Chương 621: Chạy Ma-ra-tông đàm phán.
Thổ Phiên Chỉnh sự Đại Tương Đổng Thoát rốt cục công vào nơi ở của Vĩnh Đan gia.
Tuy gọi là thành trì nhưng dải đất bốn phía cao không đến nửa trượng, nhưng ý nghĩa tượng trưng của nó lại rất lớn.
Đổng Thoát tự tay đem đại kỳ của gã cắm ở trên lầu quan sát, bật cười, ngạo nghễ nhìn quanh.
Từ xa, Lý Ngư chỉ vào đại kỳ đối diện vừa mới thay, nói với Lý Bá Hạo:
- Ngươi xem kìa, chiếm thành trì của Vĩnh Đan gia, là Đổng Thoát. Chuyện không liên quan đến ta, là họ tự nội chiến, Thổ Phiên Vương không biết xấu hổ gây sự với ta.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lè lưỡi một cái nói:
- Hắn rõ ràng là muốn chọc đến Tước gia, thì phải giải quyết phiền toái lớn là Đổng Thoái này trước đúng không, cho nên, có phiền toái gì, Đổng Thoát Đại tướng nhất định sẽ gánh thay Tước gia.
Nói xong, người khác còn chưa nói gì thì mặt nàng tự nóng rần lên. Bởi vì Tiểu Nguyệt Nhi trước kia chưa từng hoạt bát như thế. Nàng phát hiện ở bên cạnh Lý Ngư, nàng chẳng những trở nên càng ngày càng tự tin, tính tình cũng hoạt bát lên rất nhiều, dần dần quay lại dáng vẻ thiếu nữ trẻ tuổi. Chẳng qua, sau đó theo bản năng nàng sẽ thẹn thùng. Nàng cẩn thận liếc nhìn chung quanh, thấy mọi người mải chú ý chiến trường phía xa, không ai để ý câu nói của nàng có gì khác thường thì mới thấy yên lòng. Đứng phía sau, Vĩnh Đan bị thiết vệ của Lý Ngư kìm kẹp chặt cúi đầu nhìn xuống đất, răng cắn chặt đau đớn. Giờ phút này y chỉ nghĩ đến một việc: Sao ban đầu ta lại nghe lão quỷ Bành Phong kia giật giây đi cướp bóc Cơ huyện cơ chứ?
Nếu ta có thể chờ hắn đứng vững gót chân, hiểu được lai lịch của hắn thì sẽ không bị bại thảm như này rồi.
Vừa lúc Lý Ngư lại quay đầu lại:
- Vĩnh Đan lão gia đâu, Vĩnh Đan?
Thị vệ đẩy đẩy Vĩnh Đan. Vĩnh Đan mới phản ứng vội vàng xông về phía trước hai bước, lưng như bị rút xương cốt, rũ xuống:
- Tước gia!
Lý Ngư dùng roi ngựa chỉ về phía trước, nói:
- Ngươi xem, Đổng Thoát đã chiếm nhà của ngươi. Phu nhân của ngươi, tộc nhân của ngươi giờ vẫn ở ngoài thành tử chiến với Diệp Tang bộ. Người của Diệp Tang không phải là tộc nhân của ngươi, khiến người ta thật đau lòng.
Vĩnh Đan hộc một ngụm máu ra, ngươi đau lòng? Ngươi đau lòng? Vĩnh Đan muốn nhào tới cắn chết Lý Ngư.
Lý Ngư nói:
- Lúc này, Vĩnh Đan lão gia ngươi cũng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn rồi. Đi thuyết phục bọn họ, bỏ đao thương xuống, đầu hàng đi, bổn tước gia sẽ bảo đảm an toàn của họ. Vô Hoàn…
Lý Ngư gọi một tiếng, Thiết Vô Hoàn lập tức lên tiếng đứng ra, dẫn theo vài tên thiết vệ phi đi. Lúc này, Vĩnh Đan Đại phu nhân và bộ hạ Diệp Tang đã lâm vào hoàn cảnh xấu. Họ một công, một thủ, mục đích là tòa thành kia. Mà hiện tại, thành trì lại bị Đổng Thoát chiếm lĩnh, muốn chạy trốn đi bên ngoài lại là quân đội của Lý Ngư đang giương giương mắt hổ.
