Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 67 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Võ Sĩ Hoạch âm thầm suy nghĩ lợi hại trong đó, cười một tiếng, hô tên chữ của Nhậm Oán, dùng ngữ khí thân thiện nói:

- Nguyên Long ngươi suy nghĩ rất chu đáo, Võ mỗ bội phục. Tuy nhiên Vương gia có ở lại Lợi Châu hay không, ta nghĩ vẫn nên để thuận theo tự nhiên. Quan lại chúng ta, vì trung với vua, làm đúng bổn phận, đại sự như vậy nên để Hoàng Thượng và tể tướng quyết định, chúng ta không ở vị trí đó thì không cần phải lo chuyện đó.

Nhậm Oán vội nói:

- Lời ấy của Đô đốc sai rồi! Ta và ngươi trông coi Lợi Châu nhiều năm, ở nơi này ngoại trừ trách nhiệm chẳng lẽ lại không có chút cảm tình nào? Ta nghe nói Vương gia kia rất thích kiến trúc bằng gỗ, nếu ngài ấy tới Lợi Châu trú phiên, hẳn sẽ xây dựng phủ Vương gia ở đây đúng không? Đường xá cũng được tu sửa, tái tạo thêm mấy tòa vườn… ngươi suy nghĩ một chút đi, sẽ có bao nhiêu người vì thế mà có việc làm. Mà khi Vương gia tới đây, triều đình cũng có thể vì thế là ưu đãi nhiều loại thuế má lao dịch, chuyện tạo phúc cho đân là chuyện mà người làm quan như chúng ta chẳng lẽ không nên gánh vác?

Võ Sĩ Hoạch cười ha hà nói:

- Nguyên Long không hổ là Quan phụ mẫu của Lợi Châu…! Võ mỗ chủ chưởng về quân sự, về phần dân chính ra sao, chỉ là kiêm lĩnh, kỳ thực là luôn do Nguyên Long ngươi phụ trách. Nguyên Long thân làm Thái thú Lợi Châu, nếu muốn bẩm tấu chuyện Kinh Vương lên triều đình thì trình tấu chương lên là được.

Ông ta vuốt chòm râu về phía trước nói:

- Về phần Võ mỗ, Võ mỗ chỉ là một kẻ vũ phu, vẫn là không nên đếm xỉa tới thì tốt hơn.

Hai người mỗi người đều có sự quỷ quyệt nhưng miệng lại đầy nhân nghĩa đạo đức, giở giọng điệu quan lại, Liễu Hạ Huy dựng thẳng lỗ tai nghe rất rõ ràng, mắt thấy hai người thiếu kiên nhẫn muốn tuồn ra hết, lòng càng vui mừng sắp không thể kiềm chế nổi, trong chớp mắt liền nở nụ cười hài lòng chuyển hướng sang Lý Ngư.

Y mỉm cười nhưng quay về phía Lý Ngư, che giấu đi tâm tư trong lòng nói:

- Ha ha, tiểu thần tiên, mấy hôm không gặp, gần đây không thấy ngươi ra ngoài nhiều, đang bận gì vậy?

Ánh mắt của Lý Ngư đang dán trên điệu nhảy duyên dáng của Cát Tường, nghe thấy ba chữ “tiểu thần tiên” vội vàng quay đầu lại, điềm đạm cười, khoan thai nói:

- Tiểu khả gần đây đang đóng cửa viết sách, vì vậy nên ít đi ra.

Liễu Hạ Huy biến đổi sắc mặt thởi dài nói:

- Tiểu thần tiên trẻ tuổi như vậy mà đã làm như thế rồi? Liễu Hạ mặc cảm không bằng!

Chư quân chỉ là nghĩ tới viết sách mà thôi, không có gì đặc biệt hơn người khác, Liễu Hạ Huy tốt xấu gì cũng là Tư Mã một châu, chức quan lớn nhu vậy, cần phải ngạc nhiên như thế sao? Lại không biết ở thời đại lúc đó, viết sách, và điều kiện được in sách là một việc vô cùng khó khăn, viết sách tuyệt đối là một việc trọng đại trong giới văn học, là một hành động vĩ đại lưu danh đời sau.

Liễu Hạ Huy kinh ngạc, rợn da gà nói:

- Lại không biết tiểu thần tiên đang có kế hoạch viết bộ sách gì?

