Chương 619: Thế như chẻ treị.
Thảo nguyên vào đầu đông đã vô cùng rét lạnh.
Tuyết còn chưa rơi nhưng gió rất lạnh và hanh khô.
Nơi này vùng đất bằng phẳng, không có núi ngăn cản, gió lớn thổi cuồn cuộn, lạnh đến thấu xương.
Trong gió đêm, tựa như toàn bộ sinh vật đều thu lại sức sống cho đến sáng sớm hôm sau khi mặt trời mọc.
Nhưng chính trong gió lạnh thấu xương này, dưới bầu trời cao tối đen này, lại có một đội ngũ dài như một con rồng đang đi nhanh trong sắc đêm.
Có nội gian làm dẫn đường, quân đội của Lý Ngư dần tiến lên, quả thực so với ban ngày cũng không thua kém bao nhiêu.
Từ rất xa, xuất hiện một bộ lạc, trong đêm tối đen như mực, nơi đó chỉ có mơ hồ mấy ngọn đèn dầu.
Đây là một bộ lạc lớn. Cuộc sống của mục dân thảo nguyên rất gian khổ, cộng thêm thời tiết rét lạnh, nhất là buổi tối, bọn họ sẽ đi ngủ rất sớm, cũng không dùng nhiều dầu để đốt đèn, cho nên kể cả nhà giàu có trong bộ lạc buổi tối cùng tối om.
Chỉ có đại quý tộc gia mới có thể trắng đêm đốt bơ đèn.
Mà ở trong đó lại có bảy tám ngọn đèn dầu, đủ thấy bộ lạc này rất lớn.
Đây là bộ lạc của Diệp Tang nhị đệ của Vĩnh Đan.
Diệp Tang mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, trên người khoác trường bào Thổ Phiên cực dày, ngồi trên chiếc nệm bằng lông, đang nhíu mi suy tư về kế hoạch hành động tiếp theo. Dù có sự ủng hộ của Chỉnh Sự Đại Tương Đổng Thoát, nhưng hai tộc bởi vì tranh giành địa bàn mà luôn luôn có mối hận cũ. Bởi vậy loại cấu kết này thực ra rất không được ưa chuộng. Diệp Tang cũng hiểu được điểm này, nhưng gã lúc này nhất định phải mượn dùng ngoại lực. Thật sự cho rằng gã đồng ý thần phục Đổng Thoát ư? Chờ gã thống nhất Vĩnh Đan bộ, lông cánh đầy đủ, nguyên khí khôi phục, gã nhất định sẽ thoát khỏi Đổng Thoát. Nhưng tính toán này tuyệt đối không thể nói ra, dù là với bộ hạ trung thành, có trời mới biết có ai là nội gián của Đổng Thoát hay không. Ngoại trừ nội bộ nhân tâm bất ổn, gã còn lo lắng hai đứa con trai của đại ca, họ đã đi đô thành, tuy nói Chỉnh Sự Đại Tương Đổng Thoát đã đồng ý, cho gã xử lý, nhưng nếu chẳng may một trong hai đứa cháu trai này thật sự có được một chức quan Tiểu Chỉnh sự, dù nói trên thảo nguyên dùng thực lực để nói chuyện, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, cuối cùng vẫn rất phiền toái.
Còn có Đại phu nhân... Gã cảm giác đại tẩu dường như còn có chỗ dựa, nhưng lại không rõ chỗ dựa đó đến từ đâu. Nói cách khác, ta kết minh với nhị tẩu à? Nghĩ đến Nhị tẩu, ánh mắt Diệp Tang hơi hơi híp lại, nữ nhân kia tự có một bộ lạc, thực lực cũng coi như không kém, hơn nữa tuy hơn ba mươi nhưng nhan sắc xinh đẹp, không bằng ta cưới tỷ ấy, có thế lực của tỷ ấy, là có thể trấn áp được đại tẩu rồi.
Diệp Tang vuốt vuốt chòm râu, âm trầm chìm trong suy tư, bên môi dần dần lộ ra một tia cười âm hiểm.
Bỗng nhiên, trong sắc đêm tựa như có thanh âm chấn động mơ hồ truyền đến, Diệp Tang ngồi trên tấm nệm thô dày, trên người lại mặc da bào cực dày, cảm giác không mấy rõ ràng. Chẳng qua bên cạnh gã có một cái bếp nhỏ, trên bếp đang đun nước, gần bếp có đặt cái chén trà lớn, nước trong ấm rung lên, ánh mắt Diệp Tang nhìn chằm chằm vào chén trà kia.
Ánh mắt dần dần sắc bén. Đúng lúc chiếc rèm dầy bị người ta vén lên, gió lạnh vào hanh khô bị một người đàn ông cuốn vào:
- Lão gia, có chuyện lớn rồi, phía đông bắc cách mười dặm có một đại đội nhân mã đang thẳng đến đây, ước chừng ít nhất ba nghìn người.
Diệp Tang lập tức nhảy dựng lên, hét lớn:
- Mau! Toàn quân nghênh địch!
