Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 65 - Chương 21: Phát Cho Ngươi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt
Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt

Chương 65: Khách đến Trương Phi Cư nhiều như mây

Người Thục đối với Quan Vũ, Khổng Minh, Trương Phi và những người danh nhân từng nổi tiếng tại nước Thục rất là kính trọng và ngưỡng mộ, cho nên có rất nhiều nơi lấy đại danh của họ để xây dựng công trình. “Trương Phi cư” chính là một trong những chỗ đó, danh tự rất vang dội, phóng khoáng, rất phù hợp với loại quán rượu như này.

Vừa có rượu ngon, đây lại là nơi nam nhân thích tụ tập, sao có thể ít nữ nhân được? Cho nên ở “Trương Phi cư” có đầy đủ mọi thứ như ca kỹ, vũ nương, nhạc sư, người hầu rượu.

“Trương Phi cư” không phải kỹ phường, nhưng nếu có chọn trúng một hầu gái hầu rượu xinh đẹp, trong bữa tiệc trêu đùa một chút, hai bên cảm thấy hợp mắt, khách nhân cũng có thể mang hầu gái hầu rượu đi, dĩ nhiên, tiền hoa hồng so với kỹ phường sẽ phải cao hơn một bậc rồi, dù sao các nàng cũng không coi đây là nghiệp chính.

Giờ phút này, người chủ của bữa tiệc Nhậm Oán và Liễu Hạ Huy đang ngồi ở tầng năm tầng cao nhất trên tửu lâu, vừa trò chuyện vừa chờ đợi. Trên bàn chỉ xếp một chút hoa quả, bánh nguội, còn có vài ca nữ nhẹ nhàng nhảy múa, nhạc công ngồi sau tấm bình phong vừa đàn vừa hát.

Nhậm Oán khoảng chừng năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, cũng rất có uy nghi. Chỉ có điều ở phủ nha luôn là dạng uy không lộ, lúc ra lệnh tâm cũng sợ ánh mắt người khác, lúc này lại biến thành háo sắc híp híp mắt nhìn vào người những vũ cơ kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt râu.

- Ha ha, Liễu Hạ à, ngươi nhìn tiểu nương tử kia, vòng eo như cành liễu yếu ớt, cánh tay ngọc mềm mại như không xương, xoay quấn đứng lên, nhất định tiêu hồn.

Liễu Hạ Huy khẽ mỉm cười, nâng chén tràn đầy uống:

- Nàng đang nhìn ta.

Nhậm Oán lườm y một cái, lại liếc về phía vũ cơ kia:

- Ngươi nhìn nàng kia, cái mông tròn vểnh xoay tròn ắt hẳn tiêu hồn.

Liểu Hạ Huy nuốt một ngụm rượu ngon xuống bụng, cười híp mắt nói:

- Nàng đang nhìn ta!

Nhậm Oán thấy không thú vị, lại nhìn một vị cô nương, mắt phóng tia dâm dục, nói:

- Ngươi nhìn nàng kia môi châu mượt mà, răng như vỏ sò, hơi thở mùi đàn hương từ miệng phả ra, a a a….

Liễu Hạ Huy thản nhiên nói:

- Nàng, vẫn đang nhìn ta!

Nhậm Oán quay đầu, trừng mắt nhìn Liễu Hạ Huy:

- Ngươi cho ngươi là Tống Ngọc sao? Ngươi cũng chỉ nhỏ hơn lão phu mười tuổi thôi, có khôi ngô mê người như vậy sao?

Liễu Hạ Huy mỉm cười lắc đầu:

- Không có!

Y lại nhấp một ngụm rượu, cười dài nói:

- Chỉ có điều lần này, cũng chỉ có hai nam nhân là ta và ngươi, một đám lá xanh, một đóa hoa hồng, các cô nương thích nhìn ai, không hỏi cũng biết.

Hai người đang đấu võ mồm đùa vui làm thời gian trôi qua nhanh, tiểu nhị đi lên lầu, tới chỗ hai người lễ phép nói:

- Bẩm hai vị lão gia, tiểu thần tiên Lý Ngư đã nhận lời mời tới rồi.

Liễu Hạ Huy nhướn mày, liếc Nhậm Oán. Nhậm Oán hơi ngẩn ra, nói:

- Mời hắn đi lên.

Đợi tiểu nhị kia lui ra, Nhậm Oán quay sang cười nói với Liễu Hạ Huy:

- Võ Đô đốc vẫn cảnh giác với chúng ta!

Liễu Hạ Huy mỉm cười nói:

- Hôm nay ta chính là người phụ họa nhàn rỗi, không được tính.

