Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 634 - Chương 634: Đàn Mái Rụt Rè.

Chương 634: Đàn mái rụt rè.
Chương 634: Đàn mái rụt rè.

Chương 634: Đàn mái rụt rè.

Dựng cầu treo giữa hai vách núi, theo sổ sách ghi chép thì xuất hiện thời kì Hán tấn, có điều cầu treo lại xuất hiện thời kì Tùy Đường này. Trước đó, phần lớn đều là đơn thừng, một đầu cao một đầu thấp, người mượn thế nghiêng của cầu thừng để trượt sang bên đối diện. Sau đó lại lên giỏ treo trên cầu thừng.

Cho đến thời đại này, mới dần dần xuất hiện cầu cây mây có thể trải tấm ván gỗ, hai bên bố trí dây thừng kết lưới hình thành tay vịn và vòng bảo hộ, vừa cho người cũng có thể thông xe, súc vật qua lại. Dương Thiên Diệp có tiền giàu ngang một nước, sau khi nghe Dương Tư Tề và Bao Kế Nghiệp nói kiến tạo, lấy ngũ kim tơ xoắn thành dây thừng, dưới chân thì thiết bản một tầng ván gỗ, vừa rắn chắc lại cách âm.

Mấy thứ này đương nhiên là nàng bao hết, dù sao nàng cũng có tiền tiêu xài, Dân Châu và hai vùng phụ cận có thợ rèn xuất sắc nào vừa ra tháng lập tức bị nàng dùng số tiền lớn làm lễ vật mời tới Thành Thái Cúc, dã luyện, rèn đúc, kéo tơ, thắt dây treo, làm tới khí thế ngất trời.

Sau khi tiếp tục xây dựng cải tạo dục cung, Dương Thiên Diệp điện hạ lại hóa thân thành: “cuồng ma xây dựng”, đây chính là tạo phúc cho chung thân của mình, nào có đạo lý không dụng tâm.

Mười bảy tháng tư, ngày dây treo ngũ kim thông, Dương Thiên Diệp chạy tới đỉnh núi để nhìn, đầu ngọn núi này và đầu ngọn núi kia đều đầy người, dây thừng trước tiên phải ném tới chỗ thấp bé đối diện, sau đó người đưa lên chỗ cao, sau đó khóa vào trụ bờ bên kia.

Kỳ thật công trình này có độ thất bại vô cùng thấp, tuy nhiên tận mắt chứng kiến xây dựng cũng không có nhiều người, vì vậy nên vẫn hấp dẫn nhiều người tới xem.

Dưới chân núi, từng mảnh từng mảnh đất vườn đã được khai khẩn, Lũng Thượng không thiếu súc vật kéo, chỉ thiếu người biết cách chăm sóc hoa mầu, mà ở điểm này, Lý Ngư đương nhiên có biện pháp giải quyết. Co nên dưới chân núi từng khối thổ địa chỉnh tề đã được chính sách ưu đại chiêu mộ nông dân tới sửa sang lại. Đồng ruộng cũng có người cày cấy, cũng có những luống mầm ruộng xanh biếc được khai quật.

- Hầu gia! Hầu gia! Thổ phiên Chỉnh sự Đại Tương Đổng Thoát quả nhiên xuất binh, nhìn dáng vẻ hùng hổ của họ, bọn họ muốn lấy đất ở bên sông giáp ranh về!

Trần Phi Dương thở hồng hộc chạy tới vách núi, thợ thủ công và lực phu đang dùng dây thừng quăng đến đầu xích sắt, muốn kéo nó lên. Lý Ngư đứng ở đỉnh vách đá, không biết là xem thi công hay là “mắt đi mày lại” với bóng dáng thanh nhã đầu bên kia.

Nghe được lời của Trần Phi Dương, Lý Ngư ngử lên trời cười to:

- Ha haha ha, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, rất tốt…. ta đáng sợ hắn không chịu đánh giặc! Chỉ cần hắn động thủ, càng không ngừng động thủ, Cơ Huyện ta càng binh hùng tướng mạnh, phát triển không ngừng! Thiết Vô Hoàn nói thế nào?

- Ha ha, Thiết tướng quân nói, toàn bộ giao cho hắn, không cần Hầu gia tăng viện quân.

- Được, ngươi chặt chẽ chú ý chiến sự tiền tuyến, có biến cố gì, bất cứ lúc nào cũng dùng chim bồ câu đưa tin tới.

- Tuân mệnh!