Lý Ngư lạnh nhạt nói:

- Sách có liên quan tới thuốc lưu thông khí huyết, long cát đan huyệt, phong thủy, âm dương ngũ hành.

Liễu Hạ Huy vội vàng hỏi:

- Có tên chưa?

Lý Ngư sửng sốt, hắn chỉ là nói bậy sao người này lại tin là thật, đành phải bịa ra một cái tên, gật đầu nói:

- Tiểu khả đã nghĩ được rồi… tên sách là … “Quỷ xuy tiêu”.

Liễu Hạ Huy thất vọng, nếu sách này còn chưa có tên thì y có thể hỗ trợ nghĩ ra một cái tên, kể từ đó chẳng phải là lây vinh quang của tiểu thần tiên hay sao, có thể lưu danh thiên cổ. Nếu đã có tên rồi…

Y bưng chén lên, uống một ngụm, thong dong cười nói:

- Hay lắm! Vừa nghe là là biết một cuốn kỳ thư có thể thịnh hành đương đại, lưu danh thiên cổ. Ngày Tiểu thần tiên viết sách xong có thể cho bản Tư Mã xem trước cho thỏa thích không? Bản Tư Mã nguyện làm một phần của “Qủy Xuy tiêu”, hỗ trợ Tiểu thân tiên phát hành hậu thế, tất cả phí dụng, Liễu Hạ nguyện phụ trách.

Lý Ngư âm thầm kêu khổ, lão tử chỉ thổi phồng lên mà thôi, ngươi có cần coi trọng như vậy không. Hắn vội cười, chắp tay làm ra vẻ vui mừng nói:

- Thật sao? Ái chà, thật hay quá, vậy cảm ơn Tư Mã trước nhé.

Hai người đang thảo luận việc ra sách thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh, nghe thấy Nhậm Oán nén giận trầm giọng nói:

- Đô đốc tuy là võ tướng nhưng thích tốt tránh xấu, bo bo giữ mình, Nhậm mỗ kém xa không bằng.

Võ Sĩ Hoạch cười ha hả nói:

- Thái Thú quá khen, Võ mỗ chỉ làm đúng bổn phận làm quan mà thôi.

Lúc này Lý Ngư và Liễu Hạ Huy mới phát hiện, ca múa đã ngừng, những vũ nương đều thấm mồ hôi, lui ra hai bên cho nên cuộc nói chuyện của Võ Sĩ Hoạch và Nhậm Oán mới nghe được rõ ràng như vậy.

Lý Ngư và Liễu Hạ Huy ngẩng đầu lên, Liễu Hạ Huy nhìn về phía Nhậm Oán và Võ Sĩ Hoạch, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc không hiểu nhưng trong lòng thì vui mừng thầm nghĩ: “Rốt cuộc cũng cãi nhau trở mặt rồi. Hay lắm, đợi cho Ngô Túy nhậm chức, ta sẽ cho ngươi thêm thuốc bổ mắt, cho ngươi lĩnh hội được sự vui sướng.”

Lý Ngư nhìn về phía Cát Tường, Cát Tường đứng bên trong đội ngũ vũ nương, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển, đôi mắt đẹp nghiêng mắt nhìn hắn, nhìn thấy hắn nhìn lại liền cười lém lỉnh, môi mấp máy nói: “Ta nhảy có đẹp không?”

Lý Ngư khẽ mỉm cười, lặng lẽ giơ ngón cái lên.

Nhậm Oán bưng chén lên, sắc mặt âm trầm trở về chỗ ngồi của mình, sự tức giận lộ ra rõ trên mặt. Bàng mụ mụ nhìn xung quanh, thấy hai vị Đại lão gia vì lại gây ra xung đột, vội cười ha hả, làm hòa hoãn lại không khí. Mụ đứng ở giữa nhóm vũ nương, vỗ đôi bàn tay béo mập nói:

- Được rồi, các cô nương đến ngồ bên cạnh các vị quý nhân một chút, phụng bồi mấy chén rượu nhạt.

Các vũ nương xoay người, Cát Tương định đi tới chỗ Lý Ngư thì Bàng mụ mụ đã kêu:

- Cát Tường, Thái Thú rất khen ngợi điệu nhảy của ngươi, mau đi kính Thái Thú một ly.

Cát Tường dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Lý Ngư đành phải chuyển hướng sang ngồi trước bản của Nhậm Oán, rót rượu cho lão ta, lại lấy một chén không khác rót đầy, cầm trong tay, thu lại bộ mặt rầu rĩ, dịu dàng nói:

- Tỳ nữ Cát Tường kính Thái Thú lão gia!

