Nhìn Thiết Vô Hoàn suất lĩnh đội quân tinh nhuệ cũng đều đã trở lại, Tiểu Nguyệt bé nhỏ không kìm nén được lòng hiếu kỳ, rốt cuộc nhân lúc đang ăn uống chạy vào lều lớn của Lý Ngư hỏi vấn đề này. Hiện tại nàng còn kiêm chức phụ tá của Lý Ngư, Lý Ngư cũng rất có kiên nhẫn, giải thích:
- Chúng ta vốn tập kích bất ngờ, kị binh nhẹ khoái mã, quay lại như gió, không mang theo nhiều đồ quân nhu, cũng không có vũ khí trọng hình phòng ngự gì, xuất hiện ngay trong trời đông giá rét thủ giới như thế nào được. Chỉ sợ gió lạnh vừa đến, bản thân mình tổn thương do giá rét đông chết hơn phân nửa ấy.
Tiểu Nguyệt kinh ngạc:
- Nhưng, bởi thế, Đổng Thoát phát hiện mắc mưu, chẳng phải là lại muốn một làn nữa bắc cầu, qua sông đoạt địa bàn cho hả giận à?
Lý Ngư nói:
- Chạy đi đâu cũng chạy không thoát. Hắn đánh tới mới tốt, ta chỉ sợ hắn không đánh tới ấy chứ. Hắn đánh tới, ta mới có cơ hội tiếp tục xuất binh. Hán tử tinh tráng này không tìm việc cho họ làm, chẳng phải là muốn rảnh rỗi gặp chuyện không may hay sao?
- Hở…
Tiểu Nguyệt phát hiện đầu óc của mình không dùng được mấy rồi, bản lĩnh nàng học không hề ít, nhưng loại tính kế theo trình tự này lại chẳng am hiểu chút nào.
Lý Ngư nói:
- Hắn giờ chiếm bên này, nhất định sẽ muốn từ bên này từ nay về sau thuộc về hắn. Hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giành lấy khối lãnh địa đang để trống của Vĩnh Đan gia này một cách danh chính ngôn thuận, do hắn quản lý. Vì thế hắn cần qua lại với các đại thần, nhượng ra rất nhiều ích lợi. Nhưng hắn câu kết với ta, lại có hiệp nghị bằng giấy trắng mực đen, không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, ngày sau ta đem giáp ranh bên này sông đoạt lại, hắn cũng không dám làm gì, chỉ có thể dùng xung đột nhỏ để cố gắng sẽ đoạt lại. Đó là nơi luyện rõ tốt nhất.
- Hở…
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, trong lòng vui mừng như sắp nổ tung.
- Nam nhân này rất xấu xa, rất rất xấu xa, rất có chủ ý, mình rất thích rất thích, giờ phải làm sao đây?
Lý Ngư cười cười, khua tay nói:
- Ngươi văn hay, quay về giúp ta viết một tấu chương, ta muốn báo tin thắng trận với Hoàng đế. Đúng rồi, trên ngữ khí, cần phải đưa Vĩnh Đan lão gia lên trên đầu.
Tiểu Nguyệt mở to đôi mắt to đen:
- Đưa hắn lên đầu?
Lý Ngư nói:
- Đúng thế. Bộ lạc Vĩnh Đan bị Đổng Thoát ức hiếp, may có bổn tước trượng nghĩa tương trợ, vì thế quyết định dẫn bộ dân quy thuận Đại Đường ta. Bổn tước khổ chiến, quân tốt tổn thất hơn phân nửa, lãnh địa Vĩnh Đan may mắn được bảo vệ một phần ba, từ nay về sau vĩnh viễn nằm trong bản đồ của Đại Đường.
Trời ơi, Vĩnh Đan lão gia xui xẻo kia rõ ràng còn chỗ hữu dụng.
Tiểu Nguyệt bắt đầu sợ Lý Ngư rồi, tên vô lại này nếu hắn bán đứng ta, mình có lẽ còn vô tư giúp hắn ấy. May mắn mình không đối địch với hắn.
