Chương 70: Tượng gỗ của thần toán
- Lý Ngư ca ca! Lý Ngư ca ca!
Cát Tường bổ nhào đến ôm hắn vào lòng, nhìn vị tiểu thần tiên này, cái ót đập vào sưng như một cái trứng gà lớn, thật sự là đáng thương.
Cát Tường xót xa, sợ không cẩn thận lại đụng phải chỗ đau của hắn, vội vàng nâng đầu hắn lên, cẩn thận đặt phần gáy vào bắp đùi của mình, trong lúc nhất thời lại quay lưng về phía đao kiếm ngoài kia, không hề suy nghĩ cho an nguy của bản thân mình.
Nhậm Oán đại lão gia đã sớm núp ở phía sau cột, trong lòng âm thầm hi vọng, có Lý Ngư và tiểu tiện nhân Cát Tường chắn ở bên ngoài thì lão sẽ càng được an toàn hơn.
Liễu Hạ Huy kéo Bàng mụ mụ đi giống như điệu tang gô, sang trái lại sang phải, lên trước lủi sau, kéo mụ ta chuyển hướng tới váng cả đầu.
Mặc Bạch Diệm thấy hôm nay không thể đạt được mục đích, nếu cứ cố chỉ e là mình cũng sẽ bị người khác cuốn lấy, mặc dù lão không nghĩ có người nào có thể giữ lão lại được nhưng trong lúc giao chiến nếu chẳng may khăn che mặt bị người khác lật ra nhìn thấy diện mạo thật thì sẽ mất đi đại thế.
Sau khi suy nghĩ kĩ lợi hại trong đó, Mặc tổng quản có ý rút lui trước, giơ kiếm đánh lui Hột Can Thừa Cơ, một cước bức bách Lý Hoành Kiệt, lập tức tung thân lên.
Lúc này Liễu Hạ Huy kéo Bàng mụ mụ đang kinh hoảng kêu to lên:
- Ấy chà, Bàng mụ mụ cẩn thận!
Nói xong y ra sức kéo bà ta về phía trước nghênh đón thanh đao đang bổ tới. Bàng mụ mụ nhìn thấy một thanh đại đao bổ tới, sợ tới mức thét lên một tiếng, hai mắt trắng dã, hai chân mềm nhũn ngã xuống.
Mặc tổng quản rút lui, vừa đúng lúc hai người tới đó, phất tay áo nói:
- Cút ngay!
Tay áo của Mặc tổng quản phất trúng người Liễu Hạ Huy, Tư Mã lão gia bị đánh văng ra ngã trên ghế, lăn đến về chỗ Cát Tường.
Cát Tượng sợ Liễu Hạ Huy đụng vào người mình, động vào thương thế của Lý Ngư, vội vàng ôm đầu của Lý Ngư vào lòng, cố gắng dịch ra khoảng một thước, nhường ra một chỗ trống, Liễu Hạ lão gia bị đập đầu vào cây cột, tức thì đầu nghiêng đi, ngất lịm.
Mặc Bạch Diệm nhảy ra cửa sổ chạy trốn, Lý Hoành Kiệt vội vàng đánh mắt với Hột Can Thừa Cơ, rồi hét lớn một tiếng đánh về phía Võ Sĩ Hoạch. Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đang giao thủ cùng mấy bộ hạ của Lý Hoành Kiệt, không kịp phản ứng không khỏi hoảng hốt. Lúc này Hột Can Thừa Cơ mở miệng hét lớn nói:
- Tặc nhân chớ có càn rỡ! Hãy đem đây!
Hột Can Thừa Cơ bổ đao tới, Lý Hoành Kiệt vội vàng giơ đao lên đón lấy, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, thanh đao trong tay Lý Hoành Kiệt lại bị thanh đao cứng rắn của Hột Can Thừa Cơ chặt đứt.
Mũi đao xoay chuyển như bánh xe, bỗng “xoẹt” một tiếng vang lên, ở cạnh cây cột lộ ra một cái mông lớn, hóa ra là mông của Nhậm Thái Thú bị trúng chiêu. Nhậm Oán hét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cắn răng gượng chống đỡ, không dám rời khỏi cây cột nửa bước.
Lý Hoành Kiệt quát to một tiếng nói:
- Không tốt!
Nói xong y liền bỏ mặc đại đao, tay không học theo Mặc Bạch Diệm chạy trốn qua cửa sổ.
Hột Can Thừa Cơ đưa đao ra trước ngực, bảo hộ ở phía trước Võ Sĩ Hoạch, uy phong bát diện quát:
- Yến nhân Độc Cô Tín ở đây, người nào dám tới đánh với ta một trận?
