Chương 69: Hỗn chiến.
Lý Ngư quăng chén, giận giữ đứng lên, định mắng chửi Nhậm Oán thì Mặc tổng quản nhảy từ trên xà ngang trần nhà xuống, giơ kiếm muốn tấn công Lý Ngư, giết chết hắn.
Trường đao của Lý Nhị đương gia vừa ra khỏi vỏ, làm như đâm vào Võ Sĩ Hoạch lại bị Mặc tổng quản chặn ngay mũi đao.
Lý Nhị đương gia xuất đao hét lớn một tiếng làm ám hiệu, vài tên thích khách được bọn y lựa chọn giả trang làm khách uống rượu dưới lầu vốn đang vui vẻ, chén tạc chén thù đột nhiên đứng dậy đá văng bàn, vứt bỏ chén đũa rút đao sắc bén đang giấu ra, gào thét xông lên lầu.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Mặc Bạch Diệm đâm kiếm về phía Lý Ngư, muốm chém thủ cấp của Lý Ngư, Lý Hoành Kiết giơ đao xông đến, đao phong lạnh đến thấu xương, nhưng không đợi Mặc Bạch Diệm lấy đầu của Lý Ngư thì đã chặn ngang trước lão ta rồi.
Mặc Bạch Diệm âm thầm cả kinh, tiểu tử này quả nhiên khác người, đã bị hắn đoán được kế hoạch nên âm thầm bố trí cao thủ, chỉ chờ ta hiện thân!
Mặc Bạch Diệm nghĩ đến đây cũng biết một chiêu mình không thể thực hiện thành công. Hơn nữa nếu lão thật sự liều mạng, cho dù có thể lấy mạng của Lý Ngư thì chính mình cũng phải chết. Lúc này lão liền chuyển hướng trở tay xoay kiếm đâm vào trường đao của Lý Hoành Kiệt.
Lúc này Lý Ngư cũng không đứng ngơ ngác tại chỗ, võ công của hắn cũng dần dần được đả thông, phản ứng cũng đã trở nên nhanh nhẹn. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác chém đao kiếm về phía mình, tục ngữ có câu quen tay hay việc mà. Lúc này hắn dùng chiêu “Khôi tinh thích đấu”, chân trái đá ra phía sau, cuộn bàn rượu thức ăn lên, giơ lên đỉnh đầu của mình thành một đống to đen thùi lùi như cái thớt, giống như Phật tế “Phiên Thiên Ấn”.
Bên này có biến, hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên lập tức rút kiếm ra bảo vệ Võ Sĩ Hoạch, kéo ông ta lui lại hai bước, nghiêm mật đề phòng, đồng thời Lý Bá Hạo dùng một cước đá bình rượu bay đi, đụng nát song cửa sổ, bay xuống đường vỡ tan nhằm cảnh bảo bọn thị vệ dưới lầu, kêu gọi trợ giúp.
Thời khắc nguy hiểm này, Liễu Hạ Huy cũng kinh hãi tới biến sắc, mắt thấy một màn đao quang kiếm ảnh cũng không biết ai là địch ai là bạn, trong lúc nguy cấp Liễu Hạ Huy xử sự vô cùng quyết đoán, lập tức không hề do dự kéo Bàng mụ mụ tới chắn trước mặt mình.
Cái khiên thịt này quả thực rất lớn.
Chiếc bàn kia bị Lý Hoành Kiệt và Mặc Bạch Diệm liên kết bổ một chiêu làm rượu và thức ăn bắn ra xung quanh, tuy nhiên nửa giọt cũng không bắn tới trên mặt của Liễu Hạ Huy. Bàng mụ mụ bị y lôi làm khiên thịt trước mặt chẳng những mặt bị sũng nước canh mà trên má trắng mập còn có một vết rách do mảnh sứ vỡ văng vào, máu tươi chảy thành ròng, nhất thời hét ầm lên giống như một con heo.
Nhậm Oán bò dưới mặt đất rên hừ hừ, liếc thấy cảnh tưởng này, trong lòng cũng vô cùng hoảng hốt, lập tức kìm nén sự khó chịu đứng lên, lắc lắc cái mông, bò về phía cái cột to hai người ôm không hết.
Vốn dĩ Nhậm Thái Thú và Liễu Hạ Tư Mã cũng có thị vệ đeo đao đi cùng, nhưng bọn họ làm chủ một phương, lại là thượng quan nên không tiện đem thị vệ lên lầu, thời khắc mấu chốt cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý Ngư dùng một chiêu “Khôi tinh thích đấu”, tế xuất “Phiên Thiên Ấn”, lúc này xông về phía bên cạnh, lại thấy Cát Tường vẫn cầm mảnh vụn của bình rượu kinh sợ đứng ở chỗ đó, hắn hoảng hốt bổ nhào về phía nàng, miệng kêu to:
- Cát Tường nguy hiểm, mau nằm xuống.
