Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 73 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 73: Phát động chiến tranh nhân dân

Hai chân của Cẩu Đầu Nhi chạy giống như hai cái bánh xe, khó khăn lắm mới chạy vào đến cửa ngõ nhà Lý Ngư thì đúng lúc đó Trần Phi Dương từ bên trong đi ra.

Lý Ngư hiểu rõ Cẩu Đầu Nhi làm việc không đáng tin cậy nên khi Trần Phi Dương đi mời lang trung trở về lập tức phái y tới Trương Phi Cư tìm hiểu tin tức. Trần Phi Dương vừa ra khỏi ngõ liền bị Cẩu Đầu Nhi đụng phải, Trần Phi Dương mắng:

- Cẩu Đầu Nhi không có mắt, vội vã về để chịu tang à?

Cẩu Đầu Nhi thở hổn hển đáp:

- Còn cấp bách hơn cả về chịu tang, chuyện lớn rồi! Chuyện lớn rồi!

Gã trả lời nhưng chân cũng không ngừng lại mà giống như một cơn gió vọt vào trong ngõ, chân vấp phải một tảng đá dưới đất lại bị ngã một lần nữa nhưng gã một khắc cũng không dám ngừng, bước đi lảo đảo về phía trước, khi ổn định lại thân mình lại lập tức bước nhanh hơn.

Lý Ngư chỉ bị đụng thương cái gáy, chỉ cần thoa chút thuốc ngoài da, uống thuốc lưu thông máu là được, cũng không để lại di chứng nguy hiểm gì cho nên lão lang trung khám và chữa bệnh vô cùng dễ dàng. Đợi ông ta nhìn, nghe, hỏi, sờ một hồi, biết Lý Ngư vẫn chưa bị thương tới đầu óc lấy thuốc ở trong hòm thuốc ra giải thích cách dùng cho Phan đại nương.

Phan đại nương thanh toán tiền khám chữa bệnh, đa tạ rồi tiễn lang trung đi ra ngoài, hai người đang đứng ở cửa sân nói chuyện, Cẩu Đầu Nhi giống như một cơn gió xen vào giữa hai người, vèo một cái chạy vào phòng, hét lớn:

- Tiểu thần tiên, chị dâu không xong rồi!

Phan đại nương không nghe rõ Cẩu Đầu Nhi nói mấy thứ gì, mắng:

- Tiểu tử này, lỗ mãng không ra thể thống gì.

Bà vừa dứt lời thì Trần Phi Dương cũng vèo một cái xen vào giữa hai người đi vào, đi đến cửa phòng hét lớn:

- Cẩu Đầu Nhi, mau nói cho rõ ràng!

Lão lang trung này cũng là một vị thầy thuốc tại phường, ông biết Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi từ khi còn là đứa bé cởi truồng, thấy thế không khỏi lắc đầu bật cười nói:

- Hai tiểu tử này, trong bụng không chứa nổi hai lượng dầu, thật ngốc, làm sao so được với Tiểu Ngư nhi nhà bà, thật sự rất có tiền đồ.

Phan thị nghe thấy ông khen ngợi con mình, vui mừng hớn hở. Vừa tiễn ông ta ra ngoài, vừa khiêm tốn nói:

- Đâu có, đâu có, ngài quá khen rồi.

Lão lang trung vác hòm thuốc, vuốt chòm râu bạc, cười ha ha nói:

- Lão phu cũng không phải là khen xuông đâu. Bà xem ba người bọn họ, tuổi tác thì tương đương, Tiểu Phi và Cẩu Đầu Nhi có bộ dạng hấp ta hấp tấp, Tiểu Ngư Nhi lại kiêu ngạo trang trọng cỡ nào, khi nó đứng dậy thở dài rồi từ từ ngồi xuống để ta khám và chữa bệnh, quả thực rất giống dáng vẻ của quý nhân, quả thực giống với bộ dáng của một công tử quyền quý.

Phan nương tử thầm nghĩ:

- Tiểu Ngư Nhi nhà ta từ khi nào mà trang trọng như thế? A! Chớ không phải là do hôm nay bị thương ở đầu nên cử chỉ chậm chạp đấy chứ?