Bọn họ chiến cũng không được trốn cũng không được, sức cùng lực kiệt, đã không biết chiến như nào rồi.
Đúng lúc đột nhiên có người la hoảng lên:
- Đại kỳ của Tiểu Chỉnh sự!
- Là Tiểu Chỉnh sự!
- Là Vĩnh Đan lão gia!
Thanh âm này nhanh chóng truyền khắp toàn trường, song phương đang giao chiến đều không tự chủ dừng lại, quay đầu nhìn sườn núi cao phía kia.
Trên sườn núi cao, Vĩnh Đan đứng im lặng hồi lâu nhìn đại kỳ trước mặt tung bay. Lúc này y chỉ muốn hộc máu, mắt tóe ngàn sao. Mặt kỳ này là khi y chuẩn bị xâm cướp Cơ huyện đã dùng đến, nhưng không thể ngờ rằng, chẳng những người của y bị bắt giữ mà đại kỳ này còn bị Lý Ngư cất giữ, đến giờ vẫn có công dụng. Chẳng lẽ…. từ lúc ấy Lý Ngư đã có kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Vĩnh Đan thấy rét lạnh.
- Các ngươi...
Vĩnh Đan nhìn chiến trường bừa bãi nhưng cũng lặng ngắt như tờ kia, hết sức cao giọng, nhưng vừa nói được một câu, y mới phát hiện mình mất tiếng, thanh âm không lên thành tiếng được. Y nuốt nước miếng, ho khan vài tiếng, giọng mới dần dần khôi phục bình thường.
- Ta, Vĩnh Đan! Đã trở lại!
Vĩnh Đan giơ tay phải lên, phất vài cái, các ngươi, các ngươi còn muốn tự giết lẫn nhau hay sao.
Thiết Vô Hoàn lập tức dùng ngôn ngữ Thổ Phiên nói những câu này ra ngoài.
- Là Vĩnh Đan lão gia, thật sự là Vĩnh Đan lão gia!
Tiếng hoan hô liên tiếp, Vĩnh Đan Đại phu nhân cách dù xa nhưng liếc mắt một cái là nhận ra trượng phu của mình.
- Là huynh ấy!
Vĩnh Đan Đại phu nhân mừng rỡ, lập tức mệnh lệnh người của mình thoát khỏi chiến trường, tề tụ đến dưới đại kỳ Vĩnh Đan.
Rất nhanh, dưới thanh đại kỳ kia đã đông nghìn nghịt, mà ở lại chỉ còn lại bộ hạ của Diệp Tang.
Tức khắc, bộ hạ của Diệp Tang càng thêm xấu hổ, bọn họ là người của Diệp Tang, nhưng Diệp Tang cũng là người của Vĩnh Đan, chẳng qua phản bội mà thôi. Nhưng mà hiện tại Diệp Tang không ở đây, chủ tử của chủ tử của họ lại xuất hiện, họ nên theo ai?
Thiết Vô Hoàn tháo cái bọc trên đùi ngựa xuống, đưa cho Vĩnh Đan, còn đưa cho y một cây trường mâu.
Giờ này khắc này, bên Vĩnh Đan đã hội tụ mấy ngàn tàn binh, nếu Vĩnh Đan có tâm thoát khỏi sự kiểm soát của bọn hắn, chỉ cần giục ngựa xông lên phía trước là có thể được Đại phu nhân y và mấy viên tướng lĩnh bảo vệ, nhất định có thể thành công. Nhưng Vĩnh Đan chỉ cân nhắc một chút tình thế chiến trường địch ta rồi nhanh chóng từ bỏ. Y tin tưởng, Lý Ngư có thể thả y ra, bản thân cũng là một là khảo nghiệm, nếu y có dị tâm, Lý Ngư sẽ rất dễ dàng xử lý y. Mấy ngàn binh lính ma quỷ của Lý Ngư đợi kẻ địch mệt mỏi rồi tấn công, giống như bầy sói nhào lên, xé bọn họ thành thịt vụn.
