Chương 079: Tà tâm bất tử
Bởi vì thường xuyên phụ trách tặng lễ vật, cho nên người của phủ Nhậm Thái Thú đối với y cũng quen thuộc, lập tức mời y tới thư phòng.
Nhậm Oán đang tắm, đám a hoàn kỳ cọ người lão một lần nữa, lão còn ngồi ở trong bồn tắm bắt đầu đánh răng rồi. Bốn tiểu a hoàn vây trước vây sau dùng ruột mướp chà xát người lão, còn y thì không ngừng đánh răng.
Cổ nhân Trung Quốc sớm đã hiểu được cách bảo vệ răng miệng, trong có miêu tả răng miệng của mỹ nữ “răng như hồ tê”, dựa theo trắng nõn gọn gàng làm tiêu chuẩn. Trong có đề cập đến nếu ăn mà không súc miệng dễ gây ra sâu răng. Tuy nhiên thời kỳ Tùy Đường vẫn chưa có bàn chải đánh răng, đó là vào thời cuối Ngũ Đại, đầu kỳ Liêu Tống mới có.
Con người lúc này dùng cành liễu để đánh răng, cành liễu lột vỏ ngâm trong nước sạch, đem sợi của nó ngâm cho rời rạc, khi đánh răng dùng răng cắn nhẹ ra, sau đó bôi bột đánh răng hoặc một ngụm canh để đánh răng.
Đúng vậy, trước thời Tùy Đường, có dùng muối, dùng trà, thậm chí dùng bột đá, bột xương để đánh răng, nhưng tới thời Đường Triều đã dùng thảo dược để chế ra bột đánh răng, chờ đến triều Tống trực tiếp chế ra kem đánh răng.
Nhậm đại lão gia tắm, chải, tắm, chải, toàn thân đã bị đám a hoàn chà xát đỏ rực, giống như một con heo da trắng bị nướng chín. Mà răng thì đã đánh đến lợi chảy cả máu mà lão vẫn cảm thấy không sạch, giữa sự hô hấp dường như có mùi hôi ngút trời, cũng không biết là tác dụng tâm lý, hay là trong dạ dày vẫn không phun không sạch những thứ đồ dơ bẩn.
Nhậm Oán đánh răng ra một ngụm máu, vết thương trên mông ngâm trong nước nóng đến mức “nở” ra, lúc này quản gia vội vã chạy vào, ghé vào tai lão nói nhỏ vài câu, Nhậm Oán vừa nghe, liền trần truộng đứng lên.
Cũng may là cái bụng lớn của lão chảy xệ xuống, cho nên “cậu em nhỏ” tin hin của lão đã bị ba khối thịt mỡ che lấp toàn bộ, không đến nỗi cảnh xuân bị phơi ra. Mặt khác, mấy đứa tiểu a hoàn cũng quen nhìn nên không trách, mặt không đổi sắc. Nhậm Thái Thú vội nói:
- Mau mặc quần áo!
Sau một lát, áo mũ chỉnh tề, mão cao giày cao, tay áo bồng bềnh, uy nghi trang trọng. Cầm thú mặc y phục, lập tức trở nên chỉnh tề.
Nhậm Oán vội vàng chạy đến thư phòng, Dương Đông Bân đang đứng ở đó chờ, vừa thấy Nhậm Oán liền rên rỉ một tiếng, té nhào dưới tay áo lão, ôm lấy bắp đùi của lão khóc:
- Đại lão gia làm chủ cho tiểu nhân, tên Lý Ngư kia cứng rắn chỉ tiểu nhân cấu kết với tên thích khách ở ‘Trương Phi Cư’, đã giật dây cho Đô Đốc lão gia đến lục soát ‘Trương Phi Cư” rồi.
Dương Đông Bân khóc sướt mướt mà kể lại từ đầu tới cuối những gì đã trải qua, Nhậm Oán cắn răng nói đầy căm hận:
- Lại là hắn!
