Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 78 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 078: Lục soát ‘Trương Phi Cư

Võ Sĩ Hoạch cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, dẫn theo đám quan binh, Bất Lương Nhân và Bộ Khoái hợp thành một đại quân hỗn tạp phía sau còn có vô số bách tính xem náo nhiệt, hùng hổ tiến thẳng đến “Trương Phi Cư”.

Lúc này những chiếc đèn lồng đã được thắp lên, dân chúng cũng đều đã nghỉ làm, cũng đã dùng cơm tối. Một nhóm người ngựa thanh thế to lớn khắp các đường phố như vậy, liền gây ra sự hiếu kỳ cho dân chúng. Có người không hiểu chuyện vừa hỏi, Bất Lương Nhân và Bộ Khoái trong đội ngũ, bao gồm dân chúng náo nhiệt phía sau đều là người bản địa đều có người quen biết nói cho bọn họ nghe, cùng một lúc có thêm nhiều người hơn gia nhập vào hàng ngũ người xem.

Một đội lớn người ngựa nhanh chóng đến “Trương Phi Cư”, bọn Bộ Khoái thủ ngoài ‘Trương Phi Cư” vừa nhìn thấy trận thế này thì sợ hãi, cả đám kinh hãi không dám nói lời nào, lập tức tên dẫn đầu đám Bộ Khoái đi theo Võ Sĩ Hoạch xông lên phía trước giải thích tình hình với bọn chúng.

Võ Sĩ Hoạch xuống ngựa, đỡ bảo kiếm đi trước, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng với đám thân binh bao vây chặt chẽ, giống như một đám sao bọc quanh ánh trăng, ngay cả Tiểu thần tiên Lý Ngư cũng bị lờ đi, bị một đám Bất Lương Nhân kẹp ở giữa, bất hiển sơn bất lộ thủy.

Võ Sĩ Hoạch nhìn thoáng qua cánh cửa đóng kín, trầm giọng nói:

- Mở cửa!

Một đội giáo vội vàng tiến lên phía trước, ra sức đá một cước trên cửa, quát to:

- Mở…

“Oang” một tiếng, cửa lớn mở ra, một tên hán tử “ui da” một tiếng, ngã lăn một vòng như hồ lô.

Hóa ra phía bên ngoài đông như kiến cỏ, tiếng người ồn ào, bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, mở hé cánh cửa ra, qua khe hở nhỏ nhìn ra ngoài, không đề phòng bị đám quan quân lỗ mãng đá một cước trên cửa, cửa chính mở ra, làm cho gã mặt mày nở hoa, ngã nhào ra ngoài.

Võ Sĩ Hoạch hừ lạnh một tiếng, tay vịn bảo kiếm, uy phong lẫm lẫm, trầm giọng quát to:

- Lục soát cho ta!

Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường, Võ đại tướng quân bình thường sẽ không lỗ mãng xông vào “hắc điếm” này, đây lại không phải là chiến trường hai quân, chẳng may người có âm mưu thì không đáng, dựa theo lời nói của Tiểu thần tiên, trong hắc điếm này không cho phép có yêu ma.

Võ đại tướng quân lệnh một tiếng, đám quân sĩ, Bộ Khoái, Bất Lương Nhân cùng lúc xông vào, có bao nhiêu người với mục đích nhân cơ hội này để kiếm chác cũng không biết được, tóm lại người người hướng về phía trước, không hề sợ chết.

Lý Ngư nhân lúc trống trải thong thả đến bên cạnh người Võ Sĩ Hoạch. Võ Sĩ Hoạch hơi cau mày, thấp giọng nói:

- Tiểu thần tiên, tính toán của ngươi, không sai chứ.

Lý Ngư mỉm cười, nói:

- Nếu như không chính xác, Đô Đốc cứ hỏi tội tại hạ, tuyệt đối không làm khó Đại Đô Đốc.

Võ Sĩ Hoạch nóng bừng mặt, nói:

- Ôi! Nói chuyện gì vậy, Bản Đốc há sẽ làm khó ngươi ư? Chỉ là, gây ra trận chiến lớn như vậy, nếu như không thu hoạch được gì, khó tránh khỏi khó coi!

