Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 71 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 71: Ta không chấp nhận số mệnh!

Tuy Võ Sĩ Hoạch tức giận quá nói để Nhậm Oán toàn quyền phụ trách truy nã thích khách, nhưng làm sao ông có thể thật sự không đếm xỉa đến? Nhất là ít ngày nữa Kinh Vương điện hạ sẽ tới đây, nếu Lợi Châu không yên bình thì đại Đô đốc là ông sẽ phải gánh trách nhiệm đầu tiên, bởi vậy vừa trên đường về phủ lại vừa điều động quan binh phong tỏa toàn thành, truy bắt thích khách.

Võ Sĩ Hoạch nghe nói Lý Ngư đã tỉnh lại thì rất cao hứng, lúc này Liễu Hạ lão gia vẫn chưa tỉnh, thật sự khiến cho người ta lo lắng. So với Liễu Hạ thì vẫn là Tiểu thần tiên khiến cho người khác bớt lo hơn. Tuy nhiên Võ Sĩ Hoạch đang điều binh khiển tướng nên nhất thời cũng không có thời gian nói nhiều với hắn.

Võ Sĩ Hoạch chỉ tới bên Lý Ngư an ủi một chút, thấy tinh thần hắn vẫn uể oải thì để Trần Phi Dương và Cầu Đầu Nhi đưa hắn về nhà nghỉ tạm, và mời lang trung tới khám và điều trị, khi nào rảnh ông ta sẽ tới nhà thăm hỏi.

Lý Ngư về đến nhà, Phan thị nhìn thấy trên đầu con trai bị sưng lên rất to, thì đau lòng mà rơi nước mắt, Bà vội vàng để cho Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đặt Lý Ngư cẩn thận trên giường, để hắn nằm nghiêng rồi thu xếp để cho Trần Phi Dương mau chóng đi mời lang trung.

Lúc này thần trí Lý Ngư đã tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn gọi Cẩu Đầu Nhi hỏi về tình hình sau khi hắn hôn mê. Lúc ấy Cẩu Đầu Nhi không dám lên lầu, chỉ đến khi trên lầu thái bình mới đi lên nên đối với tình hình cụ thế thế nào đương nhiên không rõ, gã chỉ kể những gì nhìn thấy sau khi lên lầu, rồi biên diễn lung tung một trận.

Lý Ngư nghe xong liền âm thầm suy đoán, Cát Tường mạo phạm Nhậm Thái Thú trước mặt mọi người, tất nhiên Nhậm Thái Thú sẽ ghi hận trong lòng. Nhưng Nhậm Thái Thú và Võ Đô Đốc vừa gây ra một trận tranh cãi, lại gặp phải thích khách tới ám sát, bản thân Nhậm Thái Thú lại bị thương, bất luận thế nào trong khoảng thời gian ngắn ông ta sẽ không có tâm tư làm khó một Tiểu vũ nương chứ?

Dù sao ông ta cũng là một quan lớn, ít nhất cũng phải có một chút phong độ chứ. Kỳ thực đây chỉ là mong muốn của Lý Ngư mà thôi, quan lớn có gì khác biệt với dân chúng bình thường? Chính là họ xưa nay cao cao tại thượng, người khác nhìn thấy mặt không dính khói bụi trần gian của bọn họ, nên tự nhiên cho rằng họ có cái phong độ đại quan, tất nhiên cử chỉ sinh hoạt hàng ngày, lời nói, phẩm cách cảnh giới đều không giống với tiểu dân bọn ta.

Thế nhưng trong đó có một số quan lại sau khi mắc lỗi bị người ta nắm được, từ các con đường đều lộ ra một số hành động, thất tình lục dục, hành vi yêu hận tham sân cũng không khác nhiều với tiểu dân, thậm chí còn hơn nhiều.

Tuy Lý Ngư cho rằng trong thời gian ngắn Nhậm Thái Thú sẽ không gây khó dễ cho Cát Tường nhưng lại không tin Bàng mụ mụ sẽ bỏ qua cho Cát Tường, nghĩ đến hắn đây vội vàng ngồi dậy. Vì hắn gắng sức ngồi dậy lại kéo động tới vết thương ở đầu, đầu đau như búa bổ, hắn ôm đầu rên rỉ một tiếng.