Những thích khách mà Lý Hoành Kiệt tìm tới căn bản không nhận ra vị đại gia này chính là lão đại của bọn họ, tuy nhiên người nào cũng muốn sống, khi nhìn thấy đầu lĩnh thích khách của bọn họ chạy mất dép thì bọn họ làm sao còn quyết chí ở lại, mấy thích khách này lập tức giải tán.
Tuy nhiên lúc này Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cùng với những thị vệ mới xông lên lầu không chịu buông tha bọn họ, những thích khách này vốn không có bản lĩnh cao như Mặc Bạc Diệm và Lý Hoành Kiệt nên lập tức rơi vào thế hạ phong.
Hột Can Thừa Cơ thấy vậy vội vàng cầm đao xông lên, đại đao múa may, ba tên thích khách tức thì mất mạng dưới đại đao của gã. Võ Sĩ Hoạch thấy vậy vội kêu lên:
- Tráng sĩ, để lại người sống!
Đại đao của Hột Can Thừa Cơ đã bổ tới trán của một thích khách, nhưng lập tức dừng lại, dùng một cước đá bay tên thích khách kia, rồi cười ha ha thu hồi lại đao. Thích khách bị giết chết mấy người, bị bắt giữ cũng có ba người, bị bọn thị vệ ra tay áp tải xuống lầu.
Liễu Hạ Huy, Lý Ngư, Bàng mụ mụ bị hôn mê bất tỉnh bị đưa lên ghế, Bàng mụ mụ bị người khác tạt nước lạnh lập tức tỉnh lại, Lý Ngư và Liễu Hạ Huy là do bị va chạm mà ngất, hơn nữa cũng không thích hợp với thủ đoạn thô bạo như tạt nước lạnh, nên vẫn chưa tỉnh lại được.
Võ Sĩ Hoạch lo sợ lại phát sinh thêm chuyện, vội khua tay nói:
- Mau đưa Liễu Hạ và Lý tiên sinh đặt lên xe ngựa của bản quan, nhanh chóng gọi lang trung tới Võ phủ của ta cứu trị.
Dứt lời ông ta lại quay sang Hột Can Thừa Cơ đang vênh mặt giơ đại đao, cười chân thành nói:
- Đa tạ tráng sĩ rút đao tương trợ, không biết tráng sĩ từ đâu mà đến và đi về nơi đâu?
Hột Can Thừa Cơ vội thu lại đại đao, ôm quyền nói:
- Mỗ là Yến Nhân Độc Cô Tín, hiệp khách giang hồ, thích tới đâu thì tới, vừa lúc lại đi qua đây.
Võ Sĩ Hoạch vui vẻ nói:
- Thì ra là thế! Lão phu là Đô đốc bản châu. Ta thấy Độc Cô tráng sĩ võ nghệ siêu quần, không biết tráng sĩ có nguyện phục phụ cho triều đình không?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Hóa ra là Đại đô đốc ngay trước mặt, thất kính! Thất kính!
Gã lại do dự một lát mới nói:
- Mỗ khi còn trẻ muốn học được võ nghệ là vì muốn đền đáp triều đình, sung làm binh nghiệp, hoặc là hành hiệp giang hồ, quản chuyện bất bình của thế gian. Làm một hộ vệ… có quá nhiều trói buộc, lại không phải là chí hướng của ta.
Võ Sĩ Hoạch lại cười ha ha nói:
- Bản đô đốc đúng là quản quân, ngươi muốn nhập ngũ, chuyện này có đáng gì. Tráng sĩ cứ theo lão phu hồi phủ, lão phu tự có sắp xếp.
Hột Can Thừa Cơ vui sướng nói:
- Nếu vậy, tại hạ nguyện đi theo Đại đô đốc.
Nhậm Oán nhịn đau, rút đao nhọn trên mông đít ra, ấn máu trên mông đứng lên, khập khiễng đi ra, gào rít nói:
- Bao vây Trương Phi Cư, toàn thành truy nã thích khách!
Bàng mụ mụ rầu rĩ nghe nói bao vây lầu, muốn nói gì đó nhưng nhìn Nhậm Đạo lão gia đang tức giận cũng không dám nhiều lời.
Trong khi đang nói chuyện thì bọn thị vệ đang khênh Liễu Hạ Huy xuống lầu, còn Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi “trung thành và tận tâm” sau khi xác nhận đã an toàn rồi thì mới nhào lên lầu giống như cha mẹ chết, cấm người khác động thủ, Cẩu Đầu Nhi nâng Lý Ngư lên, Trần Phi Dương thể lực kém hơn chỉ đỡ một bên đầu của hắn.
