Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 624 - Chương 624: Xuất Trần Tuyệt Tục.

Chương 624: Xuất trần tuyệt tục.
Chương 624: Xuất trần tuyệt tục.

Trận tuyết rơi đầu tiên rốt cuộc đã tới.

Ông trời muốn xem ngươi có tổ chức mừng năm mới không, nên trận tuyết này đã đến sớm hơn mọi năm.

Đứng ở đỉnh Chiết Mai nhìn lại toàn bộ mới là đóng băng ngàn dặm, tuyết bay ngàn dặm. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.

Lý Ngư cũng mặc áo da lông dày, sau một trận đại thắng thì bắt đầu các công việc chuẩn bị cho mừng năm mới.

Đây là cái tết đầu tiên từ khi đặt chân ở đây, mỗi người trên đỉnh Chiết Mai cũng không quá xem trọng, họ chỉ suy nghĩ làm thế nào để làm cho đỉnh Chiết Mai càng ngày càng đẹp hơn thôi.

Đầy khắp núi đồi hoa mai đã nở rực rỡ, những bông hồng mai xen lẫn núi tuyết trắng phau càng là cảnh đẹp vô hạn.

La Khắc Địch đang rất bận rộn, một mặt đi theo trang trí sơn trang, một mặt âm thầm chuẩn bị, rất thân thiết với vài đầu bếp. Trên đỉnh Chiết Mai có nhà bếp lớn và bếp nhỏ, nhà bếp lớn là chuẩn bị cho tất cả người hầu tạp dịch, đương nhiên, có một số người đưa cả nhà lên núi, tự tổ chức bữa ăn tập thể, tỷ như một số người của Long Gia trại. Mà những người khác là ăncùng nhau đấy.

Lý Ngư cũng biết, đến tương lai khi Lý gia truyền mấy đời, các phòng ắt là tự ăn, nhưng ít ra thời điểm này, hắn yêu cầu người nhà cùng ăn với nhau. Nếu Cát Tường, Tác Tác và mấy phòng lâu dài không đến, dần dà, chắc chắn là điều lạ.

Độc Cô gia an bài nhân sự, chuẩn bị đi tới Liêu Đông rồi. Đầu xuân năm tới, Hoàng đế sẽ ngự giá thân chinh, hiện tại có hai vị quốc công đã dẫn đại quân đi trước ra đi, theo hai đường thủy xuất phát đi Liêu Đông, Độc Cô gia không thể đợi qua tết mới phái người đi kết nối với Cát Hồng Phi, đương nhiên phải càng sớm càng tốt.

Đợi Hoàng đế tới Liêu Đông rồi, một khi Cát Hồng Phi đầu nhập vào Hoàng đế, tất sẽ được trọng dụng. Khi đó y sẽ đầu cơ kiếm lợi, muốn lôi kéo y lại, cái giá phải chi ra còn lớn hơn nữa. Cho nên, con gái duy nhất của Độc Cô phiệt chủ ngay cả tết cũng không về nhà mà lập tức lên đường ngay.

Độc cô Tiểu Nguyệt dẫn theo bốn mươi kỵ sĩ, trong tuyết lớn rơi ngập trời rời khỏi thành bảo Độc Cô, lên đường tới Liêu Đông.

Chạng vạng ngày hôm sau, họ tá túc trên một thị trấn, trên trấn này cũng có cửa hàng của Độc Cô gia, bởi vậy điều kiện tá túc rất tốt. Trên thực tế, thời đại này, nghiệp thương nhân cũng không bị coi thường, nhà giàu quyền quý phần lớn đều làm buôn bán. Với thời đại thương nhân thành tiện nghiệp, bị người ta coi khinh, nhà giàu quyền quý làm buôn bán thì phần lớn đem sản nghiệp lấy danh nghĩa thuộc gia nô là được.

Tiểu Nguyệt ở hậu viện. Con gái của gia chủ đến, chưởng quỹ vội vã dọn ra khuê phòng của ái nữ, thay toàn bộ đệm chăn, gia cụ mới tinh, đồng thời bố trí nha hoàn lanh lợi hầu hạ đại tiểu thư. Đại tiểu thư dùng bữa tối xong lập tức chỉ bảo chuẩn bị nước ấm, để bốn tiểu nha hoàn hầu hạ tắm rửa. Một lúc lâu sau, có người hầu đến bên ngoài cửa hỏi nàng đã tắm rửa xong chưa để mang thùng nước tắm đi, nhưng trong khuê phòng không một tiếng động.

Người hầu kia cũng không dám hỏi, cứ đứng chờ ở bên ngoài, qua gần nửa canh giờ, lại khẽ khàng hỏi tiếp, bên trong vẫn không có động tĩnh, người hầu gái kia mới mơ hồ cảm thấy bất thường, sau chút do dự bèn đi bẩm báo chưởng quỹ.

