Chương 618: Khẩu vị.
Có tử sĩ gấp gáp… đương nhiên là nữ nhân, bị kích động chạy thẳng tới nói cho Dương Thiên Diệp nói là nhân mã của Lý Ngư lại đi tới nữa, Dương Thiên Diệp lo âu, khuôn mặt xinh đẹp nói:
- Tên vô lại này, không cần để ý tới hắn!
Nhưng lại có một tử sĩ gấp gáp tới… đương nhiên vẫn là nữ nhân, thở hồng hộc chạy tới nói cho nàng biết, Lý Ngư chỉ là đi ngang qua, Dương Thiên Diệp giận tím mặt nói:
- Nực cười!
Nàng mắng chửi trong lòng một câu, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ nói:
- Hắn mang binh đi qua, đi tới đâu?
Nữ tử sĩ kia không trả lời được, Dương Thiên Diệp đột nhiêm có cảm giác:
- Đi, phái người người đi tìm hiểu một chút!
Dù sao Dương Thiên Diệp cũng hiểu biết quá sâu về Lý Ngư, lập tức hiểu được, hắn nhất định có chuyện phải làm.
Dưới chân núi, đội ngũ của Lý Ngư càng đi xa dần tới cánh đồng bát ngát.
Câu cửa miệng thường nói, binh thoáng qua một vạn, vô bờ vô bến, nhưng chỉ có năm ngàn binh, nhưng người người có ngựa, kéo dài một đường, giống như trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi.
Lý Bá Hạo mặt mày hớn hở nói:
- Hóa ra mang binh chơi vui như vậy, ngươi xem một chút đội ngũ này thật dài, thật là đồ sộ…
Lý Ngư đột nhiên nghĩ tới một bộ phim hài ngắn của đời sau, thốt lên:
- Đội ngũ này… quả thực… dài hơn cả trường thành Đại Tần!
Lý Ngư nói xong câu đó, không khỏi âm thầm kinh hãi, chỉ suýt nữa nói sai, nếu như nói ra:
- Thực so với trường thành của quả nhân còn dài hơn!
Lời này nói ra, nếu chẳng may rơi vào tay Hoàng đế, khi đó quả nhân không làm được, quả phụ thì có thể có năm người đấy.
Khi đó nước mắt của năm quả phụ, nhất định còn dài hơn trường thành.
Lý Hoàn nghe bọn họ trêu nghẹo nhau, mỉm cười nói với Lý Ngư:
- Tước gia có một kế rất hay, kể từ nay, Vĩnh Đan ỷ lại với Tước gia rất nặng, từ này về sau chưa nói tới giảm trừ xâm phạm biên giới, còn giải quyết vấn đề nguồn cung cấp Tổ Phiên, có thể nói một công đôi việc.
Lý Ngư mỉm cười, nụ cười như có chút ý vị sâu xa. Lý Hoàn vẫn chưa nhìn ra điều gì, nhưng Độc Cô Tiểu Nguyệt đã cho rằng tương lai Lý Ngư nhất định là trượng phu của nàng, không lúc nào không để ý tới hắn, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn, Lý Ngư cười sâu xa khó hiểu, và ánh mắt có chút mơ hồ kia, lại bị nàng chú ý tới.
- Không đúng! Hắn… nhất định còn tính toán sâu hơn. Hắn muốn làm gì?
Độc Cô Tiểu Nguyệt lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, tới gần Lý Ngư, vẻ mặt ngây thơ nói:
- Tước gia, Vĩnh Đan hiên tại có địa bàn rất hỗn loạn, Tước gia có nghĩ tới nâng đỡ một chủ tử bộ lạc Vĩnh Đan khác không? Vĩnh Đan… dù sao vẫn còn có uy vọng, nếu để hắn trở về, chỉ sợ vài năm sau, khi nguyên khí hồi phục, khi đó lại có dã tâm…
Lý Ngư có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Độc Cô Tiểu Nguyệt, cô bé này lợi hại nha! Lý Hoàn khâm phục mình một mũi tên trúng hai đích, mà cô gái này có thể nghĩ tới một tầng sâu hơn, cô bé náy có trí tuệ tầm mắt không tầm thường. Tuy nhiên….