- Còn nữa, không sợ kẻ thù, không có nghĩa là có thể khinh địch, báo cho La Bá Đạo La tướng quân biết, nói nhân mã của hắn bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh!

- Tuân mệnh!

Trần Phi Dương vội vàng rời đi, Lý Ngư tay đỡ trán, lẩm bẩm:

- Lăng Nhược đã trên đường đi tới Lũng Hữu, lúc đầu nói tháng ba xuân về hoa nở sẽ khởi hành, sao đã xuất phát rồi mà cũng không có tin tức truyền lại nhỉ?

Từ sau khi hai bên thành lập hệ thống truyền tin phi tướng quân, hai bên thông tin đã rất dễ dàng. Đương nhiên, nếu không có việc gì, cũng không nhất thiết phải thông tin. Ngươi bên này tùy tiện gửi đi một tin tức thì cần khởi động trăm con bồ cầu ven đường, từng bồ câu đưa tin ít nhất xuất động ba con bồ câu đưa tin, huấn luyện không dễ, không thể tùy tiện sử dụng.

Thế nhưng nàng khởi hành đi tới Lũng Hữu… cũng nên sai người thông báo trước một tiếng mới đúng, kết quả cho tới nay vẫn chưa có tin tức, Lý Ngư cũng khó tránh lo lắng. Hắn từng đưa bồ cầu đưa tin hỏi, nhận được tin tức là Đệ Ngũ phu nhân đã ra đi, hơn nữa từ lúc đó đã được hai tháng, như vậy, hẳn là sắp đến rồi.

Lý Ngư đang nghĩ ngợi, Cẩu Đầu Nhi kích động chạy tới:

- Hầu gia, tin vui! Tin vui, tiểu nhân vừa nhận được tin tức, đoàn xe của Đệ Ngũ phu nhân đã từ Trấn Tân Hải tới đây rồi!

- Cái gì?

Lý Ngư chấn động, nói:

- Chuyện khi nào?

Cẩu Đầu Nhi nói:

- Tiểu nhân vừa mới lấy được tin tức của Trấn Tân Hải, theo thời gian mà nói thì cũng sắp tới chân núi rồi ạ.

Lý Ngư vừa nghe vậy, quay đầu bước đi, xa nhau lâu như vậy, đối với Lăng Nhược, đối với năm đứa con nhỏ, hắn sao có thể không nhớ?

Ở đỉnh núi đối diện, Dương Thiên Diệp tuy vẫn như đang tò mò nhìn cầu dây thừng, kỳ thực ánh mắt vẫn liếc nhìn bóng dán quen thuộc của Lý Ngưu, bỗng nhiên thấy hắn rời đi, trong lòng không vui, bản thân cũng không có hứng thú, lập tức trở về.

Lúc này Mặc Tiêu Tiêu sớm đã biết, tiểu công chúa nhà mình chẳng những một lòng với Lý Ngư, hai người chỉ sợ đã chân chính làm vợ chồng, dù sao mỗi lần Lý Ngư tới thăm, đều lấy nàng làm tấm chắn, nhiều lần gọi nàng tự mình ngồi trong sảnh uống trà, uống đến trà nguội nhạt đi, hắn mới từ trong phòng đi ra, mà công chúa điện hạ cũng mặt mày ngậm xuân, gò má ửng hông, muốn không biết bọn họ làm trò gì cũng không được.

Bởi vậy vừa thấy công chúa rầu rĩ không vui, Mặc Tiêu Tiêu lập tức tỉnh táo khuyên nàng xuống núi, cùng tới thành Chiết Mai đi. Đương nhiên không thể trực tiếp nói như vậy, công chúa điện hạ da mặt mỏng, Mặc Tiêu Tiêu dùng lý do là nghe nói Thành Chiết Mai khai trương chợ lớn, không bằng đi vài vòng xem xem.

Mua sắm, tựa hồ đối với nữ nhân mà nói trời sinh có lực hấp dẫn, hay nói cách khác Dương Thiên Diệp chỉ muốn có một cái cớ, dù sao cuối cùng nàng cũng đồng ý với Mặc Tiêu Tiêu, cùng nhau xuống núi.

Lý Ngư xuống núi, đi vào thành Chiết Mai, lúc này thành Chiết Mai đã có vài phần quy mô, có hình dạng rồi, tuy còn có nhiều dân chúng không biết mặt thành chủ, nhưng như vậy cũng bớt nhiều phiền toái. Lý Ngư dẫn theo người vội vã đi tới cửa thành duy nhất, vừa mới ra khỏi cửa thành không xa, đã thấy một hàng xe ngựa ở đường trước mặt, hắn lập tức ghìm dây cương.