Chưởng quỹ là nam nhân, không tiện đi vào khuê phòng của cô nương, bèn bảo phu nhân đi vào viện, kết quả trong phòng không có động tĩnh gì. Điều này quá bất thường rồi, dù là đại tiểu thư tắm rửa xong đi ngủ luôn, thì vẫn có bốn nha hoàn luôn luôn trực đêm. Bốn người hầu đó tuy là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, đều là người bên cạnh phu nhân, thông minh chịu khó, làm sao có thể cũng đều đi ngủ hết mà không mang nước tắm đi đổ chứ.

Chưởng quỹ càng nghĩ càng bất an, liền bảo phu nhân đi vào phòng xem xét.

Cửa cài then bên trong, phu nhân chưởng quỹ gõ cửa mãi, thấy bên trong đều không có động tĩnh, chưởng quỹ nổi cáu lập tức gọi người ta đi phá cửa. Đến khi nhìn thấy bốn tiểu nha hoàn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, chưởng quỹ đầy lo lắng, khi phát hiện không thấy bóng dáng Đại tiểu thư đâu thì gần như bất tỉnh đi. Độc cô thị vệ của Tiểu Nguyệt xông vào phòng, ban đầu họ nghĩ Đại tiểu thư bị người ta bắt đi rồi, tuy họ biết rõ đại tiểu thư nhà mình nhìn như yểu điệu yếu đuối, nhưng nàng luyện Việt Nữ kiếm gần như thất truyền, thích khách cao thủ nhất lưu chưa có mấy người đối phó được nàng.

Tuy nhiên, lấy có tâm tính kế với người không có chuẩn bị, cũng khó bảo đảm…

Đợi khi họ cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện quần áo tùy thân của Đại tiểu thư, bao gồm cả vật dụng cũng không thấy, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau thì tất cả đều suy đoán: Hay là... Hay là Đại tiểu thư tự bỏ đi? Bốn tiểu nha hoàn rốt cục được cứu tỉnh, nói ra họ đều bị Đại tiểu thư đánh một chưởng làm cho ngất đi, chưởng quỹ mới bớt lo lắng, vậy thì chuyện đã không liên quan đến ông ta rồi. Mà bốn mươi tên kỵ sĩ lại choáng váng, Đại tiểu thư bỏ trốn, vậy làm sao đi Liêu Đông đây?

Bốn mươi tên kỵ sĩ cả đêm đi tìm, căn bản không tìm được Tiểu Nguyệt. Bốn mươi người cùng tụ hợp bàn bạc, thống nhất quay về Độc Cô phủ báo tin tức.

- Biết rồi. Năm mới sắp tới, cả nhà chúc mừng, chuyện này cứ để đó đã, nhưng cấm để người khác trong phủ biết, nghe chưa?

Độc Cô phiệt chủ lạnh lùng phân phó một tiếng, bọn kỵ sĩ vội vàng vâng dạ, họ không dám nói, thủ đoạn lợi hại của phiệt chủ, họ quá hiểu rõ.

Chờ đám kỵ sĩ lui ra, đại quản gia mới tới gần phiệt chủ, nịnh hót:

- Phiệt chủ thần cơ diệu toán, tiểu thư quả nhiên đúng như ngài dự đoán, đã nhờ cậy thành Chiết Mai rồi.

Độc Cô phiệt chủ cười nhạt, phất phất tay. Đại quản gia thức thời lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Độc Cô phiệt chủ, ông thở hắt ra, dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm hai mắt lại.

Lúc Độc Cô Tiểu Nguyệt đi Cơ huyện khảo sát Lý Ngư, dĩ nhiên bên cạnh cũng có tâm phúc mà ông phái đi. Trên thực tế, Độc Cô phiệt chủ muốn con gái kết nối liên lạc với Lý Ngư, chuyện khảo sát Lý Ngư quan trọng như thế, ông sao có thể giao cho con gái đi làm được. Vị Độc Cô phiệt chủ này quả thật chính là một người chủ nghĩa trọng nam nhân. Cũng vì vậy, con gái cảm mến Lý Ngư, Lý Ngư xem trọng con gái, ông biết rất rõ. Nhưng tình hình của Lý Ngư, ông cũng tìm hiểu tỉ mỉ, Lý Ngư có hai vợ, quan hệ với cô gái thần bí trên đỉnh Thái Cúc cũng không hề nông, mà con gái thì từ nhỏ nhát gan nhu nhược, một khi gả cho Lý Ngư, chỉ sợ không tranh sủng ái được, càng không có gan nhờ vả bên nhà mẹ đẻ, vậy thì con gái lấy chồng có ích lợi gì chứ?

Lý Ngư xem trọng con gái, là coi trọng năng lực sắp xếp nội chính của nó, là coi nó trở thành cánh tay đắc lực, ngày sau dù biết nó là con gái của Độc Cô gia, chẳng lẽ lại nguyện thêm một phòng nữa, chọc không vui cho phiệt chủ Độc Cô phiệt tương lai hay sao?

Cho nên, Độc Cô phiệt chủ dùng một kế.

Ông nói về tình hình Liêu Đông là thật, Cát Hồng Phi đủ nhanh nhạy, cũng nhất định xử lý tốt ở đó, nhưng so với Lý Ngư gây dựng phát triển Cơ huyện, thì Cát Hồng Phi không thể bằng.