Không cần phán đoán, đêm hôm khuya khoắt này có số nhân mã lớn đuổi tới, tất nhiên là địch không phải bạn. Trong tình huống bình thường, tuyệt đối không có nhiều nhân mã đi đêm như thế, dù là thật sự có, cũng nhất định phải phái kị binh nhẹ đi trước do thám, còn dám hành quân như thế, tuyệt đối là kẻ thù. Ngay cả không phải, giết cũng phải giết, đó là Đối phương phạm vào quy củ sinh tồn trên thảo nguyên.
- Vâng!
Thị vệ kia đáp tiếng, quay người đi chợt lảo đảo ngã xuống.
Diệp Tang ánh mắt co rút lại, lăn vào bên giường, giơ tay định rút bội đao treo trên đầu giường.
"Rắc…”
Một mũi nỏ tiễn bay đến xuyên qua áo bào da của gã, từ hậu tâm chuẩn xác đâm vào tim gã.
Bên ngoài áo bào chỉ lộ đuôi mũi tên, máu từ chiếc áo bào chảy xuống, bên ngoài không lộ ra chút vết máu nào.
Diệp Tang sững sờ mắt mở to, từ từ ngã xuống, đợi cho gã nằm xuống rồi, mới có màu đỏ sẫm chậm rãi ngưng tụ đến đuôi tên, giống như huyết lệ, lặng lẽ nhỏ xuống.
Ngay tại lúc đó, mấy chỗ lều vải vẫn sáng đèn tựa như đom đóm trong sắc đêm, vô cùng phong cách, vô cùng làm người khác chú ý nghênh đón vài tử thần đến. Lý Ngư có ý thức của thời hiện đại, sao không hiểu rõ chỗ tốt của bộ đội đặc chủng tác chiến. Thủ hạ của hắn tam giáo cửu lưu, tụ tập các loại phần tử phạm tội mà thành, trong đó mặc dù là hạng gà gáy cẩu trộm nhưng có thể sống sót trong huấn luyện cũng không hề tầm thường chút nào.
Thiết Vô Hoàn từ trong số những người này lựa chọn được số lượng người để huấn luyện, trực thuộc trực tiếp Lý Ngư. Lý Ngư chọn dùng phương pháp của Thường Kiếm Nam và tọa hạ Tứ Lương Bát Trụ Đông Ly Hạ, đã có được một chi vũ trang của hắn.
Những người này lẻn vào, thủ đoạn ám sát cao minh, trong chiến trường đem tổn thương của mình giảm xuống mức thấp nhất, hôm nay là trận đầu của họ, thoạt nhìn đã có hiệu quả. Nếu tương lai bị kẻ địch biết đặc điểm tác chiến này của Lý gia quân, gia tăng bảo vệ bốn phía, tác dụng ám sát của họ mới có thể nhỏ đi, nhưng lúc này bọn họ hoàn toàn có thể ám sát mục tiêu thứ yếu, quan quân chủ yếu làm mục đích, còn có thể phóng hỏa, phá hư, trệ địch, nhiễu loạn quân tâm quân địch…
Lý Ngư ngay từ ban đầu đã huấn luyện bọn họ thành lính đặc chủng, khác với tử vệ dưới trướng Thường Kiếm Nam.
Những lính đặc biệt này giết người xong sẽ dùng lò lửa hỏa thiêu lều vải, chỉ trong chốc lát, từng cây đuốc lớn đã được đốt lên, so với đèn ở phi cơ còn sáng lóa hơn nhiều.
Bầy rồng không đầu, chỉ một lát là tán loạn.
Thời điểm mấy dặm đất bên ngoài tiếng vó ngựa như sấm rền, những mục dân đang ngủ say bừng tỉnh, kỵ binh tập kích bất ngờ đã không cần ẩn nấp nữa, nhưng họ cũng không đốt đuốc, bởi vì lính đặc biệt đi trước lẻn vào đang dùng hỏa tiển tập kích từng đỉnh lều, từng đỉnh lều bị đốt biến thành đèn lồng sáng lóa. Vì vậy, chiến mã một người một kỵ từ trong bóng đêm lao ra giống như Ma thần từ trong địa ngục phá không mà đến hung hãn giơ mã đao sáng như tuyết lên.
Nhưng, giết chóc cùng thu hoạch cũng không kéo dài quá lâu, người của một ít bộ lạc khi dẫn đầu phản kháng đã bị nhanh chóng giải quyết, các kỵ binh dùng Phiên ngữ cưỡi ngựa lao qua lao lại các trướng kêu lên:
- Bỏ khí giới không giết. Bỏ khí giới không giết. Bỏ khí giới không giết!
Tại Lũng Hữu, quý nhất không phải thổ địa, mà là dân số. Vốn là đất rộng người thưa, muốn nhiều đất nhưng ít người, bắt tới để làm vườn hoa thưởng phong cảnh hay sao? Phàm người thấy chút sâu xa cũng sẽ không lạm giết! Lúc bộ lạc Vĩnh Đan xâm cướp Cơ huyện, cũng thường thường bắt cóc nhân khẩu.