Nàng nâng chén muốn uống lại bị một cánh tay lớn chụp lại, làm cho rượu trong chén đổ hơn phân nửa. Cát Tường giật mình ngẩng đầu lên đã thấy Nhậm Oán sắc mặt âm u, trầm giọng nói:

- Tới ngồi bên cạnh lão phu.

Cát Tường ngước mắt lên liếc về phía Bàng mụ mụ, bà ta vội vàng liếc mắt ra hiệu, nàng bất đắc dĩ phải đứng dậy, đôi bàn chân nhỏ nhắn đặt xuống đất, đi qua bàn rượu tới ngồi bên cạnh Nhâm Oán, lại rót đầy rượu một lần nữa.

Nhậm Oán bị Võ Sĩ Hoạch từ chối cho có lệ, trong lòng đã tức giận rồi, nhìn thấy nàng ngồi cách mình nhưng một thước, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực mềm mại, ngồi xuống váy căng, hai mũi chân duyên dáng, cặp mông tròn đẹp ngọt ngào, lửa giận lập tức hóa thành lửa dục, lúc này liền giơ tay kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, cười hô hố nói:

- Tiểu nương tử sao lại xấu hổ như thế, cùng lão gia uống chén rượu “bì bôi nhi” nào.

Nói xong, bàn tay to của lão dang ra bao lấy cả người của nàng, kéo thân hình nàng về phía mình, cái miệng rộng như hà mã của lão chìa ra.

Cái gọi là “Bì bôi nhi” chính là cô nương ngậm rượu trong miệng miềng rồi hôn môi với nam nhân, đưa rượu vào trong miệng của hắn, vừa hôn lưỡi vừa uống rượu, kiều diễm lãng mạn, phong nguyệt khôn cùng. Ở thanh lâu các nữ nhân thường dụ dỗ khách vui vẻ bằng cách này.

Nhưng Cát Tường chỉ là một vũ nương, bán nghệ không bán thân, luôn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng dùng thủ đoạn như vậy để hầu hạ nam nhân. Cho dù các vũ nương trong nhóm của nàng cũng bị tiền bạc mê hoặc, cũng xã giao với khách, gối bên phục vụ nhưng rất chú ý hình tượng trước mặt người khác, chưa từng làm loại chuyện như vậy. Cát Tường nào chịu để nụ hôn đầu tiên cứ như vậy mà dâng cho ông ta.

Cát Tường vội cong eo để né tránh cái ôm của Nhậm Oán, thân thể mềm mại lui ra phía sau, tránh miệng rộng của lão, vừa xấu hổ vừa tức giận nói:

- Thái thú xin tự trọng, tôi chỉ là một vũ nương, lấy ca múa để mua vui cho người khác, chứ không đổi chác.

Nhậm Oán trợn mắt tức giận, hung ác nói:

- Lão thất phu Võ Sĩ Hoạch cho lão phu ăn quả đắng cũng thôi đi, ngươi chỉ là một tiểu vũ nương thấp hèn cũng dám cự tuyệt ta? Tối hôm nay không chỉnh cho ngươi chết đi sống lại, lão phu không phải là họ Nhậm!

Trong lòng Nhậm Oán sinh ra ác ý, trên mặt lại ra vẻ hào phóng, cười ha hả, ra vẻ rộng lượng nói:

- Lão phu chỉ đùa một chút với ngươi thôi, tiểu nương tử quá khờ dại, thú vị vô cùng…

Lão ta giả lả cười, ngồi thẳng lại nhưng nhìn bộ dạng hoảng sợ ngửa ra sau của Cát Tường, hai tay chống đất, hai chân cong một nửa, đôi chân nhỏ nhỏ dễ thương lộ ra ngoài, không kìm nổi vươn tay ra sỗ sàng nhéo một cái.

Lại không ngờ đôi chân là nơi mẫn cảm nhất trên người của Cát Tường, vừa bị lão sờ liền giống như điện giật thét lên một tiếng chói tai, hai chân theo bản năng nhấc lên, mũi chân liền đá vào cằm của Nhậm lão ma. Hai chân của Cát Tường cô nương quả là rắn chắc có lực, thịt béo trên khuôn mặt Nhậm lão ma đều bị đá nhộn nhạo.

Bình Luận (0)
Comment