- Được, ta đi đây.
Tiểu Nguyệt xoay người đi, Lý Ngư lại gọi giật lại.
- Đợi một chút!
- Dạ, Tước gia còn có gì chỉ bảo?
- Ừm…Trước đó ngươi nói với ta, ngươi và Lý Hoàn không phải quan hệ mà ta nghĩ, là có ý gì?
- Ờ…
Tiểu Nguyệt cắn cắn cánh môi mềm mại như hạnh sấy khô, không biết nên giải thích như thế nào.
Người ta là con gái nhà đàng hoàng, căn bản không phải tiểu thị thiếp của Lý Hoàn kia đấy. Người ta rất thanh bạch nha, nhưng nói thế nào đây, chẳng lẽ tiết lộ thân phận thật ra?
Lý Ngư vốn muốn hỏi rõ, nếu nàng không phải thị thiếp của Lý Hoàn, vậy thì dù bao nhiêu tiền cũng bỏ ra để giữ nàng lại, làm trợ thủ cho mình. Nhưng nhìn vẻ lắp bắp của nàng, như rất khó mở miệng thì hắn không muốn ép buộc, liền phất tay:
- Được rồi, chờ ngươi muốn nói cho ta biết thì hẵng nói đi.
- Dạ, cảm ơn Tước gia!
Tiểu Nguyệt thở phào, vội vã quay về. Viết tấu chương với nàng mà nói thật sự là quá đơn giản. Với rất nhiều người cách thức viết tấu chương rất không hiểu, có cái gì kiêng kị cũng không biết, nhưng gia tộc Độc Cô từng xuất hiện ba vị Hoàng hậu, thánh chỉ chính thức nhận được mấy chục bản ấy chứ, cho nên việc này với nàng mà nói như chơi đồ chơi con nít.
Cho nên, nàng không về trướng mà đi tìm Lý Hoàn.
Lý Hoàn đang ngồi viết gì đó, gió lạnh cuốn vào trong trướng vải, ngẩng lên nhìn thấy là nàng thì cũng không để ý.
Tiểu Nguyệt buông màn trướng, đi đến trước bàn, vui mừng đi tới lui vài vòng mà, lại đứng lại, nói:
- Thế nào, Lý Ngư đạt chứ? Chúng ta có nên mau chóng viết báo cáo khảo sát ngay không?
Lý Hoàn cười, giơ giơ tờ giấy đang viết được một nửa lên:
- Thế ngươi nghĩ ta đang viết cái gì hả? Sắp cuối năm rồi, chúng ta cũng nên trở về, đem gửi kết quả khảo sát báo lên về trước, rồi trở về lại một lần nữa tường thuật lại cho các phiệt chủ biết.
Nói đến đây Lý Hoàn liếc Tiểu Nguyệt một cái, như cười như không, nói:
- Lệnh tôn cho ngươi đến, hẳn là cũng có tâm tư như vậy đúng không.
Độc cô Tiểu Nguyệt lại không để ý tới những câu này, nàng chỉ nghe được một câu "Chúng ta cũng nên trở về." Vậy là phải đi rồi ư? Tiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện, nàng không nỡ.
- Chủ thượng, Lý Ngư đã trở lại!
- Hả? Thắng hay bại?
- Đại thắng! Toàn bộ thế lực Vĩnh Đan bị Lý Ngư bắt gọn rồi. Mấy ngày nay, bộ dân lạc của Vĩnh Đan bộ nối liền không dứt, xe ngựa đồ đạc, dê bò khắp cả, thành Chiết Mai to như thế đã nhét đầy một phần ba rồi. Bộ dân này muốn tìm chỗ dựa vững chắc, trong quân Lý Ngư còn nhiều đàn ông độc thân, nghe nói tất cả bà mối đều sắp bị ốm hết rồi, trên trấn Tân Hải phàm là ai từng nói môn thân, bất kể không phải bà mối, đều nói thành công, tất cả đều chạy tới kiêm chức làm bà mối. Năm mới còn chưa tới, nhưng trong thành Chiết Mai lúc nào cũng có chuyện vui.