Một hàng xe ngựa uốn lượn dài gần một dặm, nhìn không thấy đuôi, đội ngũ không có cờ hiệu, nhưng.... có tám tráng nữ kim cương hộ vệ, dây không phải Đệ Ngũ Lăng Nhược thì có thể là ai?

- Lăng Nhược!

Lý Ngư kích động gọi một tiếng, lập tực xuống ngựa. Nghe được Lý Ngư gọi, màn vải ở chiếc xe đầu tiên lộ ra dung nhan xinh đẹp thanh lịch của Lăng Nhược. Một phần là bôn ba đường xa, thân hình đẫy đà lúc mới sinh đã biến mất, nàng vẫn có thái độ dịu dàng như trước kia.

- Lang quân.

Tạm xa nhau giờ gặp lại Lăng Nhược vừa vui vừa kích động, vẻ kiêu ngạo thường ngày hoàn toàn biến mất, nhảy xuống xe, Lý Ngư xông về phía trước một bước, một tay ôm nàng vào ngực, quay vòng hai vòng.

- Ha ha ha, ta vừa nghĩ tới nàng nàng đã tới. Sao đi vội vã như vậy? Tháng hai đã khởi hành… bình thường cũng nên là tháng năm chứ, nàng đã tới nhanh như vậy, chẳng lẽ là nhớ ta à? Bảo bối của chúng ta đầu rồi, năm tiểu tử kia biết bò rồi đúng không?

Lý Ngư ôm eo nhỏ nhắn của Lăng Bhược, hôn vào má nàng một cái, rồi ôm lấy nàng bước nhanh về chiếc xe thứ hai, vừa nói vừa vội nhấc màn xe lên. Đệ Ngũ Lăng Nhược còn chưa kịp ngăn cản, mảnh vải đã bị hắn xốc lên, Lý Ngư kêu lên kỳ quái, lui lại một bước dài, chỉ vào thùng xe, giống như gặp quỷ nói:

- Chuyện này… Chuyện này…. Hai người….

Trong xe, có hai thiếu nữ thiên kiều bá mị giống nhau như đúc. Hai nàng đồng thời vẫy tay với Lý Ngư:

- Này! Lý thị trường khỏe chứ.

- Ngươi… Các ngươi…

Lý Ngư nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, hỏi:

- Này… đây là… các cô sao lại tới đây?

Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài:

- “Đông Ly hạ” chỉ an ổn trong tay Thường Kiếm Nam mười năm, Thường Kiếm Nam vừa đi, lại khôi phục thói quen mỗi thủ lĩnh đảm nhiệm không quá hai năm, các nàng ấy, không nhà để về…

Trong xe, hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc đều làm ra vẻ đáng thương, bên trái nói:

- Chúng tôi không nhà để về rồi.

Bên phải lại nói:

- Ngươi có thu nhận chúng tôi không?

Bên trái nói:

- Ngươi không muốn nhận, thật là không lương tâm.

Bên phải nói:

- Không lương tâm là thiên lôi đánh chết đấy.

Hai vị cô nương kẻ xướng người họa, nối tiếp nhau, giống như cùng một người nói ra vậy.

Lý Ngư cả giận nói:

- Là ai? Là ai soái vị?

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Lục Hi Chiết, còn có nhiều người nữa, hắn sớm đã có đồng đảng rồi.

Cô nương xinh đẹp bên trái bĩu môi một cái nói:

- Hắn tưởng lại chị em chúng ta ngốc à? Kỳ thật chúng ta sớm đã nhìn ra hắn có mưu đồ gây rối rồi. Chỉ là chúng ta vốn không muốn làm, vừa lúc thuận nước đẩy thuyền, nếu không cả ngày ở trên lầu, sẽ nhanh chóng biến thành hai con rùa đen nhỏ lông xanh mất… ớ…

Nàng còn chưa nói xong, đã bị cô nương bên phải bịt miệng lại, trợn tròn đôi mắt bất hạnh nói:

- Ngươi có phải ngốc không? Mau câm miệng!

Nàng che miệng mình lại, quay đầu cười lấy lòng Lý Ngư:

- Ngươi xem, hai chúng ta đều không có nhà để về, ngươi mặc kệ à?

Lý Ngư vẻ mặt mờ mịt hỏi han:

- Ngươi… Ngươi là Mỹ Cảnh hay là Lương Thần?