Dương Đông Bân nhanh chóng lấy mấy bản văn thư trong ngực ra, giơ cao trên tay, nói với Nhậm Oán:
- Thái Thú lão gia, tiểu nhân hoảng sợ tháo mạng, chỉ mang ra mấy thứ này, tất cả tài sản to lớn ở “Trương Phi Cư”, toàn bộ đều bị phong tỏa rồi!
Nhậm Oán liếc mắt nhìn thứ trong tay gã, khinh thường nói:
- Mấy thứ này là gì vậy?
Dương Đông Bân trong lúc nguy cấp nghe được Bộ Khoái ở trước cửa nói đến chuyện Lý Ngư cứu Cát Tường, đã cảm thấy được việc này chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến Cát Tường, vội nói:
- Đây là văn thư bán thân của mấy a hoàn được mua vào ‘Trương Phi Cư’, giấy bán thân của vị Cát Tường cô nương này, cũng nằm trong số đó!
Nhậm Oán vừa nghe thấy, hai mắt lập tức sáng ngời, hùng hổ cướp lấy văn thư trong tay gã, nhanh chóng lật tung, vứt những giấy bán thân không liên quan xuống đất, sau cùng tìm thấy văn thư bán thân của Cát Tường thì ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ô…hahahaha…
Lúc nãy Nhậm Oán đánh răng hơi mạnh, vừa cười há to miệng thì trong miệng đầy máu đỏ, Dương Đông Bân ngửa mặt nhìn thấy, không khỏi kinh hãi, thất thanh nói:
- Thái Thú lão gia, ngài nôn ra máu à!
- Cút!
Nhậm Oán đạp Dương Đông Bân một cước, phun nước bọt dính máu lên trên mặt gã, Dương Đông Bân không dám tránh, chỉ nhắm chặt hai mắt lại, thầm nghĩ:
- Thối quá!
Nghĩ thì nghĩ như vậy chứ gã tuyệt đối không dám đi lau sạch để tránh chọc giận Nhậm Oán, chỉ gắng chịu nhục.
Nhậm Oán cười to vài tiếng, tâm tư đột nhiên chuyển đổi, thầm nghĩ:
- Ân oán lần này giữa lão phu và Lý Ngư, chỉ e rằng sáng sớm ngày mai sẽ truyền đi khắp thành, rất nhiều người đều nghĩ rằng lão phu thèm muốn sắc đẹp của Cát Tường, cho nên bị Lý Ngư trừng trị. Lão phu đánh mất đi thể diện này, thì làm sao mà có thể sống yên ổn ở Lợi Châu được, làm sao có thể mũ quan trên công đường, làm quan phụ mẫu được?
Ừ…, cái cớ trúng tà ma nhập lần này, lão phu không thể không dùng, quyết không thể để sự thực là lão phu muốn chiếm lấy dân nữ, vậy thì…
Nhậm Oán nghĩ đến đây, chỉ biết rằng quyết không thể để mình nắm giữ giấy bán thân này, hơn nữa người giữ nó ngoài mặt không được có bất cứ liên quan đến phủ Thái Thú, như vậy mới sử dụng giấy bán thân này làm chút gì đó, không thể để cho đôi tiện nhân Lý Ngư và Cát Tường có được kết quả tốt.
Nghĩ đến đây, Nhậm Oán cười âm hiểm, đột nhiên cúi người, từ tay áo lấy ra một cái khăn tay vuông, nhẹ nhàng lau nước miếng trên mặt Dương Đông Bân.
Dương Đông Bân bị Nhậm đại lão gia đối xử “dịu dàng” làm tóc gáy dựng lên, lắp bắp nói:
- Không dám làm phiền đến Đại lão gia, tiểu…tiểu nhân tự lau được.