Phan thị đang hầm cháo cho con trai, vội vàng tới đỡ lấy hắn nói:

- Con à, con không khỏe cứ nằm đó, ngồi dậy làm gì?

Lý Ngư ôm đầu nói:

- Con lo lắng cho Cát Tường, muốn tới Trương Phi Cư xem một chút.

Phan thị nóng giận nói:

- Cát Tường nhu thuận đáng yêu, mẹ cũng rất quý nó. Nhưng lúc này con cũng đang bị thương như thế này làm sao có thể tới đó được? Để sau đi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mỗi người đều sứt đầu mẻ trán, không thể lo hết việc được, thời gian đầu mà làm khó một tiểu a đầu, con dưỡng thương tốt rồi đi cũng không muộn.

Cẩu Đầu Nhi cũng khuyên can:

- Đúng vậy Tiểu Thần Tiên. Tiểu Thần Tiên ngươi vang danh thiên hạ là dựa vào thuật thần tiên, ngươi xem trên đầu ngươi sưng lớn như vậy, từ màu tím biến thành màu đen, chỉ cần đụng nhẹ một cái cũng có thể nổ tung, nếu như đầu bị thương thì sẽ biến thành thằng ngốc đấy.

Lý Ngư tức giận muốn ngất đi, chỉ vào Cẩu Đầu Nhi nói:

- Ngươi… ngươi đúng là óc chó!

Phan thị nghe Cẩu Đầu Nhi nói đáng sợ như vậy cũng thấy hết hồn, vội vàng giữ Lý Ngư nói:

- Con à, con chớ lộn xộn, cẩn thận, nằm nghiêng xuống. Đầu Nhi, ngươi đưa cái chăn của đại nương ra đây, để ở sau lưng Lý Ngư, nhỡ khi nó không cẩn thận lại nằm ngửa làm vết thương nặng hơn, ôi, đúng là nghiệp chướng…

Lý Ngư bị mẹ đè chặt trên giường, thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói với Cẩu Đầu Nhi:

- Đầu Nhi, ngươi thay ta đi một chuyến tới Trương Phi Cư, hỏi thăm tình hình Cát Tường một chút, nếu có tình hình gì mau nhanh chóng về báo ta biết, nhanh đi!

Cẩu Đầu Nhi cúi đầu khom lưng nói:

- Tiểu Thần Tiên ngài yên tâm, tiểu nhân vốn là mật thám cao thủ, có gì động tĩnh Cẩu Đầu Nhi biết ngay. Tiểu nhân sẽ đi ngay, ta đi đây…

Dứt lời gã vui mừng chạy đến Trương Phi Cư.

Tại Trương Phi Cư, Bàng mụ mụ đang chỉ huy người thu dọn hiện trường hỗn loạn, đầu đầy mồ hôi nhấc một bình trà lạnh lên tu một hơi, lại tới cửa tiệm cười ứng phó với bộ khoái tạp dịch đang phong tỏa cửa tiệm, ban đầu là nhét một ít tiền, kết quả là cuối cùng bọn họ cũng không đến quấy rầy nữa, còn về phần giải trừ phong tỏa…

Đây là mệnh lệnh của Nhậm Thái Thú, không có lệnh rút của Huyện thái gia thì không ai dám hủy bỏ. Bàng mụ mụ nghe vậy đương nhiên hiểu được nếu muốn Trương Phi Cư tiếp tục làm ăn buôn bán chỉ có thể cho Nhậm Thái Thú vui vẻ mới được. Sau khi trở về Trương Phi Cư, Bàng mụ mụ cân nhắc một lúc lâu mới chuyển nỗi hận lên người Cát Tường.

Lúc này bởi vì trong tiệm gặp phải thích khách nên ở trước cửa điếm lại xuất hiện thêm một đám hộ vệ bao vây toàn điếm, tuần tra các nơi, đề phòng an toàn. Đúng lúc này Hà Tiểu Kính cùng với Kinh Duyên cầm đao vừa vặn đụng phải Bàng mụ mụ ở ngoài cửa.

Bàng mụ mụ hung tợn nhìn phía ngoài hỏi:

- Con tiểu tiện nhân Cát Tường đâu?

Kinh Duyên đáp:

- Phụng mệnh của ma ma đã đưa ả vào trong phòng rồi.

