Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 633 - Chương 633: Tông Chủ Đã Định.

Chương 633: Tông chủ đã định.
Chương 633: Tông chủ đã định.

- Là tên khốn kiếp nào, không phải trong nhà có một thích khách đấy chứ, đi nhanh đi nhanh lên.

Lý Ngư, Dương Thiên Diệp, Độc Cô Tiểu Nguyệt từ dục cung đi ra, mỗi người dường như phát hiện chút gì đó nhưng không ai dám xác định đó là cái gì. Lý Ngư nghe nói nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng cáo từ, khiến trong lòng Dương Thiên Diệp càng oán.

Kỳ thật Lý Ngư ở lại đây thì thế nào, Dương Thiên Diệp da mặt mỏng, tuyệt đối không thể vừa mới tỉnh táo đã thích ứng sự hiện hữu của hắn, chấp nhận sự ôn tồn của hắn, nhưng hắn ở ngay dưới mắt thì đáng ghét, nhưng khi hắn rời khỏi thì khiến nội tâm nàng trống vắng, đó cũng là hai loại cảm xúc trái ngược nhau.

Lý Ngư trở lại đỉnh Chiết Mai, mới biết đã xảy ra đại sự gì, may mắn đêm qua La Bá Đạo phát hiện mặt mũi thật của La Khắc Địch, nếu không Lý Ngư thật không dám cam đoan trong nhà không có người thương vong. Trải qua chuyện này, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi lập tức tăng cường phòng ngự đỉnh Chiết Mai, nhất là người điều nhập, tìm hiểu tân khách tới, tiến hành kiểm tra đối chiếu thật cẩn thận.

Chuyện phát sinh tối qua, Lý gia lão phu nhân và các phu nhân không biết. Trần Bân làm việc cũng coi như đáng tin cậy, đêm qua chỉ cần tăng cường phòng bị, chưa phái người đi thông báo hậu trạch khiến các phu nhân thêm lo lắng hãi hùng, lại không giải quyết được vấn đề gì, tội gì làm như vậy?

Cho nên, Lý Ngư lại một lần nữa hạ phong khẩu lệnh, không được nhắc tới việc này trước mặt lão phu nhân và vài vị phu nhân.

Tuy nhiên, khi đi thăm mẫu thân, Lý Ngư lại nhắc tới chuyện Dương Thiên Diệp, Phan Thị nghe nói Dương Thiên Diệp “nguyện” gả vào Lý gia, lập tức vui mừng không thôi. Vị Dương Thiên Diệp cô nương này chân chính có phong cách quý phái, địa vị của con trai Phan thị càng cao, tuy nói tự thân tu hành không cao nhưng tầm mắt theo cũng trống trải.

Vị Dương cô nương này tuyệt đối có thể tương xứng với con mình, bất luận thế nào, một vị hầu tước phu nhân như vậy, tuyệt không tổn hại uy phong của con mình. Huống chi, hiện tại một đám tôn tử, Phan thị phu nhân cũng chú ý tới vấn đề giáo dục hậu nhân của Lý gia.

Tính tình của Tác Tác không thể dạy con được cái gì, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh còn kém hơn, Cát Tường là một từ mẫu nhưng phương diện giáo dục cũng khó nói, Mà một gia tộc hưng thịnh hay không trực tiếp liên quan tới hậu nhân có thành tài hay không, Phan thị cảm thấy khuê nữ Thiên Diệp nếu vào Lý gia, nhất định có thể dạy dỗ hậu nhân Lý gia thành nhiều nhân tài.

Từ khi Lý Ngư rời khỏi đỉnh Thái Cúc đã không truyền lại tin tức. Mà Dương Thiên Diệp đã có quan hệ vợ chồng thực với hắn, thỉnh thoảng lại nghĩ tới cảnh tượng kia mặt nóng tai nóng, dần dần, càng khát vọng hoài bão ôm ấp.

Lúc này, Mặc Bạch Diệm chạy tới bẩm báo, nói là Bao Kế Nghiệp Đỉnh Chiết Mai chạy tới thăm dò thành trì.

Dương Thiên Diệp ngẩn ra:

- Hắn đến Đỉnh Thái Cúc ta thăm dò chuyện gì?