Nhậm Oán cười ẩn ý, nhẹ nhàng hỏi:
- Trên tay ngươi, có nhân vật nào thích hợp thay mặt bổn quan cầm bản khế ước bán thân này không?
Dương Đông Bân ngỡ ngàng nói:
- Hả?
Nhậm Oán nói:
- Lão phu không tiện ra mặt, nhưng lão phu cũng không cam tâm buông tha cho đôi tiện nhân Lý Ngư và Cát Tường, phải có một người không có bất cứ liên quan gì đến phủ Thái Thú ra mặt, cầm bản văn tự bán thân này, dựa theo ý nguyện của lão phu mà hành sự! Ngươi hiểu không?
Dương Đông Bân bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng bước lên trước, nói:
- Có tiểu nhân ạ! Tiểu nhân nguyện cầm thay Đại lão gia!
Nhậm Oán vừa mới lau sạch hai má cho Dương Đông Bân, nghe đến đó thì “phì” một tiếng, lại phun ra nước miếng có máu lên mặt gã:
- Hừ! Ngươi đúng là tên ngu xuẩn không có não! Bản văn tự bán thân này phải dưới tên của người khác, vốn là chủ chẳng lẽ không cần ký tên đồng ý? Nghe ngươi nói những lời vừa rồi, trong ‘Trương Phi Cư’ chỉ có tên quản sự nhà ngươi trốn thoát, ngươi là chủ mua, vậy ai là người bán?
Dương Đông Bân bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- A! Hóa ra, đại lão gia là muốn bản văn tự bán thân này được chuyển giao hợp lý hợp pháp, không chút sơ hở.
Nhậm Oán nói:
- Không sai! Cho nên, ngươi chỉ có thể là người bán!
Dương Đông Bân đảo mắt, nói:
- Có có! Tiểu nhân có chủ ý rồi! Tiểu nhân có một người ‘anh em cột chèo’, cũng làm việc ở ‘Trương Phi Cư’, đại danh là Canh Tân, thường gọi là Canh Tứ Nhi, tiểu nhân có thể đưa bản văn tự này dưới tên của y.
Nhậm Oán hỏi:
- Người này có thể dùng được không?
Dương Đông Bân gật đầu liên tục:
- Có thể dùng! Có thể dùng! Có thể làm việc cho đại lão gia, Canh Tứ Nhi tất cam tâm tình nguyện. Con người luôn hướng đến tầm cao, Canh Tứ Nhi rất muốn ôm lấy bắp đùi của lão gia ngài.
Nhậm Oán cười ha hả, bỗng nhíu mày, nói:
- Người này làm gì ở trong Trương Phi Cư, muốn mua Cát Tường, có thể thoái thác sao? Bổn quan muốn làm việc phải sạch sẽ không được có chút sơ hở nào?
Dương Đông Bân nói:
- Dạ! Vợ của Canh Tứ, cũng chính là em vợ của tiểu nhân, do thường bị trượng phu đánh chửi, Canh Tứ Nhi lại uống rượu đánh bạc, không để ý tới trong nhà, cho nên năm trước vừa mới chạy trốn với một tên bán hàng rong...
Nhậm Oán:
- Gì?
Dương Đông Bân tiếp tục nói:
- Kể từ đó, y tiêu tiền vào việc mua một nữ nhân, ‘Trương Phi Cư’ tiểu nhân lại ngại nữ nhân không nghe lời, chuyển bán lại cho y, há không phải là hợp tình hợp lý hay sao!
Nhậm Oán chuyển sợ thành vui, vuốt cái cằm to mọng ngẫm nghĩ, cười lạnh:
- Tốt! Cứ làm như vậy! Lý Ngư ơi là Lý Ngư, ngươi muốn đấu “pháp” với lão phu, lão phu sẽ dùng “pháp” để đấu với ngươi, để xem cách ‘pháp’ đấu ‘pháp’ này, cuối cùng ‘pháp’ của ai mới là lợi hại!