Liễu Hạ Huy là Tư Mã Lợi Châu, tuy Tư Mã cũng là quan nhưng ở đời Đường lại khá bất tiện, thuộc loại thực quyền không nhiều lắm, được gọi như nhân vật số hai của quan địa phương, địa vị không thấp, thực quyền không nặng, cho nên quyền nói chuyện cũng chẳng có nhiều.

Nhậm Oán cười gật đầu với y, quay đầu nhìn về phía cửa lầu, Lý Ngư đang lên bậc thứ mười, đầu tiên là búi tóc, sau đó là khuôn mặt, cho đến khi cả người đến lên đến lầu, đứng trước mặt hai người.s

Những vũ nương cũng biết ý thoái lui về hia bên, sau tấm bình phong khúc nhạc cũng tạm ngừng, Lý Ngư mới thong dong vái chào hai người nói:

- Kẻ hèn mọn Lý Ngư đây, bái kiến Thái Thú, bái kiến Tư Mã. Kẻ hèn này được Võ Đại Đô đốc có lời mời, tham dự thịnh yến đây.

Người là do Võ Sĩ Hoạch mời tới, không thể làm mất thể diện. Huống chi, uy danh của tiểu thần tiên, hai người bọn họ cũng ngưỡng mộ đã lâu, hơn nữa bọn họ đều đã từng mời Lý Ngư bói tiền đồ cho, không còn là người xa lạ. Chỉ có điều, Lý Ngư lại rất thân cận với Võ Sĩ Hoạch, hai người không tránh khỏi có chút xa cách với hắn.

Ba người ngồi xuống, rảnh rỗi nói chuyện một lúc, xe của Võ Sĩ Hoạch đã tới lầu dưới. Đây là chủ khách, lại là thượng quan, ba người Nhậm Thái thú, Liễu Hạ Tư Mã và Lý Ngư cùng nhau xuống lầu chào đón, sau đó cùng nhau đi lên lầu trên. Ba người cho thị vệ tự động tản ra, dưới lầu trên lầu, bao gồm cả mấy bàn uống rượu cũng có người ngồi, lựa chọn một vị trí thích hợp, âm thầm đề phòng.

Lúc này, Lý Hoành Kiệt đã sắp xếp một nhóm người đi lên lầu bốn, phân tán ngồi trên mấy bàn, gọi rượu và thức ăn, la lối om sòm, đóng giả làm khách uống rượu bình thường. Mà bản thân Lý Hoành Kiệt lại nấp ở một chỗ bí mật, thực sự muốn ám sát Võ Sĩ Hoạch đấy, chính là y.

Về phần Hột Can Thừa Cơ, qua một hồi lâu mới lên lầu. Vì chuẩn bị để tự nói về thân phận quá khứ của mình, gã thực sự phải cân nhắc khá lâu: Vì sao nghèo túng? Vì sao có võ công cao cường? Một khi đã nương tựa được Võ Sĩ Hoạch, dĩ nhiên người khác sẽ vặn hỏi nguồn gốc, đến lúc đó phải ứng đối thế nào?

Hột Can Thừa Cơ vì vấn đề khó giải quyết này mà vắt óc, suy nghĩ cân nhắc chừng ba ngày, mới xem như sắp xếp được hoàn mỹ: Đóng giả hiệp khách! Như vậy, tất cả vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng rồi, vì thế gã còn làm một bản lộ dẫn giả đề phòng bị điều tra hỏi đến.

Kỳ thật mấy vấn đề này vốn không cần suy xét lâu như vậy, nhưng xét thấy giá trị võ lực và trí lực của “Hồng hồ tử” thực sự quá kém, cho nên… thật là làm khó gã. Về phần vị Đại Tổng quản Tùy cung Mặc Bạch Diệm đã nghe ngóng chuyện gì rồi, bây giờ đang ở chỗ nào, cũng chẳng ai biết.

Trên tửu lâu, ba người Võ Sĩ Hoạch, Nhậm Oán và Liễu Hạ Huy trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lý Ngư ngồi mỉm cười, chăm chú lắng nghe. Hôm nay hắn chỉ là một người tiếp khách, không cần quá lắm chuyện, tuy nhiên còn rượu chưa quá ba tuần, còn chưa nhắc tới chính sự, Võ Sĩ Hoạch, Nhậm Oán và Liễu Hạ Hụy thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ nói phiếm cùng hắn vài câu, cũng chẳng quá lạnh nhạt với hắn.

“Trương Phi cư” biết hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn dự tiệc, đã sớm chuẩn bị, ba vị chủ bếp, đầu bếp đã chuẩn bị kĩ nguyên liệu nấu ăn, ưỡn cái bụng bự, đã sớm ở nơi đó rồi. Xe của Võ Đại Đô đốc vừa mới đến dưới lầu, hậu trù liền bắt đầu rộ lên mấy tiếng leng keng chế biến thức ăn, tiểu đồ đệ canh chừng ống bễ gào thét như sấm, nhiều loại thức ăn lần lượt trình lên.

