Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 72 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 72: Chấp nhận!

- Ngươi muốn sống sót, phải để cho nam nhân bò lên!

- Cho dù đây là số mệnh của ta, ta cũng không chấp nhận số mệnh. Đơn giản là ta không muốn để huynh ấy khinh thường!

Một hỏi, một trả lời.

Cát Tường trả lời Bàng ma ma rất khí phách, giọng nói trong trẻo nhưng mơ hồ như có kim thạch. Nói xong nàng liền đưa kéo nhắm vào khuôn mặt mình, nếu bọn quyền quý kia nhắm tới vẻ bề ngoài của nàng thì nàng sẽ phá hủy nó. Vẻ bề ngoài xấu, linh hồn cao thượng, nàng vẫn như trước kia, ưỡn ngực lên mà sống tốt.

May mắn là Hà Tiểu Kính đứng trước mặt nàng, cũng may là Hà Tiểu Kính chịu sự nhờ vả của Lý Ngư, hết lòng vì người khác, vẫn chú ý tới tình trạng của nàng.

Cát Tường đâm kéo về khuôn mặt mình, Hà Tiểu Kính mau tay mau mắt, y đưa tay phải ra, khi kéo nhọn chỉ còn cách da thịt nàng một chút xíu thì liền bị Hà Tiểu Kính nắm lấy.

Hà Tiểu Kính sợ toát mồ hôi lạnh, Bàng ma ma cũng hoảng sợ, khi Hà Tiểu Kính bắt được cổ tay của Cát Tường mụ mới thở phào nhẹ nhõm, khen:

- Không hổ là đệ nhất thần quyền Lợi Châu, thật không tệ!

Mụ chen vào giữa Hà Tiểu Kính và Kinh Duyên, nhìn Cát Tường, tức giận nói:

- Được lắm! Ngươi được lắm! Muốn tự hủy dung nhan? Ha ha ha…

Sau đó ngửa lên mặt cười to, đột nhiên ngưng cười sắc mặt trầm xuống, giơ tay nắm cằm của Cát Tường, trừng mắt với Cát Tường, vẻ mặt vô cùng âm độc.

Mụ xót xa bùi ngùi nói:

- Lão nương sẽ thỏa mãn cho ngươi, khi Thái thú lão gia chơi đủ rồi lão nương sẽ đích thân họa trên khuôn mặt như hoa của ngươi, đưa ngươi giam vào trong hậu viện quanh năm không thấy ánh mặt trời kia, để mặc đám lưu manh, ăn mày, thậm chí là chó hoang chà dạp, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã không ngoan ngoãn nghe theo ta!

Nói xong mụ quay sang Kinh Duyên nói:

- Đưa súp tới đây, cho ả uống hết!

- Không! Không… không…

Cát Tường kinh hãi tột độ, liều mạng dãy giụa, tay đã bị Hà Tiểu Kính giữ, cằm cũng bị Bàng ma ma giữ chặt, không thể giãy ra được. Kinh Duyên lấy ra bát súp cốt xương đã thả mê dược, giữ lấy một cánh tay khác của Cát Tường, để đổ vào mồm nàng.

Cát Tường kinh hãi, hai hàng nước mắt tuyệt vọng chảy ra, Bàng ma ma vẫn giữ lấy cằm nàng, đề phòng nàng cắn lưỡi tự sát, nhìn ra ngoài cửa gọi:

- Ngươi đâu! Trói chặt nó cho ta. Lão nương muốn đích thân đưa nó tới phủ Thái thú.

Cẩu Đầu Nhi chạy tới Trương Phi Cư, nhưng khi nhìn thấy quan sai bộ khoái tuần tra trái phải, nghiêm mật đến mức một con ruồi cũng không lọt vào được. Những khách uống rượu đi tới đều bị những bộ khoái này đuổi đi một cách thô bạo, Cẩu Đầu Nhi không dám tiến lên. Gã sờ sờ sau gáy, nghĩ đã có người của quan phủ canh giữ ở dây, mình nên trở về bẩm báo Lý Ngư. Dù sao có quan sai ở đây mình cũng không làm được gì, thế nhưng gã vừa mới cất bước, trong lòng lại nghĩ thế nào lại ngừng lại.