Bà đương nhiên sẽ không hủy đi cái đẹp của con trai mình, chỉ cười cười ứng phó, nghe ông ta khen ngợi con mình đương nhiên là phải vui mừng.

Phan thị tiễn lão lang trung ra đến cửa ngõ, hai người vừa đứng ở bên cửa ngõ nhỏ, lão lang trung cười nói:

- Lão phu ở phường này cả đời, năm nay bảy mươi sáu tuổi, hơn mười tuổi đã được tính là thế hệ trưởng trưởng thành, bây giờ ta đã qua bốn đời người trưởng thành thế nhưng nếu nói đến tiền đồ thì không một cái nào có thể so được với Tiểu Ngư Nhi nhà ngươi. Giơ tay nhấc chân, uy nghi tự trọng, vừa nhìn đã biết là một đại nhân vật có tiền đồ.

Lão lang trung vừa dứt lời thì thấy Lý Ngư chạy từ ngõ ra giống như bị hỏa thiêu ở mông vậy.

Trong tay Lý Ngư cầm một cây then cài cửa, bởi vì cái gáy bị đụng sưng lên nên khi dùng sức chạy đau đớn không chịu nổi, trong lúc nhất thời không thể tìm kiếm được cái “mạt ngạch” để đeo giống như nhà giàu có cho nên mới dùng tạm tạp dề vải hoa màu xanh thắt ở trên đầu.

Lý Ngư cầm then cửa, trên đầu lại buộc tạp dề, khi chạy tạp dề bay lên trong không trung, hình dáng này thật sự khiến cho người ta buồn cười. Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi lại cầm lấy một con dao làm bếp, theo sát sau lưng Lý Ngư, ba người giống như là ba cơn gió lốc, chạy đi không coi ai ra gì.

Lão lang trung vừa khen Lý Ngư kiêu ngạo tự trọng và Phan đại nương vừa mặt mày hớn hở đều cứng họng. Hai người ngơ ngác nhìn ba người cuốn bụi mà đi. Lúc này Phan đại nương mới kịp phản ứng, vội vàng cáo từ với lão lang trung, cao giọng gọi Lý Ngư rồi vội vàng đuổi theo.

Lý Ngư giơ then cửa chạy ở đầu đường, Trần Phi Dương thở hồng hộc theo sau, kêu:

- Tiểu thần tiên, chỉ có ba người chúng ta muốn xống vào phủ thái thú cứu người sao? Sợ… sợ là chúng ta vừa đến cửa chính đã không thể vào được.

Lúc này, vài binh lính đang đi tuần phố cầm thương đi tới, nhìn thấy có người ra sức chạy, nhất thời cảnh giác cầm thương bao vây. Những người này đều tham dự hành động bắt thích khách khi Hoa Cô bị ám sát, nhận ra Lý Ngư, nhìn lên cái đầu buộc tạp dề cùng then cửa trong tay hắn, thiếu niên tạo hình kỳ lại chính là tiểu thần tiên khách quý của đại đô đốc, không khỏi choáng váng.

Một Chấp kích trưởng cao giọng gọi:

- Tiểu thần tiên, làm sao lại chạy như điên trên phố thế?

Mặc dù trong lòng Lý Ngư nóng như lửa đốt nhưng khi nghe Trần Phi Dương nói cũng tỉnh táo lại, chỉ kích động thôi không đủ, chỉ ba người mình tiến lên e là cửa chính của phủ thái thú còn không vào được, lúc này nghe Chấp kích trưởng này hỏi, trong lòng chợt có tính toán, vội vàng trả lời:

- Lý mỗ biết chỗ bọn thích khách ám sát Đại đô đốc đang ở đâu, mau đi theo ta!

Nói xong hắn giống như một cơn gió vọt qua bọn họ. Tên Chấp kích trưởng kia ngẩn người, lập tức dẫn theo người theo sát phía sau, còn đưa tiêu đeo ở cổ lên môi ngậm, ra sức thổi lên, kêu gọi chiến hữu phân tán khắp nơi trong thành đi lùng bắt thích khách.