Cho nên, Vĩnh Đan ngoan ngoãn cởi bọc kia ra, lấy đầu người kia ra, dùng trường mâu xuyên thủng, giơ lên cao, hét to:
- Diệp Tang đã chết rồi, các ngươi còn không mau quỳ hàng.
Mấy ngàn tướng sĩ dưới cờ Vĩnh Đan đồng loạt hô to, Vĩnh Đan giơ trường mâu xuyên đầu người ném đi, có kỵ sĩ nhận lấy, nhấc dây cương, phóng tới thuộc hạ của Diệp Tang đang ngây ra như phỗng.
Những người đó đang cầm đao thương, cung để ở hông, nhưng không người nào phản kích, mặc cho kỵ sĩ kia xông vào trung quân. Kỵ sĩ kia đem trường mâu cắm phập xuống đất, cán trường mâu cắm vào bãi cỏ xốp, y thị uy lướt qua trước mặt ba vị tướng lĩnh cả người đẫm máu, phóng ngựa đi.
Ba vị tướng lĩnh Diệp Tang nhìn trường mâu cắm dưới đất kia, tuy nói đầu người đã bị vôi ướp, nhưng họ nhìn một cái là nhận ra gương mặt quen thuộc đó: Đúng là Diệp Tang.
Nguyên nhân duy nhất khiến họ duy trì đến giờ chính là chủ tử của họ. Nay chủ tử của họ bị treo trên đầu mâu, họ chiến đấu vì ai nữa đây? Bất luận là bại hay là thắng, tương lai của họ như nào đây?
Ba vị tướng lĩnh nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn đầu hàng, phái người đến dưới cây cờ kia, đầu hàng Vĩnh Đan đại lão gia.
Chỉ thị của Vĩnh Đan rất mau chóng đã trở lại, toàn bộ khí giới chuyển tới trước khe núi bên phải, vấn đề lo lắng Đổng Thoát đuổi theo, do người của họ phụ trách.
Nhân khẩu Đan bộ trên thảo nguyên hơn phân nửa là người của Vĩnh Đan gia, cũng không lo lắng sẽ bị rơi vào bẫy gì đó, cho nên ba vị tướng lĩnh dứt khoát ném đao thương, dẫn tàn binh đến chỗ đã được chỉ định. Kỵ binh của Lý Ngư ở vòng ngoài đồng loạt lui về sau, tránh bức bách quá gần, khiến họ kiêng kỵ.
Tiếp đó, chính là Vĩnh Đan bộ đầu hàng Lý Ngư. Tình thế hiện nay là so ai mạnh hơn, đội ngũ phía sau Lý Ngư đang bày trận hình Hồ Nguyệt đợi đã lâu, đại phu nhân biết được chân tướng, thấy bì binh thương binh ai nấy đều không còn sức chiến đấu, chiến đấu cũng không có tinh thần nữa, cũng đành phải đáp ứng.
Chờ nơi này lo liệu xong xuôi, Lý Ngư mới chạy tới khe núi. Tận đến lúc này, ba vị kiêu tướng của Diệp Tang mới biết, thì ra Vĩnh Đan cũng có chủ tử, đây mới chính là chủ tử thực sự của họ.
Đời người như một trò đùa nha!
Ba vị kiêu tướng đầy vẻ không cam lòng, nhưng thái độ của Lý Ngư hiền hòa làm cho tâm tình thấp thỏm của họ ổn định lên nhiều. Lý Ngư đối với bọn họ quả thật rất ôn hòa, ba người họ rất có năng lực lại không căn cơ, rất có tác dụng lớn. Nhất là họ vốn là người Thổ Phiên, chân chính sau khi thu phục, sẽ là cánh tay đắc lực trợ giúp Lý Ngư ở vấn đề Thổ Phiên.