Bàng mụ mụ cười lạnh một tiếng, con mắt đảo qua đảo lại rồi vẫy tay với Hà Tiểu Kính. Hà Tiểu Kính vội vàng vào phòng tiến đến bên cạnh Bàng mụ mụ, nghe bà ta rỉ tai vài câu khẽ gật đầu một cái.

Cát Tường bị nhốt trong phòng mình, ở ngoài cửa có hai tiểu nhị canh gác.

Nàng cũng không để ý tới điều đó, ôm hai chân ngồi trên giường, cằm đặt trên gối, tinh thần hoảng hốt, nàng đang nghĩ, Lý Ngư ca ca bị đập đầu sưng to như vậy, sẽ không khiến hắn bị ngu chứ? Người ta là thần tiên rồi, nếu đầu óc bị đụng đến hỏng thì đúng là do nàng tạo nhiều nghiệt nha.

Nghĩ tới chỗ đó, Cát Tường không kìm nổi rơi nước mắt. Lúc này Hà Tiểu Kính đi tới, Kinh Duyên mang theo một khay thức ăn theo sau, cùng nhau vào phòng.

Kinh Duyên để khay đổ ăn trên bàn, liếc mắt nhìn Cát Tường, vẻ mặt thông cảm thở dài nói:

- Cát Tường cô nương, Bàng mụ mụ đang tức giận, cấm túc ngươi trong phòng không được đi ra ngoài. Bữa tối, ngươi dùng ở trong phòng đi.

Cát Tường từ từ ngẩng đầu lên, thở dài nói:

- Đa tạ Kinh đại ca.

Nàng nhẹ nhàng di chuyển đến bên giường, đi giầy, Kinh Duyên liền mở khay thức ăn, hai phần thức ăn chay phối mầu vô cùng đẹp mắt, nhìn đã thèm đến nhỏ dãi, một bát cơm tẻ, còn có một hộp súp cốt xương. Cát Tường xưa nay cũng chỉ là ăn cơm với súp, vừa nhìn thấy cơm cùng đồ ăn ngon như vậy thì ngẩn ra, trong lòng liền cảm thấy khả nghi.

Hà Tiểu Kính đứng ở một bên, ngón tay vô thức nắm chặt lại, tâm tình cực kỳ căng thẳng.

Trong thức ăn này đương nhiên là có mê dược, mặc dù Hà Tiểu Kính chỉ là một thất phu trên phố nhưng lại rất nặng tình, y đã đáp ứng với Lý Ngư sẽ thay hắn quan tâm tới Cát Tường, y không muốn nuốt lời. Nhưng y cũng cần phải nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà, bát cơm trong Trương Phi Cư y không thể đánh mất, muốn giữ được việc đành phải có một chút tâm cơ.

Bàng mụ mụ chỉ bảo bọn họ cho thuốc vào thức ăn của Cát Tường, Hà Tiểu Kính liền cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, dùng cái bất thường này để nhắc nhở Cát Tường, một khi Cát Tường cảnh giác sẽ không ăn, Bàng mụ mụ có hỏi tới y cũng có thể ứng phó là mình tự cho là thông minh nên mới thành ra như vậy, có thể qua loa tắc trách cho qua, đây cũng là một loại trí tuệ đấu tranh của người dân ăn nhờ ở đậu bình thường.

Lúc này Hà quyền sư thật sự rất sợ Cát Tường không phát hiện ra sự bất thường trong đó mà ăn những đồ ăn này. May mắn là Cát Tường đủ thông minh, nàng vừa mới đắc tội Nhậm Thái Thú, làm cho Bàng mụ mụ nổi giận, đâu có thể nào còn có lòng tốt chuẩn bị cho nàng nhiều thức ăn ngon như vậy?

Cát Tường ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Hà Tiểu Kính và Kinh Duyên, lắc đầu nói:

- Đa tạ hai vị đại ca, ta không đói bụng.

Nói xong liền đậy nắp khay cơm lại, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Kinh Duyên vội la lên:

- Bận rộn cả ngày rồi, làm sao có thể không đói bụng, cô nương mau chóng dùng cơm đi, để chúng ta trở về phụng mệnh của Bàng ma ma…

Vừa nói xong, Kinh Duyên liền biết mình lỡ lời, không khỏi cười gượng.

