Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 66 - Chương 21: Phát Cho Ngươi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt
Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt

Chương 66: Ta, ngươi và hắn ta tranh đấu lẫn nhau

Cát Tường khi thì đóng giả Trác Văn Quân, khi thì giả là một thiếu phụ quyến rũ, khi ở nhà lại là một thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp. Vậy bộ dạng hiện tại là gì đây? Phấn son rực rỡ, eo thon mông mẩy, đường cong khêu gợi, Lý Ngư giống như uống phải một ly rượu mạnh nguyên chất, nhìn mà quả tim như đang nóng lên.

Mặc dù Cát Tường không biết chữ nhưng nàng thông minh thanh tú, học cái gì cũng đều rất nhanh, kỹ thuật nhảy đẹp lạ thường. Lúc đầu nàng không nhìn thấy Lý Ngư, tuy bên trên chỉ có bốn vị khách nhưng ngay từ đầu nàng vốn không nhìn ai, dù sao cũng chỉ là ca múa mua vui cho người khác, làm theo phép sống trên đời.

Từ khi rời khỏi nhà, nàng không còn ràng buộc gì nữa nhưng cũng không giống như đang sống, lúc này chỉ là sinh tồn theo bản năng, giống như nước chảy bèo trôi mà thôi, không có tương lai, không có hi vọng, tương lai là một mảnh u tối.

Cát Tường nhẹ nhàng xoay người, phô bày ra ba đường cong được một lát mới nhìn thấy Lý Ngư, đôi mắt của nàng bỗng nhiên mở to, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Tiếng nhạc lại tiếp tục vang lên, Cát Tường chậm hơn so với những người khác nửa nhịp, nàng vội vàng đuổi theo, ánh mắt vui mừng không còn nhìn Lý Ngư mà tiếp tục biểu diễn.

Tuy nhiên trong khoảnh khắc nàng chậm hơn những người khác này đã làm cho Nhậm Thái Thú chú ý tới nàng. Ánh mắt của ông ta lập tức nóng rực lên, vị cô nương trước mặt ở trong đoàn ca múa này đúng là một cô nương xinh đẹp động lòng người.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng khí chất của Cát Tường cũng không giống với những vũ nương khác, trên mặt nàng không hề có vẻ phong trần, mà tinh khiết như dòng suối nơi thâm sơn ít dấu chân người đặt tới, chỉ điểm này thôi đã lấn át toàn bộ những vũ nương khác.

Huống chi từ nhỏ Cát Tường đã làm đủ việc, dáng người vô cùng cân đối, tỉ lệ xương cốt cực chuẩn, đều rất tuyệt hảo. Những điều vi diệu này nhiều người cho dù nhìn kỹ cũng không nhìn ra nhưng Nhậm Oán có thể nhìn ra được.

Năm đó ở Kinh Thành trước khi lấy muội muội của Lại bộ thị lang, ông ta vẫn luôn hưởng thụ sự hoan ái, đêm nào cũng đến thanh lâu, được các nữ tử ở thành lâu đặt cho danh hiệu “Nhậm lão ma”.

Nhậm lão ma nhìn thấy sự ảo diệu trong đó, cho dù nàng chỉ điểm bằng mũi chân, vòng eo mảnh mai một chút, cánh tay ngọc dãn nhẹ, môi thanh tú khẽ nhếch… những điều đó đều có thể khiến cho não ông ta phán đoán ra nhiều cái khó có thể nói… bụng dưới lập tức rục rịch ngóc đầu dậy. Nhậm Oán nâng chén rượu lên, hớp một ngụm cho rượu từ từ chảy qua cổ họng, trong bụng dường như bị lửa thiêu đột bốc lên.

Mỹ nhân múa xoay tròn như hoa sen, người phàm tục có mắt như không.

Dưới thảm len đỏ của cao đường, múa một khúc thiên hạ không sánh bằng.

Khúc này là do người Hồ truyền vào hán, chư khách xem mà vừa kinh sợ vừa tán thưởng.

Gương mặt kiều diễm của mỹ nhân giống như những bông hoa xinh tươi được chiếu sáng rực rỡ..

Tay áo chuyển động như tuyết bay, sang trái phải như gió xoáy …

Bởi vì Lý Ngư ở đây nên Cát Tường nhất thời có tinh thần. Vốn nhan sắc và khí chất của nàng đã đặc biệt khác người, lúc này lại có tinh thần giống như đóa hoa đang héo úa mà gặp phải trận mưa thấm đất, xinh đẹp có hồn. Bởi vì cái gọi là nữ nhân đẹp vì người mình thương, gặp Lý Ngư ở đây, Cát Tường muốn mình là người đẹp nhất, múa một vũ đạo đẹp nhất để dâng tặng cho hắn.

