Lý Ngư coi như là thắng lợi, lần này hắn lấy được toàn bộ của cải của Vĩnh Đan bộ. Tất cả dê bò, ngựa đều là của hắn. Những mục dân chiếu theo quy củ trên thảo nguyên, làm tù binh là sẽ trở thành nô lệ. Nhưng Lý Ngư lại cho họ tự do, thậm chí người là nô lệ cũng trở thành dân tự do, họ vẫn có thể tiếp tục chăn thả, chẳng qua vốn là chăn thả cho Vĩnh Đan lão gia, giờ lại biến thành chăn thả cho Lý Ngư lão gia, đối với bọn họ mà nói, không hề tệ.
Nhưng Cơ huyện không có thảo nguyên cho bọn họ chăn thả, là một người đến từ thế giới nông canh, Lý Ngư cũng không đem chăn thả trở thành nghề nghiệp dân sinh chủ yếu, trong đó an bài không ít người đi làm nghề khác để mưu sinh.
Vì thế, Lý Ngư triệu tập nhân vật trọng yếu của ngũ đại gia tộc Tân Hải đến, có nhiều người cần bố trí, chỉ trông chờ vào một Trần Bân là không được. Hơn nữa, hiện tại ngũ đại gia tộc dần dần cũng đều nhận rõ sự thật, bắt đầu cúi đầu với hắn. Những người này đều rất am hiểu chính vụ, nhân tài có sẵn, không có lý không dùng. Cụ thể điều phối an bài như nào, tìm đường ra cho số nhân khẩu mới ra sao, những người này còn nghĩ thấu triệt hơn với Lý Ngư. Lý Ngư cũng không có ý định can thiệp, hắn triệu tập những người này, liên tục nhấn mạnh: Muốn phá giai cấp và phân phối chức nghiệp của những mục dân này.
Người của ngũ đại gia tộc không người nào không là nhân tinh cả, cho nên họ lập tức lĩnh hội dụng ý của Lý Ngư. Bất kể họ đối với Lý Ngư còn có oán hận gì không, nhưng khống chế chặt chẽ người Thổ Phiên này cũng phù hợp với lợi ích của họ. Nói cách khác, họ trên thực tế đã trú ở thành Chiết Mai, có quan hệ mật thiết với Lý Ngư, một khi những người Thổ Phiên này tụ tập lại, lại nổi lên binh biến thì…Lý Tước gia người ta trên đỉnh Chiết Mai bình yên vô sự, còn họ thì trước khi xong đời vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của Lý Ngư.
Được họ bố trí sắp xếp, toàn bộ giai cấp giai tầng vốn có tôn ti cao thấp đã bị phá vỡ, người từng là nô lệ giờ có thể ngồi ngang hàng với chủ nô, tiểu nô lệ từng làm cho chủ này tự sở hữu hành nghiệp của mình, có khi còn có tiền đồ hơn cả chủ nô. Trong tình huống này, dù là Tô Tần, Trương Nghi sống lại, lưỡi nở hoa sen thuyết phục cũng không thể kích động được người Thổ Phiên quy thuận này tạo phản.
Thời điểm Lý Ngư gấp rút tiêu hóa thành quả thắng lợi thì Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị rời khỏi. Gần cuối năm, họ tới Cơ huyện khảo sát, quyết định thiết lập mậu dịch làm lý do hay không, không lý nào không trở về đón năm mới.
Thời đại này, lễ mừng năm mới là lúc tộc nhân đoàn tụ, có một ý nghĩa trọng đại, không thể bỏ qua, nếu họ không đi, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Về phần hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên trong khoảng thời gian này vẫn không có cảm giác tồn tại, tuy nhiên không cảm giác hai người họ tồn tại mới không lạ đây, cả hai đang vui chơi rất là vui sướng.
Trên đỉnh Chiết Mai, người ta trèo rồi, thác nước Sấu Ngọc Tuyền, người ta xông qua rồi. Xướng Hoàng Khang dưới Thái Cúc cung, người ta trà trộn trong đám đông xem rồi. Còn cưỡi ngựa chạy đến Thổ Phiên nữa…
Thích quá!