Ngoài ra, năm xưa Tùy Dương Đế ba lần chinh Cao Cú Lệ, tổn thất to lớn, đương kim hoàng đế có thể một đòn thành công hay không đây? Nếu như thành công, y tất phái trọng binh trú đóng, như thế thì, Cát Hồng Phi cũng chỉ có thể nhập chính thống, trở thành một quan quân. Bàn về lực lượng có thể hoàn toàn do y kiềm chế nắm giữ, đều không bằng hiện tại, càng không thể so sánh với Lý Ngư.

Nếu như hoàng đế thất bại, sau khi hoàng đế lui binh ở Cao Cú lệ, nhất định ồ ạt phản kích, tiễu trừ thế lực đang giữ lại, tình cảnh của Cát Hồng Phi cũng càng thêm khó khăn. Nếu đặt tiền cược ở trên một thủ lĩnh chỉ có thể lập chút công lao dưới ánh hào quang hoàng đế, thì thà đặt vào Lý Ngư có công lao khai cương thác thổ còn hơn.

Cho nên, sau khi biết tình cảm của con gái đối với Lý Ngư, sau khi tính toán chi tiết được và mất ở hai người Cát Hồng Phi và Lý Ngư, Độc Cô phiêt chủ đã quyết định phái con gái đi Liêu Đông.

Ông đang đánh cuộc, đánh cuộc là cô con gái nhu nhược của mình sẽ bởi vì người đàn ông mà mình yêu, sẽ bởi vì mình bị coi như món hàng bị bán đi, mà dũng cảm chống cự người cha này một lần.

Đường đường đại tiểu thư của Độc Cô gia, lại bỏ trốn vì hắn, ngay cả danh dự, danh phận cũng không cần, như vậy khi Lý Ngư biết rõ thân phận của nàng, sau khi Lý Ngư biết rõ thân phận của nàng, vì kiềm chế cơn giận của vị Phiệt chủ kia, không thể không ủ rũ chấp nhận thực tế, Lý Ngư đã mắc nợ Độc Cô gia một ân huệ lớn. Tương lai Độc Cô gia có chuyện, không sợ hắn không chịu ra tay, dẫu sao từ những việc điều tra được đối với hắn cho thấy hắn là người rất có tình nghĩa. Chỉ một điểm này, hắn mạnh hơn Cát Hồng Phi rồi. Cát Hồng Phi dù nói có nghĩa khí, nhưng dẫu sao cũng xuất thân Hồ phỉ, lòng dạ ác độc.

Thật ra thì, Độc Cô phiệt chủ nào có liệu sự như thần gì, ông cũng lo lắng, con gái lần này lại khuất phục trước ông. Chẳng qua, loại chuyện này hiển nhiên là không thể nói rõ với con gái để cùng liên thủ diễn trò được, như thế con gái sẽ hiểu lầm ông.

A, máu xương của ta vẫn là máu xương của ta. Nó oán hận ta như thế nào cũng được. Chỉ cần có lợi cho gia tộc, vị phiệt chủ bệnh ung thư cuồng con trai này chẳng quan tâm.

Sáng sớm, trong tiểu điếm bên đường. Độc Cô Tiểu Nguyệt chạy cả đêm cũng mướt mồ hôi, nàng để ngựa nghỉ bên đường, bảo tiểu nhị trong điếm chuẩn bị chậu đậu, cỏ khô, nước uống cho nó, mình thì gọi canh súp cay ngon lành, một chiếc bánh nướng thịt dê.

Độc Cô Tiểu Nguyệt vóc người nhỏ nhắn, dù mặc quần áo dầy, nhưng vẫn nhìn ra được vóc dáng thon thả, nhưng cả một mâm canh dê, thịt trâu, bánh mì, miến, mộc nhĩ... đều bị nàng ăn sạch sẽ, khiến tiểu nhị cũng kinh hãi. Phải biết rằng một chiếc bánh nướng thịt dê nhân bên trong chính là một cân thịt dê.

- Chủ quán, lấy thêm ba chiếc bánh nướng thịt dê nữa, gói lại.

Độc Cô Tiểu Nguyệt uống canh nóng xong, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, vô cùng khả ái.

Nàng hào phóng trả tiền, cầm ba chiếc bánh nướng thịt dê, cẩn thận nhét vào trong người, mượn độ nóng của nó để giữ ấm cơ thể, trên đường có nghỉ tạm ở đâu thì cũng có thể lót dạ. Sau đó lại đổ đầy túi nước, dắt ngựa, tiếp tục lên ngựa đi về phía thành Chiết Mai.

Nàng rất vui, vừa nghĩ tới có thể trở về bên người mình thích, sống cuộc sống tự do tự tại, lòng nàng vui như muốn nổ tung. Lần đầu không vâng lời cha, không phải nghe những câu răn dạy của ông, cảm giác mới lạ này vô cùng kích thích, làm nàng vô cùng hưng phấn.

Ngựa lao nhanh, gió đập vào mặt, nhưng Tiểu Nguyệt cảm giác dịu dàng như gió xuân..

Bình Luận (0)
Comment