Dương Thiên Diệp lại không hề vui chút nào, nghe được chuyện làm mai coi mắt thì không vui, lườm Mặc Tiêu Tiêu:
- Nói cái này làm gì, nói vào trọng điểm đi.
Mặc Tiêu Tiêu vốn cố ý nói vậy, nàng nhịn cười đáp:
- Dạ. Đến lúc này, vốn có một số người nhìn trúng người ta, rất sốt ruột, đã bất chấp tất cả đều chạy tới thành Chiết Mai rồi.
Họ vốn là việc Lý Tước gia năm năm miễn thu thuế, năm năm giảm phú cho thuê ruộng vẫn còn chọn lựa, nhưng thành Chiết Mai tự dưng có thêm nhiều người như thế, sau này cũng không thể gặm cỏ trong tương lai được nữa, thế tất yếu có rất nhiều người được an bài đi làm ruộng, lần này họ đều sốt ruột rồi.
Còn có thương nhân, nghe nói Vĩnh Đan cùng mấy đại quý tộc mục bộ đều sắp đổi nghề làm ăn, họ bây giờ cũng rất sốt ruột, đang chạy đến chỗ Trần Bân, tranh giành cửa tiệm đấy.
Nói là cửa tiệm, thật ra cũng là một khối đất trống thôi, họ có thể tự xây nhà của mình, kết quả họ tranh cướp để bể đầu ấy, chủ thượng cô nói xem có thấy buồn cười không.
Dương Thiên Diệp ngây ra hồi lâu mới u sầu nói:
- Nếu như ta ban đầu không phải bôn ba ở Trung Nguyên, đặt hết tinh thần vào nội bộ Lý Đường, mà lập căn cơ ở vùng này, bên ngoài mượn thế Thổ Phiên, bên trong thu Tam Đại khấu, liên kết với Lý phiệt Quan Lũng, có phải tiến có thể công Lý Đường, lui có thể khóa Lũng Hữu, tự lập một phương không nhỉ?
Mặc Tiêu Tiêu căng thẳng, gọi:
- Chủ thượng!
Dương Thiên Diệp khoát khoát tay, cười nói:
- Thôi bỏ đi, không nghĩ tới những cái này nữa, dù bây giờ khởi dậy, ngày sau nhất định có khó khăn hiểm trở mới. Là ta không nghĩ ra được phương pháp giải quyết. Ta... không bằng hắn.
Mặc Tiêu Tiêu liếc thấy vẻ thất vọng u buồn của nàng, thấy trong phòng không có ai, bèn bạo gan lên tiếng:
- Không bằng hắn thì có sao, cô gái nào mà chẳng hy vọng nam nhân của mình tài giỏi. Chủ thượng thích, vậy thì gả cho hắn là được.
- Ai... Ai nói ta thích hắn? Dương Thiên Diệp mặt đỏ tới mang tai: - Là hắn ư? Đó là một tên lưu manh chuyên phái quân hán lên núi làm loạn, ta gả cho hắn à? Lẽ nào là vậy? Đó là hành vi của một quân hán à?
Nàng vừa nói đến đây, Phùng Nhị xông vào, mặt căng thẳng:
- Chủ thượng, dưới núi có rất nhiều người, còn gánh bọc lớn bọc nhỏ nữa, đây rõ ràng là lên chỗ chúng ta gây loạn đó.
Dương Thiên Diệp vừa mừng vừa sợ, đứng bật dậy:
- Hắn lại tới à?
- À, không phải, ý ta là, tên khốn kia lại tới quấy rối à? Dương Thiên Diệp cố gắng nặn ra dáng vẻ căm ghét.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn nhìn, khóe miệng cong lên, đây là biểu cảm gì thế? Còn nữa, ánh mắt long lanh kia là gì nào? Biểu cảm của cô đã bán đứng cô rồi, đại tiểu thư à...
- Mụ nội nó, mụ nội nó...