Lý Ngư quả quyết nói:

- Đại Đô Đốc cứ việc yên tâm! Không cần nhiều thời gian, ắt có chứng cứ trình lên!

Hắn đương nhiên rất quả quyết, có đầu lĩnh bảo tiêu Trương Phi cư" làm nội ứng cho hắn, nếu như lục soát không ra chứng cứ mới thật sự là có ma quỷ.

Kế hoạch của Lý Ngư và Hà Tiểu Kính chính là làm cho “Trương Phi Cư” đổ nát hoàn toàn! Một khi “Trương Phi Cư” sụp đổ, nếu muốn khôi phục lại còn khó hơn lên trời, nhưng nếu như Tiểu thần tiên Lý Ngư tự tay bắt được đồng đảng thích khách mở miệng thì dễ như trở bàn tay, thậm chí muốn “Trương Phi Cư” đổi chủ, cũng dễ như trở bàn tay.

Đây cũng chính là dự tính của Lý Ngư muốn tặng “đại lễ” cho Hà Tiểu Kính, tặng “Trương Phi Cư” cho y. “Trương Phi Cư” đứng vững ở thành Lợi Châu hơn thập kỉ qua, việc xấu làm cũng đủ rồi, đổi Hà Tiểu Kính làm chủ, dầu gì cũng tốt hơn so với loại người không có giới hạn như Bàng mụ mụ.

Lật tay là mây ngửa tay là mưa, nhìn bộ dạng vô hại đó của Lý Ngư, nhưng hắn lại có năng lực như vậy. Tất nhiên, năng lực này đối với người ở vị trí đó mà nói, là một thanh kiếm hai lưỡi, nhưng Lý Ngư sớm đã có chủ ý bôi mỡ lòng bàn chân để bỏ của chạy lấy người thì cũng không sợ bị rêu rao rồi.

Đương nhiên, cần làm được đến điểm này thì Hà Tiểu Kínhcần phải phối hợp với hắn, trong “Trương Phi Cư” lưu đầy đủ chứng cứ. Đây cũng là nguyên nhân Hà Tiểu Kính chần chừ khi ấy, nhưng Lý Ngư chỉ nói một câu đã đánh tan sự do dự trong lòng y:

- Ta không cần sư phụ gióng trống khua chiêng đi làm. Sau khi ông dựa theo lời ta nói để làm, cũng không cần phải lộ diện. Bất luận ta thành công hay thất bại, ông đều không cần phải ra mặt!

Quan binh Bộ Khoái Bất Lương Nhân xông vào “Trương Phi Cư”, cùng lúc gây ra một trận gà bay chó nhảy. May là hôm nay “Trương Phi Cư” không khai trương, tình hình hỗn loạn vẫn còn đỡ một chút.

Những người này tuy trong lòng muốn nhân cơ hội kiếm chác, nhưng cũng không quên làm chính sự. Rất nhanh, đã có người lục soát thấy những công cụ thực hiện như chu sa, giấy vàng, người giấy, người nộm trong phòng Bàng mụ mụ. Chỉ đáng tiếc đều là nguyên vật liệu, Hà Tiểu Kính cũng muốn vẽ mấy tấm bùa chú, hoặc viết ra tên của Võ Đại Đô Đốc trên mình của người giấy, đè trên một chiếc giầy của Bàng mụ mụ, chỉ đáng tiếc là y không biết chữ, cũng không biết vẽ bùa.

Nhưng những chứng cứ này đã đủ rồi, Võ Sĩ Hoạch nhìn thấy những thứ giấy vàng, chu sa, người nộm trình lên trước mặt, sắc mặt lập tức sầm xuống, lớn tiếng quát:

- Trói tất cả quản sự lớn nhỏ của ‘Trương Phi Cư’ đưa tới đại lao Đô Đốc Phủ, sáng sớm ngày mai đích thân Bản Đốc thẩm vấn!