Lúc này, năm bà tử mỗi người bế một bé trai, cũng bị kích động xuống từ xe sau, chạy tới bên cạnh Lý Ngư. Lý Ngư vừa nhìn thấy lại càng mờ mịt, năm thằng nhóc giống nhau như đúc, mập mập trắng trắng, mỗi tiểu tử đều ôm cá chép béo mập, chuyện này… ai là lão đại ai là lão nhị?

Đỉnh Thái Cúc, Dương Thiên Diệp và Mặc Tiêu Tiêu dẫn theo vài người vội vạng xuống núi, vừa mới trở mình lên ngựa, đang muốn sang bên Thành Chiết Mai, chợt từ xa xa thấy một đoàn người ngựa đi tới, các nàng lập tức dừng bước, cảnh giác quay đầu lại nhìn.

- Thiên Diệp thành chủ, Tiêu Tiêu tỷ tỷ!

Trong đó trên một con ngựa có một thiếu niên tuấn tú ngọt ngào lên tiếng, Dương Thiên Diệp và Mặc Tiêu Tiêu tập trung nhìn kỹ, mới nhận ra là Độc Cô Tiểu Nguyệt nữ giả nam trang. Mặc Tiêu Tiêu theo bản năng nói:

- Ô! Ta … ta đang muốn thới thành Chiết Mai một chuyến, Tiểu Nguyệt cô nương, ngươi đang…

Độc Cô Tiểu Nguyệt nhanh chóng nhìn sang Dương Thiên Diệp, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hoang đường đêm hôm đó, hai vị cô nương đều đỏ mặt. Độc Cô Tiểu Nguyệt lại nhìn Lý Hoàn nói:

- Vậy cũng đúng dịp, chúng ta cũng đang tới Thành Chiết Mai, chúng ta cùng nhau đi đi.

- Được!

Vì thế, Dương Thiên Diệp, Độc Cô Tiểu Nguyệt, Mặc Tiêu Tiêu cùng chung một đường, bước vào thành Chiết Mai. Ngoài thành Chiết Mai, Lý Ngư ôm năm con trai, mừng đến mặt mày hớn hở. Năm đứa này trên vạt áo đều theo dãy số “nhất nhị tam tứ ngũ”, không cần lo lắng ai lớn ai nhỏ.

Về phần hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh… vừa rồi vẻ đáng thương cầu xin Lý Ngư, bỗng nhiên nghe nói trong Thành Chiết Mai khai trương đại thương mậu thị trường, hai vị cô nương chạy tới Lý Ngư, nói là mình sẽ ở đây xây một tràng “Đông ly hạ”, muốn khai trương tửu lâu nữa.

Thôi đi, mặc các nàng thôi, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã nói tất cả với hắn rồi, hai nha đầu này vốn cực kỳ mệt mỏi khi đảm nhiệm chức trách Vương chợ Tây, có thể nói Lục Hi Chiết làm phản là do các nàng để mặc chuyện phát sinh đấy.

Sau đó Chử đại tướng quân ra mặt trấn áp, Lục Hi Chiết rất kiêng kị huyền thoại Lý Ngư, cho nên cuối cùng cuộc phản loạn chỉ như một trò chơi. Hai vị cô nương chẳng những toàn thân trở ra, còn cất đi nhiều châu báu nói tương lai làm đồ cưới.

Nhìn đội ngũ xe ngựa hộ tống phía sau, chính là đồ tế nhuyễn mà hai vị cô nương kia mang theo, tuy cảm thấy hai vị cô nương kia làm như vậy là có lỗi với Thường Kiếm Nam trước khi chết, nhưng… tốt nhất trong mắt cha mẹ, chưa chắc đã là hạnh phúc con cái muốn theo đuổi.

Hai vị cô nương người ta là chủ nhân tự do tài vụ, Lý Ngư có năng lực gì mà có thể thu hút đầu tư thế này, người ta có thể coi như là chủ nhân đại kim ở Chiết Mai Thành! Đương nhiên, một tỷ muội sinh đôi như hoa, có thể khiến Dương Thiên Diệp điện hạ đổ bình dấm chua hay không, cũng không phải là Lý Ngư có thể dự liệu. Thật sự nếu đổ bình dấm chua, đành phải lấy tâm có công lao “mở rộng biên giới đất đai”, cúc cung tận tụy để hóa giải là được.

Dù sao, Lý Ngư cũng có biện pháp!

Bình Luận (0)
Comment