Ánh mắt của Nhậm Oán nhìn về Cát Tường càng thêm nóng bỏng, Bàng mụ mụ đang ở bên cạnh Võ Sĩ Hoạch, bà ta cười híp mắt giống như cũng đang xem màn vũ đạo tuyệt đẹp kia, tuy vậy biểu hiện của bốn vị khách kia không một ai có thể qua được con mắt của bà.

Ánh mắt của Nhậm Oán và Lý Ngư nhìn Cát Tường, bà ta đều thấy rõ. Kỳ thực trước kia ở Lý gia, Lý Ngư luôn che chở cho Cát Tường, nên bà ta cũng có thể hiểu được tâm tư của thiếu niên này. Cân nhắc một chút, bà ta biết trong lòng của hai người đều cùng vì một người con gái, như vậy người nên lấy lòng chính là Nhậm Oán.

Nhậm Oán là Thái Thú Lợi Châu, “Trương Phi Cư” muốn sinh tồn được, hơn nữa sinh tồn qua nhiều năm như vậy, người mà “Trương Phi Cư” cần phải nịnh bợ để làm chỗ dựa chính là Nhậm Oán. Nếu đắc tội với người này, chỉ cần ông ta ra lệnh xuống thì quan phủ sẽ tìm “Trương Phi Cư” để gây phiên phức ngay.

Vì thế Bàng mụ mụ vẫn thể hiện như bình thường, Võ Sĩ Hoạch cúi đầu gắp một món ăn, ngẩng đầu đưa lên miệng thì đã phát hiện tòa núi thịt kia đã bay đến bên cạnh Nhậm Thái Thú, chiếc khăn tay nhỏ trong tay khoác lên lỗ tai của Nhậm Oán, thì thầm gì đó.

Liễu Hạ Huy ngồi đối diện Lý Ngư, y nhìn hành động của hai người, tay nâng chén rượu lên, con người đảo qua đảo lại, chớp mắt rồi khóe môi nở ra một nụ cười.

Nhậm Oán nghiêng đầu nghe Bàng mụ mụ thì thầm, trên mặt lộ ra một nụ cười hờ hững, nhẹ nhàng vỗ vào bày tay trắng mập, gật đầu.

Bàng mụ mụ cười hì hì đứng dậy, nếu đến ngồi bên cạnh Thái Thú đại nhân thì lại quá lạnh nhạt với Liễu Hạ Tư Mã nên lại lắc cái mông to đi tới Liễu Hạ Huy.

Nhậm Oán với Bàng mụ mụ nói chuyện xong, thần sắc lại trở về như bình thường, chuyển qua trò chuyện với Võ Sĩ Hoạch mà không liếc mắt nhìn Cát Tường một chút nào. Dù sao đã có cơ hội dưới ánh đèn trên giường nhỏ, ngọc thể này sẽ do ông ta từ từ giám định và thưởng thức, mặc sức hưởng thụ, không cần phải gấp gáp.

Vị Nhậm lão ma này cũng phóng khoáng, nếu mỹ nhân đã là vật trong túi, lúc này cũng không lưu luyến nhìn nhiều, chỉ tập trung nói chuyện cùng Võ Sĩ Hoạch, thong dong tự nhiên, dường như chưa từng có bộ dạng thất thố như vừa rồi.

Rượu qua ba tuần, Nhậm Oán cầm chén cười đi tới bên cạnh Võ Sĩ Hoạch, dường như là đã say rượu không chống đỡ nổi nên ông ta ngồi xuống.

Võ Sĩ Hoạch thầm nghĩ:

- Vở kịch chính rốt cuộc đã tới.

Nét mặt ông ta không thay đổi, vẫn cười ha hả, nắm lấy bả vai Nhậm Oán, giống như cũng đang bị say rượu vậy, nói:

- Lão Nhậm…, ta và ngươi công vụ bề bộn, mặc dù có cùng chức quan, xưa nay lại ít lui tới. Hôm nay có tiệc rượu, Võ mỗ thật sự rất vui vẻ, ha ha ha, đến đây, ta uống một chén cùng ngươi.

Trên mặt Nhậm Oán đẩy vẻ tươi cười, cạch ly cùng Võ Sĩ Hoạch, hai người uống một hơi cạn sạch. Nhậm Oán buông chén xuống, nhân thể nói:

- Đúng vậy! Nói tới, Võ đô đốc nhậm chức ở Lợi Châu cũng được sáu năm rồi, ta và ngươi có cơ hội cùng ăn uống tiệc rượu tổng cộng chỉ chưa tới sáu lần.