- Ờ?
Cát Tường ngạc nhiên nhìn Lý Ngư, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhào tới, hai tay cầm đầu gối của nàng, đỉnh đầu hắn đâm vào bụng của nàng. Hắn học công phu rất tạp, chiêu này cũng là do hắn học được của một sư phụ đô vật.
Cát Tường bị Lý Ngư đụng phải, không tự chủ được ngửa ra ngã xuống, Lý Ngư nhào trên người của nàng, trán áp vào vùng bụng dưới bằng phằng mềm mại, miệng thì…
Cát Tường ngẩn ngơ, cảm giác được nơi bí mật đang bị nhiệt khí trong miệng hắn làm cho nóng bỏng, nhất thời cảm thấy e thẹn xấu hổ, hai chân mềm mại mang theo thân thể hắn vội vàng dùng sức xoay nghiêng lại, mới tránh khỏi cảnh tượng xấu hổ này.
Đây cũng là do Cát Tường biết đối phương là Lý ngư nên mới dùng biện pháp như vậy. Nếu đối phương là một nam nhân khác, ví dụ như Nhậm Thái Thú, e rằng nàng sẽ co chân đạp một cước, với đôi chân của nàng mà không khách khí đá một cước thì e là mặt của Nhậm lão gia đã nở đầy hoa rồi.
Lý Ngư cũng có chút lúng túng, cũng may trong cảnh hỗn chiến này cũng có thể che giấu cảnh tượng xấu hổ này, hắn vội vàng xoay người, xê ra ngoài một ít, mặt đối mặt với Cát Tường. Cát Tường xấu hổ la lên:
- Lý Ngư ca ca, đây là chuyện gì vậy?
Vốn từ trước tới này Cát Tường luôn gọi hắn là Lý đại ca, là một đại cô nương đã trưởng thành làm sao có thể tùy tiện gọi người khác là “ca ca”, nếu không phải là chí thân làm sao có thể xưng hô như vậy, vô cùng thân thiết, chỉ có cô bé nhỏ tuổi như Hoa Cô mới có thể nàm nũng gọi hắn là Lý Ngư ca ca. Tuy nhiên lúc này Cát Tường tâm hoảng ý loạn lại gọi như vậy.
Đáng tiếc lúc này Lý Ngư lại không phát hiện ra cũng không có thời gian thưởng thức tư vị được một cô nương xinh đẹp quyến rũ động lòng người gọi là “ca ca”, hắn vội vàng quay đầu nhìn về hỗn chiến khắp nơi, bối rối nói:
- Ta cũng không biết những người này là ai?
Mặc Bạch Diệm che mặt, Lý Hoành Kiệt cũng che mặt, Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên thì bảo vệ Võ Sĩ Hoạch một tấc cũng không rời.
Lý Hoành Kiệt đã an bài bọn sát thủ xông lên, đánh về phía Võ Sĩ Hoạch cùng song hùng Lý thị.
Toàn bộ đại sảnh tầng cao nhất đều hỗn loạn cực độ.
Hột Can Thừa Cơ đóng giả thành một hiệp khách phóng khoáng, cầm một đại đao xông lên lầu, đang muốn diễn vai “anh hùng cứu Võ” thì chợt phát hiện trong đại sảnh cực kỳ hỗn loạn, dường như không chỉ đơn giản chỉ có địch ta thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lý Hoành Kiệt đang động thủ với hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên, toàn bộ đại sảnh đều là đao kiếm, Liễu Hạ Huy núp sau lưng của Bàng mụ mụ, lôi bà ta là lá chắn thịt, trốn đông trốn tây, trong miệng hoảng loạn hét lớn:
- Bàng mụ mụ đừng sợ, bản quan tới bảo vệ ngươi.
Bàng mụ mụ khóc không ra nước mắt:
- Đa tạ Tư Mã lão gia, an nguy của lão gia quan trọng hơn. Mệnh của nô tì là ti tiện, không nhọc Tư Mã lão gia quan tâm.
Mụ ta vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Liễu Hạ Huy. Tuy nhiên mười ngón tay của Liễu Hạ Huy giống như móc câu, giữ chặt thân thể của mụ, hết tránh sang trái lại tránh sang phải, hoặc tiến về phía trước, lùi lại phía sau, thủy chung vẫn núp sau cái khiên thịt này, vừa chính nghĩa nói:
- Ngươi nói gì vậy, thân là quan phụ mẫu một phương, nên yêu dân như con mới phải.