Ngụy Hán Cường ôm áo khoác, đứng trên thành, lạnh lùng nhìn đại đội nhân mã đi lên theo đường núi quanh co, cười lạnh liên tục.
Tuy vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng gió lại rất mạnh, gã thấy rất lạnh, những người này lên đây ở trong lều tạm thì chịu được mấy ngày nào.
Nhưng, nụ cười nhạt của Ngụy Hán Cường không kéo dài được lâu, bởi vì những người này lên núi không chạy tới những lều tạm còn chưa bị hủy đi mà dừng ngay ở cửa thành.
Tình huống gì đây?
Rất nhanh, Ngụy Hán Cường liền thấy, những người đó mang theo bọc lớn bọc nhỏ vào thành.
Gã còn chưa xuống thành để hỏi, thì đã có người chuyển tin cho gã:
- Lý tước gia đưa sính lễ tới rồi.
Lý Ngư đưa sính lễ tới?
Cái này tất nhiên là do quần chúng ăn dưa nhiệt tình phát huy rồi.
Trong tòa cung điện hùng vĩ, Trần Bân Trần lão gia sếp hành chính của Cơ huyuện đang nhiệt tình giới thiệu với một đám quần chúng đang ngây dại:
- Cô nương, ngựa một trăm con, bò Tây Tạng ba trăm con, đều đang ở ngoài thành, có thể nhận bất cứ lúc nào. Hương dược, thát hạ mỗi thứ mười hai thùng. Kim Hồ bình, Kim bàn, chén ngọc, ly mã não... một thứ một bộ, linh dương vải nhung ba mươi cuộn...
Chờ cho Trần Bân thao thao nói giới thiệu xong, Dương Thiên Diệp nói:
- Thành Thái Cúc ta vô công bất thụ lộc, lễ vật quý trọng như thế kia, làm sao dám nhận. Xin Trần lão gia hãy mang về đi, thay ta cảm ơn Tước gia.
Trần Bân dù dạo này vô cùng bận việc, nhưng được thời đắc ý, so sánh với bốn nhà khác, ông ta là người đầu tiên đầu nhập vào Lý Ngư, đúng là được thời đắc ý, gần đây thương nhân lại tới cửa thường xuyên, y ăn lộc đến mặt mày hồng hào, cả người mập mạp lên rồi.
Nghe Dương Thiên Diệp vừa nói như vậy, Trần Bân cười khà khà:
- Dương cô nương, cô chớ khách sao làm gì. Đây đều là chiến lợi phẩm, là do Tước gia đích thân phân phối. Cát Tường phu nhân và Tác Tác phu nhân cũng đều có, cùng với cô nương đây, hoàn toàn như nhau. Trần mỗ nhiệm vụ đã hoàn thành, cáo từ cáo từ.
Trần Bân chào Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Khoáng Tứ Nhi, Phùng Nhị, Mặc Tiêu Tiêu, tiếc là không một ai chào lại ông ta, tất cả còn đang ngây cả người nhìn đống lễ vật kia, mồm há hốc. Trần lão gia cũng không để tâm, rất tự giác đi ra ngoài, ngay cả một người tiễn cũng không có.
Cái quỷ gì thế? Lễ mà ngươi đưa y hệt như Cát Tường, Tác Tác, ai cùng phần như nhau? Ngươi... coi ta là gì vậy?
Nếu Trần Bân nói đây là sính lễ, Dương Thiên Diệp cũng không đến mức xấu hổ và uất ức như thế. Nhưng hắn... hắn rõ ràng làm như là đi công tác về, tặng quà cho vợ đây mà. Ngươi bỏ qua thủ tục cầu hôn cưới hỏi, coi bổn cô nương là vợ ngươi rồi à?
Cái khác có thể nhịn, chứ cái này thì không thể!
Dương đại tiểu thư vỗ bàn một cái, quát:
- Tiêu Tiêu!
- Có thuộc hạ!
- Lập tức mang những thứ này đi. Ta không muốn thấy chúng.