Chưa đến một giây sau, đi theo sau Lý Ngư đã có ba đội quan binh, ba đội quan binh vừa chạy vừa thổi tiêu để tiếp đón đồng bọn, lại có càng nhiều quan binh nghe hỏi đều chạy tới bên này.

Ở phía trước là một Bất Lương Soái phụng mệnh hiệp trợ quan phủ tập nã hung thủ, mang theo mười mấy người cầm thương đi tuần tra mà không hiệu quả, đang đi tuần đến đầu đường thì nhìn thấy Tiểu thần tiên đang chạy như bay đi trước, theo sau là quan binh hùng dũng, uy thế kinh người, không khỏi ngây người.

Lúc này không cần Lý Ngư mở miệng, Trần Phi Dương lớn tiếng nói:

- Tiểu thần tiên tính toán đã biết thích khách đang ở đâu, mau đi bắt người!

Nói xong lập tức chạy theo Lý Ngư.

Chấp kích trưởng kia quát Bất Lương Soái:

- Mau mau đuổi theo bắt thích khách ám sát Đại đô đốc, sẽ không thiếu phần công lao của ngươi.

Bất Lương Soái giống như người trong mộng mới tỉnh, xắn tay áo hô to:

- Đuổi theo, bắt người.

Đại đội của Bất Lương Soái lập tức chạy theo sau quan binh, phía xa lại thấy một bộ khoái dẫn đầu mười mấy người dưới trướng đang lùng bắt thích khách ở một cửa hàng, bị Bất Lương Soái và Chấp kích trưởng thét to, nhất thời cũng vội vội vàng vàng đi theo phía sau.

Kỳ thực bình thường dân chúng sinh hoạt vô cùng đơn điệu, bây giờ nhìn thấy Bộ khoái, Bất Lương nhân, quan binh nườm nượp trên đường, trùng trùng điệp điệp, đi trước còn có Tiểu Thần Tiên Lý Ngư huyền thoại của Lợi Châu, dân chúng Lợi Châu đang nhàm chán đóng cửa trong nhà cũng ra xem náo nhiệt.

Đội ngũ cùng với Lý Ngư giống như đoàn tuyết lăn, càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi chạy tới phủ Thái Thú thì giống như một dòng lũ lớn càng sôi trào mãnh liệt.

Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi chưa từng được nhiều người chú ý như vậy, tuy những người này đều nhìn về phía Lý Ngư nhưng ở trong lòng họ, cảm giác như một khắc vinh quang nhất cuộc đời, giống như hít thuốc lắc vậy, ngay cả Cẩu Đầu Nhi dường như không còn khí lực để chạy cũng cảm thấy người nhẹ như bẫng.

Bàng ma ma cho Cát Tường uống mê dược, trói lên xe, trong miệng còn nhét vải, tự mình áp tải tới phủ Thái Thú.

Kỳ thực nếu có thể thì Bàng ma ma cũng không tiếc cho Cát Tường một liều thuốc xuân dược. Thế nhưng xuân dược có thể có tác dụng tráng dương với nam nhân, nhưng đối với nữ nhân, dược tính mạnh đến mức thần trí mê muội chỉ là một truyền thuyết.

Ít nhất vào thời đại này không ai sử dụng loại thuốc này, các quan lại ăn no lại nghĩ tới dâm dực, nếu muốn bản thân vui vẻ cũng chẳng tiếc tiền để khiến nữ nhân thỏa mãn dục vọng của mình, với quyền lực vào phú quý của họ, muốn có được nữ nhân còn dễ hơn gấp trăm lần so với dược tráng dương bổ thể.

Lúc này Bàng ma ma cũng chỉ có thể cho Cát Tường một chút mê dược để cho thân thể không có sức, thần trí hoảng loạn mà thôi. Tới phủ Thái thú, dược tính cũng bắt đầu phát huy tác dụng, Cát Tường không có sức giãy dụa, cứ mặc cho Bàng ma ma kéo vào phủ Thái thú.

Nhậm Oán cao lớn béo múp, cái mông to giống như một bộ thớt lớn, mũi đao kia đâm trúng không tổn thương tới xương, bây giờ đắp ít thuốc, dùng nước sôi luộc qua vải băng bó, vì vòng mông quá to nên phải dùng hai tấm vải bố mới đủ.