Hột Can Thừa Cơ nâng đao lên, nhìn trái nhìn phải, còn chưa nhìn ra điều gì thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy ba quan viên thị vệ đã xông tới.
Không thể đợi được nữa!
Hột Can Thừa Cơ cắn răng, nâng đao lên xông ra ngoài quát to:
- Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, bọn đạo chích phương nào dám tác loạn?
Tình hình có biến, vốn là Hột Can Thừa Cơ muốn cho bọn tử sĩ cuốn lấy Lý thị song hùng, Lý Hoành Kiệt sẽ phụ trách ám sát, gã sẽ cùng Lý Hoành Kiệt diễn là đối thủ, sau đó lấy thân phận là ân nhân của Võ Sĩ Hoạch gia nhập vào phủ đô đốc Lợi Châu. Giờ phút này lại biến thành Lý Hoành Kiệt đại chiến với Mặc Bạch Diệm, bọn tử sĩ nghênh chiến với song hùng Lý thị.
Hột Can Thừa Cơ cũng biết nếu trực tiếp đi cứu Võ Sĩ Hoạch sẽ khiến người khác hoài nghi, dù sao hai cặp đang chém giết trước mặt đều mang khăn bịt mặt, liền chẳng nghĩ ngợi gì nữa, vung đao quát to:
- Yến nhân Độc Cô Tín tới đây!
Hột Can Thừa Cơ nhắm về phía Mặc Bạch Diệm và Lý Hoành Kiệt đang giao chiến, một đao hướng về phía Lý Hoành Kiệt, lại một đao quét về phía hai chân của Mặc Bạch Diệm, buộc lão tự cứu mình, ba người bắt đầu đại chiến.
Mặc Bạch Diệm thấy lại có thêm một đối thủ, phía sau lại có rất nhiều thị vệ xông lên lầu, cảm thấy hôm này rất khó có thể ra tay nhưng vẫn không cam lòng, lão cắn răng dùng kiếm điểm trúng sống đao của Hột Can Thừa Cơ, mũi chân chĩa xuống đất, mượn lực giống như trượt băng về phía sau trượt ra vài bước, một chiêu “Tà sáp liễu” đánh về phía Lý Ngư.
Lý Ngư và Cát Tường đang trong cảnh nghiêng người nằm trên chiếu, mặt đối mặt, nghe thấy cả hơi thở của nhau, giống như một đôi phu thê tân hôn nằm cùng giường, chỉ có điều bên cạnh là tiếng đao kiếm, tiếng quát tháo liên tiếp không khỏi phá hư phong cảnh. Cát Tường xấu hổ thấp giọng nói:
- Lý Ngư ca ca, những kẻ xấu này sao lại muốn giết huynh?
Lúc này Lý Ngư mới tỉnh ngộ, lúc đầu người mà đám thích khách kia muốn giết dường như chính là hắn, quá kỳ lạ. Bọn họ không giết người làm quan mà lại đi ức hiếp một người giả thần giả thánh như hắn làm gì? Lúc này nghe Cát Tường hỏi, hắn cũng không hiểu, chỉ lắc đầu rồi đột nhiên biến sắc nói:
- Cẩn thận!
Qua khóe mắt hắn nhìn thấy Mặc Bạch Diệm đâm kiếm tới, hoảng hốt vội vàng dùng sức đẩy Cát Tường ra, cảnh tượng tốt đẹp không còn gì nữa, Cát Tường bị đẩy đi xa gần một trượng. Lý Ngư dùng hai chân ra sức đạp một cái, trượt còn nhanh hơn cả Cát Tường bị đẩy ra.
Hiện giờ hắn có tiền, mặc quần áo bằng tơ lụa mà người bình thường không mua nổi. Quần áo làm bằng tơ lụa vốn mềm nhẵn, bóng loáng, trượt trên chiếu quả thực giống như đang trượt băng.
Một kiếm của Mặc Bạch Diệm đâm vào không khí, trường kiếm đâm vào sạp nửa thước, ở phía sau có Lý Hoành Kiệt và Hột Can Thừa Cơ cùng nhau đuổi tới, đành phải rút kiếm tái chiến trở lại.
Lý Ngư trượt ra thật xa, đang mừng thầm trong lòng thì không ngờ ở phía sau lại là một cây cột lớn, Nhậm Oán đang chổng mông tránh ở phía sau cột thò đầu ra nhìn. Hắn đập mạnh vào cột, hai mắt trợn trắng lên, cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong mắt chính là Cát Tường vừa hoảng loạn vừa sử dụng tứ chi bò về phía hắn giống như một con chó nhỏ.