Mặc Bạch Diệm nói:

- Hắn nói, muốn khảo sát địa hình giữa hai lưng núi, xây thành trì, nối hai đỉnh núi với nhau.

Dương Thiên Diệp ngạc nhiên nói

- Hai đỉnh núi ngăn ra, giữa hai vách núi cách hai ba mươi trượng, hắn xây dựng thế nào?

Mặc Bạch Diệm nói:

- Hắn nói, muốn thiết kế một đoạn cầu treo, hai núi đã thông với nhau, nếu như trên núi đã thông đường, thì đi tới đi lui lẫn nhau, đi bộ chỉ mất một khắc đồng hồ, nếu không tất xuống núi lên núi, đi đường vòng vèo, đi tới đi lui một chuyến cũng mất hai canh giờ.

Mặc Bạch Diệm nói tới đây, bỗng nhiên kỳ lạ nói:

- Không đúng, Bao Kế Nghiệp nói là chủ thượng đã đồng ý rồi, làm sao chủ thượng hoàn toàn không biết gì cả?

Lão đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói:

- Được lắm! Đỉnh Chiết Mai bọn họ dám lừa gạt ta, ta đi tìm hắn tính sổ!

Mặc Bạch Diệm xoay người muốn đi, Dương Thiên Diệp vội vàng gọi lão lại:

- Mặc sư chậm đã!

Mặc Bạch Diệm trở lại, tò mò nhìn Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp nói:

- Ta… ta nhớ ra rồi, đêm đó khi nghị sự ở dục cung, ta đã đồng ý. Như vậy… khụ! Ngươi đi xem một chút, hai núi nối liền chiếu ứng lẫn nhau, đây là chuyện tốt. Công trình bên núi bên này, ngươi nói với hắn xem thế nào, do chúng ta phụ trách là được.

- À… được, lão nô đã hiểu.

Mặc Bạch Diệm lại kỳ lạ liếc nhìn nàng một cái, xoay người ra ngoài, trong lòng có cảm giác khổ tâm giống như cây cải thìa non mềm mình vất vả trồng ra nhưng sắp bị heo ủi rồi.

Trong thư phòng, Dương Thiên Diệp tự vuốt lên hai má nóng ran của mình, nghĩ câu nói của Mặc Bạch Diệm đã nói:

- Nếu như đã thông đường, đi tới đi lui lẫn nhau, đi bộ chỉ mất một khắc đồng hồ.

Bỗng nhiên lòng nàng tràn đầy vui mừng. Nàng dịch chuyển chặn giấy vừa rồi dùng để che bức tranh tránh cho Mặc Bạch Diệm nhìn thấy, trải phẳng ra.

Đó là một bức tranh nàng vừa vẽ, chưa hoàn thành, cũng chỉ vẽ ra một khuôn mặt, bộ dáng kia, bản gốc không phải là Lý Ngư. Dương Thiên Diệp mang theo ý cười, cắn môi, đặt bút viết, vẽ vài nét bút, điểm chính trên khuôn mặt tiểu oan gia hiện ra, lúc này vừa giận vừa vui nói một câu:

- Tên oan gia này…

Lan Châu, biệt thự Lý gia.

Vẫn là trên Hán Thức Cổ Đình, thế gia nhà quyền quý phiệt chủ Quan Lũng tụ tập đầy đủ.

Về những chuyện mà Lý Ngư và Cát Hồng Phi làm trong khoảng thời gian này, những thành tựu đạt được, triển lãm năng lực, hai bên khảo sát đã bẩm báo cho các vị gia chủ.

Khi Độc Cô Tiểu Nguyệt làm báo cáo giảng thuật, nhìn không chớp mắt, không nhìn phụ thân nàng một lần nào.

Đã là mùa xuân mùng ba tháng ba, hai tháng qua, Lý Ngư khi có thể đều đến bái vọng Đỉnh Thái Cúc, vào mười lăm tháng giêng khi làm hội đèn lồng ở Thành Chiết Mai, còn mời toàn bộ Thành Thái Cúc tham gia. Tuy nhiên phần lớn thời gian, hắn đều ở Thành Chiết Mai, đại khái có ý “hơi nấu nhừ”.