Lúc này Nhậm Oán đang ngồi dựa trên giường Hồ suy nghĩ làm sao lợi dụng sự từ chối của Võ Sĩ Hoạch để có thể gièm pha trước mặt Kinh Vương, phá hoại quan hệ giữa hai bên, lại nghe quản gia tới bẩm bảo, Bàng ma ma đã đưa Cát Tường vào phủ.

Nhậm Oán nghe xong vội vứt chuyện của Võ Sĩ Hoạch sang một bên, cười quái dị nói:

- Đưa vào trong phòng khách.

Phòng khách xưa nay là nơi khách bàn chuyện tư mật quan trọng, cũng là nơi người nhà gặp mặt hàng ngày, bên trong có giường Hồ cũng có thể dùng làm nơi nghỉ ngơi. Trên mông Nhậm Oán có thương tích, lại không muốn làm phiền đến người nhà nên mới nghĩ muốn “dùng hình” Cát Tường ở trong phòng khách.

Lão ta liếc mắt nhìn bốn nha hoàn trong phòng khách, chỉ vào hai người khỏe mạnh trong đó nói:

- Hai ngươi ở lại, những người khác lui ra!

Trừ hai nha hoàn mà lão ta chỉ định, những người khác vội lui ra ngoài.

Ở thời cổ khi lão gia quyền quý sinh hoạt vợ chồng thường sai khiến nha đầu hầu hạ ở bên cạnh. Khát nước thì đưa chén nước, mệt mỏi thì đẩy cái mông, cần vệ sinh thì lau chùi... v.. v. Tuy người cổ coi trọng tư mật hơn người hiện đại, đặc biệt là chuyện khuê phòng thế nhưng loại nha đầu sai khiến này trong mắt họ chỉ giống như là vật sai mà thôi, không đối xử bình đằng như người, nên cũng không kiêng kị.

Hiện giờ mông Nhậm Oán có thương tích nên muốn để lại hai người khỏe một chút hầu hạ lão đùa bỡn với Cát Tường. Kỳ thực mặc dù Nhậm Thái Thú vẫn thường giả bộ thanh cao khi bà vợ hung hãn ở nhà tuy vẫn thỉnh thoảng lén lút ăn vụng đấy, nhưng cũng không đến mức háo sắc như vậy. Nhưng Cát Tường thì khác, lão bị Võ Sĩ Hoạch cự tuyệt, lại bị Cát Tường đá vào mặt, thẹn quá hóa giận. Lão muốn giải phóng không chỉ cps hỏa dục mà còn là không cam lòng khuất phục.

Bàng ma ma dẫn theo người đưa Cát Tường vào trong phòng khách, Nhậm Oán nhìn nàng giãy dụa đến mức tóc tai loạn xạ, lúc này hai mắt mơ màng như đang khép hờ, xinh đẹp vô cùng. Khuôn mặt vì kinh sợ mà ửng đỏ, giống như một đóa hoa đào trong mưa, tà niệm tức thì dâng lên cao.

Bàng ma ma xoa xoa tay đứng bên cạnh, suy nghĩ xem nên mở miệng nói thế nào để lão ta thu hồi lệnh phong tỏa “Trương Phi Cư”, Nhậm Oán sớm biết suy nghĩ trong lòng mụ nên nói:

- Các ngươi ra ngoài phòng chờ, lão gia ta cao hứng đương nhiên sẽ không làm khó Trương Phi Cư.

Bàng ma ma mừng rỡ, vội vàng nói:

- Dạ dạ dạ.

Nói rồi cùng người của mình lui ra ngoài.

Nhậm Oán đưa chén trà lên nói:

- Đóng cửa lại!

Bàng ma ma cười nói:

- Thái thú lão gia chơi vui vẻ!

Nói rồi vội vàng đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài chờ.

Nhậm Oán cười lạnh đứng lên, thấy Cát Tường bị trói, trong miệng còn bị nhét một miếng vải, liền nhìn hai nha hoàn phân phó:

- Cởi trói cho nàng ta, cởi áo ra!

Bình Luận (0)
Comment