Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 635 - Chương 635: Đại Viên Mãn

Chương 635: Đại viên mãn
Chương 635: Đại viên mãn

Từ khi Lý gia có tám đứa con trai, giống như là có một ổ con trai, thê thiếp của Lý gia trước sau lại sinh thêm con trai, như là Tác Tác mang song thai, vẫn là con trai, Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng lần lượt sinh con trai.

Đến nguyên niên Vĩnh Huy, Thâm Thâm lần thứ hai mang thai cũng sinh con trai, mười ba cậu con trai, khiến cho Lý Ngư buồn bực, hắn không phải lo lắng Lý gia không nuôi nổi mà là bọn nhỏ này có đứa vừa mới sinh, nhưng những đứa khác cũng lục tục lớn lên.

Trẻ con ở cái tuổi này, thật sự thích leo trèo cây sờ chim chóc, ở cái tuổi bướng bỉnh tột cùng, đặc biệt là sau khi Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên vì quá yêu thích đám nhóc con của Lý công gia gia thường đến làm khách, thì cả nhà lúc nào cũng như cái chợ vỡ.

Dưới tình hình như vậy, Cát Tường vẫn chưa từng có thai, đã từng hoài nghi mình có bệnh nên không thể sinh con đã buông bỏ hi vọng thì lại có bầu, toàn bộ gia phủ đều vui mừng như nổ tung, nàng mới có thai được ba tháng, Phan nương tử đã an bài bốn hầu nữ hầu hạ như hình với bóng.

Rốt cục, mười tháng hoài thai, thời cơ chín muồi. Lý Ngư canh giữ ở ngoài phòng sinh, chỉ muốn nghe được tin vui mẫu tử bình an, về phần sinh con gái sao? Ha ha ha, nhất định là công đức đời này tu không đủ, không ngờ, không ngờ, nghĩ tới tất cả đều là nước mắt.

Sau đó, hắn thấy bà đỡ lảo đảo đi ra, Lý Ngư còn tưởng là Cát Tường đã xảy ra chuyện gì, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lại nghe bà đỡ vui mừng phát khóc bẩm báo:

- Công gia, là con gái, con gái!

Lý Ngư vừa nghe thế vui mừng phát điên, đi vòng vòng ba vòng, không dám tin nói:

- Vào thăm dò lại! À không, đi xem lại cho rõ ràng, rốt cuộc là trai hay gái!

Cuối cùng, hai bà đỡ cùng nhau chạy tới, chắc như đinh đóng cột nói:

- Đích xác là một cô con gái!

Lý công gia hưng phấn suýt nữa nhảy vào trong phòng.

Lý gia tiểu công chúa được sinh ra, lập tức trở thành bảo bối của cả nhà, không riêng gì Lý Ngư thương nó, bà nội, ông nội thương nó, mẫu thân dì nương thương nó, mà mười ba ca ca cũng sủng muội muội vô cùng, từ nay về sau bọn họ lại có thêm một lý do để đánh nhau, ai đánh thắng ai thì được chơi với tiểu muội.

Năm Vĩnh Huy thứ năm, bởi vì Lý Ngư nhiều lần lập chiến công, kinh doanh Cơ Huyện thành Giang Nam ngoài biên ải, nhưng vì còn trẻ nên không thể phong thành quốc công thậm chí Vương khác họ, vì thế thêm ân cho vợ của hắn, lại ban thưởng hai cáo mệnh, hai cáo mệnh này rơi vào Cát Tường và Tác Tác.

Thiên Diệp là công chúa tiền triều, tuy không thể công khai thân phận này nhưng lại không thích cáo mệnh của triều đình. Về phần Độc Cô Tiểu Nguyệt, đó là khuê nữ của Độc Cô phiệt gia, nhưng Độc Cô phiệt chủ từng đến “đạo náo” qua một hồi đấy.

Nhưng nha đầu này quyết tâm theo Lý Ngư, hơn nữa hai người lúc ấy sớm có quan hệ vợ chồng thực tế, lão Độc Cô đành phải “tâm bất cam tình bất nguyện” chấp nhận sự thật này. Nếu ông đã chấp nhận, vậy Độc Cô Tiểu Nguyệt vẫn là nữ nhân dòng chính của Độc Cô phiệt gia, thân phận nữ thân của thế gia so với cáo mệnh chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, không cần quan tâm.