Bên Lý Ngư thu phụ người Vĩnh Đan, người Diệp Tang xong, phân nhóm an bài trở về thành Chiết Mai.
Bên kia trong thành, Đổng Thoát dẫn đầu phóng đến đại trạch của Vĩnh Đan gia, kết quả phát hiện không có bao nhiêu kim châu ngọc bảo, vật đáng tiền. Y còn không biết cơ bản tiền tài bảo vật đã bị Lý Ngư năm lần bảy lượt vơ vét sạch rồi, còn một số tài sản khác như dê bò ngựa... đều do dân bộ lạc của họ chăn nuôi ở các nơi du mục, dĩ nhiên không ở nơi này.
Đổng Thoát vẫn chưa từ bỏ ý định, sai người phá hủy toàn bộ tòa phủ đệ, y bước lên đầu thành, từ xa cảnh tượng quỷ dị kia rơi vào mắt y.
- Lý Ngư đang giở trò quỷ gì thế nhỉ?
Đổng Thoát vuốt râu quai nón, đầy nghi hoặc.
Một viên tướng nói:
- Có cần mạt tướng phái người đi thám thính không ạ?
Đổng Thoát đảo con ngươi:
- Không. Phái người đi, chẳng phải hạ oai phong của ta à. Chờ hắn tới đi.
Lý Ngư không hề tới, hắn còn đang bận rộn thu phục những người kia, phái thị vệ thân tín, ngựa chiến chạy về bốn phương tám hướng, triệu tập hộ dân của họ, toàn bộ đi tới thành Chiết Mai. Lúc chạng vạng, Lý Ngư mới phái người chuyển tới một lời nhắn, nói hẹn y ngày tới nói chuyện.
Đoàn người Đổng Thoát cũng rất mệt mỏi, đêm đó nghỉ lại trong thành.
Sáng sớm hôm sau, người bên Lý Ngư bắt đầu dựng lều trên thảo nguyên, sau bữa cơm trưa, Trần Phi Dương run rẩy đi vào thành, hẹn Đổng Thoát gặp ở lều lớn.
Đổng Thoát thầm đắc ý, Lý Ngư này quả nhiên là kiêng kỵ, căn bản không dám vào thành. Y chuẩn bị một hồi, dẫn mấy viên đại tướng đi ra. Bên Lý Ngư cũng sớm đã đem quân binh phần lớn thuyên chuyển, cách xa tòa lều kia, song phương cũng không mang theo nhiều đội ngũ, bốn phía bằng phẳng, từ xa là có thể nhìn thấy không có đại đội nhân mã chạy tới.
Dựa theo ước định của đôi bên, đầu tiên là phân chia địa bàn, Đổng Thoát dẫn đầu chiếm cứ Vĩnh Đan gia, dưạ theo ước định, y nên có hai phần lãnh thổ, còn lại một phần thuộc về Lý Ngư. Nhưng Lý Ngư không chịu nhượng bộ, lý do của hắn là hắn cũng đánh tới dưới thành Vĩnh Đan gia, nếu như không phải hắn kiềm chế chủ lực của Vĩnh Đan gia, Đổng Thoát còn lâu mới vào thành được. Cho nên, hắn cũng không cần ba phần, hắn chỉ cần hai phần trong đó mà thôi.
Đổng Thoát sao có thể đồng ý, đôi bên tranh cãi cả một buổi chiều, cuối cùng Lý Ngư mặt vàng như đất, nghiến răng mắt rưng rưng ký vào điều ước khuất nhục: Một phần trong đó.
Sau đó, song phương đều trở về nơi của mình. Đêm đó, Đổng Thoát mở đại yến đãi quan tướng, say mềm trở về, kéo một tiểu thị nữ bắt được trong thành Vĩnh Đan dày vò cả đêm, đến trưa hôm sau mới tỉnh, ăn xong bữa cơm, đôi bên lại chạy tới lều lớn, tiếp tục bàn bạc.