Con hùng ưng kiêu ngạo kia mỗi ngày đều quan tâm tới thành tích kiến tạo cầu treo, tuy nàng ngoài miệng không nói, nhưng hầu như mỗi này đều sẽ đi đến ngọn núi để nhìn. Tuyết tan một nửa, vùng đất lạnh giá vừa được giải thoát, thợ thi công vừa mới vào ở, nhưng lòng nàng đã trải dài khắp cây cỏ, hận không thể lập tức thông hai con đường này.

Cho nên, khi Bao Kế Nghiệp đề xuất làm cầu treo trước, rồi mới xây dựng tường thành thông đạo, Dương Thiên Diệp hầu như không chút do dự lập tức đồng ý. Chỉ cần cầu treo làm xong, hai núi có thể đi lại trong một khắc đồng hồ, chẳng phãi mỗi ngày đều có thể gặp nhau?

Mà Độc Cô Tiểu Nguyệt thì không phải vậy, nếu đã phát sinh chuyện như vậy, tuy nói trước đó đích thực Lý Ngư chưa từng chủ ý với Tiểu Nguyệt cô nương, nhưng không thể không nói, Tiểu Nguyệt cô nương là cô nương rất đáng yêu, nếu đã phát sinh tất cả chuyện kia, Lý Ngư cũng chấp nhận nàng.

Tác Tác sắp lâm bồn, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh có con nhỏ chưa đầy một tuổi, trong khoảng thời gian này ngoại trừ Cát Tường thì chính Độc Cô Tiểu Nguyệt làm bạn với Lý Ngư nhiều nhất, tuy nói chưa tổ chức hôn sự, lại sớm chung giường chung gối. Cho dù Lý Ngư thực sự kém Cát Hồng Phi, nàng cũng đặt hết hi vọng thiên vị nam nhân của mình.

Có điều, cho tới lúc này Lý Ngư còn chưa biết thân phận thật của nàng, lúc đầu nói lúc xuân về hoa nở sẽ thương nghị với nhà nàng về chuyện cưới gả, giờ đây nàng rời khỏi Thành Chiết Mai, đi tới Lan Châu, kỳ thật chính là về nhà gặp cha mẹ, nói tình hình trước, rồi mới bảo Lý Ngư đến hỏi cưới.

Độc Cô Tiểu Nguyệt là người cuối cùng giảng thuật trong hội trường, lập tức xoay người rời khỏi cổ đình. Độc Cô Phiệt chủ dùng khóe mắt nhìn, con gái đi vào, lại đi ra cổ đình, quả thực không nhìn mình lần nào, Độc Cô Phiệt Chủ chỉ cười nhạt, cũng có chút thưởng thức con gái của mình.

Tính cánh yếu đuối mẫn cảm của con gái đương nhiên là bởi vì ông tạo ra, nhưng ông cũng không muốn thấy con gái mỗi lần nhìn ông đều khiếp đảm giống như con chim cút nhỏ bị bắt, ông không ăn thịt người, phải sợ tới như vậy sao, hiện giờ con gái có dũng khí như vậy, Độc Cô Phiệt Chủ vẫn muốn có con trai mà không có được cũng có chút vui vẻ.

- Khụ! Các vị, tình hình của Lý Ngư và Cát Hồng Phi, mọi người hẳn là đã nghe rất rõ ràng, việc muốn hỏi, bốn vị khảo sát cũng đã giải đáp. Hiện tại, mọi người có một khắc đồng hồ để suy nghĩ, sau một khắc đồng hồ, mọi người bắt đầu biểu quyết!

Lý gia phiệt chủ vung tay lên, lập tức có một tiểu động tiến lên, để một đồng hồ cát trong cổ đình, cát mịn từng đợt rơi xuống, trong cổ đình lập tức tĩnh lặng.

Ngoài cửa cổ đình, bốn vị khảo sát chờ đợi tin tức, ba người khác cũng còn tốt, đối với đối tượng mình khảo sát có thể trúng cử thành công đương nhiên càng tốt nhưng nếu không thể kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, chỉ có Độc Cô Tiểu Nguyệt, trong lòng lo sợ, chỉ hận cái cửa này cách khá xa đại sảnh, nghe không rõ động tĩnh trong đó.