Bốn người nâng đũa dùng bữa, nâng chén uống rượu, vừa cười nói trò chuyện vài câu, Bàng mụ mụ liền quay thân thể mập mạp đi tới, bàn tay cầm chiếc khăn nhỏ bé, dẫn theo hai hàng toàn những cô nương xinh đẹp duyên dáng lên lầu. Vừa thấy Võ Sĩ Hoạch liền vung chiếc khăn tay nũng nịu nhào tới.

- Ơ, Đô đốc đại lão gia, Thái thú lão gia, Tư Mã lão gia, mấy vị quý nhân đại xá quang giám, là vinh hạnh của Trương Phi cư nha!

Bàng mụ mụ như một núi thịt rung rinh đong đưa ngồi tựa vào bên người Võ Sĩ Hoạch, quay sang nhìn Nhậm Oán với đôi mắt quyến rũ, vẫy chiếc khăn tay với Liễu Hạ Huy, nhất tâm tam dụng, đều mời gọi chu đáo, ngả ngả trên người Võ Sĩ Hoạch, nũng nịu nói:

- Đại Đô đốc, mấy cô nương này đều là nô nô chọn lực kĩ càng đấy, trong đó một nửa đều là người mới nhé.

Trong lòng Võ Sĩ Hoạch đã suy đoán được lời mời của Nhậm Oán có ý gì, nào có rảnh rỗi nghe mụ phô trương, chỉ gật đầu mỉm cười nói:

- Tốt tốt tốt, bảo các nàng ca múa đi.

Bàng mụ mụ liền vỗ tay, sau tấm bình phong có nhạc đàn sáo vang lên, các cô nương bắt đầu nhảy múa. Những cô nương mới này đều là những cái tên đứng đầu bảng của Trương Phi cư, hiện giờ tự nhiên có ba vị đại quý nhân đến cùng một lúc, đương nhiên phải chú trọng phụng dưỡng quý nhân, còn những cô nương vừa nãy cấp bậc còn kém rất nhiều.

Nhậm Thái thú Nhậm Oán cũng là một nam nhân, thê tử của ông ta là muội tử của Lại bộ Thị lang, ông ta có hôm nay đều dựa vào đại cữu ca (anh vợ), bởi vậy vẫn luôn kính sợ vợ. Khi bà vợ ở nhà, vẫn luôn tạo nên một áp lực rất lớn cho ông ta, hiện giờ bà vợ đã về quê thăm người thân, đường xá xa xôi, lại là người tuân thủ nữ tắc, chuyến về quê này không chừng sẽ mất khoảng nửa năm, tâm tư của ông ta tức thì tựa như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương vô cùng thoải mái nhẹ nhõm.

Có câu: Tham gia quân ngũ ba năm, heo nái già cũng trở thành Điêu Thuyền. Hiền thê của Nhậm Đại lão gia lần trước về kinh thăm nhà vừa lúc là ba năm trước, Nhậm đại lão gia trước mặt thê tử vẫn luôn giả bộ là thánh nhân quân tử “thanh tâm quả dục”, giờ nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người thì mắt đã dại đi rồi, cho nên vừa rồi dù là vũ cơ bình thường cũng hưng phấn bình phẩm từ đầu đến chân.

Hiện giờ đột nhiên lại có nhiều cô nương xinh đẹp bậc nhất như thế, Nhậm Oán lập tức phấn chấn tinh thần, cũng may lúc này rượu còn chưa nồng, chưa phải là thời điểm nói tới chính sự, vậy nên Nhậm Oán đặt toàn bộ tâm tư lên người các cô nương thanh xuân dạt dào quyến rũ yêu kiều kia.

Không ngờ lúc này còn có một người cũng giống như ông ta, hai mắt cũng sáng rực như thế, chỉ khác một điều là các vũ nương khi tiến khi lui, Nhậm đại lão gia nhìn ngây dại đến hoa cả mắt, cũng không biết đang đuổi theo vị cô nương nào, mà người kia hai mắt chằm chằm nhìn vào cũng chỉ có một người duy nhất.

Người kia chính là tiểu thần tiên Lý Ngư, mà vị vũ nương bị hắn nhìn tất nhiên là Cát Tường rồi. Lúc này Cát Tường đang mặc trang phục của Hồ nữ Tây Vực, hở nửa cái eo thon, váy múa đẹp đẽ nhìn giống như đuôi cá hồng lý, một chiếc xích vàng tinh tế cài chặt chiếc eo thon tạo điểm nhấn mượt mà, trong chiếc váy xanh lá sen mềm mỏng viền đỏ cũng cũng không che giấu được vòng một căng đầy.

Bình Luận (0)
Comment