Cát Tường nghe hắn nói vậy liền biết đồ ăn này là do Bàng mụ mụ dặn dò đưa tới, nàng làm vũ nương ở Trương Phi Cư cũng được một thời gian rồi, đối với những thủ đoạn giấu tay này làm sao có thể không biết gì, trong lòng thấy lạnh run, cúi đầu kiên quyết nói:

- Ta không đói bụng! Không ăn!

Kinh Duyên nóng nảy, nhìn Hà Tiểu Kính, trong những hộ vệ ở hộ viện thì Hà Tiểu Kính là người có võ công cao nhất, đương nhiên trở thành lãnh đạo của những hộ vệ này. Hà Tiểu Kính cười cười nói:

- Thôi đi. Nếu Cát Tường cô nương không đói bụng, ta và ngươi cứ quay về bẩm báo tình hình thực tế là được. Đi thôi!

Nói xong xoay người đi ra ngoài, Kinh Duyên bất đắc dĩ cũng vội vàng cầm hộp đồ ăn đi theo sau.

- Đúng là đồ bỏ đi, chút chuyện này làm cũng không xong!

Ngoài cửa truyền ra tiếng giận dữ của Bàng mụ mụ, mụ ta một tay nhét khăn vào thắt lưng, trợn đôi mắt hung ác, cười lạnh liên tục đi tới đi lui.

- Tiểu tiện nhân, ngươi đúng là xảo quyệt!

Mụ cười lạnh, thuận tay túm lấy hộp đồ ăn trong tay Kinh Duyên, đi đến Trang Đài, trầm giọng nói:

- Ăn nó đi!

Cát Tường lui lại một bước, nhìn hộp đồ ăn nói:

- Bên trong có thuốc, ta không ăn!

Bàng mụ mụ ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Lão nương cũng không muốn bỏ thuốc, nếu như ngươi hết mình cung phụng, cẩn thận hầu hạ cho Thái thú lão gia được vui thú. Nhưng ngươi lại là một tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng hại cho lão nương phải lo lắng, con mèo hoang ngươi cào rách mặt của đại lão gia, gây rắc rối tai họa cho Trương Phi Cư ta. Mau uống súp vào, đến lúc đó nhắm hai mắt lại, nhẫn nhịn một chút rồi cũng sẽ qua, có gì quá mức đâu?

Cát Tường nghe thấy mụ có ý muốn hạ mê dược nàng, tặng mình cho Nhậm Thái Thú thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng lui ra phía sau hai bước nói:

- Ta không uống! Ta thà chết cũng không uống…

Bàng mụ mụ vốn nuốt giận trong lòng, nhưng nhìn bộ dạng của Cát Tường như vậy nhất thời không kìm nổi tức giận mà nhào lên, túm tóc của nnagf, hung tợn tát một cái khiến cho khóe miệng nàng rỉ máu tươi.

Mụ tím tóc của Cát Tường, kéo về trước mặt mình, vẻ dữ tợn nói:

- Tiểu tiện nhân, nếu ngươi muốn sống thì chỉ có thể để cho nam nhân bò lên! Có biết hay không? Cái này là số mệnh của ngươi, ngươi phải chấp nhận số mệnh!

Bàng mụ mụ đẩy mạnh, Cát Tường lui lại hai bước, cong gối đụng vào giường, rồi ngã ra giường. Nàng đột nhiên nghĩ tới giỏ đựng đồ thêu thùa may vá có cái kéo ở bên giường bèn lăn một vòng đứng lên lấy cây kéo trong đó, siết kéo trong tay.

Bàng mụ mụ giật mình lui lại hai bước, trốn phía sau Hà Tiểu Kính và Kinh Duyên, nói:

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Cát Tường khóe miệng chảy máu, trừng mắt nhìn mụ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nếu đây chính là số mệnh của ta! Từ hôm nay trở đi, ta không chấp nhận số mệnh!

Nàng chậm ra giơ cây kéo lên cao nói:

- Bởi vì ta không muốn huynh ấy khinh thường ta!

Nàng hướng cây kéo sắc bén nhằm vào mặt của mình, cười thảm thiết, tay giơ lên cao, một ánh sáng bạc tàn nhẫn vạch xuống hai má nàng.

Bình Luận (0)
Comment