Nàng đứng ở cửa, cảm thấy càng muốn khống chế tim đập càng nhanh nên đi tới chỗ nước chảy quanh Cổ Đình, tiện tay hái một đóa hoa dại, ngồi xổm trên mặt đất, vừa vô ý thức ném đóa hoa vào trong nước vừa âm thầm nghĩ:

- Nếu Lý Ngư trở thành tông chủ, ta đây không cần phải làm gì cả, theo lời phụ thân chỉ bảo, gả vào thành Chiết Mai là được. Chỉ có điều…làm sao giải thích thân phận của ta với Lý Ngư lang quân, còn phải suy nghĩ thêm. Nếu như Cát Hồng Phi trở thành tông chủ, vậy… vậy ta không thể làm gì khác hơn là cắt đứt với gia tộc, mẫu thân. Xin lỗi, con gái… con gái, bất luận thế nào cũng không thể gả cho người khác.

Trong Cổ Đình, cuối cùng sau khi cát chảy xuống hết, Lý phiệt chủ cất cao giọng nói:

- Được rồi! Hiện tại bắt đầu bỏ phiếu!

Tất cả mọi người ngồi chu vi hình tròn trong đình, không có đầu không có đuôi, Lý phiệt chủ nhìn lướt qua, chỉ một Liễu phiệt chủ dựa lưng vào cột đình nói:

- Bắt đầu từ Liễu huynh đi, lần lượt sang bên trái!

- Dân châu Lý Ngư!

- Liêu Đông Cát Hồng Phi!

- Liêu Đông Cát Hồng Phi!

- Dân Châu Lý Ngư…

Từng vị gia chủ bắt đầu đọc tên, người bên cạnh bỏ phiếu rồi đến người kế tiếp. Dấu hiệu phiếu của mỗi người đều dán kí hiệu của mỗi người.

Kỳ thực nhìn tình hình hiện tại, đại bộ phận các phiệt chủ đều tán thành biểu hiện của Lý Ngư, nhưng cũng theo như lời của Độc Cô Phiệt chủ, Cát Hồng Phi tuy có chênh lệch nhưng cũng không phải là kém quá xa, quan trọng nhất là, Hoàng đế đã xuất binh trưng Cao Cú Lệ rồi, lần này chỉ cần Cát Hồng Phi không ngốc, nhất định sẽ đầu nhập vào triều đình.

Nếu khi Hoàng đế chinh phạt Cao Cú Lệ, Cát Hồng Phi lập nhiều chiến công…. Chọn Cát Hồng Phi chủ yếu là đánh cược lâu dài, đánh cược tương lai của Cát Hồng Phi đi xa hơn Lý Ngư, bởi vậy, cho dù Cát Hồng Phi ở thế yếu, số phiếu cũng đuổi được rất nhanh.

Độc Cô Phiệt chủ giơ tay lên:

- Dân châu Lý Ngư!

Kết quả đầu phiếu cuối cùng, Lý Ngư thắng hai phiếu. Nếu Độc Cô Phiệt Chủ nhìn trúng Cát Hồng Phi thì giờ phút này đã lựa chọn Cát Hồng Phi… vậy đã hoàn toàn xuất hiện thế hòa. Một khi bỏ phiếu một lần nữa, chư phiệt chủ lại phải cân nhắc, cuối cùng ai thắng ai thua đặc biệt khó đoán được.

Đám người Lý phiệt chủ cẩn thận tính toán một lần, kỳ thật mỗi ba người làm một sắp xếp, tất cả phiếu có tên cùng một người đều dán một bên, ai nhiều ai ít chỉ cần nhìn là hiểu ngay, nhưng đám người này vẫn tính lại một lần, xác nhận không lầm lẫn, Lý phiệt chủ mới nói:

- Xong! Đã chọn được Tông chủ đời thứ nhất, Dân Châu, Lý Ngư!

Một khi có kết quả đầu phiếu, chúng gia phiệt cũng thoải mái, đều châu đầu vào nghị luận.

Lý phiệt chủ rất vui vẻ, dù sao ngay từ đầu ông đã lựa chọn Lý Ngư:

- Gọi bốn người khảo sát vào đi!

Theo lời dặn dò của Lý phiệt chủ bốn người Lý Hoàn, Độc Cô Tiểu Nguyệt bị gọi vào đại sảnh.

Vào đại sảnh, bốn người theo bản năng nhìn vào kết quả đầu phiếu, Độc Cô Tiểu Nguyệt chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, xác nhận cái nào là Lý Ngư, lập tức đưa ánh mắt nhìn xuống dưới, đều đặt hàng phiếu ngang hàng chỉnh tề, ai có thêm hai phiếu cuối cùng, vừa nhìn là hiểu ngay.