Nghe được những tiếng hô kia, rất nhiều người ném ra binh khí. Bọn họ biết, một khi bị bắt, sẽ trở thành nông nô của những bộ lạc khác. Nhưng…rõ ràng phản kháng cũng chết, làm nông nô dầu gì vẫn tốt hơn so với mất mạng, cho nên sau khi cân nhắc, vẫn lựa chọn đầu hàng.
Khi bọn họ phát hiện dẫn đội tới trước lại là Vĩnh Đăn thủ lĩnh các tộc của họ thì lại càng yên tâm. Phản bội Đại lão gia là quyết định của Diệp Tang lão gia, họ là tộc nhân, không có đường sống phản kháng. Nếu Vĩnh Đan Đại lão gia đã trở về, có lẽ họ vẫn là dân của Vĩnh Đan Đại lão gia, điều này càng khiến mọi người yên tâm.
Vì vậy, đao thương cung đều bị lấy đi, ngay cả dao bếp cũng không giữ lại một cái nào. Những cái này, tộc nhân Vĩnh Đan cũng không thèm để ý, bây giờ tình thế chưa ổn, Vĩnh Đan lão gia nhất định phải làm như vậy. Vĩnh Đan cũng không phát hiện, bởi vì gã sau khi gã phát biểu khẳng khái hùng dũng, trấn an lòng người xong liền bị Lý Ngư hết sức nhiệt tình giúp gã bình định bộ lạc bảo tiếp tục đi kêu gọi các bộ khác đầu hàng.
Cho nên, khi sau trời sáng, từng người già trẻ lớn bé của các bộ lạc tay không tấc sắt, cũng không ngựa dưới sự áp chế của đội kỵ binh không tới hai trăm người nhưng được trang bị đến tận răng đuổi dê bò của họ, xe nhỏ chở đầy lúa mì đi lên con đường về thành Chiết Mai, Vĩnh Đan lão gia vẫn không biết gì cả.
Trong đại trướng, trong tiếng nhạc hoàng địch, dương cầm, đồng linh, yết cổ vang lên, hai cô gái trẻ tuổi buông ống tay áo múa theo tiết tấu, đầy cuồng dã và cuồng nhiệt, đầy ai oán và triền miên.
Chỉnh Sự đại tương Đổng Thoát, là một người rất biết hưởng thụ.
Là một lão quý tộc thế đại tương truyền, Đổng Thoát vóc người dù cao lớn, nhưng vẫn chưa nói tới to lớn. Nhưng nếu bàn về hưởng thụ, thì y thật sự là một người rất biết hưởng thụ.
Tối nay, đại quân trần binh biên giới bộ lạc Vĩnh Đan, y đích thân đốc chiến, nhưng còn đang hưởng lạc trong màn ca múa.
Chén gỗ túi bạc sơn đỏ đựng rượu Thanh Khoa trong suốt, trong khay đặt bơ trà và rượu Thanh Khoa, trong khay to có thịt dê to bằng bắp tay, dùng đao nhỏ cắt từng miếng nhỏ, cầm lên, chấm nước chấm, rất sảng khoái.
- Hừ, Lý Ngư, rất xảo trá. Cái gì mà ai mà tấn công sào huyệt Vĩnh Đan trước thì nghe theo người đó. Hắn rõ ràng là kích ta xuất binh trước.
- Lão gia anh minh! Lập tức có mấy viên đại tướng tâng bốc.
Đổng Thoát đắc ý:
- Người này mới tới Cơ huyện, có bao nhiêu căn cơ chứ? Hắn dám ngàn dặm đến tập kích, vào tận trung tâm địch ư? Hắn không dám! Cho nên hắn mới lấy con mồi muốn dụ ta xuất binh, hắn muốn trong loạn thủ thắng đây mà! Lão phu sẽ không để hắn đắc ý đâu.
Vị Chỉnh sự Đại Tương này dù không luyện võ nhưng Hán văn thì lại học rất tốt, xuất khẩu thành văn đấy.
Các Đại tướng tự dĩ nhiên liên tục nịnh bợ, một người trong đó nói:
- Đại Tương nói đúng, chúng ta cùng đợi, Lý Ngư không nhai được, cũng chỉ có thể xuất binh, đến lúc đó hắn hấp dẫn chủ lực bộ lạc Vĩnh Đan, chúng ta thừa dịp hư không mà vào, ha ha ha…
Mọi người cười nói vui vẻ nâng chén ra sức uống.
Hai thiếu nữ đang ca múa đột nhiên bị người ta đụng tới, một võ sĩ mặc nửa bì giáp lao vào, thở hổn hển nói:
- Chỉnh Sự đại tương, việc…việc lớn không hay rồi. Lý Ngư…xuất binh…diệt Diệp Tang bộ trước rồi, hơn nữa còn bắt Vĩnh Đan thuyết hàng Nhị phu nhân bộ. Đại phu nhân phối hợp với binh mã của Lý Ngư, xách đầu của Diệp Tang, đánh tan quân Diệp Tang đang vây khốn Đại phu nhân rồi.
- Cái gì?
Đổng Thoát chân tay rụng rời, ném chén rượu Thanh Khoa vào đĩa thịt dê, đứng phắt lên, gầm lên:
- Xuất binh! Lập tức xuất binh!