Ở chỗ này mình tha hồ bay nhảy rồi, song bảo Lý thị thấy vô cùng thích thú, cho nên đầy vẻ tiếc nuối đi theo Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt quay về, biểu hiện đi ba bước lưu luyến quay đầu lại thật sự còn hơn cả Tiểu Nguyệt cô nương nữa.
Tiễn mấy người này đi xong, Lý Ngư không lên núi mà đi thẳng đến quân doanh sau núi, bắt đầu khao thưởng tam quân.
Nhằm đảm bảo lang tính của đội quân này, nhằm đảm bảo họ ăn không đủ no, đói không đến, ở trên đỉnh đầu họ lúc nào cũng phải treo một miếng thịt béo, dụ họ duy trì ý chí chiến đấu đầy ý thậm chí chủ động khiêu chiến, như vậy Lý Ngư ở Cơ huyện mới có thể đứng ở thế bất bại.
Trên thực tế, giờ phút này thực lực quân đội mà Lý Ngư có so sánh với vị Hột Can Thừa Cơ Đại tướng quân Dân Châu kia cũng không kém, tuy nhiên tính trên cấp bậc, hai người còn chênh lệch vài cấp.
Tuy nhiên, loại này chênh lệch hẳn rất nhanh sẽ kéo bằng thôi, Lý Ngư đã báo tin thắng trận dùng khoái mã tám trăm dặm gửi về kinh thành rồi. Hắn muốn trước năm mới gửi tin tức tới nơi. Như vậy, mới có thể phát huy hiệu quả chiến công này một cách lớn nhất.
Lúc trước Hoàng đế hơi bực mình chẳng phải bởi vì bị hắn cướp một tiểu mỹ nhân hay sao?
Lý Ngư không lo lắng, Hoàng đế cũng là người, cũng có thất tình lục dục, lúc ấy khẳng định rất không thích. Nhưng người có trí tuệ khí phách như Lý Thế Dân không thể cứ ghi nhớ mãi chuyện này.
Y là một Hoàng đế, mở mang bờ cõi, lập nên đại nghiệp to lớn mới là mục tiêu cả đời y, cũng là động lực để tẩy trắng cho mình, khi hắn báo tin chiến thắng này lên, dù là một câu trả lời với cấp trên, cấp trên tiếp theo làm gương cũng sẽ ca ngợi hắn.
- Uy vũ! Uy vũ! Uy vũ!
Lý Ngư trao thưởng ở hậu sơn, tam quân phấn chấn, thanh âm ủng hộ vang vọng lên trời cao.
Trên tầng mây, La Khắc Địch cầm cái giã tỏi, tay trái giữ cối bằm tỏi, giống như ông già thỏ giã thuốc trên mặt trăng, rất chuyên cần.
Dưới chân núi: Hú! Hú! Hú!
Trên núi: Thịch thịch thịch…
La Khắc Địch lại cầm một vốc nấm ném vào cối, vừa khóc không ra nước mắt, vừa giã, vừa nghiến răng nghiến lợi:
- Ta là tên ngốc, ta là chó chết, ta ngu mới tin lời hắn nói, còn chờ tuyết rơi sẽ xuất binh, ai ngu ngốc sẽ định ra thời gian tấn công trước mấy tháng chứ. Ta đúng là bị úng đầu…
Sắp sang năm mới rồi, lữ nhân rất nhiều, khách tha hương bận bịu về nhà, các cửa hàng buôn bán cũng càng bận bù lu, việc buôn bán rất tốt, họ vốn kinh doanh ở chính quê nhà mình, khổ nhất chính là hành thương, xa nhà, rất nhiều hành thương không về quê ăn tết đấy.
Với điều kiện giao thông của thời đại này, họ muốn về quê ăn tết thì ít nhất phải chuẩn bị từ mấy tháng trước, kết thúc làm ăn, lên đường về nhà, sang tận mùa xuân năm sau mới quay lại, một năm mới đó tương đương không có gì làm.
Cho nên, câu nói "Thương nhân trọng lợi nhẹ ly biệt' cũng là nói đến sự thật, có một số thương nhân chẳng những tết không về quê đoàn tụ với người nhà, thậm chí còn kinh doanh ở bên ngoài, liên tiếp mấy cái tết cũng không về, chờ lúc trở về nhà, con trai năm nào còn đang ê a thì cũng đã lớn vổng lên rồi.