Lập tức có thân binh xông vào “Trương Phi Cư” truyền đạt tướng lệnh, Lý Ngư chỉ quan tâm một thứ đồ vật, lúc này kiềm chế không được bước lên hỏi binh sĩ trình báo vật chứng yêu nhân kia:

- Trong phòng của Bàng mụ mụ chỉ lục soát được những thứ này sao? Có tìm thấy giấy bán thân của Cát Tường cô nương không?

Khi hắn mới nói nửa câu, tên binh sĩ kia còn có chút chột dã, bởi vì trong phòng Bàng mụ mụ có chút tiền bạc và châu báu, nhưng những thứ này phỏng chừng sẽ vào túi của gã.

Vừa nghe Tiểu thần tiên hỏi giấy bán thân của Cát Tường cô nương, tên binh sĩ kia lập tức thở phào, vội vàng lắc đầu nói:

- Giấy bán thân? Vậy chắc phải là giấy viết rồi? Nhưng phàm những thứ viết trên giấy, tiểu nhân đều đã trình lên Đại Đô Đốc rồi, chưa từng thấy qua giấy bán thân gì cả!

Trong lòng Lý Ngư quýnh lên, vội vàng đẩy giỏ đựng sổ sách ra đất, cầm lấy cây đuốc, lật từng trang sách ra mà xem, vẫn không thấy giấy bán thân của Cát Tường.

Lúc này, trong phủ đột nhiên phát ra âm thanh ồn ào huyên náo, Võ Sĩ Hoạch ấn kiếm quát:

- Xảy ra chuyện gì vậy, có phải có người phản kháng không?

Không chờ binh tướng dưới trướng ông ta vào trong kiểm tra, liền có một tên binh sĩ thở hồng hộc chạy đến, bẩm báo với gã:

- Đại Đô Đốc, Tam chưởng quỹ ‘Trương Phi Cư’ thừa dịp mọi người không chuẩn bị đã đả thương một huynh đệ, trèo tường trốn thoát rồi!

Võ Sĩ Hoạch quát lớn:

- Đuổi theo cho ta! Đồng đảng yêu nhân, một tên cũng không được tha!

Tên sĩ tốt kia trả lời một tiếng, liền dẫn theo một đội quan binh đuổi theo.

Tam chưởng quỹ bỏ chạy rồi?

Tâm trạng Lý Ngư thay đổi, giấy bán thân của Cát Tường, không biết có trên người của Tam chưởng quỷ không?

Tam đương gia của “Trương Phi Cư” họ Dương, tên là Dương Đông Bân, tấm giấy bán thân kia của Cát Tường hoàn toàn là do y bảo quản.

Lần trước khi Lý Ngư chạy đến “Trương Phi Cư” bí mật gặp Hà Tiểu Kính, việc xảy ra ở phủ Nhậm Thái Thú cũng truyền đến “Trương Phi Cư”, mấy tên Bộ Khoái ngồi trước cửa nói chuyện phiếm cũng đang nói tới việc xảy ra ở phủ Nhậm Thái Thú.

Dương Đông Bân ở trong viện đã nghe toàn bộ câu chuyện mà bọn họ nói với nhau, lúc đó y cảm thấy có chút không ổn, cho nên sớm đã đem giấu toàn bộ giấy bán thân mà y bảo quản giấu trong ngực, những thứ này cũng là một khoản của cải, là tiền cả!

Chờ đến khi Võ Sĩ Hoạch dẫn người đuổi tới “Trương Phi Cư”, lục soát khắp nơi, và thời điểm bắt giữ tất cả quản sự, Dương Đông Bân biết được đại sự đã qua, lập tức nhân sơ hở mà trốn thoát.

Y biết được tai họa lần này là Tiểu Thần tiên Lý Ngư gây ra, mà bây giờ duy chỉ có thể bao che y, chính là cấu kết với người mà gây thù đến chết với Tiểu thần tiên Lý Ngư - Nhậm Thái Thú, cho nên sau khi trèo tường rời khỏi, y một khắc không ngừng lập tức chạy như điên đến phủ Thái Thú.

Bình Luận (0)
Comment