Lúc này Lý Ngư đang phát đạt, Cẩu Đầu Nhi đi theo bên cạnh hắn ăn uống miễn phí, lại thỉnh thoảng sắp xếp một số chuyện, lại tận khả năng kiếm chút lợi cho người nhà mình, xác thực là một con buôn. Thế nhưng ăn của người ta, người ta đang nhờ vả, làm chuyện không tận tâm gã lại cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.

Lý Ngư rất coi trọng Cát Tường, gã đều hiểu rõ. Tình cảnh của Cát Tường lúc này cũng thật sự khiến người khác lo lắng. Nếu cứ trở về như vậy, lấy cớ vì có quan sai, Lý Ngư cũng không nói được gì, nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy không yên tâm thoải mái.

Nghĩ vậy, gã nghiêm mặt lại, cúi đầu khom lưng cười rộ lên nói:

- Ơ! Tề gia, Tề gia ngài vất vả rồi, tiểu nhân…

Công sai họ Tề kia chán ghét vung tay lên nói:

- Cút!

Cẩu Đầu Nhi cũng không giận, nhe răng cười nói:

- Tiểu nhân nào có tiền tới Trương Phi Cư tiêu dao khoái hoạt, không phải là khách, không phải là khách, là ta vào tìm người.

Công sai họ Tề càng không thể kiên nhẫn được nữa, cầm đao nhìn gã nói:

- Lão gia đã nói, bất cứ kẻ nào cũng không được vào Trương Phi Cư nửa bước, ngươi có cút đi không? Nếu ngươi dám tiến lên phía trước thì một đao này sẽ chém đứt chân của ngươi.

Cẩu Đầu Nhi liên tục nói:

- Đừng đừng đừng, ta cút! Ta cút!

Gã chạy ra vài bước, phun nước miếng, chửi thầm:

- Hừ! Chó cậy nhà, gà cậy chuồng! Đổi lại là bố khi mặc bộ da hổ kia vào, bố còn uy phong hơn ngươi!

Mắng xong gã cũng không chịu đi, sờ cằm suy nghĩ một lát liền đi về phía hậu viện của Trương Phi Cư. Gã mò theo đầu tường mà đi, chỉ cần nghe được tình hình của Cát Tường cũng coi như có giao phó với Lý Ngư. Đây vốn là một ngõ cụt, lại quá hẹp, chỉ là mở ra để ngăn khoảng cách với nhà khác nên không có người ra vào, bên trong nhiều bụi và cỏ dại, lại có dấu vết của phân nước tiểu nữa. Cẩu Đầu Nhi cũng không ngại bẩn, chỉ vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Chỗ này Cẩu Đầu Nhi lúc còn bé thường chơi trốn tìm, khi đó gã không với tới được bức tường đó, lúc này nhìn lên, chiều cao trượng tám, không thể bám lên được cũng không thể trèo lên được.

Cẩu Đầu Nhi đang cấp bách thì ở đầu tường đột nhiên xuất hiện bóng người, hai người nhìn thấy đối phương lập tức giật mình, thực không ngờ ở trong này lại đụng phải người khác.

Người trèo lên tường chính là quyền sư Hà Tiểu Kính, ở trước mặt Bàng ma ma, cân nhắc tới bát cơm nhà mình nên Hà Tiểu Kính không dám kháng mệnh, khi tiểu nhị trói Cát Tường lại áp tải vào xe bò, Hà Tiểu Kính lấy cớ không có nhiệm vụ áp giải tới phủ Thái Thú mà ở lại trong điếm. Y vất vả lắm mới tìm được cơ hội thoát khỏi vài hộ vệ bên cạnh, định nhảy tường ra ngoài tới nhà Lý Ngư báo tin. Theo như y phỏng đoán, cố gắng chạy nhanh rồi mau chóng trở về, việc này thần không biết quỷ không hay, như thế vừa không phụ Lý Ngư, lại có câu trả lời với cha mẹ thê nhi đang gào khóc đòi ăn ở nhà.

