong còn có cảm giác buồn nôn đỏ mặt…. nếu giao cho Bao Kế Nghiệp mà nói, so với mình còn thoải mái hơn một chút.
Bên này đã an bài xong tất cả, Lý Ngư lập tức gọi Thiết Vô Hoàn, dẫn theo một đội binh, đi thẳng tới thành Thái Cúc.
- Chủ thượng, chủ thượng…
Tên gọi Dương Thiên Diệp cũ đã hoàn toàn bị thủ tiêu, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị suy nghĩ cái tên “chủ thượng” vừa tôn kính lại khá hàm hồ, đây là xưng hô đối với Dương Thiên Diệp.
- Chủ thượng, Chủ thành Chiết Mai, Nam Tước Cơ huyện Lý Ngư lại tới nữa!
- Hả!
Họa bút trong tay Dương Thiên Diệp rơi xuống, khiến cho bức đồ hoa mai bị bẩn.
- Hắn… hắn tới làm gì?
Câu hỏi của Dương Thiên Diệp không có lực rất nhỏ, tựa như một tội phạm truy nã đột nhiên nghe được bộ đầu tới cửa.
Mặc Tiêu Tiêu nói:
- Không biết ạ, thị vệ nói, hắn muốn cầu kiến thành chủ.
Dương Thiên Diệp luống cuống:
- Ngươi nhanh đi đi, ngươi nhanh đi đi, mau cho hắn rời khỏi đi.
Mặc Tiêu Tiêu nói:
- Kỳ thật người này rất tốt ạ…
Dương Thiên Diệp trừng mắt lên, Mực Tiêu Tiêu vội sửa lời:
- Được, em đi ạ. À… còn muốn mời Khoáng tứ gia và Ngụy Hán Cường cùng đi không ạ?
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Tùy ngươi, mau đuổi hắn đi đi.
Mặc Tiêu Tiêu tuân mệnh đi ra ngoài.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút cũng tránh khỏi thư phòng, lặng lẽ đi về đại sảnh. Nàng đương nhiên không dám lộ diện, chỉ im lặng đứng sau mười tám tấm bình ngọc, muốn nghe ý đồ đến của Lý Ngư.
- Ha ha ha, Tước gia ở xa tới, ta không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
Ngụy Hán Cường, Khoáng lão tứ còn có Mặc Tiêu Tiêu vội vàng giả dạng gặp Lý Ngư, cùng nhau xuất hiện.
Lý Ngư khoanh tay thưởng thức mười hai quạt ngọc bình, nghe vậy chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười:
- Người một nhà Tang cô nương, mỗi lần xuất hiện, luôn cùng nhau nhỉ.
Khoáng Lão Tứ ngớ ra, nói:
- Hả? Tước gia là khách quý, chúng tôi không dám chậm trễ. Ha ha.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, đột nhiên cao tiếng nói:
- Ba vị không cần đóng kịch, chủ nhân của các ngươi đâu?
Ngụy Hán Cường trừng mắt nhìn hắn nói:
- Chủ nhân nào?
Lý Ngư nói:
- Dương Thiên Diệp, đi ra cho ta.
Lời vừa thốt ra, ba người Mặc Tiêu Tiêu hoảng sợ, Dương Thiên Diệp ẩn thân sau bình thầm giật mình, hắn biết rồi! Hù chết ta rồi! Tim đập mạnh quá, không được, không được thở mạnh.
Dương Thiên Diệp rón ra rón rén chạy, nàng sợ khi thở gấp sẽ bị Lý Ngư nghe thấy.
Lại nghe tiếng thét của Lý Ngư:
- Mặc Bạch Diệm! Phùng Nhị! Các ngươi giấu Thiên Diệp ở đâu, đi ra!
Dương Thiên Diệp chạy trốn chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không chạy nổi, vội vàng chuồn ra đại sảnh, dứng ở sau cửa viện, lúc này mới dám thở dốc. Khoáng Lão Tứ và Ngụy Hán Cường, Mặc Tiêu Tiêu lúng túng, ba người đều hiểu được tiểu công chúa nhà mình có cảm tình với người đàn ông này, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, bây giờ người ta tìm tới cửa, bộ dạng rõ ràng là tìm vợ đang trốn, nên làm thế nào đây?
Mặc Tiêu Tiêu nhiệt tình làm bà mai, thấy bị vạch trần, rõ ràng Mặc Bạch Diệm sẽ tìm tới.
Vừa thấy Mặc Bạch Diệm, Lý Ngư cười lạnh nói:
- Quả nhiên là ông!
Mặc Bạch Diệm cũng hoảng hốt trong lòng, nhưng cố gắng điềm tĩnh, nói:
- Là ta, thì làm sao?
Lý Ngư nói:
- Thiên Diệp đâu?
Mặc Bạch Diệm nheo mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi muốn gặp cô nương nhà ta để làm gì?
Lý Ngư ngẩn ra, hắn vừa nghe nói chủ nhân đỉnh Thái Cúc là Dương Thiên Diệp nên chạy tới. Mặc Bạch Diệm hỏi thì hắn mới ngớ ra, đúng vậy, hắn muốn gặp người ta làm cái gì? Hắn lấy lý do gì, thân phận gì, mà cứ đòi gặp người ta đây?
Lý Ngư lắp bắp:
- Ta… Bổn tước cùng Dương cô nương có giao tình, vừa biết cô ấy ở đây thì muốn gặp, được không nào?
Mặc Bạch Diệm vừa thấy hắn lắp bắp lập tức có dũng khí:
- Cô nương nhà ta nếu tránh ngươi, đương nhiên là không muốn gặp ngươi rồi. Tước gia có phải là quá cưỡng ép không?
Lý Ngư ngây người. Mặc Bạch Diệm hừ lạnh nói:
- Cô nương nhà ta nợ tiền của ngươi hay là nợ tình của ngươi à? Sao phải ngươi chứ.
Mặc Tiêu Tiêu đứng ngoài không nhịn được nói:
- Đúng vậy Tước gia, vì sao ngươi cứ muốn gặp cô nương nhà ta thế? Ngươi lấy thân phận gì để gặp người, gặp người để làm gì, ngươi…. tâm ý của mình, xác định chưa?
Mặc Bạch Diệm liếc mắt nhìn nghĩa nữ một cái, đây rõ ràng không phải là ý của lão phu à nha? Nha đầu kia, giống như là đánh thức Lý Ngư vậy.
- Ta lấy thân phận gì để gặp cô ấy à? Tại sao lại muốn gặp cô ấy à?
Lý Ngư nhìn Mặc Tiêu Tiêu, trong mắt là mù mịt, nhưng trong lòng đại như sóng dữ, ầm ầm rung động.
- Tâm ý của ta, ta xác định ư? Ta phải xác định ư?
Lý Ngư không ngừng tự hỏi, hắn phát hiện mình chỉ vừa nghe Dương Thiên Diệp ở đây đã vội đến, hắn hoàn toàn không nghĩ tới tâm tư của mình, hắn tới làm gì? Chỉ vì để gặp, uống chén trà thôi ư?
Lý Ngư hoảng hốt một hồi lâu, rồi khẽ đập trán, nghiêm nghị gật đầu với Mặc Tiêu Tiêu nói:
- Ta hiểu rồi! Đa tạ cô nương chỉ điểm, ta sẽ nghĩ kỹ lại rồi lại đến, cáo từ!
Lý Ngư vái chào bốn người, đi ngay, bốn người giật mình ngây ra tại chỗ:
- Nghĩ kỹ rồi sẽ đến nữa à? Hắn sẽ đến nữa, sẽ nghĩ kỹ cái gì nhỉ