Mùa thu năm Vĩnh Huy thứ năm, ngày sinh nhật của Lý gia tiểu công chúa, sau khi nghe xong một câu chuyện thần tiên xưa, thì rất muốn được nhìn thấy con chim to bay trên trời. Người nào đó cuồng con gái có thể bỏ qua hay sao, hắn tức thì hao tổn tâm cơ chế tạo ra một cái tàu lượn. Để dỗ con gái được vui vẻ, hắn đúng thật là liều mạng.

- Oa oa!

Lý gia tiểu công chúa ngửa đầu, đứng bên vách núi, nhìn lên phụ thân bay lượn trên trời, vỗ tay hoan hô. Thế nhưng con gái diềm đạm, tuy cô bé hoan hô nhảy nhót nhưng chỉ “oa” vài tiếng, những ca ca của cô bé thì hô to gọi nhỏ, gọi phụ thân mau xuống dưới, bọn chúng cũng muốn thử một chút.

- Ôi!.

Lý Ngư đang lái tàu lượn bay lên trời, đột nhiên có một trận gió cuốn đến, tàu lượn nghiêng một cái, đâm thẳng vào vách đá.

- Hỏng rồi, đắc chí quá mức mà!

Nhìn thấy tàu lượn đâm trên vách đá, Lý gia tiểu công chúa sợ hãi òa khóc lên:

- Phụ thân, phụ thân, phụ thân, phụ thân sắp chết à, ta muốn phụ thân cơ!

Các con trai của Lý Ngư cũng bị sợ hãi mặt nhỏ trắng bệch, vào lúc này Lý Ngư lướt qua trước mắt bọn họ rồi đột nhiên biến mất! Giữa bầu trời kia, phảng phất chưa từng có một người như vậy, chưa từng có một người lái tàu lượn ở đó.

……

Ngày hai mươi sáu tháng mười một nguyên niên Thần Long, Thượng Dương cung Tiên Cư điện, trong tẩm cung, Tắc Thiên đại đế tám mươi hai tuổi nằm trên giường nhỏ, từ khi Trương Giản Chi và Thôi Huyên Huy ôm lấy Thái Tử rời đi, bà chưa từng mở mắt.

Bà nghe được Trương Giản Chi ở bên ngoài la hét ra lệnh cho cung giám giao ra ngọc tỷ và hổ phù, cũng nghe thấy tiếng va chạm của giáp trụ, biết đó là thị vệ an bài cửa tẩm cung của bà, nhưng bà chưa nói một lời, cho tới lúc này, bà còn có thể làm cái gì dây? Chỉ có thể chờ đợi.

Bà nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, bà khó khăn xoay người sang chỗ khác, bà không muốn cung nữ nhìn thấy bộ dạng rơi lệ của mình. Trên thực tế giờ phút này vài cung nữ đang cuộn mình trong góc lo cho vận vệnh của bản thân, căn bản không ai chú ý tới bà.

Trong lòng Võ Tắc Thiên tràn đầy bi thương, giờ khắc này đến quá đột nhiên, đến mức bà còn không có thời gian ngẫm lại cuộc đời mình. Giang sơn xã tắc, ngôi vị Hoàng đế, bà dùng thời gian mấy chục năm, giết chóc vô số sinh mệnh, lo lắng hết lòng, cuối cùng mới thành lập đế quốc của bà.

Sự nghiệp khổ sở gây dựng bao năm, hủy diệt chỉ trong một đêm….

- Bệ hạ…

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, Võ Tắc Thiên vội vàng lau đi nước mắt trên má, lạnh lùng nói:

- Dương Phàm, ngươi còn mặt mũi gặp trẫm ư?

Tuy bà đã là một phụ nhân già yếu, nhưng thiên uy vẫn còn. Võ Tắc Thiên sau màn che lẩm bẩm:

- Trẫm làm hoàng đế thực sự thất bại như vậy sao? Vì sao… vì sao nhiều năm như vậy rồi, các ngươi vẫn không quên khôi phục Lý Đường hả?

Ở bên giường, Dương Phàm khụ một tiếng, nói:

- Bệ hạ, chớ đau lòng nữa.

- Ha ha…

Võ Tắc Thiên cười lạnh, chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú vị Võ tướng quân trẻ tuổi này, cũng là thiếu niên tướng quân lĩnh suất Thiên kỵ doanh hủy giang sơn của bà, trung võ, thật sự là một châm chọc, nói cho cùng, người ta trung với Lý Đường đấy, bất kể bà bỏ ra bao nhiêu cố gắng.

Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:

- Trẫm không đau lòng, đau lòng có ích lợi gì? Trẫm cả đời này đều đấu, tại gia tộc, sau khi vào cung, làm hoàng hậu, làm Thái hậu, làm hoàng đế… không có lúc nào không đấu cùng người khác, đấu với trời, trẫm đấu cả đời, cuối cùng lại thua, chỉ có một tiếc nuối…

Dương Phàm yên lặng nhìn bà, không nói một lời.

Võ Tắc Thiên thở dài, nhắm hai mắt lại:

- Những gì đám người Trương Giản Chi muốn, trẫm sẽ cho! Ngôi vị ư? Tất cả mọi người đếu muốn, ha ha… Trẫm hiểu được, ngươi đi đi, nói cho bọn hắn biết, phần chiếu thư này, trẫm sẽ viết.

Mục đích đã đạt được, Dương Phàm chỉ có thể bùi ngùi thở dài, thi lễ thần tử lần cuối với Võ Tắc Thiên - vị nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử, từ từ lui ra ngoài.

Võ Tắc Thiên đứng lên, lần mò tới cái trượng ở đầu giường, vài thị nữ thấy thế, vội xông vào đỡ, Võ Tắc Thiên chỉ thản nhiên nghiêng mắt nhìn họ, chúng cung nữ vội quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.

Võ Tắc Thiên không muốn ai đỡ mình, bà một mình chống trượng, từng bước từng bước khó khăn ra tẩm cung, đứng vịn tay ở khối ngọc thạch, ngắm nhìn thiên hạ.

Cả đêm binh biến kết thúc, hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, bà theo bản năng nheo mắt lại. Người khi vào lúc sắp sửa hết một đời, chuyện cả đời này trải qua tựa hồ như hiện ngay trước mắt, đây là tổng kết cả đời, cũng là hòi chiếu trước khi sinh mệnh kết thúc.

Bà cúi đầu, lục lọi chuỗi hạt châu trên cổ tay, chuỗi hạt châu kia cũng không tính là quý báu, chỉ là vật tùy thân từ nhỏ của bà, bên trên còn có chữ “Hoa Cô” xiêu vẹo, tràn đầy tính trẻ con.

Tắc Thiên hoàng đế đột nhiên mỉm cười, những gì tất cả nữ nhân khắp thiên hạ trải qua bà đều đã trải qua, nhưng khi vào lúc xế chiều, vào lúc sắp chết, có thể làm nội tâm bà ấm áp sung mãn, vẫn là thời thơ ấu khó quên…

Từ lúc nào, bà bắt đầu hứng thú với quyền lực? Từ lúc nào, bà bắt đầu vô tình giết chóc? Có lẽ, là những ngày tháng nhàm chán ở cung đình, thâm cung vô tình, xóa nhòa những tia dịu dàng cuối cùng của bà. Cho tới giờ khắc này, nắm giữ quyền lực cao nhất, lão phụ nhân nắm giữ đầy đủ mọi thứ, mới chợt phát hiện, tất cả những thứ bà đau khổ theo đuổi nửa đời người, kỳ thật hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nếu, con người có thể quay lại thì tốt! Đây không phải là cuộc sống bà muốn! Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, hết thảy, đều khó có khả năng lấy lại được lần nữa.

Bà lại ngẩng đầu nhìn, nhìn về phía cung khuyết, nhìn về phía quảng trường, từng khối đá tảng san bằng xây trang nghiêm và hoa lệ, luôn thiếu ý hàm súc sinh động. Ở trong ảo ảnh của bà, dường như bà lại nhìn thấy thời thơ ấu, bà nhìn thấy một triền núi ở phía sau phủ đô đốc Lợi Châu, thấy được đồi cẩy cải hoa dầu khắp núi, ánh vàng rực rỡ đi theo gió cuồn cuộn.

Thời thơ ấu khó quên, vô ưu vô tư, lại muốn trở về một lần, không đi con đường như vậy nữa, không cần phải sống theo khuôn phép một lần nữa…

Bỗng nhiên, Võ Tắc Thiên mở to mắt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một vật quái dị, nó giống một con chim lớn, nhưng lại không giống vật sống, mà dưới còn treo một người, một người sống. “Chim to” giữ lấy người, người mang chim, xông về phía bà.

Bình Luận (0)
Comment