Lý Ngư lại khẽ mỉm cười sâu xa khó hiểu.
Độc Cô Tiểu Nguyệt rất buồn bực, ghét nhất bị hắn cười như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì!
…
Vĩnh Đan ngồi ở trên ngựa, bên trái là Thiết Vô Hoàn, bên phải là Vượng Đôi. Nghĩ tới lần trước gã tới Cơ Huyện cũng là con đường này, Bành gia phái người tiếp ứng, dẫn đại quân gã trùng trùng điệp điệp, vốn tưởng rằng có thể đại thắng trở về, đoạt châu báu hoàng kim, rượu nguyên chất mỹ nhân trở về, ai ngờ giờ khắc này gã lại cưỡi ngựa của Lý tước gia, dẫn đại quân người ta trở về.
Chuyện này… thật sự là hồi báo kiếp này đến quá nhanh!
Thiết Vô Hoàn liếc mắt một cái nói:
- Vĩnh Đan lão gia, người tiếp ứng của các ngươi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Vĩnh Đan còn chưa lên tiếng, Vượng Đôi đã vội vàng nói:
- Không có, tiểu nhân đã liên lạc tốt rồi. Đại phu nhân đã sắp xếp, nhị phu nhân và Diệp Tang lão gia không biết việc này.
Thiết Vô Hoàn khẽ mỉm cười nói:
- Tốt nhất là như thế!
Vĩnh Đan làm như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng chỉ tính toán, sau khi trở về, trước tiên triều hội tam thiếu gia Ba Tang, lại giam lỏng đệ đệ Diệp Tang, đại chỉnh sự Đổng Thoát, xem ra phải cắt một mảnh đất mới có thể thỏa mãn khẩu vị của hắn, sau đó mới…
Ngày thứ ba, đội ngũ rốt cuộc chạy tới gần địa bàn Vĩnh Dan.
Lý Ngư dẫn quân dưới sự hướng dẫn tới một chỗ thung lũng, bốn phía đều có lính canh, đóng quân trong cốc, người nghỉ ngựa nghỉ, tĩnh dưỡng cả thể xác và tinh thần, chỉ đợi đêm đột nhập vào đại cảnh Vĩnh Đan, giết họ trở tay không kịp.
Người đưa tin của Vĩnh Đan đại phu nhân đã gặp được Lý Ngư, sau khi nói rõ tình hình hiện tại của bộ lạc Vĩnh Đan, các tình huống đóng quân với liền được dẫn đi gặp Vĩnh Đan.
Đại quân đóng trại, tạm thời dựng lều lớn, dù sao thời tiết cũng rét lạnh, bọn lính có thể ngủ túi ngủ, cũng không thể để Tước gia ngủ trong đó, mà nằm trên đệm da sói làm việc.
Mà phía sau lều lớn của Lý Ngư cũng có một lều nhỏ, đó là nơi ở của Độc Cô Tiểu Nguyệt. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, hành tung có nhiều bất tiện, có một số việc cũng không tiện ở bên ngoài, binh đầy cánh rừng, làm sao để cho một nữ nhân ở.
Nhưng lều nhỏ được an bàn cho Độc Cô Tiểu Nguyệt, đương nhiên Lý Ngư cũng sắp xếp cho Lý Hoàn vào đó. Cho dù là để chiếu cố Độc Cô Tiểu Nguyệt, nhưng nếu vẫn nghĩ họ là một đôi thì không đạo lý nào để nam nhân của người ta ngủ ở bên ngoài.
Nhưng Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy vậy mới đột nhiên tỉnh ngộ, khó trách vẫn cảm thấy hắn đối với mình có chút bất hòa, luôn thân mà không gần, khách khí vô cùng. Hắn vẫn cho là mình…
Kỳ thật trước kia nàng thấy điều này còn kiêu ngạo, như thế rất tiện, dễ âm thầm quan sát sát hắn. Nhưng bây giờ đột nhiên thấy rất khó chịu.
Lý Hoàn nhìn thần khí của tiểu cô nương có chút không bình thường, còn tưởng rằng nàng có gì không tiện trước nam nhân, nở nụ cười nói:
- Ta ra bên ngoài một chút, lặng lẽ ra hạ trại…
Một chi quân đội có huấn luyện nghiêm chỉnh hay không, không chỉ xem đánh trận, vì vậy Lý Hoàn vừa nói, so sánh với nhân vật trọng yếu trong thế gia, cho dù gia tộc của bọn họ không có quân đội riêng, y cũng đọc không ít binh pháp.
Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy y rời khỏi, đau khổ chịu đựng trong chốc lát, thật sự không kìm nổi cũng đi ra ngoài.
Người… chỉ sợ hãm tâm. Lúc này Độc Cô Tiểu Nguyệt chính là trong giai đoạn tương tư đơn phương, chỉ trong chốc lát không gặp người kia, tâm đã thấy rối loạn.
Không ngờ Độc Cô Tiểu Nguyệt vừa ra khỏi lều trại, đi được vài bước lập tức nhìn thấy Lý Hoàn đang nghiêng người đứng trước lều lớn của Lý Ngư, nghiêng tai lắng nghe điều gì đó.
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhất thời không thích, y đi nghe trộm Lý Ngư nói chuyện!
Độc Cô Tiểu Nguyệt lập tức bước nhanh hơn, Lý Hoàn đương nhiên nhìn thấy nàng, vội vàng đưa tay lên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng, lại ngoắc gọi nàng qua đó.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lập tức nổi lòng hiếu kỳ, cũng không khiển trách Lý Hoàn nghe lén người khác nói chuyện là thất lễ, vội vàng bước chân nhanh tới cạnh trướng, cũng dán lỗ tai vào.
Chợt nghe bên trong có giọng nói hán ngữ vang lên:
- Nơi này, lấy con sông này làm ranh giới, phía nam nơi này đều là của chúng ta!
- Không không không…
Giọng nói quen thuộc của Lý Ngư truyền vào lỗ tai của Tiểu Nguyệt:
- Đây chỉ là một nhánh sông nhỏ, nếu lấy sông làm ranh giới, sao không lấy sông điều cổ làm ranh giới?
- Ngươi lớn mật! Ngươi có tư cách gì mặc cả với lão gia chúng ta? Cho ngươi một phần ba, đã là lão gia nhà ta khai ân rồi! Ngươi dám muốn hai phần ba, cũng không sợ nứt cái bụng ngươi!
Lý Ngư cười hì hì nói:
- Được, lão gia các ngươi rất uy phong hả? Nhưng cũng không biết hắn có thể làm gì được Vĩnh Đan.
- Hừ! Đó là bởi vì đều là đồng nghiệp, không tiện trực diện. Nếu không phải các ngươi xuất kỳ bất ý, cũng không chắc hạ được hắn.
Lý Ngư nói:
- Vậy không bằng như vậy đi, đêm nay ta và ngươi hai bên cùng động thủ, cùng nhau tiến quân tấn công Vĩnh Đan, ai chiếm Vĩnh Đan gia trước, người đó định đoạt, thế nào?
Người nọ cười ha ha nói:
- Biện pháp này cũng thú vị. Người Hán các ngươi giảo hoạt, đáng tiếc, ngươi không biết chỉnh sự Đại Tương chúng ta cũng lợi hại! Vậy quyết định như vậy đi!
Chỉnh sự Đại Tương? Độc Cô Tiểu Nguyệt chấn động, mà ngay cả nàng cũng đánh giá thấp sự quyết đoán và khẩu vị ăn uống của Lý Ngư, hóa ra hắn muốn không phải là vị trí cũ của Vĩnh Đan, sau đó mậu dịch, hắn … không ngờ lại thông đồng hợp mưu với Chỉnh sự đại tương Đổng Thoát, tính toán nuốt sống Vĩnh Đan gia, khiến cho gia tộc mấy trăm năm xâm chiếm Cơ Huyện biến mất triệt để.
Bên cạnh, Lý Hoàn dựng dựng ngón tay cái với nàng, lại nói nhỏ vào tai nàng:
- Ta hiện tại, đối với Tước gia đã tâm phục khẩu phục, tâm tư quỳ bái cũng có. Ai dám nói hắn không xứng đứng đầu Kế Tự Đường ta, ta cho kẻ đó biết tay!
Độc Cô Tiểu Nguyệt nghe y nói như thế, tỏng lòng dâng lên một chút đắc ý của thiếu nữ.