Nhậm Oán thở dài thổn thức, nhếch lông mày lên, bỗng nhiên thay đổi đề tài, nói với Võ Sĩ Hoạch:

- A! Tín Minh huynh, ta nghe nói Kinh Vương điện hạ đã tới Xuyên rồi hả?

Chuyện này nếu bảo Võ Sĩ Hoạch không biết gì cả thì chính là gạt người, huống chi Kinh Vương ít ngày nữa sẽ tới Lợi Châu, liền gật đầu nói:

- Không sai! Kinh Vương điện hạ ít ngày nữa sẽ tới Lợi Châu, hai chúng ta nên đi nghênh đón mới phải.

Nhậm Oán vội hỏi:

- Đó là đương nhiên. Ừ…, hạ quan nghe nói lần này Kinh Vương nhập Xuyên là phụng thánh dụ chuẩn bị cho Ba Thục, không biết đại đô đốc có cho rằng nếu chúng ta nên mời Kinh Vương điện hạ đóng quân ở Lợi Châu không?

Võ Sĩ Hoạch nhìn Nhậm Oán, bật cười nói:

- Mời? Kinh Vương điện hạ đóng quân ở nơi nào là chuyện do Hoàng Đế quyết định, ta và ngươi mời như thế nào?

Nhậm Oán xua tay cười nói:

- Đương nhiên là do Hoàng Đế hạ chỉ. Chỉ là nếu Hoàng Đế để Kinh Vương tới Ba Thục thì hiển nhiên là có thể để cho Kinh Vương tự chọn phiên địa rồi. Nếu ta và ngươi có thể thuyết phục Kinh Vương thì còn lo gì Hoàng Đế không hạ chỉ?

Võ Sĩ Hoạch bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc ông ta cũng hiểu rõ, nhất định là Nhậm Oán đã nghe được tin tức ông sắp rời khỏi Lợi Châu, không những vậy còn tìm người có chức vụ quan trọng nhất Lợi Châu để thương lượng chuyện mời một vị “Thái thượng hoàng” để thay thế vị trí lão đại của ông.

Võ Sĩ Hoạch giả vờ trầm ngâm suy nghĩ lời nói của Nhậm Oán, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng: “Kế nhiệm đô đốc Lợi Châu là Ngô Túy. Ngô Túy và Nhậm Oán có hiềm khích, lão Nhậm Oán không thể thay đổi bổ nhiệm của Hoàng Đế đối với Ngô Túy nến mới nghĩ đến mời một vị Vương Gia trú phiên ở đây. Có Vương gia ở đây, người đứng đầu Lợi Châu cũng không tới phiên Đô đốc, cuộc sống của lão ta cũng dễ dàng hơn nhiều.

Dù sao ta cũng phải đi, thuyết phục Kinh Vương trú phiên ở đây ta cũng không tổn thất gì. Tuy nhiên nếu ta đáp ứng lão ta thì lại đắc tội với Ngô đô đốc, tội gì phải vậy?”

- Nghĩ tới đây, Võ Sĩ Hoạch liếc nhìn Liễu Hạ Huy, thầm nhủ: “Liễu Hạ Tư Mã cũng là đồng mưu? Mình tội gì phải dính vào vũng nước đục này, Lợi Châu do ai nắm giữ cũng không tới phiên lão ta quản, không có chút lợi ích nào, hà tất phải tham dự vào sự tranh đấu của hai hổ này làm gì. Từ lâu đã nghe danh người này ngu dốt, ở dưới trướng của Nhậm Oán cũng không được lợi lộc gì, quả nhiên không giả.”

Liễu Hạ Huy híp mắt nhìn vũ nương nhảy múa, chỉ dùng khóe mắt nhìn Võ Sĩ Hoạch và Nhậm Oán nói chuyện với nhau, tròng lòng thầm cười lạnh:

- Đồ ngu, ta chỉ sai người tiết lộ với lão ta chuyện Ngô Túy làm chủ Lợi Châu, quả nhiên lão ta không kìm được tức giận. Hắc hắc! Mặc kệ là lão ta trở mặt với Võ Sĩ Hoạch hay là trêu trọc vị Đô đốc mới nhậm chức thì cuộc sống của Liễu Hạ Huy ta cũng đều dễ thở hơn, ha ha!” Sau đó uống cạn một chén lớn!

Bình Luận (0)
Comment