Bởi vì Lý Ngư tấn công trước chiếm nước tên, dọc đường công hãm nhiều bộ lạc, cho nên ở việc phân phối nhân đinh, ngựa, thịt trâu, vàng bạc, lương thực... Lý Ngư đề xuất ai công hãm được thì thuộc về người đó. Mà Đổng Thoát đương nhiên giữ vững việc phân chia đất xây cất, đất xây cất chia cho ai thì tất cả thuộc về người đó.
Đổng Thoát không lo lắng, bên Lý Ngư tạm giam mấy ngàn người Vĩnh Đan gia, mấy ngàn người Diệp Tang bộ, căn bản không có cách nào phân chia binh lính đi diệt bộ lạc khác, bây giờ nếu như cùng y đánh, y du kỵ cơ động, Lý Ngư kia vừa quá nhiều tù binh, muốn nhúc nhích một chút đều khó. Ngày hôm qua ép Lý Ngư nhượng bộ, là kiêu căng của y.
Lại là một ngày đàm phán miệng lưỡi khô đắng, Lý Ngư mệt mỏi bất đắc dĩ, mặt mày như đưa đám, Đổng Thoát thì dù bận vẫn nhàn, thản nhiên như thường. Y thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi quan sát tiểu cô nương dâng trà cho Lý Ngư, mụ nội nó, nữ nhân người Hán rất là xinh đẹp nha, làn da trắng mịn nõn nà, mặt mày thanh tú, chẳng khác gì tiên nữ trong họa cả. Nhất là tiểu cô nương dâng trà kia thần thái rạng ngời, dáng người mềm mại, nụ cười tươi tắn, ngọt ngào, thật là khiến người ta ngứa ngáy.
Cả một ngày đám phán không có kết quả, ngày thứ ba song phương tiếp tục đàm phán, bên Lý Ngư ngoài mạnh trong yếu, vỗ bàn gầm thét, đòi thả người của Vĩnh Đan gia và Diệp Tang bộ, bên kia không chịu, hai bên đều dùng thủ đoạn vô lại để chèn ép nhau, mãi rồi Đổng Thoát mới chịu nhường một bước, ước định dân số, dê bò, ngựa, vàng bạc ở đất của ai thì toàn bộ thuộc về người đó.
Nhưng, bởi vì Lý Ngư khống chế một lượng lớn tù binh Vĩnh Đan bộ, dọc đường công hãm nhiều thành trại, xuất lực rất lớn, cho nên nhân khẩu tù binh cùng tài vật đoạt được đều thuộc về Lý Ngư, không phân cho Đổng Thoát.
Song phương cùng hẹn, ngày kế do Đổng Thoát bộ "hộ tống" đoàn người Lý Ngư về, cho đến khi đến sông giáp ranh mà song phương vừa phân chia xong, Lý Ngư qua sông, bên kia toàn bộ sông từ nay về sau thuộc về Lý Ngư, còn toàn bộ bên này sông thuộc về Đổng Thoát, song phương còn ký kết ước định mua bán lâu dài.
Điều này đối với Đổng Thoát là chuyện tốt, y không hề gây khó khăn, mà rất khoái trá ký tên.
Thành Vĩnh Đan ngày thứ sau bị công phá, đoàn người Lý Ngư rốt cuộc được Đổng Thoát đích thân "hộ tống", mênh mông cuồn cuồn, tựa như đưa đám tang trở về phía bắc. Đội ngũ của Lý Ngư vừa mới qua sông ranh giới mà hai bên đã ước định, Đổng Thoát liền phái người phá hủy cây cầu kia, đắc ý trở về, chuẩn bị dọc đường thu thập những bộ lạc mục dân kia, để họ hiểu được, từ đây, họ đều là gia nô của Đổng Thoát lão gia.
Sau đó, Đổng Thoát dẫn đại quân dọc đường trở về, trên đường đi không vơ vét được một thứ gì cả, toàn bộ thảo nguyên lớn sạch sẽ như chó gặm xương.