- Là Lý Ngư!

Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy rõ số phiếu, vô cùng vui mừng, một sự chua xót sộc lên mũi, vì vui mừng quá nên nước mắt suýt rơi xuống. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nàng không thể để lộ chân tình ra ngoài, nàng chỉ hơi cúi đầu, giống như một con chim nhỏ đắc ý nhìn về phía phụ thân.

- Chúng ta, đã lựa chọn tông chủ Kế Tự Đường, chính là Dân châu Lý Ngư!

Lý phiệt chủ ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu, nghiêm mặt nói:

- Bốn người các ngươi, tức khắc khởi hành, đi tới Dân Châu, đem quyết định của chúng ta, nói cho Lý Ngư biết!

Khi bọn họ tuyển cử, trước đó hoàn toàn không trưng sự đồng ý của Lý Ngư và Cát Hồng phi. Cát Hồng Phi đã bỏ lỡ cơ hội có quyền binh nặng, nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết chuyện này, nên cũng không cần ảo não, tiếc hận. Nhưng cái này cũng giống như các trọng thần thảo thuận lựa chọn xem ai là thiên tử kế nhiệm.

Cần trưng cần sự đồng ý của bản thân y sao? Không cần! Trong ứng cử viên, không có ai có ý định làm ẩn sĩ quy ẩn núi rừng, nếu cả đời này bọn họ có ước mơ, sẽ không người nào có thể cự tuyệt người khác dâng phần quyền bính to lớn này cho họ.

Cho dù là Tể Tướng triểu đình, đều có lôi kéo quan hệ với tập đoàn thế gia Quan Lũng, tập đoàn Quan lũng đều phối hợp lập ra một ông vua không vương miện, tông chủ Kế Tự Đường, thử hỏi ai sẽ từ chối đây?

- Vâng! Chúng tôi hôm nay sẽ khởi hành đi tới Dân Châu luôn!

Độc Cô Tiểu Nguyệt phấn khởi trả lời, Lý Hoàn cũng vô cùng phấn khởi. Hai vị vô duyên khảo sát Lý Ngư, mất tiên cơ kết giao với tông chủ cũng hơi nhụt chí, nhưng so với những con cháu thế phiệt khác sau này phải gia nhập Kế Tự Đường, bọn họ còn gần lâu đài hơn, cho nên cũng không mất thiện cảm mà cảm thấy vui mừng.

Bốn người Độc Cô Tiểu Nguyệt tuân mệnh, Lý phiệt chủ dặn dò một phen, dfu sao hắn nói gì quay đầu hỏi Lý Hoàn là biết, cho nên Độc Cô Tiểu Nguyệt căn bản không hề lắng nghe, nàng hiện tại bị hcoon vùi trong vui mừng và kích động.

Ánh mắt của Tiểu Nguyệt vô thức dừng ở danh sách đầu phiếu, tùy ý quét qua hai vòng, quét qua dấu hiệu thế phiệt quen thuộc hai lần, mới chú ý, đây… không phải là… dấu hiệu của Độc Cô thế gia sao?

Tiểu Nguyệt nhìn lại hai lần, quả thật đúng vậy, chính là dấu hiệu Độc Cô Thế gia!

Nàng nhìn tên trên phiếu, cũng không sai, quả thật chính là Lý Ngư

Chuyện này … chuyện này làm sao…

Chẳng lẽ phụ thân đã biết ta đào hôn, mà đặt hi vọng theo sát Lý Ngư, cho nên đâm lao phải theo lao?

Độc Cô Tiểu Nguyệt theo bản năng nhìn về phía phụ thân, Độc Cô phiệt chủ đang nhìn Lý phiệt chủ nói chuyện, tay vuốt chòm râu khẽ gật đầu, giống như hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của nàng.

- Cha ta thật là một cáo già, mượn gió bẻ măng, quá vô sỉ!

Độc Cô Tiểu Nguyệt thở hồng hộc quay đầu lại:

- Dù sao người ta cũng không cảm kích, không cảm kích, nam nhân của ta, ta tự mình chọn! Hừ!

Bình Luận (0)
Comment