Lý Hoàn mệt mỏi trở về Thiên Thủy, không về nhà ngay mà đi gặp luôn Phiệt chủ.
- Cha, bọn con đã về rồi.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên tranh nhau đi vào trước chào hỏi cha mình.
- Cút ra ngoài.
- Hở!
Hai huynh đệ rất biết nghe lời vừa bước một chân vào lập tức rụt lại, một người thì đi gặp vị tiểu thiếp quyến rũ phong tình mà mình đưa về từ Tề Châu, một người thì chui vào nhà kho chứa hòm binh khí toàn bảo đao Thổ Phiên thượng hạng của mình.
Hai người vừa đi, phiệt chủ liền quan tâm nhìn sang Lý Hoàn. Lý Hoàn vái chào Phiệt chủ, chỉ nói một câu:
- Lý Ngư, xứng làm tông chủ.
Dứt lời, y bước lên ba bước, lấy từ trong ống tay áo ra một chiết sách, hai tay trình lên cho phiệt chủ. Y đứng đó, không một câu bình luận, không một câu phân tích, toàn bộ phương diện về dân chính, kinh tế, thương mại, quân sự, văn hóa, toàn bộ những gì y mắt thấy tai nghe về sự phát triển của Cơ huyện mà Lý Ngư đã làm đều ghi chép đầy đủ cụ thể. Lời bình của y chỉ có một câu: Lý Ngư, xứng làm tông chủ.
Phiệt chủ đã liên tục nhận được một vài báo cáo của y, nhưng hiển nhiên đây là bản đầy đủ nhất, cụ thể nhất, cũng là một số nghiên cứu về một vài sự thật mà sau khi kết thúc sẽ có luận định, cho nên phiệt chủ rất thận trọng nhận lấy, phất tay, Lý Hoàn đứng qua một bên, hai tay buông xuống. Y biết phiệt chủ nhất định có lời muốn hỏi.
Phiệt chủ về ngồi sau bàn, mở đèn, bắt đầu đọc những ghi chép của Lý Hoàn.
Bất giác, trời đã tối...
**Trong phòng đèn đuốc sáng choáng như ban ngày, Độc Cô phiệt chủ ngồi sau án, mặt không biểu cảm nhìn con gái. Lý Ngư một chuyến ra ngoài khi trở về chuyện đầu tiên hắn là chính là ôm các con của mình, nghe chúng ê a trò chuyện rất vui vẻ, còn phụ thân của mình thì...
Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy lòng chua xót, nàng cố gắng kìm nén tâm tình, thi lễ với cha mình, cung kính nói:
- Cha, con đã về ạ.
Độc Cô phiệt chủ hơi hơi hạ mi mắt, đặt bản ghi chép trong tay xuống, hỏi:
- Thế nào rồi?
Trên mặt Độc Cô Tiểu Nguyệt hơi tỏa sáng một tầng thần thái:
- Cha, Lý Ngư văn thao vũ lược, mưu trí, rất xứng được lựa chọn, theo con thấy, hắn xứng đáng kế thừa Tông chủ Kế tự đường ạ.
Độc Cô phiệt chủ cười nhạt, khẽ gật đầu, chỉ vào bản ghi chép trên bàn:
- Chỉ sợ không hẳn vậy.
Ánh mắt của Độc Cô Tiểu Nguyệt liếc bản ghi chép kia một cái, nghi hoặc hỏi:
- Đó là....
Độc Cô Phiệt chủ nói:
- Là tài liệu bên Liêu Đông khảo sát Cát Hồng Phi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt hít sâu một hơi:
- Con không tin hắn xuất sắc hơn Lý Ngư.
Độc Cô Phiệt chủ nói:
- Cát Hồng Phi này, lấy Hồ dựng nhà, mà đạo khác biệt lớn như thế, hắn đã thành lập một thế lực kiềm chế, xây dựng thành trại, chiêu lưu dân, bá chủ một phương. Ngay tháng trước, hắn vừa xuất binh đánh lén Cao Cú Lệ, bắt đi hơn ngàn bách tính của đối phương, cái này không bình thường à.