Cát Tường muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng là yên lặng dừng lại. Người thương tiếc nàng chỉ có Lý Ngư thôi, Lý Ngư hôn mê bất tỉnh, người khác nào có ai để ý quan tâm xem nàng có chuyện gì không.
Vì hôm nay Nhậm Oán quá mất phong độ nên Võ Sĩ Hoạch làm như không thấy vết thương của ông ta, chắp tay nói:
- Việc tìm tặc nhân xin nhờ Thái Thú!
Dứt lời liền nghênh ngang bỏ đi, Hột Can Thừa Cơ vộ vàng vác đao chạy theo.
Võ Sĩ Hoạch là quan quân sự, Nhậm Oán là quan hành chính, việc truy nã tặc nhân, tư pháp, kiện tụng quả thực nên do Nhậm Oán phụ trách. Sắc mặt Nhậm Oán bình tĩnh, tay ấn mông khập khiễng đi xuống lầu, Bàng mụ mụ vội vàng lắc lư cái mông chạy đuổi theo.
Mụ ưỡn mặt cười nói:
- Thái thú lão gia, chuyện thích khách ám sát không thể gộp chung với “Trương Phi Cư” ta.. ! Nếu bao vây Trưng Phi Cư, trên dưới một trăm miệng ăn nên sống thế nào, Đại lão gia ngài khai ân…
Nhậm Oán cười lạnh, Bàng mụ mụ vội lấy trong tay áo ra vài miếng váng lá, nhưng bà ta còn chưa kịp đưa tới đã bị ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Oán dọa cho sợ chết khiếp.
Nhậm Oán dừng bước thản nhiên nói:
- Ngươi nói thích khách không có quan hệ gì với Trương Phi Cư, được! Bản quan tạm thời tin ngươi! Nhưng tiểu tiện nhân kia là người của Trương Phi Cư ngươi không giả chứ? Một vũ nương, lại dám làm cho lão phu mất mặt! Ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?
Bàng mụ mụ do dự nói:
- Nô nô biết, chỉ có điều… Chỉ có điều Đại lão gia ngài đã bị thương…
Nhậm Oán cười quái dị nói:
- Cái mông bị thương, có quan trọng không? Ta chảy bao nhiêu máu sẽ bắt ả ta đền gấp bội.
Cho dù Bàng mụ mụ hiểu nhiều biết rộng, nghe đến đó cũng không khỏi cả người run lên. Nhậm Oán cổ quái mụ cũng biết ít nhiều, đó là một tay già đời phong nguyệt, ít người chịu nổi sự tra tấn biến thái của lão ta. Cát Tường… cô gái nhỏ kia không biết điều, xứng đáng để lão ta ăn tươi nuốt sống.
Bàng mụ mụ nghĩ vậy, vẻ mặt tươi cười nói:
- Nô nô đã hiểu, đêm nay nô nô sẽ an bài thỏa đáng, tự mình đưa đến quý phủ, đảm bảo sẽ khiến đại lão gia ngài thoải mái khoan khoái.
Nhậm Oán ngửa mặt lên trời cười quái dị lập tức động tới vết thương trên mông đít, vội vàng lấy tay ấn nhanh, cắn chặt răng, từng bước một đi xuống lầu.
Cẩu Đầu Nhi khiêng Lý Ngư, bước chân nặng nề xuống dưới lầu, Lý Ngư cũng mơ màng tỉnh lại.
Lý Ngư vừa tỉnh lại liền nhớ tới sư an nguy của Cát Tường, cố sức kêu lên:
- Cát… Cát…
Cẩu Đầu Nhi đang cúi đầu nhìn bậc thang bước xuống lầu, chợt nghe Lý Ngư nói chuyện, mừng rỡ quay đầu lại nói:
- Tiểu thần tiên, ngươi…
Hai chữ “tỉnh rồi” còn chưa nói ra khỏi miệng thì chợt nghe “ầm” một tiếng, đầu Lý Ngư ở trên vai bị gã vô ý trượt ra ngoài, đầu đập vào rào chắn, hai mắt trắng dã đảo một cái lại hôn mê bất tỉnh.
Trần Phi Dương giận dữ nói:
- Đồ khốn khiếp, Tiểu thần tiên đang ở trên vai ngươi, ngươi xoay người làm gì?
Cầu Đầu Nhi cũng giận dữ nói:
- Không phải ngươi cũng đang nâng đầu Tiểu thần tiên sao? Sao lại buông ra?
Trần Phi Dương căng thẳng nhìn hai bên một chút, vội vàng nói:
- Đi mau! Đi mau! Mời lang trung tới khám và chữa bệnh, chớ nói nhảm nữa!
Cẩu Đầu Nhi cũng chột dạ, hai người vội vàng nâng Lý Ngư, bước thấp bước cao đi xuống dưới lầu.