Không ngờ y vừa vịn đầu tường leo ra liền gặp phải một người đang ngước lên, nhíu mặt nhíu mày nhìn y. Hai người vừa đối mắt, đồng thời nhận ra đối phương. Cầu Đầu Nhi kinh ngạc nói:

- Hà sư phụ?

Hà Tiểu Kính cũng nhận ra Cẩu Đầu Nhi, lần trước đi qua nhà Lý Ngư, biết người này là người của Lý Ngư, bèn mừng rỡ nói:

- Cẩu Đầu Nhi?

Cẩu Đầu Nhi không kìm được vui mừng nói:

- Sao Hà sư phụ lại trèo ra đây? Là gặp tình lang à? Ngươi yên tâm, ngươi yên tâm, tiểu nhân miệng rất kín, cho dù miệng không kín thì cũng sợ quả đấm của ngươi, tuyệt nhiên không dám lộ ra ngoài. Hà sư phụ cứ việc yên tâm! Khụ! Tiểu nhân có chuyện muốn hỏi thăm Hà sư phụ…

Cẩu Đầu Nhi tự cho mình là thông minh, đầu tiên là âm thầm uy hiếp Hà Tiểu Kính một trận, sau đó lập tức yêu cầu hồi báo, muốn hỏi thăm tin tức của Cát Tường. Hà Tiểu Kính đâu có thời gian rảnh rỗi nghe gã nói lời vô nghĩa, nếu chẳng may có người đi ngang qua nhìn thấy thì làm sao?

Hà Tiểu Kính lập tức cắt ngang lời nói của Cẩu Đầu Nhi nói:

- Ngươi câm miệng, muốn thả rắm thì thả đi, lão tử đánh ngươi rơi hàm răng bây giờ!

Cẩu Đầu Nhi sợ sệt rụt cổ lại, lập tức ngậm chặt miệng.

Hà Tiểu Kính vội vàng nói:

- Ngươi là người của Tiểu thần tiên đúng không? Nhanh đi bẩm báo tiểu thần tiên, nói Bàng ma ma đã hạ mê dược cho Cát Tường cô nương, trói lên xe áp giải tới Phủ Thái Thú rồi. Mau chóng nghĩ biện pháp cứu viện, nếu muộn… chỉ e là…

Cẩu Đầu Nhi biến sắc nói:

- Mả mẹ nói, chị dâu thần tiên cũng bị chó cắn?

Gã cũng không nói thêm gì với Hà Tiểu Kính nữa, nhanh chân chạy ra ngoài. Trong ngõ có dấu vết phân và nước tiểu, khi chui vào gã còn biết né qua, lúc này bị giẫm vào hai bãi phân chó cũng không rảnh để để ý tới.

Trương Phi Cư cấm người chạy vào là do Nhậm Oán cố ý đập phá chuyện làm ăn của điếm để trả thù riêng. Nếu có người chạy ra ngoài đương nhiên là không ngăn được, nếu không chẳng phải nói ngay cả cơ hội để hối lộ vàng bạc khơi thông quan hệ Trương Phi Cư cũng không có?

Bọn bộ khoái cứ làm đúng như quy tắc ngầm cho nên khi gặp Bàng ma ma cùng một chiếc xe bò đi ra cũng không ngăn trở, thu mấy xu đồng tiền lớn liền cười hì hi cho bà ta rời khỏi.

Bọn bộ khoái lấy tiền chia nhau, quan sai họ Tề được phân một phần của y liền cho tiền vào trong ngực, xoay người chậm rãi đi thì nhìn thấy từ xa có một bóng người chạy như điên. Tề bộ khoái định thần nhìn lại thì chính là cái tên Cẩu Đầu Nhi kia. Y không khỏi ngẩn ra, tự nhủ:

- Cái tên cẩu nô tài này, làm sao như là gặp quỷ vậy?

Cẩu Đầu Nhi không nghe thấy những lời này của Tề bộ khoái, dưới ánh trời chiều, gã giống như một con chó hoang được cởi xích, cuốn bụi mà chạy…

Bình Luận (0)
Comment