Độc Cô Tiểu Nguyệt trong lòng khinh thường, nói:
- Chẳng lẽ cha chưa xem báo cáo của con ạ? Việc Lý Ngư làm, còn giỏi gấp hắn trăm lần ấy.
Độc Cô phiệt chủ lạnh lùng:
- Ngươi thì biết cái gì. Là cha nhận được tin tức chính xác, đầu xuân, hoàng đế sẽ chinh Cao Cú Lệ. Bây giờ Anh Quốc công Lý Tích làm Liêu Đông Đạo Hành quân Tổng quản, lấy Chu Sư ra Lai Châu, đã đi trước một bước rồi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt ngẩn ra:
- Ý cha là...
Độc Cô phiệt chủ hơi híp mắt lại:
- Bệ hạ chinh Cao Cú Lệ, không ngoài sở liệu, sẽ đến thành Liêu Đông trước tiên. Mà thế lực của Cát Hồng phi ngay gần sông Thái Tử, cách thành Liêu Đông không xa. Một khi đại quân thiên tử đến đó, Cát Hồng Phi này ắt sẽ quy thuận triều đình, trở thành cấp tiên phong đánh dẹp Cao Cú Lệ vì thiên tử, tiền đồ không thể lường được.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lòng chìm xuống:
- Vậy ý của cha là?
Độc Cô phiệt chủ nói:
- Thế lực của Cát Hồng Phi nằm ở sĩ tộc Sơn Đông, nếu hắn có thể làm chủ Kế tự Đường ta, vừa vặn kiềm chế trung tâm sĩ tộc Sơn Đông, chỉ riêng cái này thôi, sẽ có không ít người chọn hắn. Nếu hắn lại được thiên tử trọng dụng, tiền đồ vô hạn. Theo ta thấy, vị trí Phiệt chủ này tám chín mươi phần trăm là rơi lên người hắn rồi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lòng như bị thít chặt:
- Cha, Độc Cô gia cũng không chịu trách nhiệm khảo sát Cát Hồng Phi, cho dù hắn lấy được vị trí Tông chủ, nhớ tình xưa, cũng không tới lượt chúng ta ạ.
Độc Cô phiệt chủ lạnh nhạt:
- Không thể giúp người gặp nạn, thì cũng phải thêm gấm thêm hoa, vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Ông đứng lên phất tay áo:
- Không cần nói nhiều nữa, đón năm mới xong, con lập tức đi Liêu Đông, nghĩ biện pháp bắt liên lạc với Cát Hồng Phi.
Độc Cô Phiệt chủ vừa đi, để lại Độc Cô Tiểu Nguyệt đứng trong phòng sáng như ban ngày, nhưng lại như rơi vào trong giá rét vĩnh hằng. Trong mắt cha, nàng chẳng qua chỉ là một lễ vật dùng để duy trì gia tộc, có thể tặng đi bất cứ lúc nào, bất luận biểu hiện của nàng có tốt ra sao.
Nàng cười u uất, hai hàng lệ chậm rãi rơi xuống gò má. Nàng đã rất cố gắng, rất cố gắng không để phụ thân cảm thấy nàng không có trợ giúp nào cho gia tộc, nhưng tại sao cha nàng lại không thể ném xuống những lợi ích vô tình kia mà cho nàng chút dịu dàng chứ?
Hình như cha vừa nói đảm nhiệm Liêu Đông Đạo Hành quân tổng quan là Lý Tích hay là Lý Tĩnh nhỉ? Độc Cô Tiểu Nguyệt hoảng hốt trong lòng, nghĩ tới Lý Tĩnh, lại nghĩ tới vị phu nhân Hồng Phất Nữ có kỳ tích truyền kỳ của ông ta.
- Bảo ta đi Liêu Đông ư? Độc Cô gia ta cũng đã từng có ba vị Hoàng hậu, Độc Cô Tiểu Nguyệt ta dầu có tự khinh tự tiện đi chăng nữa thì cũng không làm cái chuyện tự nhục gia môn như thế. Hồng Phất Nữ... tự xuất trần... Người ta có thể xuất trần, sao ta lại không thể.